Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

sôi trào mãnh liệt

Phiên bản Dịch · 2486 chữ

Tin tức tại kinh thành tựa như bông tuyết, không ngừng bay về phía thành Hoài An. Phương Vân tọa trấn trong thành tâm tính bình thản, lấy bất biến ứng vạn biến, tĩnh quan kỳ biến.

Sự tình phát triển trên cơ bản đều nằm trong dự liệu của hắn. Phụ thận Phương Dận cùng Nhân Hoàng nảy sinh va chạm, đã bị chuyện này, tạm thời được che giấu xuống. Lực chú ý của người trong thiên hạ, cơ bản đều đã chuyển đến việc hắn phong hầu.

Mặc kệ cuối cùng kết quả ra sao. Mục đích của hắn đã đạt đến. Về phần kết quả phong hầu... Phương Vân ngược lại không hề muốn nói gì. Trước đây hắn mãnh liệt muốn phong hầu, chỉ bởi vì, cho rằng phong hầu sẽ có thể nghịch thiên sửa mệnh, thủ vệ Phương gia. Có điều, hiện tại tiếp xúc với chuyện tình nhiều, hiểu rõ nhiều chuyện hơn, nhìn ra được rất nhiều sự thay đổi đã không còn mưu cầu danh lợi thông thường nữa.

Phong hầu cũng được mà không phong hầu cũng chẳng sao... Có thực lực cường đại hậu thuẫn, chỉ trong chớp mắt có thể phá núi rời non, thiện hạ ai dám khinh thường? Mà mấy tên vương hầu nho nhỏ trong triều há có thể ràng buộc hắn?

“... Bình Đỉnh Hầu, Trấn Quốc Hầu, Sơn Hà Hầu, Cẩm Tú Hầu... mười tám vị quý tộc hầu cùng nhau dâng tấu chương lên lục bộ, mạnh mẽ phản đối Phương Vân phong hầu!”

Phương Vân ngồi trong thư phòng nhẹ giọng đọc ra những nội dung viết trên thư. Đọc xong, Phương Vân cười lạnh một tiếng. Không muốn phong hầu, là một chuyện, còn bị người khác cáo buộc không cho phong hầu, lại là một chuyện khác. Những diễn viên hài Bình Đỉnh Hầu, Trần Quốc Hầu không ngờ lại còn dám nhảy múa loạn như vậy, thực sự cho rằng vẫn có thể khống chế được Phương Vân hắn hay sao?

Mười tám vị quý tộc hầu, đã chiếm hơn nữa quý tộc hầu nhất mạch! Quả thực là khó khăn!

- Tay hơi đưa lên, Phương Vân ngẫu nhiên nhìn vào một tin tức khác từ kinh thành truyền đến:

“... Mãng Hoang Hầu bày tỏ thái độ, Phương gia một nhà ba hầu, quan hệ trọng đại phải thật cẩn thận, hi vọng Lục Bộ hành sự thật cẩn thận!”

Khoảng cách thời gian giữa hai tin tức không quá dài. Từ đó có thể thấy rằng thủ hạ của Phương Vân, những thiêu thân tại kinh thành đã sưu tầm tin tức nhanh tới mức nào! Số lượng thiêu thân, thông qua Triệu Bá Ngôn, đã lên đến hơn mười vạn. Gần như từng canh giờ đều có tin tức từ kinh thành truyền đến.

Phương Vân nhìn xong phong tin tức này, đôi lông mày hơi cau lại. Trong lòng có phần bất ngờ. Vị Mãng Hoang Hầu này, Phương Vân đã từng gặp qua. Ấn tượng cũng không quá tệ. Vậy mà vào đúng thời điểm quan trọng, Mãng Hoang Hầu lại tỏ thái độ. Thâm ý phía sau quả thực cũng khó lường.

Mãng Hoang Hầu là đệ nhất nhân trong quý tộc hầu. Đệ nhất này không chỉ là đệ nhất ở vũ lực, mà chỉ đến gia thế. Phương Vân có Triệu Bá Ngôn giúp hắn tổ chức cơ cấu tình báo, hiện tại đối với Mãng Hoang Hầu đã hiểu rõ hơn nhiều. Thế lực vị Mãng Hoang Hầu này, trải rộng khắp trong quân thần, dân chúng. Ngay cả hoàng cung cũng có ảnh hưởng. Tác dụng của ông ta tại triều Đại Chu có thể nói hết sức quan trọng!

