Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 2830 chữ

Tên truyện: Prince and Me

Tác giả: Jen

Rating: K+

Warning: Dành tặng cho những người có trí tưởng tượng bay cao, bay xa

CHAPTER 1: Địa Ngục

Đã khi nào bạn tự hỏi thế nào là địa ngục?

Chưa hả?

Vậy thì đừng có hỏi nữa, và sống cho tốt vào!

Một khi bạn đã biết thế nào là địa ngục, sẽ chẳng có gì tốt đẹp đâu!

" Ta cho cô hai điều ước. Một là bay thẳng lên thiêng đàng, hai là được dự đám tang của mình, nhưng phải xuống địa ngục

" Cái ông thiên sứ mà tôi vẫn thường nhìn thấy trong truyện tranh từ đâu hiện ra, tươi cười nói với tôi như vậy đó.

Ha ha! Cái đó thì có quái gì mà phải suy nghĩ? Địa ngục? Nghe tên đã biết nó thế nào rồi! Tuy nhiên, một cô gái thích chơi trò chơi mạo hiểm, và thậm chí là chết vì trò chơi mạo hiểm như tôi thì nó chẳng đáng sợ như vậy nữa, thậm chí là rất đáng yêu, rất thú vị đó chứ!

" Tôi chọn địa ngục!

" Tôi trả lời chẳng mấy ngần ngại.

Ông Thiên sứ trợn mắt nhìn tôi. Chẹp! có khi cái con ngươi của ông ta sắp rơi ra rồi ấy chứ! Ông ơi, ông giữ gìn cho cẩn thận hộ cháu cái! Ông mà mất mắt thì ông hết làm Thiên sứ, có nghĩa là nhiều người sẽ không được chỉ đường bay lên thiên đàng, việc đó thật không hay ho gì cả! ^^

" Thật đúng là một sự lựa chọn táo bạo, trăm người mới có một người dám lựa chọn! Nhưng... cô có thể cho tôi biết vì sao cô lại chọn xuống địa ngục không?

" Ông ta nhìn tôi ái ngại như kiểu đang nghi ngờ rằng tôi vừa từ viện tâm thần chui ra.

Tôi khẽ nhếch mép cười

" Ông cứ tìm hiểu xem vì sao tôi chết, tôi thích những cái gì, thì sẽ biết ngay thôi mà!

"

Ông ta nhíu mày nhìn tôi, hình như là do vừa nãy tôi ăn nói không đầu không đuôi, không chủ ngữ, bất lịch sự đây mà. Song, ông ta vẫn hiền lành nói

" Đó là sự lựa chọn của cô thôi! Vậy thì cô có một ngày để dự đám tang của mình.

"

Thật nực cười! Dự đám tang của mình? Để nhìn thấy cái gọi là xác của mình đang lạnh ngắt ở trong quan tài á? Tôi có điên đến mức đấy chăng? Chưa kể cái chết của tôi là chết vì lạnh nữa, nên thành ra tôi càng không muốn nhòm ngó cái xác của mình hơn. Nhìn nó tái xanh tái ngắt, tôi sẽ rùng mình mà nôn tất cả những thứ gì trong bụng mình ra mất. À quên mất! Tất nhiên tôi chỉ có nôn trong trường hợp tôi có một cái dạ dày. -,-

Nếu bạn muốn hỏi vì sao tôi chết, thì tôi sẽ không nói đâu! Vì đó là một nỗi xỉ nhục lớn của đời tôi mà! Nhưng trong trường hợp bạn năn nỉ tôi, thì tôi đành kể vậy! Tôi là một đứa con gái mà người ta đã từng nhận xét là gái không ra gái, trai chẳng ra trai. Dù tôi là con gái nhưng trong cái đầu tôi thậm chí còn không có định nghĩa của từ lãng mạn hay chải chuốt nữa cơ! Tôi trông cũng khá xinh ( cái này hưởng từ gen của mẹ) nên thành ra chuyện tôi không quan tâm đến khuôn mặt cũng như cơ thể mình chẳng có gì to tát cả. Tuy vậy, vấn đề nằm ở chỗ tính cách cơ! Từ hồi nhỏ xíu, tôi đã nổi cộm với mấy vụ đánh nhau tranh giành cam, cóc, quýt, ổi với mấy thằng hàng xóm, lớn tí nữa thì đánh nhau với mấy tên côn đồ để bảo vệ công lí, hoặc là những màn thanh toán đầy sát khí trong trường học. Tôi hoàn toàn không nói xạo đâu à nha! =.=! Bạn cứ nhìn cái bản lí lịch dầy đặc những dòng chữ nhận xét chẳng mấy tốt đẹp như

" đánh bạn cùng lớp

",

" gây sự với thầy cô giáo

" hoặc là cái chồng bản kiểm điểm có lẽ vẫn đang nằm trong văn phòng trường làm gương cho học sinh khóa sau thì bạn biết. Trong đó, tôi thề có khoảng 99% ( tương đường vài nghìn bản kiểm điểm) bắt đầu với dòng chữ

" Cộng hòa.... Kính gửi.... Ngày X, Y, Z, em đã gây sự với bạn cùng lớp ( thầy cô giáo), hậu quả là bạn gẫy tay ( thầy cô tức giận),...

