Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nến Đỏ Nghênh Hỉ

Phiên bản Dịch · 2677 chữ

Cha tôi chỉ nhàn nhạt nhìn, nhưng loại thờ ơ mà lạnh lùng này cũng làm tôi cảm thấy áp lực thật lớn.

Dưới tình huống như thế, nếu nói dối chắc chắn sẽ càng sai chồng chất, chỉ có thể lặp lại lời nói trước đó, có điều lần này đối tượng là Gia Cát Lượng, không dễ bị lừa như Gia Cát Kiều và Triệu Thống, vì thế tôi trầm mặc một lúc lâu không lên tiếng, nhìn bộ dáng giống như đang do dự, thật ra tôi đang gấp gáp suy nghĩ, biên một lời nói dối có thể tự bào chữa cho mình.

Soạn xong ý nghĩ trong đầu, tôi mở miệng: “Những lời này không hoàn toàn là nữ nhi nói, kỳ thật có một chút là do cha nói.” Nói xong tôi ngẩng đầu liếc Khổng Minh một cái, mặt ông không lộ biểu tình gì, nhìn không ra rốt cuộc ông tin hay vẫn không tin.

Tôi căng da đầu giảng giải: “Ca ca có khi sẽ kể cho con nghe một chút chuyện Giang Đông[1], khả năng ca người nói vô tâm, con lại người nghe cố ý, có một số việc liền nhớ kỹ, hơn nữa gần đây Triệu đại công tử thường xuyên đến đây, trong lúc nói chuyện cũng thường nhắc đến chuyện của Triệu tướng quân cùng cha, ngày ngày nghe chuyện quốc gia, con nghe nhiều nên sinh ra suy nghĩ như vậy thôi.”

[1] Giang Đông: khu vực phía đông Trường Giang. Trong lịch sử Trung Quốc, Giang Đông luôn là một trung tâm phát triển cao trong cả nước về văn hóa và kinh tế

Tôi nói mà không có chút tự tin nào, cúi đầu không dám nhìn ông. Tôi cảm thấy những lời này xem như đã đá trái cầu trở lại cho Gia Cát Kiều, ngụ ý là cha người có gì muốn hỏi thì đi hỏi nhi tử của người đi, đừng hỏi tôi.

“À? Thật vậy sao?” Ngữ khí Khổng Minh nhàn nhạt như cũ.

Không biết có phải tôi có tật giật mình hay không, tôi cảm thấy Khổng Minh nhìn ra sơ hở, thời điểm đứng ở trước mặt ông cả người đều phát run. Nhưng vẫn phải duy trì nguyên tắc khoác lác, tôi mười phần khẳng định mà “Vâng” một tiếng.

Lại một hồi trầm mặc, tôi cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh đều toát ra ngoài, qua một lúc lâu sau mới nghe ông nói, lúc này đây ngữ khí của ông nhu hòa rất nhiều: “Hề nhi, cha nghe nương con nói, tứ thư ngũ kinh con học rất nhanh, về sau nếu có thời gian, chỉ cần cha không có nghị sự trong phòng này, con đều có thể vào, tàng thư trong thư phòng này so với trong Tĩnh xa các hơn rất nhiều.”

“Tĩnh xa các” chính là nơi được gọi là thiên thư[2] phòng trong phủ Thừa tướng, bởi vì cha tôi thường làm công sự trong phòng mình, nên nương và ca muốn đọc sách phải tới nơi khác, vì vậy liền xây nên Tĩnh xa các, có điều xét về sự rộng lớn hay là nội hàm, Tĩnh xa các đều không thể so với nơi này.

[2] thiên thư: sách trời

Tôi không thể tin vào lỗ tai chính mình, như vậy… nghĩa là tôi được phép tự do vào đây sao? Phải biết rằng trong phủ chỉ có cha mẹ tôi hai người có thể tự do ra vào phòng này, ca tôi muốn vào đều phải trưng cầu cha mẹ tôi đồng ý, tôi càng khỏi phải nói đến, ngoại trừ xin được cho phép còn phải có người đi cùng, tôi còn từng than dài rằng thư phòng của Khổng Minh chắc chắn có quy định “Trẻ vị thành niên không được đi vào”.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, chớp đôi mắt nhìn cha, ông lại khôi phục bộ dáng ôn hòa, nhìn tôi mà cười nhu hòa. Tôi thả lỏng cả người, không nhanh không chậm đi qua trèo lên đùi ông mà ngồi, kéo nhẹ chòm râu của ông: “Cha nói thật sao, về sau Hề nhi thật sự có thể tự mình vào đây?”

