Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 582 chữ

Chap 8

Hết 2 tiết toán, nó hậm hực đi vào và :

-Chát

-Này, sao bạn tát tôi?

-Mày còn hỏi tại sao hả? Tại mày mà tao bị đuổi ra ngoài

-Tại tôi á? Không phải tại bạn la làng sao?

-Chát-Nó lại tát tôi 1 cái nữa

-Này! Quá đáng rồi đấy

Không thèm nhịn nữa! Tôi đưa tay tát cho nó một cái như trời giáng làm nó ngã khụy xuống.

-Đừng tưởng tôi nhịn bạn mãi nhé!

-Mày...

Cảnh tượng hiện tại trong lớp tôi là 1 con nhỏ đứng với 2 cái má đỏ bừng (tức là tôi) do bị tát, 1 con nhỏ ngồi ôm cái má đỏ chót và đang sưng lên, 1 đám đông bu lại và 1 nhỏ đang ra sức can (con Lam đấy)

-HÀ NHẬT LINH!-Ai đó hét lớn

Đám đông liền tản ra, giúp tôi nhận diện được kẻ đó, không ai khác, đó là tên Vỹ

-Tại sao cô tát Ngọc Anh?

-Anh ơi! Nó tát em đau quá! Anh giúp em đi! Em sợ lắm!-Được thế, nó chạy lại núp sau lưng hắn, cười đểu

-Anh nhìn kĩ lại đi, không biết thì đừng nói, cô ta tát tôi trước, bao nhiêu người ở đây đều chứng kiến, anh không thấy gì thì tại sao lại kết tội tôi?

-Chuyện này là sao hả Ngọc Anh?-Hắn nghe thế liền quay qua hỏi nhỏ đó

-Em...em...chỉ là...tại em....-Lắp bắp mãi mà nó cũng không nói được một câu hoàn chỉnh

-Tự dưng cà lâm thế? Nãy còn mày mày-tao tao ghê lắm mà! Thôi, nếu cô tội thế, tôi không nỡ bắt cô nói nữa, để tôi nói vậy

Tôi chưa nói gì vế chuyện đó mà nó đã :

-Mày nói láo! Anh ơi nó nói láo! Anh đừng nghe nó nói mà trách em, chỉ tại em yêu anh thôi mà

Eo ôi! Con gái gì mà nói chuyện kì thế này?

-Tôi đã nói gì nhĩ?

Tôi cười nhếch mép, nhìn nó

-Anh nhìn nó kìa! Người như nó sao mà nói thật được? Nó đánh em trước, nó lại đánh em nặng thế này nè anh, anh nhìn đi

Nó chỉ vào cái má giờ đã đỏ ơi là đỏ, sưng lên như trái bóng

Tự dưng Duy từ đâu bước lại gần tôi

-Em nói đi, chuyện ra sao?

Tôi lôi Duy ra ngoài, kể hết mọi chuyện

-Ra vậy! Nhỏ đó cũng ranh mãnh quá nhĩ!

Nó từ đâu nhảy ra và lại ca cái điệp khúc

-Anh đừng tin nó! Nó nói dối.

-Tôi mệt lắm rồi! Giờ bạn nói sao cũng được, chuyện đó tôi thấy, bạn thấy, mọi người trong lớp cũng thấy rồi! Bạn chối mãi

Thế đấy! Thế là một ngày trôi qua với cái câu "Anh đừng tin nó" được lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Hết giờ học, tôi đạp xe về nhà.

Vừa về đến nhà tôi mừng muốn điên mà cũng mệt muốn chết, thế là không thèm thay quần áo mà tôi lăn ra ngủ luôn.

Tới lúc tỉnh dậy thì đã 6-7h tối. Đang ngồi trên giường ngáp ngắn ngáp dài thì :

-Con gái con đứa! Đi học vế không thay đồ mà đã đi ngủ rồi, đã vậy còn ngủ tới giờ này nữa! Mau tắm rửa, thay đồ rồi ra ăn cớm với mẹ nào

-Dạ

Tôi cười trừ rồi lấy đồ chạy vô nhà tắm luôn

Bạn đang đọc Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc của thaotuyettrang1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.