" Chưa kể có rất nhiều tờ trùng ngày tháng năm, trùng tội danh.=.=

Ha ha! Đôi khi lười viết quá tôi còn phô tô trăm bản ra dùng dần, chỉ cần điền mỗi ngày tháng năm vào là được! Mà cũng chán! Kỉ lục nhất đời học sinh của tôi vẫn chỉ dừng lại ở mức 10 bản kiểm điểm một ngày thôi, chán phèo à!

Cả đời đi học, chẳng biết đã bao nhiêu lần tôi làm ẹ tôi khóc ầm ĩ đầy tức giận xen lẫn đau lòng, không biết bao nhiêu lần làm mẹ tôi lên cơn đau tim, làm cho thằng em tôi bị tiếng xấu ( tất nhiên sau đó những đứa nào chế nhạo em tôi thì sẽ bị một trận nhừ tử rồi). Duy nhất trong gia đình bốn người của tôi chỉ có ba tôi là vui mừng vì sự nghịch ngợm + phá phách của tôi.

Có gì đâu! Chả là nhà tôi rất giàu, và tiền trong nhà phần nhiều cũng là tiền do làm việc phi pháp mà ra. -.- Quên chưa giới thiệu, tôi là con gái cưng của chùm mafia khét tiếng đó ạ! Chính vì vậy, ba tôi từng nói với tôi rằng

" Ngày xưa ba cũng nghịch, cũng gấu gần bằng mày, chứng tỏ mày hơn ba. Con hơn cha là nhà có phúc. Ba tự hào về mày

".

Chà! Mà kể nhà tôi cũng lạ ha! Mẹ khóc ba cười. -.-! chả là mẹ tôi muốn tôi và em tôi học để sau này kiếm nhiều tiền, nhưng là những đồng tiền chân chính cơ. Còn ba tôi, ba muốn tôi nối nghiệp ba ( bộ cái mặt tôi nó ngầu thế hả?). Khổ cái nhà chia hai phe, trước giờ chẳng phe này thắng thế. Tôi về phe ba, nghịch ngày nghịch đêm, đánh nhau gây gổ một cách tích cực. Còn thằng em tôi, nó nhát như cáy, ắt hẳn về phe mẹ tôi. Tôi đánh được bao nhiêu đứa một ngày thì điểm tốt của nó cũng nhiều gần như vậy đó. Thật khó nói! ^-^.

À mà nếu bạn có hỏi thêm là tại sao tôi pro vậy thì đừng quá ngạc nhiên nhé! Đã bảo ba tôi là mafia mà! ^-^ Từ bé xíu tôi đã được làm quen với vũ khí. Kì lạ là tôi chẳng biết tí võ vẽ nào cả. Tất cả những gì mà tôi dùng để đánh phe bên kia đều là võ đường, võ chợ, là do tôi tự... phát minh ra. Người ta bảo tôi đánh thắng vì tôi lì và gan, và cũng vì thế mà tôi rất tự tin vào mình. thành ra một kẻ ương ngạnh trăm trận trăm thắng như ngày hôm nay. À nhầm! Ngày hôm trước, tính từ lúc tôi chưa chết. E hèm! Kể tiếp nè!

Sau khi cánh cửa đại học đóng sập trước mặt không thương tiếc ( học dốt), mặc ẹ khóc than, bắt dùi mài sử sách, tôi xin tiền papa + trấn tiền tiết kiệm của thằng em để chu du thế giới. Và bạn biết không? Lần đầu tiên tôi phone về nhà, thằng em tôi đã rất tức giận tôi. Bạn biết mà! Tôi không hỏi nó mà ăn cắp toàn bộ tiền tiết kiệm - cái thứ mà tôi có chết cũng không có nổi một đồng - của nó ( thực ra có hỏi nó nó cũng có cho đâu nên lấy lun ^-^) Con số mà tôi lấy của nó là rất lớn. Chẹp! Tôi nhớ là con số đầu tiên lớn hơn một, và sau nó là hàng dài 9 chữ số không. Chẹp! Mẹ tôi cho nó nhiều mon lắm mà!Chỉ có tôi nghèo kiết xác, suốt ngày xin tiền baba. tại mẹ bảo khi nào tôi học giỏi mới cho nhiều tiền tiêu vặt =.=! hic!