“Đương nhiên là thật, có điều…” Ông sờ sờ đầu tôi, “Tiểu tâm[3] không được phá hỏng sách trong phòng này, có vài cuốn chính là bản duy nhất, phá hổng rồi không tìm được cuốn khác nữa.”

“Cha yên tâm, con nhất định sẽ rất rất yêu quý sách!” Tôi vỗ bộ ngực nói.

Đúng lúc này thuộc hạ tới truyền lời, nói là lụa hồng gấm vóc đều đưa đến rồi, cha tôi gật đầu cho hắn lui xuống. Tôi nge được số lượng lụa hồng kia không ít chút nào, tò mò hỏi: “Cha mua nhiều lụa hồng gấm vóc như vậy làm gì?”

Cha tôi ha hả cười rộ lên, trong mắt có một loại nhu tình tràn đầy vui sướng, ông vuốt đầu tôi nói: “Hề nhi bình thường thông minh nhưng những chuyện thế này lại chậm hiểu thế? Kiều nhi cũng già đầu rồi, nên thành gia. Chẳng mấy chốc Hề nhi sẽ có tẩu tử.”

Ca tôi… Gia Cát Kiều… muốn thành thân?!

Thời điểm tôi đẩy cửa thư phòng ra, ca tôi đang luyện chữ, thấy bộ dáng tôi hùng hổ, anh ngu ngơ nhìn tôi không rõ tình huống này là sao.

Nhìn bộ dáng bất an lo sợ của anh, tôi đặc biệt có cảm giác thành tựu, ở niên đại này không có nhiều thứ để giải trí, trêu đùa Gia Cát Kiều xem như lạc thú duy nhất của tôi.

Tôi cố kìm cảm giác buồn cười lại, hưng sư vấn tội hỏi: “Hảo Gia Cát Kiều huynh, thế nhưng bán đứng muội!”

Gia Cát Kiều biểu lộ ra sắc mặt sợ hãi: “Hề nhi, sao muội lại nói vậy?”

“Huynh vậy mà đem lời nói của muội kể cho cha! Ông vừa mắng muội một đống huynh biết hay không, còn nói nữ tử không được bàn luận việc quân, nếu lời này nói ở trong cung chính là tội chết. Nói muội không lựa lời, lời nói làm loạn quân tâm, dụng tâm hiểm ác.” Tôi một bộ dáng tức giận nhìn phản ứng của Gia Cát Kiều.

Quả nhiên Gia Cát Kiều trắng mặt, “Sao lại như vậy?” Anh có điểm không biết làm sao, “Nữ tử không được bàn việc quân? Huynh luôn cho rằng phụ thân là người tẩy chay cái cổ hủ tiếp thu cái tiên tiến, sao lại… Hề nhi, huynh… huynh cho rằng…”

Tôi thật sự không nhịn được nữa, đột nhiên bật cười, đầu tiên anh sửng sốt, sau đó liền phản ứng lại, bộ dáng vừa bực mình vừa buồn cười, phe phẩy đầu nói: “Muội nha đầu này, lại dám lừa ca ca mình, rốt cuộc cha nói gì đó?”

Tôi ngừng cười, chậm rãi kể lại, không ngờ anh nghe nhưng lại không vào trọng điểm: “Hề nhi muội biết khiêu vũ?” Anh cười sửa sửa tóc mái trên trán tôi, “Hề nhi thật khiến người phác phải kinh ngạc đấy.”

Tôi đầu đầy hắc tuyến, kéo tay anh xuống: “Kiều huynh, huynh mới là người khiến người khác kinh ngạc, sắp sửa thành thân cũng không báo cho muội một tiếng, có còn xem muội là muội muội không?”

“À, chuyện đó.” Anh thoạt nhìn không mấy hứng thú, “Hôn sự đều dựa trên lệnh của cha mẹ lời người mai mối, huynh vẫn chưa hỏi nhiều hơn, còn tưởng rằng muội còn nhỏ nhất định sẽ không hứng thú mấy chuyện này.”

Tôi đột nhiên cảm thấy anh có chút đáng thương, không biết chỉ có anh hay thời đại này cả trai lẫn gái đều như vậy, cha mẹ an bài kết hôn liền kết, tuy có trường hợp cha nương ta phu thê mẫu mực như vậy, nhưng nhất định nhiều người cũng không được hạnh phúc.

