Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ Hài Mắt Tím

Phiên bản Dịch · 1894 chữ

Tần Mục ngây người một chút, thiếu nữ này có nước da mềm mại, hoàn toàn không thua kém gì Mai Ánh Tuyết, khuôn mặt tinh xảo như một con búp bê, khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay ra sờ một chút.

Nhãn đồng có màu tím, nhìn rất yêu dị.

Nhưng mà đôi nhãn đồng yêu dị này xuất hiện trên người nàng, làm Tần Mục cảm thấy vô cùng tự nhiên, giống như là một kiệt tác hoàn mỹ nhất của lão thiên, không thể tìm thấy một chút tì vết nào.

Thiếu nữ mắt tím ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tần Mục một cái, dường như không có hứng thú, cúi đầu xuống muốn đi qua người Tần Mục.

Đây là lần đầu tiên Tần Mục nhìn thấy một nữ hài thú vị như vậy, nên hắn đưa tay ngăn nàng lại, ngồi xổm xuống nói:

- Tiểu muội muội, ngươi thật đáng yêu, ta có thể sờ mặt của ngươi một chút không?

Trong mắt của thiếu nữ mắt tím loé lên một tia tinh quang, nhưng không nói ra lời nào.

- Không nói gì có nghĩa là ngầm thừa nhận đúng không?

Tần Mục cũng mặt kệ mọi việc, hắn đưa tay lên mặt thiếu nữ sờ một chút.

Lúc này, thiếu nữ mới mở miệng, hơn nữa bên trong thanh âm còn mang theo một luồng sát khí lạnh như băng, nói

- Tay của ngươi không cần dùng nữa đúng không?

Tần Mục không chút để ý đến luồng sát ý của thiếu nữ, hắn vẫn cười nói:

- Tuổi còn nhỏ, không nên hung dữ như vậy, nếu không sẽ bị đánh vào mông đó!

Thiếu nữ mắt tím đã có ý muốn ra tay, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống.

Nhưng Tần Mục vẫn không biết tốt xâu, hắn tiếp tục chơi đùa với lọn tóc trên trán của thiếu nữ, thân thiện hỏi:

- Tiểu muội muội, ngươi tên gì? Sao ngươi ở đây? Nhà ngươi ở đâu? Có cần ta đưa ngươi về không?

Trên mặt của thiếu nữ mắt tím hiện lên một tia không kiên nhẫn, nói:

- Không muốn chết thì tránh ra.

- Ngươi nhìn xem, lại nữa rồi, tuổi còn nhỏ mà lại hung dữ như thế, sau này làm sao mà gả ra ngoài được.

Thiếu nữ mắt tím xoay người rời đi, không thèm để ý đến Tần Mục nữa.

Nhưng mà đúng lúc này, có một đám người mặt áo kiểu tôn trung sơn đi ra từ góc đường bên trái, bước chân của bọn hắn cực kì chỉnh tề, mang theo một loại khí thế vô cùng hung mãnh.

Cùng lúc đó, có một đang người mặt trường sam màu lục, xông ra từ trong góc đường bên phải, trên mặt mỗi người đều có cảm xúc phẫn nộ.

Hai đám người này, vừa nhìn vào thì đã biết là đội ngũ đã từng được huấn luyện chính quy, nói về khí thế thì khó phân thắng bại.

Khi hai đam ngươi gặp nhau, thì bầu không khí đã được kềm chế đến cực điểm.

-Không ngờ là nhanh như vậy đã bắt đầu rồi.

Thần sắc của Tần Mục vẫn bình tĩnh như thường, hắn kéo tay thiếu nữ mắt tím nói:

- Tiểu muội muội, ở đây rất nguy hiểm, để ta đưa ngươi đến nơi an toàn.

Thiếu nữ mắt tím hất tay Tần Mục ra, nói:

- Không cần ngươi quan tâm!

Bởi vì một tiếng hét này, nên hai đám người đều nhìn về phía Tần Mục bằng ánh mắt bất thiện.

- Tên tiểu tử bên kia, không muốn chết thì tranh thủ đem muội muội của ngươi lăn ra chỗ khác!

Người dẫn đầu của đám người mặc trường sam màu lục ngẩng đầu lên quát.