Sau khi lấy được đủ tiền, tôi đi chu du thế giới và nhanh chóng thích bộ môn trượt tuyết.

Ba lần đầu, tôi trượt rất suôn sẻ, thậm chí tôi còn nổi danh vì học nhanh, học tài, gan dạ, pro nữa cơ đấy! Nhưng đến lần thứ tư, mặc ọi người can ngăn, tôi vác dụng cụ lên núi trượt tuyết.

Và bạn biết không? Tuyết lở. Tôi chôn xác ở cái chốn lạnh lẽo đó. Mấy ngày sau, ba tôi cho người đến nạo vét cả cái núi to bổ chảng để tìm xác của tôi. =.=! với cái lực lượng người kinh khủng đó, xác tôi đã được tìm thấy trong tình trạng còn nguyên vẹn. Tuy vậy, cả xác lẫn hồn đều lạnh cóng. Và giờ thì tôi đã chết! Lala!

Các bạn biết chứ? Đôi khi cái chết đến đâu quá đau đớn. Và tôi còn tự hào rằng trước khi mình chết, mình đã làm được tất cả những gì cần thiết.^-^ Tôi tự hào vì tôi chết đẹp!


Đám tang của tôi trông rất oai nghiêm. Số người đến dự đám tang có khi còn đông hơn cả một thành phố nữa ấy chứ! Toàn bậc chị em nổi cộm không hà! Bọn họ ai nấy mặt mũi rất ngầu nhưng bí xị, cúi mặt. Ai cũng mặc đồ màu đen, đeo kính đen, trông rất đáng sợ. Chắc hẳn những người yếu tim chẳng dám đến dự đám tang của tôi đâu! ^-^. He he! Lại có thêm một điều đáng tự hào về cái chết của mình!

Nhà tôi, bốn người, giờ còn ba người. Mẹ tôi chỉ nhẹ nhàng chấm nước mắt, thỉnh thoảng nấc lên đau đớn. Chẹp! Tôi chết mà vậy chắc em tôi chết bà sẽ tự tử mất! Bên cạnh, ba tôi im lặng. Chắc ông buồn lắm. =.=! Mất toi người kế thừa sáng giá rồi còn gì nữa! Đã thế, tự dưng phe của ông mất đi một nửa sức mạnh, thua phe mẹ tôi là cái chắc! Giờ thì nhà tôi rõ là

" nhất vợ, nhì chồng

" rồi nhà! Bên cạnh, thê thảm nhất phải kể đến thằng em tôi nước mắt nước mũi tòng tòng, khóc lóc vật vã.

Chẹp! Thật cảm động! nó lại thương tôi đến vậy hả?

Thôi đi em! Chị biết tỏng mày rồi nha! Mày thì thương gì chị? Chỉ là mày thương cho chính mày vì tao chết rồi thì mày vừa phải học như mày và mẹ muốn, vừa phải học võ, làm đầu gấu kế thừa ba. =.=. Kể cũng khổ thân nó thật! Loại con trai hèn như vậy mà muốn rèn luyện thì tốn công ra phết đây!

" Đã hết giờ rồi, cô hãy chuẩn bị trở về địa ngục đi!

" Cái ông thiên thần

"đáng yêu

" lại hiện ra, nói với tôi.

" Cũng được thôi!

" Tôi cười đầy đắc ý. ^-^. Tại tôi chưa chết lần nào, chưa biết địa ngục là thế nào nên tôi rất hớn hở được tới đó đấy mà! Người ta bảo rằng người xấu mới xuống địa ngục, mà tôi, thậm chí tôi còn được lựa chọn lên thiên đường hay xuống địa ngục, ắt hẳn tôi sẽ thuộc vào top những người nổi tiếng và tốt đẹp nhất cái địa ngục đó! chưa kể, tôi còn được tham gia một chuyến thám hiểm kéo dài dài dài mãi nữa ấy chứ!

Yeah! tôi thấy phấn khích quá!

" Đi thôi!

" Ông ta kéo tay tôi, lôi đi. Trong phút chốc, thân hình tôi nhẹ bẫng, chẳng có một chút cảm giác gì về trọng lực cả. Hehe! Vui thật! Tôi chưa từng được tận hưởng cảm giác này bao giờ. ^-^


" Đây là người mới của các người!

" Ông Thiên sứ quăng tôi mạnh xuống nền đất, ánh mắt nhìn người đối diện đầy hằn học.

Tôi tò mò đưa mắt nhìn theo. Đứng trước mặt tôi là một người thanh niên trông khá đẹp trai, nhưng quần áo thì lại chỉ có một màu đen. Yeah! Ắt hẳn đây là quỉ sứ!

