Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thỏi son định mệnh

Tiểu thuyết gốc · 1685 chữ

Điều gì đối với bạn là quan trọng nhất?

Cuộc đời này chúng ta chỉ sống một lần, nếu chẳng may đến lúc rời đi, trong lòng xuất hiện hối tiếc thì quả thật đau lòng.

Bởi vì không còn kịp nữa nên mới đau lòng, những gì đã xảy ra vốn không bao giờ có thể sữa chữa được nữa sẽ khiến chúng ta mãi mãi hối tiếc…

Trong buổi chiều hoàng hôn ấy, ở cuối cái gác lững của một quán nước củ kỷ, có một kẻ mặc một chiếc áo đen úp mặt xuống một cái bàn gỗ dầu, bên cạnh hắn là hai ly soda kem dâu đã gọi từ trước. Giữa ánh đèn mờ trong cái không gian vắng lặng chỉ có một mình hắn đơn độc ngồi ở phía cuối đó. Thật nhiều cảm xúc…Vẫn là vị trí ấy, vẫn là chỗ ngồi ấy, nhưng cảm giác củ đã không còn nữa…Hắn từng nhiều lần nhìn vào tay của mình nhưng vẫn không thể hiểu được vì sao lúc ấy hắn lại tuyệt tình đến như thế. Cho đến khi hắn được một người chỉ cho điểm u mê của mình…Tiếng nấc như nghẹn, âm thanh được nén lại đến mức nhỏ như tiếng mủi kêu. Nấm tay dùng hết lực để bóp lại, tiếng răng rắc xuất hiện giữa không gian đầy tĩnh mịch, đau thương có bao giờ ngừng được không…

TÔI ĐÃ NGHE TIẾNG NƯỚC MẮT RƠI....

227 ngày, trước đó 5 tháng!

Cuộc cãi nhau không hồi kết của một đứa con trai đã 29 tuổi và một bà mẹ U58 về câu chuyện một đứa con dâu…đại loại là: Tôi vẫn chưa có gia đình…Không phải tôi không thử yêu đương, nhưng tình yêu là thứ quá quý giá, không phải cứ gặp ai là sẽ có tình cảm...

Đó là lý do khiến hắn cảm thấy cuộc sống này quả thật rất tẻ nhạt và vô vị, cho nên hắn mặc xác chuyện cưới xin. Cũng đến một ngày vì bị chì chiết dẫn đến tự ái, hắn cũng ráng mà cố đi tìm cho mình một người giải nguy cho hắn…thà có còn hơn không.

“Chào em! Anh tên Dương”

“Dạ, chào anh, em tên thủy…”

Hắn hay có một thói quen, đó là một khi vác xác đi tìm hiểu một người mà hắn thấy có cảm giác thích thú trong lòng, thì khi đối diện hắn sẽ nhìn thẳng vào mắt của họ.

Ánh mắt này….hắn cảm nhận có một cái gì đó không rõ ràng nhưng rất khó chịu, xẹt qua trong một tíc tắc ấy. Hắn lại thử một lần nữa nhưng vẫn không tra ra được, ruốt cuộc là cái gì? Vì sao lại cảm giác quen thuộc đến như thế …

Một giọng nói rất ngọt ngào dễ thương, nghe cũng bùi tai đấy nhỉ. ờm, chân dài thế kia chắc tổng cũng phải một mét bảy đi. Tay cũng rất mềm, ửm…hình như không được mềm mại ở lòng bàn tay. Theo như lối suy luận lập dị của hắn thì lòng bàn tay càng không mềm mại chừng nào thì hoàn cảnh của người đó lúc nhỏ càng cơ cực bấy nhiêu. Thật sự rất hiếu kỳ về tuổi thơ của em…

Lý ra hôm qua 14 tháng 2 là ngày tình nhân, nếu hẹn được hôm qua thì hay biết mấy, hôm nay đã 15 liệu tặng em có được không nhỉ?

“Tặng em cái này…” hắn nói xong thì đưa từ trong tay ra một cái hộp giấy nhỏ mà hắn đã bỏ sẵn trong túi áo khoác của mình cho em. Vì sao ngươi chọn yêu?

Soda: Ta rất sợ yêu! Nhưng ta thích cô gái này…

Cô gái rất ngại khi nhận quà của người khác trong lần đầu gặp mặt. nhưng hắn vốn dỉ không cho cô cửa lui vì mặt hắn vốn khá dày, hắn cứ ép cho đến khi cô cầm lấy. Thậm chí hắn còn trêu cô, “tay em thật sự rất mềm…”

Có ai tặng quà xong lại giục người khác mở ra xem không? Có lẽ hắn là tên đầu tiên đầu sỏ của chuyện này! ừ thì mở, cô gái cũng ậm ừ mở cái hộp giấy đó ra…Là một thỏi son, cái nắp to lù lù, phần tay cầm thì nhọn hoắc. Hắn lại càng vô sỉ hơn khi ép cô mở son ra xem màu gì, thật sự hắn rất … vô sỉ.

Là màu đỏ, chẳng phải hắn vẫn không thích màu đỏ sao? nay lại đi chọn cây son màu đỏ để tặng người khác? Theo quan điểm sau khi thay đổi của hắn, màu đỏ thật sự khá xui xẻo…rất xui xẻo!