Tần Mục liếc người đó một chút, đang muốn nói cái gì, thì thiếu nữ mắt tím lại đột nhiên tức giận, quát:

- Ta không phải muội muội của hắn, hắn không phải là ca ca của ta!

Người dẫn đầu ngây ra một lúc, rồi quát:

- Bệnh thần kinh, nhanh cút đi!

Người kia không hiểu vì sao thiếu nữ mắt tím lại nhấn mạnh như vậy, nhưng dường như thiếu nữ mắt tím lại vô cùng để ý đến vấn đề này, toàn thân nàng lại xuất hiện một luồng sát khí lạnh băng.

- Ta lập lại thêm một lần nữa, Hắn. . . Không. . . Phải. . . Ca. . . Ca. . . Của. . . Ta!

Người dẫn đầu đường đường là thủ lĩnh của hắc bang, nên đương nhiên là không muốn so đo với một tiểu nữ hài.

Nhưng mà lúc hắn đang muốn chửi ầm lên, thì bỗng nhiên ánh mắt của hắn lại chạm đôi nhãn đồng màu tím yêu dị của nữ tử, sau đó. . .

- A. . .

Một tiếng hét thảm vang lên, rồi một chuyện kinh khủng xảy ra.

Bỗng nhiên thân thể người dẫn đầu của đám người mặc trường sam màu lục lại chia năm xẻ bảy, trực tiếp nổ tung ra, thành một đoàn sương máu lan ra trên không trung.

Thiếu nữ mắt tím đứng cách người dẫn đầu của đám người mặc trường sam màu lục đến mười mấy mét, nhưng lại có thể làm cho thân thể của hắn nổ tung ra mà chết chỉ bằng một ánh mắt.

Đây là lực lượng gì, yêu thuật sao?

Đường phố vốn đã rất yên tĩnh bây giờ lại càng yên tĩnh hơn, không khí vốn đang được kềm chế lại càng thêm khó thở.

- Quỷ, quỷ a!

Đến cuối cùng, không biết là người nào hô lên một tiếng, làm đám người lập tức ồn ào lên.

Cho dù bình thường khì huấn luyện có nhưng chuyện như thế này, nhưng khi thật sự gặp được, thì bọn hắn cũng khó mà giữ được bình tĩnh.

- Rút lui!

Người dẫn đầu của đám người mặc áo kểu tôn trung sơn hô lên một tiếng.

Nhưng mà không cần hắn ra lệnh, hai đám người đều đã chạy sạch sẽ cả rồi.

Sắc mặt của thiếu nữ mắt tím cũng dần bình tĩnh lại, nàng quay đầu nhìn về phía Tần Mục còn đang ngây người giống như là đã bị doạ sợ, trên khuông mặt tinh xảo của nàng liền hiện lên một tia khinh thường, sau đó nàng liền xoay người rời đi.

Động tác của thiếu nữ mắt tím rất chậm, nhưng mà nàng lại giống như quỷ hồn lúc ẩn lúc hiện, mỗi lần nàng bước nhẹ ra một bước, thì thân thể sẽ đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện ở một nơi xa hơn.

Trong một cái nháy mắt, nàng đã vượt qua khoảng cách mấy ngàn mét, rồi biến mất sau ngã tư đường.

- Này, này. . . Chờ chút. . .

Dường như đến bây giờ Tần Mục mới phản ứng lại, hắn nhìn qua thiếu nữ mắt tím đã biến mất, trong miệng hắn thì thầm một lúc.

Sau hồi lâu, hắn ới bất đắc dĩ lắc đầu, tự nhủ:

- Sao mà tiểu hài tử bây giờ đều thích trang bức như vậy, không biết là học của ai, trang bức cũng không phải là thứ tốt đâu

Mặc dù hắn rất muốn đi theo để đánh vào cái mồng của thiếu nữa mắt tím, cũng thuận tay dạy nàng cách làm người, nhưng mà hắn nghĩ là bên chỗ Tả tiểu nữu đang có biến, nên Tần Mục mới bỏ qua.

Tả Thanh Long bình tĩnh ngồi trên ghế trong tổng đàn của Thanh Long bang, ngồi bên cạnh hắn, là hai lão giả bộ dáng khoảng năm mươi tuổi, thần sắc bình tĩnh ung dung.