" Hello, quỉ sứ!

" Tôi vẫy vẫy tay, cười nhăn nhở với hắn.

" Cô ăn phải gan hùm gan cọp hay sao mà gan quá vậy?

" Hắn cúi xuống nhìn tôi. Chẹp! Giờ tôi mới nhìn được kĩ người này vì nãy giờ hắn toàn đứng trong bóng tối. =.=! Hắn có mãi tóc dài, được cột lên cao, bộ quần áo màu đen trông như mấy đứa choi choi mê rock ( sao tôi htnafh kiến với cái rock kia quá vậy ta?). Chẹp! Để miêu tả tiếp nà! Anh ta khá cao, trên tay cầm một cái giáo sáng bóng. Hi vọng hắn sẽ không quá tức giận mà đâm tôi một phát.

À mà quên! Cái ông Thiên sứ kia sao bất lịch sự thế nhỉ? Người của Thiên đường mà cộc cằn thô lỗ. =.=! May mà tôi không có tới chỗ đó Sau khi ông ta bay mất, tên Quỉ sứ ngoắc tay ra hiệu cho tôi đi theo hắn.

Ôi cái chân dài thẳng tắp - niềm kiêu hãnh của ta - tại sao em lại không nhanh bằng chân của cái tên quỉ sứ kia vậy? À! Đợi đã! Bây giờ tôi đang ở trong một cái đường hầm tối om với cái đầu trống rỗng. Tôi chẳng biết tí gì về cái địa ngục này cả. Người ta bảo địa ngục thường có mùi tanh nồng của máu, và những tiếng rên rỉ. Nhưng thực tế chứng minh ngược lại.

" Từ nay cô sẽ sống ở đây

" Tên Quỉ sứ chẳng thèm liếc tôi đến một cái.

Ya, đây là cái mà người ta gọi là địa ngục hả? Một thung lũng xanh rờn màu cỏ, những người đang chăm chỉ làm việc, xa xa là một vài tòa nhà cao ốc. Ôi má ơi! Tôi há hốc mồm, không tin nổi những gì mà mình đang nhìn thấy, nước dãi trong mồm chỉ chực trào ra vì ngạc nhiên + sung sướng quá khổ.

" Ê!

" Tôi vỗ vai tên Quỷ sứ sau khi đã khẳng định rằng những thứ trước mắt mình đúng là sự thật.

Hắn quay lại, trừng mắt nhìn tôi

" Cô nên biết tôi là ai!

" Tôi cười xòa, dùng tay... đập đập thêm mấy cái vào vai hắn

" Đừng cáu mà! Ở đây xem chừng cũng thân thiện lắm! Sao anh phải chưng cái bộ mặt đó ra nhỉ?

"

Hắn lườm tôi một cái sắc lẹm, giọng cứng nhắc

" Ai bảo cô địa ngục xấu hơn thiên đàng

"

Oh! Địa ngục không xấu hơn thiên đàng hả? Ý vậy là địa ngục cũng toàn người tốt thôi?

" Ý anh là ai cũng có quyền chọn xuống địa ngục hay lên thiên đàng?

" tôi nhìn tên Quỷ sứ, ấm ức.

" Đúng!

" Hắn vẫn dùng cái giọng cứng như đá của mình.

Ôi thôi là khốn khổ! Chuyến thám thính, đi chơi thú vị của tôi nay còn đâu! Chôn vùi tuổi thanh xuân ở cái chốn thanh bình này, thật khốn khổ biết bao.

" Thiên đàng và địa ngục chỉ khác nhau ở vị trí trên và dưới mà thôi! Không hiểu tại sao người trên trần gian đồn là địa ngục xấu xa, nên bọn trẻ bây giờ toàn chọn xuống đây. Thiên đường trống vắng, thành ra cái ông Thiên sứ vừa rồi mới cộc cằn vậy!

" Hắn giải thích bằng cái giọng nói đã pha thêm một tảng băng của mình.

Gật gù đồng ý, tôi hỏi hắn một câu rất thời đại

" Thế bây giờ tôi ở đâu?

"

Hắn búng tay, và không gian xung quanh tôi thay đổi nhanh đến chóng mặt. Chẳng mấy chốc, tôi bắt gặp mình đang ở trong một căn phòng rất ngăn nắp, gọn gàng, trong đó có một chiếc giường đề tên tôi rất to, bên cạnh là một vài người nữa. =.=! chán! vậy là chuỗi ngày sai lầm của tôi bắt đầu từ đây.

Bạn đang đọc Hoàng Tử và Em (Prince and Me ) của Jen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.