Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khi Protein tiến vào ruột non

Phiên bản Dịch · 2127 chữ

“Protein sau khi tiến vào ruột non sẽ biến thành cái gì?” Cô giáo Lưu dạy môn Sinh mang mắt kính đang ở trên bục giảng nói đến nước miếng bay tứ tung, sống lâu dài với nghề giáo viên khiến một đứa con gái nhỏ bé ôn nhu động lòng người như cô thành công trưởng thành hơn, trở thành một nữ hán tử đáng sợ, “Đề bài đơn giản như vậy mà có một ít người trong các em vẫn làm sai!”

Học sinh phía dưới đều mơ màng sắp ngủ, lớp 12 là thời kỳ mấu chốt nhất, nhưng mà sau khi bọn học sinh trải qua áp lực đến từ nhiều vòng khảo thí, rõ ràng trở nên có chút đần độn, cũng không biết cả đám là phản ứng chậm chạp hay là mất tập trung mà không có người nào trả lời câu hỏi của cô giáo.

“Sẽ biến thành thứ gì hả!?” Cô giáo Lưu hét lớn, muốn dùng tiếng nói khơi dậy tính tích cực của đám học sinh.

Nhưng vẫn không có người trả lời, cô giáo Lưu liền dùng sức vỗ vỗ mặt bàn nói: “Có người đưa ra đáp án là sẽ biến thành phân! Trong các em có một người bạn học viết trong bài thi, protein tiến vào ruột non sẽ biến thành phân!”

“Thầy giáo chấm thi nhìn đến cái đáp án này còn cười hỏi là giáo viên ban nào dạy ra, cô khi đó cũng cười, không biết học sinh nhà ai viết ra loại đáp án này. Suy nghĩ nửa ngày mới biết là học sinh ban chúng ta, là cô dạy ra, các em khiến mặt cô đều mất hết!”

“Ha ha ha ha!”

Bầu không khí nặng nề của lớp học trở nên sôi nổi lên, các bạn học đang ngủ say bỗng nhiên cười ha ha.

So sánh với tri thức khô khan, thiếu nam thiếu nữ ở vào tuổi dậy thì đối với “Chuyện cười” cùng “Chuyện bậy bạ” có hứng thú lạ kỳ.

Cô giáo Lưu bẻ nửa đầu viên phấn ném tới trên đầu Tiêu Minh kế bên cửa sổ, khá là tức giận nói: “Tiêu Minh! Đều sắp tan học còn ngủ! Cô nói chính là em! Protein tiến vào ruột non biến thành phân chính là em viết! Chỉ có ruột non của em mới có chức năng đặc thù này!”

“Ha ha ha!” Các bạn học hăng hái, sôi nổi nhìn Tiêu Minh.

Vừa rồi còn mê man Tiêu Minh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô giáo Lưu, ánh mắt lạnh băng mà có chút đáng sợ.

Ánh mắt Tiêu Minh rất lạnh nhạt, có cảm giác thờ ơ vô tình không bình thường, điều này làm cho cô giáo Lưu vô cùng hoảng sợ.

Học sinh lớp 12 ở vào thời kỳ nghiêm trọng phản nghịch cùng thời kỳ nhạy cảm, tháng trước tại một trường cấp ba trong thành phố có một nữ sinh lớp 12 nổi tiếng thành tích tốt, chỉ vì bị lão sư trách mắng một câu liền nghĩ quẩn nhảy lầu.

Cô giáo Lưu nghĩ đến đây, giọng nói lập tức trở nên ôn hòa, nói: “Rất nhanh kì thi đại học sẽ đến, Thầy cô đều không có từ bỏ các em, các em càng không có lý do gì từ bỏ bản thân.”

Tiêu Minh dùng sức lấy lại bình tĩnh, có chút không quen biến hóa của chính mình.

Tại tiết học đầu tiên môn Ngữ Văn sáng nay, tim hắn tự nhiên đập nhanh, hô hấp khó khăn, vào giờ học khó chịu mà gục đầu lên bàn nghỉ ngơi, cuối cùng cảm giác được tư duy của chính mình càng ngày càng mơ hồ, giống như là chìm ở trong nước không thể hô hấp mà cũng không thể ngoi lên. Tiếp đó cảm thấy lạnh buốt một trận liền không còn ý thức.

Khi tỉnh lại lần nữa thì đã đến tiết học Sinh Học kế cuối của buổi sáng, cũng có nghĩa là Tiêu Minh đã ngủ gục vài tiếng trên bàn mà không có bất luận phản ứng gì, hiện tại cả người hắn lạnh lẽo, tim đập yếu ớt, giống như là người chết một lần nữa sống lại.