Vốn dĩ chuẩn bị hỏi thăm về tẩu tử tương lai của tôi nhiều một chút, kết quả phát hiện anh biết không nhiều lắm, chỉ biết nàng kia họ Lưu, thuộc họ hàng xa, sinh trưởng ở địa phương Thục trung nhân sĩ. Lúc ấy là thời điểm Lưu Chương[3] làm chủ đã phong nàng là Hoa dương quân, mà việc hôn nhân này, nghe nói là do Lưu Bị tự mình định ra.

[3] Lưu Chương: tên tự là Quý Ngọc, là một chư hầu cuối thời Đông Hán, đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc

Tôi đột nhiên có chút thổn thức, người có địa vị cao như vậy giống cha tôi, có nhiều thứ đều thân bất do kỷ, tôi không rõ lắm chuyện này rốt cuộc có phải cha tôi chủ trì hay không, nhưng tôi từng nghe nói sau khi Lưu Bị nhập Thục, người Thục cũng không phải “đón tiếp bằng giỏ cơm canh ấm”. Hóa ra phe phái của Thục trung cùng thuộc hạ cũ của Lưu Chương và phe phái vừa gia nhập Thục của Lưu Bị đều có mâu thuẫn hó điều hòa, tôi không biết liệu việc hôn nhân này có phải là cách để điều hòa mối quan hệ này hay không.

“Kiều huynh, chẳng lẽ huynh không khó chịu việc này sao?” Tuy rằng nhìn thái độ Gia Cát Kiều là có thể biết đại khái, tôi vẫn không nhịn được hỏi.

“Để ý cái gì?” Anh ngược lại có chút nghi hoặc, “Với huynh mà nói, chỉ là một cuộc hôn nhân mà thôi, huynh chỉ cần làm tốt bổn phận, cũng không cần thấy người sang bắt quàng làm họ phải lấy một người địa vị cao nằm quyền thế, cho nên, huynh không cần khó chịu cái gì.”

Xem ra cha tôi nói Gia Cát Kiều tâm tư đơn thuần thật không sai, có lẽ anh cũng là bất đắc dĩ, nhưng sinh hoạt đơn giản như vậy chưa hẳn là chuyện xấu, thân ở trung tâm quyền lực mà anh vẫn có thể thanh tâm quả dục như vậy cũng là một việc không dễ dàng gì.

Tôi rất tò mò chuyện gả cưới thời cổ đại có bao nhiêu thứ, vốn muốn học một chút, kết quả phát hiện thật sự quá rườm rà, liền bỏ dở nửa chừng, nương làm gì tôi làm đó là tốt nhất.

Phủ Thừa tướng bắt đầu giăng đèn kết hoa, khoảng thời gian này tâm tình của cha tôi vô cùng tốt, cho nên tôi thường thường có thể nhìn thấy bộ dáng cười đạm nhiên của ông. Tin chiến thắng ở tiền tuyến liên tiếp báo về, từ trong ra ngoài triều đình đều sung sướng, hơn nữa con trai Thừa tướng đón dâu, trong khoảng thời gian ngắn bên trong thành đô ngập tràn hỉ khí.

Rốt cuộc cũng tới ngày đón dâu, tôi nhìn ca tôi mặc vào lễ phục lụa đen viền hồng, cưỡi một con ngựa cao màu đỏ nâu, trông cực kì đẹp trai, tuy ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng dù sao cũng là đại sự của đời người, anh không thể giấu nổi vui mừng trên mặc, cả người đều như tỏa sáng.

Lúc ấy trong đầu tôi bật lên suy nghĩ không phải ca tôi rốt cuộc cũng lấy vợ, mà là ca tôi đi lấy chồng, tôi cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ buồn cười này, chỉ biết chính mình bị cảm động đến muốn rớt nước mắt.

Kỳ thật còn có chuyện ca tôi không biết, tôi đã lén nhìn qua tân nương của ca, phát hiện nàng là một nữ tử ôn tồn lễ độ, tuy không được xem là vô cùng xinh đẹp, nhưng lại mang đến cảm giác “nhân đạm như cúc”, khiến người khác rất thoải mái.