Trừ ba người này ra, toàn bộ tổng đàn của Thanh Long bang cũng không còn người nào khác, ngay cả một thành viên chính thức cũng không có.

Ầm ~ ~ ~ !

Cách của lớn vốn đã đống chặt lại bị một cỗ cự lực đánh văng ra, sau đó một đám người mang theo sắc mặt kiêu ngạo đi vào.

- Cuối cùng thì các ngươi cũng đến.

Tả Thanh Long vẫn bình tĩnh, dường như hắn đã sớm đoán được vậy.

- Một đám phản đồ, cũng có mặt mũi bước chân vào đây!

Tả Thanh Long có thể bình tĩnh, nhưng hai lão giả bên cạnh hắn lại lớn lớn tiếng mà mắng, vẻ mặt vô cùng kích động.

Trong đám người này, có bốn tên trung niên khí tức nội liễm thâm trầm, bốn người này đều đã từng là một trong thập đại chiến tướng của Thanh Long bang.

Châu Chấu, Độc Xà.

Hai người này cùng với Ngốc Ưng, đẫ từng trợ giúp Phong Dao truy bắt Tần Phỉ Phỉ, kết quả là trong cơn phẫn nộ Tần Mục đã giết chết Ngốc Ứng tại chỗ, làm hai người này sợ hãi chạy trốn, sau đó bọn hắn vẫn trốn cho đến bây giờ, đến gần đây bọn hắn mới dám ra ngoài hoạt động.

Về phần hai người khác, chính là Mãnh Hổ và Đường Lang, bình thường bọn hắn có quan hệ rất tốt với Châu Chấu và Độc Xà, nên sau khi Châu Chấu và Độc Xà khuyến khích, thì bọn hắn cũng phản bộ Thanh Long bang.

Thập đại chiến tướng của Thanh Long bang, ba người bị giết, bốn người phản bội, chỉ còn lại có hai người già nhất, còn tận trung với Tả Thanh Long.

Còn một người khác, chính là phụ thân của tiểu Anh, bởi vì thực lực quá thấp, hơn nữa lại muốn châm lo cho gia đình, nên đã thoát ly khỏi Thanh Long bang, rời khỏi thành phố Ninh Giang.

- Tinh lão, Nguyệt lão, các ngươi chính là những người già nhất của Thanh Long bang, ta có thể cho các ngươi một cơ hội, đầu nhập với chúng ta, hoặc là rời khỏi Ninh Giang!

Độc Xà âm trầm nói.

- Khi chúng ta sống là người của Thanh Long bang, chết cũng là quỷ của Thanh Long bang, sẽ không phản bội như các ngươi.

Tinh lão Nguyệt lão nghĩa bạc vân thiên nói.

Châu Chấu lắc đầu:

- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, khí số của Thanh Long bang đã hết, nhất định sẽ bị tiêu diệt, không cần biết các ngươi giãy dụa như thế nào thì cũng là phí công vô ích mà thôi.

Tinh lão cười lạnh nói:

- Đừng quên công phu của các ngươi là do chúng ta dạy, bằng vào đám người này, mà các ngươi nghĩ là có thể đánh bại chúng ta sao?

- Chỉ tiếc là chúng ta dạy ra một đám súc sinh, quên nguồn quên gốc!

Nguyệt lão hừ lạnh nói.

Châu Chấu và Độc Xà nghe vậy liền giận dữ nói:

- Hai lão già đáng chết, đừng có cậy già mà lên mặt, đúng là các ngươi đã từng dạy ta vài ba chiêu, nhưng mà bản lĩnh lợi hại nhất của chúng ta đều là học được trong khi chiên đấu.

- Các ngươi cũng đã già rồi, giết các ngươi cũng không cần đến mười chiêu!

- Đủ rồi!

Tả Thanh Long vẫn không nói gì bỗng nhiên gầm lên một tiếng, sau đó bước ra một bước, rồi đánh ra một chưởng về phía bốn người.

Bạn đang đọc Học Sinh Tu Chân Cuồng Long ( Bản Dịch 2 ) của Ngạo Tài
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi D-End
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.