Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến đấu với Ảnh võ sĩ.(trung)

Phiên bản Dịch · 1398 chữ

Đúng lúc này ở bên ngoài có quản gia bẩm báo:

- Lão gia, Hoàng Phủ gia chủ có chuyện gấp cầu kiến.

Tô Hàn Trinh và Vô Tấn nghi hoặc nhìn nhau, Hoàng Phủ Bách Linh tới đây làm gì, Tô Hàn Trinh vội nói:

- Mau mời lão gia chủ vào.

Một lát sau Hoàng Phủ Bách Linh đã tiến vào huynh đệ Bách Nhạc của hắn ở trong trà lâu nhận được tin tức, Giang Ninh phủ phái tới một võ sĩ ám sát Hoàng Phủ Duy Minh, tin tức này khiến cho hắn chấn kinh vội vàng tới tìm Tô Hàn Trinh.

Vừa vào bên trong hắn đã nhìn thấy Vô Tấn thì không khỏi sửng sốt, Vô Tấn tại sao lại ở đây, Tô Hàn Trinh cười cười chỉ vào Vô Tấn, Hoàng Phủ Bách Linh liền giải thích:

- Ta cùng với Vô Tấn đang thương lượng ứng đối với nguy cơ.

Hoàng Phủ Bách Linh vội vàng thi lễ:

- Ta vừa nhận được tin tức có người muốn ám sát Duy Minh.

Tô Hàn Trinh khẽ giật mình:

- Lão tiên sinh nhận tin tức này từ đâu?

- Là huynh đệ Bách Nhạc của ta nghe được từ một trà hữu, nói phủ Giang Ninh phái tới một gã võ sĩ rất lợi hại để ám sát Duy Minh.

- Trà hữu?

Tô Hàn Trinh khẽ chau mày, mật báo như vậy làm sao có thể truyền lưu ra ngoài, cho dù Từ Viễn có tâm này hắn cũng không thể tiết lộ độ tin cậy của tin tức này không lớn.

Lúc này Vô Tấn lại chậm rãi nói:

- Đại nhân ta thấy rất có thể.

Tô Hàn Trinh lại tương đối tin tưởng Vô Tấn:

- Tại sao?

- Đại nhân đã quên rồi sao? Ảnh võ sĩ kia...

Vô Tấn hơi nhắc nhở Tô Hàn Trinh.

Buổi sáng hắn cũng nhận ra Phong Truy Vân, hắn đã tới chỗ của Hoàng Phủ Cừ, lần trước hắn bị thương chính là do nữ võ sĩ kia.

Lần trước sau khi bị thương Vô Tấn cũng đã nghe qua chức nghiệp này, hắn mới biết được hóa ra võ sĩ lúc trước chỉ là để biểu diễn nhưng sau đó được tuyển bạt thành võ tướng trở thành một nghề nghiệp, triều đình khống chế người luyện võ.

Mà Ảnh võ sĩ là tầng cao nhất, tay chân của hoàng thất nuôi dưỡng.

Lần này Thân Uyên phái Ảnh võ sĩ đến Duy Dương huyện tuyệt không đơn giản là đưa thư, Vô Tấn có trực giác đối phương sẽ không từ thủ đoạn lúc này tổ phụ nhắc nhở khiến cho hắn càng thêm tin vào trực giác của mình.

- Đại nhân có nghĩ rằng Thân Uyên nếu như chỉ phái người đưa tin thì bất luận kẻ nào cũng được tại sao lại phát rai Ảnh võ sĩ hơn nữa còn là người của Hoàng Phủ Dật Biểu, hắn đến Duy Dương huyện hẳn là còn nhiệm vu khác.

- Có lẽ là để ám sát ta.

Tô Hàn Trinh tập trung tư tưởng nói.

- Nếu như là để ám sát đại nhân thì cơ hội không nhiều, có thể hạ thủ từ sớm, không chờ tới bây giờ, hơn nữa làm quan đến cấp của đại nhân muốn ám sát dùng thủ đoạn này cũng không dễ dàng, làm quan trường chấn động, đại nhân nghĩ sao?

Tô Hàn Trinh gật đầu hắn thừa nhận Vô Tấn nói rất có đạo lý, nhưng hắn không rõ kế hoạch tuyệt mật này tại sao lại tiết lộ cho Hoàng Phủ gia tộc, trong này ẩn chứa chuyện gì?

- Địa nhân, trước hết không cân nhắc nhiều như vậy, chuyện này để ta ứng đối.

Vô Tấn hiện tại muốn tìm Hắc Mễ hỗ trợ giám thị tên Ảnh võ sĩ kia.

......

sau khi xảy ra chuyện Hoàng Phong tập kích Mã Cát Tường lần này mọi người tăng cường thêm đề phòng.

