Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Trai

Phiên bản Dịch · 733 chữ

-Tiểu Hằng… -Tiểu Hằng..

-Tiểu Hằng…

Giọng nói ấm áp gọi bao nhiêu lần như thế. Đương nhiên chỉ có mẹ thôi.

-Tiểu Hằng.

Lạc Ân ngồi bên giường bệnh. Nắm lấy những ngón tay nhỏ nhắn trên bàn tay Thiên Hắng.

Như những giấc mơ xưa.

-Mẹ!

Cậu bé cũng nhận ra, gọi tiếng mẹ dễ dàng như vậy. Thiên Hằng cũng chỉ là một đứa trẻ. Trẻ con khi bệnh vẫn có thể nhõng nhẽo, vẫn có thể nũng nịu trong lòng mẹ mà.

Chưa được 8 tuổi, vẫn còn rất nhỏ mà.

-Mẹ đây.

Lạc Ân dịu dàng vuốt những sợi tóc trên trán con trai đang xòa xuống. Cả buổi chiều cô đã sờ mãi vào bụng. Nơi đây đang có một túi thai bé nhỏ, chưa thành hình dáng, nhưng đã được chúa trời gửi xuống để cứu anh trai.

-Con mệt. Vẫn còn mệt. Tay nữa. Kim đâm vào đau quá.

Cái đau này đã là gì với những lần lấy tủy sống. Một cây kim dài, đúng hơn là một mũi khoan xương đâm thẳng vào da thịt. Ban đầu Thiên Hằng thiếp đi vì thuốc gây mê. Nhưng dùng hoài thuốc cũng không còn tác dụng mấy. Cảm giác bị xuyên vào tận xương tủy, bị hút lấy tinh tực trong xương cốt. Thiên Hằng nắm chặt khăn trải giường không khóc. Khóc nào có ích gì.

Nhưng vẫn là con nít. Vẫn rất đau. Đau đến toàn thân co giật. Có khi sùi cả bọt mép, chân tay tê dại do phải gồng lên.

Những lúc ấy, không có mẹ bên cạnh. Giờ thì khác, cạnh Thiên Hằng có Lạc Ân.

-Mình về nhà đi mẹ!- Thiên Hằng đột ngột đề nghị- Ở bệnh viện cũng vậy. Chúng ta về nhà đi. Con muốn về nhà.

Thiên Hằng chưa bao giờ ngất xỉu, kèm chảy máu cam như vậy. Giờ không chảy nữa, có lẽ nhờ bác sĩ kê toa nhưng Thiên Hằng vẫn có thể cảm nhận, thân thể đang dần đi tới cực hạn, sắp không chịu đựng được nữa rồi.

-Tiểu Hằng à…Ở lại vài ngày nữa đi con. Bác sĩ nói…

-Về nhà đi mẹ -Thiên Hằng cười nhẹ- Con muốn về nhà mình, nằm trên giường mình thôi.

…Thủ tục xuất viện thực hiện nhanh gọn. Khi về nhà, Thiên Hằng vẫn rất mệt. Cậu bé nằm trên giường, li bì suốt cả ngày.

-Nè…

Căn phòng nhỏ có nhiều người đến thăm Thiên Hằng. Một số bạn học của cậu bé trong lớp. Hàng xóm. Cô bé Đang Đang.

A Tú theo sau, lẳng lặng nhìn Thiên Hằng trong lúc em gái liến thoắng nói rất nhiều.

Lạc Ân gọi các bạn nhỏ ra ngoài ăn bánh. Trong phòng chỉ còn lại hai đứa trẻ nói chuyện với nhau.

-Nè…

-Ừ?

-Ông phải mau khỏe lại.

-Bệnh này không phải muốn khỏe là khỏe được -Thiên Hằng nhếch môi- Có thể là…

-Ông đừng nghĩ bậy. Cô rất lo cho ông. Ông phải ráng…

A Tú không quen nói lời đường mật hay vòng vo rắc rối. Cô bé nghĩ gì thì cứ thế nói ra.

Thiên Hằng không khó chịu bởi chuyện ấy. Cậu bé lại mỉm cười:

-Ráng được hay là…

-Tui nghe nói mẹ ông có bầu rồi. Ông phải ráng khỏe để mẹ ông không phải một mình chăm em bé. Từ khi ra đời tới khi lớn, em bé phiền phức lắm. Ông phải ráng lên.

“Em bé”? Làm một người anh tốt? Thiên Hằng khựng lại. Liệu mình còn có cơ hội không?

-Tôi…

-Ông cứ cố lên- A Tú cười với cậu nhóc, bàn tay dư dư làm hiệu- Ông làm anh hai rồi, sẽ phải như tui vậy. Dù sao cũng là em mình. Nhường nhịn nó cũng là chuyện tốt mà.

-Ừ.

-Nhưng thật ra làm anh, chị cũng vui lắm- A Tú chợt đổi giọng- Nhà tui mẹ ít chăm con cái nên Đang Đang rất dựa dẫm vào tui. Ông rồi cũng vậy à.

Biết có được?…Nhưng Thiên Hằng ngưng lại ngay kịp lúc. Thời gian qua cậu bé đã sống trong chiếc lồng son quá kín. Giờ đây tuy mới ra ngoài ngắm nghía nhưng cũng học được không ít chuyện. Thiên Hằng thấy được,-thì ra mở lòng cùng người khác cũng là một thú vui.

Bạn đang đọc Hoàng Tử Nhỏ, Mẹ Yêu Con của Ngưng Văn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.