Nắp cây son rồi cũng được mở ra, một mảnh giấy ở trong đó khiến cô gái chừng chừ không biết làm thế nào chỉ vờ thốt lên “ có giấy trong trong này nè anh”

Thật sự rất ngây ngô nha? Sao em không mở giấy ra xem, lại còn ngây thơ giả vờ như giấy bình thường, hắn rất gấp, chỉ sợ người ta đóng cây son lại thì mấy bữa nay tán tĩnh các kiểu lại như sông đổ bể, nước chảy lá môn… “em có thể mở ra dùm anh không?” hắn nói rất dịu dàng mà trong lòng như gào thét…ta thật sự sắp bị ngây thơ của em dìm chết rồi.

“ Làm người yêu anh nha (mặt cười vẽ bằng bút)”

B: Ngươi thật sự quá vô sỉ!

Soda: Chỉ cần ta cố chấp, việc gì ta cũng có thể làm!

B: Ngươi nhảy vào đó, vạn lần đừng mong ta kéo ngươi ra!

Cô gái bị mấy dòng chữ làm cho bật cười nhưng vẫn không dấu nổi sự thích thú bởi cái kiểu tỏ tình táo bạo thế này, nhưng dẫu sao họ vẫn là có lý trí đi theo, ta bị từ chối đến thảm bại…

Bao nhiêu yêu thương thở ban đầu luôn làm người ta ngây thơ, si mê đến khờ dại, tâm như bị thứ gì đó dẫn dắt, kêu gọi. Thứ mà ta đã quên đi của kiếp trước, liệu rằng kiếp này có thể nào nhớ lại được không?

Có phải… em đã từng gieo vào ta một mối tình sâu đậm nhất thế gian…

“Em dạy võ cổ truyền ạ…cười” Hắn thật sự muốn ngất rồi, trong đầu hắn quay quay, trong lòng như gào lên (trời ạ…ngươi rất biết lựa người, lại đi tán tỉnh một võ sư, lại còn có đến mấy đai nữa…). Lúc đó hắn cười xả giao mà như mếu, quả thật chua chát, nếu như ….lở tay? Có phải ngày nào hắn cũng ăn đấm thay vì ăn cơm? Thật sự ngất,...

Một chút dịu dàng, cùng cử chỉ lịch sự của em cũng khiến hắn có thể tự nghĩ ra vài câu an ủi chính mình. Hắn chỉ muốn nói…mama, ta bị người ép đến đi tìm một võ sư để tán tĩnh…SAO TA CÓ THỂ THẢM ĐẾN THẾ NÀY!!!

Tất nhiên lúc ấy hắn chỉ có thể oa oa trong lòng mà thôi. Bề ngoài cũng phải nói chuyện đông tây với người ta, chẳng nhở may người ta tính khí bất thường thì có thể răng sẽ đi thay người chứ không thể nói chơi được…

Cả hai cứ say sưa cùng nhau đến tận trưa khi quán chẳng còn ai nữa thì mới chịu về, trước khi ra về hắn còn quay xe cho em để thể hiện ga lăng. Thật biết lấy lòng hay sợ bị đánh giá đây? Em ruốt cuộc cũng đi mất, cái cảm giác nhìn em đi mất khiến trong lòng hắn bất chợt âm u…tiếc nuối ư? Sao kì lạ đến thế? Rõ ràng họ đi về mà sao ta cứ nghĩ là chia xa…cảm giác này thật quái dị.

Sẽ lại hẹn em! Bởi vì ta thấy nhớ em đến khổ sở rồi…

Có những cảm xúc vốn không tên mà hiện hữu, có những yêu thương đã chớm nở từ bao giờ…Nếu yêu làm người ta mơ mộng thì thương làm người ta say sưa cố chấp đến cùng cực, mãi mãi không buông tay ư?

Đôi mắt kia cứ ám ảnh hắn, cảm giác lúc đó như tra tấn hắn mỗi phút mỗi giây, rõ ràng hiện hữu mà mơ hồ không hiểu được. Rất trong sáng, đồng cảm, nhìn rất chân thật, đối đãi người khác bằng tâm, không ậm ừ để xả giao, câu nói nào cũng là từ tâm. Nhưng em vẫn không thể giấu hắn được, trong mắt em rõ ràng tố cáo sự thích thú cùng cảm tình em giành cho hắn, dù nó còn đang nho nhỏ. Hắn thật sự rất tinh tường hay đang ảo tưởng? Buổi hẹn tiếp theo ở một quán coffee khác, nơi có những chiếc võng có thể nằm xuống để ngã lưng. Con tim háo hức, đầy hồi hộp cùng mong chờ…

B: Ngươi mong chờ điều gì?

Soda: Sự đồng điệu trong cảm xúc, nếu là yêu sẽ có kết quả, nếu không sẽ từ chối thẳng thừng. Ta thật sự cũng không dám tự tin đến mức có thể nắm chắc…

B: Ta tưởng ngươi rất giỏi tính toán, không ngờ cũng nói không có nắm chắc! …Khinh thường…

“Anh đợi em lâu chưa?”

Là đợi chờ từ bao lâu mới gặp được người mình yêu thương?, trong tiềm thức của bạn ruốt cuộc cũng có một chút manh mối loe lói trong bóng tối mù tịt đó. Là một cái gì đó chân thành mà trong sáng, không phải vì đối đáp xả giao đến chỉ qua loa xong lại đi…em thật đặc biệt! Một chữ đợi này thật vô vàng cảm xúc …

Lời của tác giả: ta thật sự đợi cô nương đã 29 mùa hoa mai! …yêu đi! Liêm sỉ gì tầm này nữa…

Con tim ta đã gào thét như thế đó!...

Bạn đang đọc HỒI KÝ CỦA SODA 2 sáng tác bởi Duonghoang27098803
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Duonghoang27098803
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.