Đồng thời, Tiêu Minh cảm thấy đầu có chút choáng váng, trong não xuất hiện rất nhiều ký ức mơ hồ, hắn cảm giác chính mình ở trong một tinh cầu trí tuệ cao cấp tên là Phan Sa Tinh sinh sống thật lâu, nơi đó có xe phản trọng lực, nhà ở trôi lơ lửng, có được phi thuyền thời không, nơi đó nhân loại sử dụng một loại thiết bị tấm Chip truyền tin cùng chơi Game gọi là EV, mọi người kiếm sống bằng các khối năng lượng công nghiệp hoá ở mức độ rất cao cùng thuốc thử năng lượng, còn có rất nhiều rất nhiều……

Tiêu Minh là một chiến sĩ của tinh cầu khoa học kỹ thuật này, kiếm sống bằng cách thu thập tài nguyên ở các tinh cầu có khoa học kỹ thuật cấp độ thấp.

Ký ức của hai cái thế giới đan chéo vào một chỗ, Tiêu Minh bỗng nhiên đứng lên, trừng lớn con mắt nhìn chung quanh.

Động tác này của Tiêu Minh lại khiến cô giáo Lưu hoảng sợ, nàng chạy nhanh đi tới, nói: “Tiêu Minh, em không sao chứ, có phải thân thể không thoải mái hay không, có muốn về nhà nghỉ ngơi không?”

Các bạn học cũng nhao nhao nhìn chằm chằm Tiêu Minh hiện có chút khác thường.

Ở trong ấn tượng của mọi người, Tiêu Minh là học sinh cặn bã vô cùng khiêm tốn, ngày thường đi học hoặc là nằm bò ngủ hoặc là xem tiểu thuyết, không gây chuyện không sinh sự, thành tích cũng khá ổn định, ổn định làm đệ nhất đếm ngược trong lớp học, thi đại học có thể đậu vào trường dạy nghề đã là vô cùng may mắn.

Một học sinh thu mình khiêm tốn như Tiêu Minh, tại sao lại làm ra một hành động lỗ mãng trên lớp học như vậy?

Tiêu Minh giống như dính bùa ngơ ngác đứng lên, sau đó lại lảo đảo ngồi xuống.

Bởi vì hồi ức như hồng thủy tràn vào đại não, trong đầu dường như có một ít đồ vật vô hình.

“Phan Sa Tinh!” Tiêu Minh lầm bầm lầu bầu nói, thanh âm có chút lớn.

“Ha ha ha ha!” Các bạn học vừa rồi còn đang lo lắng đề phòng đều cười vang, hôm nay Tiêu Minh thật đúng là hài hước cực kỳ a!

“Tiêu Minh, ngươi xem tiểu thuyết nhiều, hay là đầu chạm điện.”

“Nơi này không có Phan Sa Tinh, nơi này chỉ có Hành Tinh Xanh.”

Tiêu Minh bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, vừa rồi chính mình chỉ sợ là đột tử sau đó sống lại.

Ký ức quá khứ rõ ràng rất gần mà lại có vẻ xa xôi ——

Gia cảnh tương đương bình thường, cha là công nhân xưởng giấy bản xứ, mẹ bày quán buôn bán thực phẩm phụ ở ngoài cư xá, trong nhà chỉ có một con trai độc nhất là Tiêu Minh.

Thực đáng tiếc Tiêu Minh vốn dĩ là học bá thành tích ưu dị, nhưng ở kỳ thi lên cấp ba, vì ngoài ý muốn bị mất vị trí hạng nhất trong số các học sinh thi vào trường Giang Thành mà khiến hắn trở nên mất thăng bằng.

Toàn bộ thời gian học cấp ba Tiêu Minh tự sa ngã, thành tích cũng xuống dốc không phanh, chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại, tất cả đều đã trễ, chương trình học cấp ba không phải ngày một ngày hai có thể đền bù, hắn đã nỗ lực, nhưng đả kích của những lần khảo thí cùng bạn học thầy cô cười nhạo, làm Tiêu Minh trở nên tự mình khép kín.

Hắn hoàn toàn từ bỏ, bắt đầu trầm mê với trò chơi cùng thế giới tiểu thuyết giả tưởng, lâu dài thức đêm không ăn cơm đầy đủ cùng không tập thể dục, thân thể cũng trở nên suy nhược, sống sờ sờ đem một cơ thể cân đối trở thành da bọc xương.

Tối hôm qua chính hắn giống như là thức đêm xem tiểu thuyết đến rạng sáng 5 giờ, buổi sáng không có ăn sáng đã đi học, cuối cùng ở trên lớp học đột tử.