[4] nhân đạm như cúc: lạnh nhạt như hoa cúc

Tôi cảm thấy ca tôi hẳn sẽ thích nữ tử này, hơn nữa tôi biết trong lịch sử Gia Cát Kiều sẽ có con nối dõi, sau này đại ca anh là Gia Cát Khác bị tru di tam tộc, con nối dõi của anh sẽ một lần nữa quay về nhận tổ tông ông Gia Cát Cẩn.

Vi phu khiêm khiêm quân tử, làm vợ ôn nhu hiền thục, tôi cảm thấy, bọn họ hẳn sẽ tôn trọng nhau như khách, vô cùng xứng đôi.

Tại bữa tiệc rượu là lần đầu tiên tôi thấy bộ dáng say của cha, tuy rằng chỉ hơi say, nhưng vẫn có thể thấy được ông cực kì cao hứng, làm trưởng bối, sự kiện gì khiến chúng ta vui mừng nhất, hẳn chính là được nhìn con cái thành gia lập nghiệp, thật sự rất hiếm thấy ông dào dạt cảm xúc như vậy, không biết sau này còn được nhìn thấy hay không.

Giữa đám người tôi gặp được một nhà Triệu Tử Long, chỉ là Triệu Thống nhìn qua có vẻ như không hề có tinh thần, tuy rằng làm bạn thân của tân lang, anh ta cũng giúp đỡ chiêu đãi khách khức, còn thay ca tôi chắn một ít rượu, nhưng lâu lâu tôi phát hiện anh ta thất thần. Tức khắc tôi đột phát ý tưởng, tâm tư anh ta thâm trầm như vậy, sẽ không cùng tẩu tử của tôi có chuyện gì không muốn người khác biết chứ?

Nhưng sau khi nghĩ tôi lại cảm thấy điều này không có khả năng, tẩu tử tôi lớn hơn anh ta mấy tuổi, hơn nữa tôi cảm giác anh ta sẽ không giống như ca tôi từ bỏ công danh, cùng nữ tử như tẩu tử tôi ở bên nhau thì sẽ không có cách nào thực hiện khát vọng chính trị của anh ta.

Vậy rốt cuộc là do gì?

Đầu tôi giật giật, không nghĩ ra nguyên cớ, cũng lười quản việc của người khác, bèn vứt ra sau đầu.

Mãi cho đến khuya khoắt, ca tôi mới được mọi người “cho phép” tiến vào tân phòng, kỳ thật tôi rất chán ghét không khí ồn ào như vậy, nhưng ngẫm lại đây có thể là hôn lễ duy nhất tôi có khả năng thấy, nên vẫn kiên trì nhìn xem.

Sau khi khách khứa tan đi, tôi cũng chuẩn bị trở về phòng mình.

Thời điểm đi đến ngoài hoa viên, phát hiện một người đứng trong đình ngắm trăng, dựa vào một cây trụ, ngơ ngẩn nhìn không trung, trên bầu trời cong cong một vầng trăng, khiến cho thân hình người nọ càng trở nên cô tịch.

Tôi nhủ thầm không biết ai có hứng thú như vậy, lúc này còn ở đây ngắm trăng? Đến gần mới phát hiện ra thế nhưng lại là Triệu Thống.

Có thể là nghe được tiếng bước chân, anh ta quay đầu, nhìn thấy là tôi, giơ tay lên với tôi, say khướt mà nói: “Hóa ra là Gia Cát tiểu thư.”

Tôi nhìn đến trong tay anh ta thế nhưng còn cầm bình rượu, kinh ngạc nói: “Đến bây giờ anh vẫn còn uống?”

Anh ta buồn bã cười cười: “Mượn rượu tưới sầu mà thôi.”

“Anh còn nhỏ tuổi như vậy có chuyện gì buồn được chứ?”

“Còn nhỏ tuổi?” Anh ta cười nhạc nói, “Gia Cát tiều thư tuổi càng nhỏ hơn, chẳng lẽ không bao giờ ưu sầu sao?”

Tôi không còn lời gì để nói, cũng không muốn để ý nhiều đến anh ta, nghĩ thầm uống đi uống đi, uống chết cũng không quan hệ gì đến tôi, vì thế liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên anh ta thấp giọng nói hai câu, tuy rằng bởi vì quá say nên không rõ ràng, nhưng dù vậy cũng đủ để tôi ngây ngốc, không thể bước thêm một bước.

Bạn đang đọc Hồi Mộng Tây Thục của Linh Hề
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rangsunco
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.