Phía bắc thư viện chính là quan học của Đông Hải quận, diên tích to lớn ước chừng ba trăm mẫu bốn phía có tường cao bao vây, gạch xanh ngói đỏ, kiến trúc cổ xưa.

Lần này cuộc thi chọn chủ sự hộ tào cử hành ở Hàn Mai quán, thời gian là sau buổi sáng, trường thi đã phong bế, vào ngày mai sẽ tiến hành cuộc kiểm tra cuối cùng.

Lúc này ba người tham dự phân biệt ở Thanh Tùng viện, Sương Cúc đường và Hàn Mai quán, Duy Minh ở Sương Cúc đường, có người chuyên gia hầu hạ điều kiện ăn ngủ không tệ nhưng không được xuống lầu càng không thể rời khỏi thư viên.

Vì để đảm bảo an toàn cho họ huyện nha phái ba mươi nha dịch đóng trước tiểu lâu của họ.

Lúc xế chiều một gã sĩ tử trẻ tuổi tiến vào quan học dáng người của hắn cao gầy tuấn tú lúc này mặc cẩm bào, đầu đội khăn sư tử, tay cầm không phải hoành đao mà là một chiếc quạt xếp lộ ra một vẻ phong lưu tiêu sái, đáng tiếc quan học không có nữ tử nếu không chỉ sợ đã hấp dẫn vô số người.

Xem ra hắn đã hoàn toàn thoát khỏi vận rủi buổi sáng.

Không có người để ý tới hắn quan học là một nơi tự do, Phong Truy Vân đi theo một con đường nhỏ tiến tới Sương Cúc đường, hắn đi rất chậm thỉnh thoảng lại có từng bầy sĩ tử đi nhanh qua hắn, hắn vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, cao độ, những nơi có thể mượn lực, cuối cùng ánh mắt của hắn nhìn về phía tầng bốn của tàng thư lâu.

- Xin hỏi vị nhân huynh này vừa tới đây sao?

Ở bên cạnh vang lên một thanh âm, Phong Truy Vân ngẩng đầu nhìn lại thì thấy cách đó không xa có một sĩ tử trẻ tuổi, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, làn da ngăm đen, đôi mắt tinh tế híp lại như đang cười khiến cho người ta có cảm giác biếng nhác.

Tuy nhiên làn da của hắn vừa đen vừa thô khiến cho người ta tưởng hắn vừa mới từ ruộng đi ra, Phong Truy Vân đang muốn nghe ngóng tình huống ở thư viện một phen, liền chắp tay cười nói:

- Tại hạ họ Phong là người ở kinh thành, đến Duy Dương học huyện, xin hỏi niên đệ họ gì?

- Ta họ Triệu, tên là Triệu Đào quên quán ở Đông Lai quận, ba năm trước đây theo phụ thân tới Duy Dương huyện mưu sinh, ở Thanh Tùng thư viện đọc sách trời thu năm nay chuẩn bị thi tú tài.

Triệu Đào chính là danh tự kiếp trước của hắn, hắn ngồi ở đây chờ con cá Phong Truy Vân mắc câu chờ đã nửa ngày hắn đã hai lần gặp Phong Truy Vân cho nên liếc mắt ra là gặp.

- Mời Phong huynh ngồi.

Vô Tấn vỗ vỗ một cái ghế đã, cười chất phác vô cùng.

- Ha ha, Triệu niên đệ khách khí rồi.

Phong Truy Vân ngồi xuống, dáng người của hắn rất cao, nhưng thuộc về nhỏ gầy so với sự khỏe mạnh của Vô Tấn thì không bằng, khiến cho hắn không khỏi ngưỡng mộ cơ bắp của Vô Tấn.

- Triệu niên đệ lớn lên rất khỏe mạnh, trong nhà đang làm gì vậy?

- Ta từ nhỏ đã theo phụ thân ra biển, về sau phụ thân nói bắt cá không ó tiền đồ cho nên để ta đọc sách, Phong huynh ta ở Thanh Tùng thư viện đọc sách, huynh có rảnh thì đến thăm ta, ta thích luyện kiếm, Phong huynh nếu thích thì sau này ta sẽ dạy huynh học kiếm.

Phong Truy Vân nhịn không được mà nhếch miệng cười, tiểu tử này còn muốn dạy mình luyện kiếm đúng là mù quáng rồi, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác khinh thường nhưng vẫn cố gắng tươi cười:

- Khó trách trên người Triệu niên đệ có mùi cá hóa ra là thế gia bắt cá.

- Trên người ta có mùi cá rất nặng sao?

Bạn đang đọc Hoàng Tộc của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.