“Còn sống!” Trong thời gian ngắn trải qua sống cùng chết, Tiêu Minh vô cùng sợ, hắn tham luyến không khí bây giờ cùng mọi thứ.

Nhưng mà Tiêu Minh lại cảm thấy chính mình dường như đã sống ở Phan Sa Tinh mấy chục năm, thế giới kia chân thật cùng dài lâu như thế, hắn dùng sức chớp chớp mắt nhìn thế giới này “Mọi thứ đều thật là chân thật!”.

Tiêu Minh lại lần nữa xác nhận thế giới chính mình đang ở này, hiện tại là ngày 20 tháng 11 năm 2009, sản phẩm điện tử tiên tiến nhất là HTC Touch HD cùng iPhone3G; phương tiện giao thông dân dụng tiên tiến nhất là máy bay phản lực……

Không có xe phản trọng lực, không có siêu thời không phi thuyền, không có năng lượng khối……

Nhưng mà những đề thi phía trên bảng đen, tại sao chính mình cảm thấy đơn giản như vậy, đều biết làm?!

Tiêu Minh trừng lớn con mắt, trợn mắt há hốc mồm! Hắn tin tưởng những đề bài trên bảng đen đó chính mình đều có thể giải! Mấu chốt là nguyên nhân không phải vì hắn học tập nghiêm túc ở trường cấp ba Giang Thành mà giải được, mà là nhờ vào học tập ở trong trí nhớ về Phan Sa Tinh mới biết tới!

Cảnh tử vong trong mơ chẳng lẽ là chân thật?

Cô giáo Lưu còn đang la mắng một số người phạm vào rất nhiều sai lầm cấp thấp trong lần khảo thí vừa rồi, tỷ như không biết một ít biểu hiện ẩn của các bệnh tật, suy nghĩ logic về các thí nghiệm không rõ ràng vân vân. Đương nhiên, sai lầm cấp độ thấp nhất vẫn là đáp án protein tiến vào ruột non biến thành phân của Tiêu Minh.

Lúc này, Tiêu Minh lại đứng lên, thẳng tắp đi lên trên bục giảng.

“Tiêu Minh, em muốn làm gì?” Cô giáo Lưu hôm nay phi thường đau đầu tên học sinh này, chuẩn bị đi trao đổi cùng chủ nhiệm lớp, vấn đề những học sinh thành tích kém như thế này, có muốn chủ động khuyên bọn họ về nhà nghỉ ngơi hay không, dù sao đều thi không đậu tốt nghiệp.

Dưới vẻ mặt ngây ngốc của mọi người, Tiêu Minh dùng phấn viết lên bảng đen.

Hắn đang vẽ sơ đồ thứ tự phản ứng khi cơ thể con người hấp thu protein, Tiêu Minh cảm thấy mình đã học qua những tri thức này, hơn nữa học tập đến phi thường vững chắc!

Vài phút sau, liền vẽ xong bản đồ chuyển hóa của protein, khiến bạn học cùng cô giáo Lưu phía dưới nhìn mà choáng váng.

Chuyển hóa của Protein đối với học sinh bình thường mà nói cũng không phải là kiến thức khó, nhưng mà đối với học sinh dở cũng không dễ dàng.

Coi như vừa rồi Tiêu Minh xem qua sách liền có thể viết chính xác ở trên bảng đen cũng đã thật không tồi!

Cô giáo Lưu vẫn còn kinh hãi với chữ viết của Tiêu Minh, từng nét bút hợp quy tắc mà có phong cách! Viết ra so với giáo viên ngữ văn còn tốt hơn!

Tiêu Minh giống như si ngốc buông xuống phấn viết, nói với cô giáo Lưu: “Protein tiến từ bên ngoài vào được phân giải thành axit amin cùng pép-tít trong ruột dạ dày, sau đó được hấp thu trong ruột non, biến thành polypép-tít......các polypép-tít lại được các enzym thủy phân hoàn toàn, tiến vào máu.”

Đúng! Chính mình thật sự biết toàn bộ!

Tiêu Minh có chút không thể tưởng tượng!

Sau khi nói xong, Tiêu Minh trở lại chỗ ngồi.

Bạn học cùng lớp òa lên vỗ tay nhiệt liệt! Cô giáo Lưu cũng chủ động vỗ tay!

Kinh diễm, học sinh cặn bã Tiêu Minh thế nhưng còn có hành động thể hiện mình như vậy!

Lúc này, thân thể Tiêu Minh ngẩn ra, trong óc xuất hiện một vài thứ.

Bạn đang đọc Học Bá Công Nghệ Đen Thời Đại (Dịch) của Giảo Văn Tước Chỉ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangson0311
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.