Mãng Hoang Hầu tỏ thái độ, hi vọng lục bộ hành sự cẩn thận. Mặc dù lời nói không quá rõ ràng, nhưng như thế thôi cũng đủ nói rằng, đối với chuyện Phương Vân hắn phong hầu, cực kỳ bất lợi. Có điều, Phương Vân vẫn cảm nhận được có chỗ kỳ lạ.

Mãng Hoang Hầu đối với tranh chấp giữa quý tộc hầu và bình dân hầu trước nay không hề đếm xỉa đến. Lần này đột nhiên phá lệ cũ, vốn dĩ đã có vẻ kỳ quái. Hơn nữa khi tỏ thái độ cũng không rõ ràng, lời nói có lưu lại vài phần ngữ khí cũng không quá kiên định lại càng có vẻ quỷ dị. Lấy năng lực của Mãng Hoang Hầu, một khi thực sự quyết định muốn đứng về phía quý tộc hầu, hoàn toàn không cần phải nói chuyện nhu hòa như thế. Đây không phải là tỏ rõ thái độ, phần nhiều giống như là bị buộc phải làm thế.

“Loạt xoạt!” Mở ra trang giấy, tin tức thứ ba lọt vào mắt Phương Vân:

“... Trước khi Mãng Hoang Hầu bày tỏ thái độ, Trấn Quốc Hầu Lý Dục từng vào phủ Mãng Hoang Hầu!”

- “Có ý tứ!” Phương Vân chợt cười. Trong lòng lại hơi thấy hứng thúhungwqh Bình Đỉnh Hầu không ngờ lại thỉnh động Mãng Hoang Hầu. Điều này không thể không làm cho hắn cảm thầy kinh ngạc.

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, liền mở ra một tin tức khác. Vài dòng chữ ánh vào mắt hắn.

“Kinh thành đồn đại rằng Thiên Vũ Hầu nói ai dám đứng về phía phụ tử Phương gia, chính là đối địch với ông ta! Tứ Phương Hầu Phương Dận có tâm phản quốc, lại dám kháng quân mệnh, tổn hại đạo quân thần, chính là nghịch thần tặc tử! Phụ tử ba người Phương gia, cá mè một lứa, lòng dạ bất chính khó bề lưu lại. Ngày nào ta còn là Thiên Vũ Hầu, sẽ không cho phép Phương gia đắc thế...”

Thấy mấy dòng chữ này, tròng mắt Phương Vân chợt co lại. Trong mắt xẹt qua vài tia quang mang Phương Vân tự hiểu rằng Phương gia và Thiên Vũ Hầu không hề có va chạm nào, nhưng vị vũ hầu này lại ăn nói hàm hồ, đảo lộn trắng đen, chỉ hươu bảo ngựa, câu nào cũng như muốn cắn người nói thẳng rằng phụ tử ba người Phương gia là loạn thần tặc tử, mưu đồ gây loạn. Hơn nữa ngữ khí chém đinh chặt sắt, hoàn toàn không cho phản bác.

Vũ hầu quyền cao chức trọng nhất cử nhất động đều bị vạn chúng để ý. Cho nên khi nói chuyện đều phải rất cẩn thận. Thế nhưng người này thì ngược lại. Phương Vân cũng không muốn đắc tội vũ hầu, nhưng cũng không phải vì thế mà sợ Thiên Vũ Hầu.

“Người lương thiện bị người khinh rẻ, ngựa lành bị người cưỡi...” Phương Vân chậm rãi từ ghế đứng lên, tròng mắt ánh lên tia quang mang lấp lóe.

“Lần phong hầu này, ta vốn chỉ định hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Phong hay không phong không quan trọng. Nhưng hiện tại xem ra, ta không phong không được rồi!... Thiên Vũ Hầu, tạm thời ta sẽ không đầu võ với ngươi! Ta thực muốn xem, một ngày nào đó ta phong hầu, ngươi sẽ làm thế nào!”

Những tin tức trong nhân gian đồn đại phần lớn không có nửa điểm đáng tin. Cũng sẽ không có mấy ai quan tâm. Nhưng một khi liên quan đến vũ hầu, quý tộc hầu là những nhân vật cao tầng như thế tin đồn ắt là sự thực!

Điểm này, tất cả mọi người đều biết! Quý tộc hầu quyền thế cực đại đắc thế tại kinh thành. Mà địa vị vũ hầu càng thêm lớn, kinh sợ bốn phương. Dám lây lời nói của những người này ra đùa giỡn, tạo thành tin đồn quả thực là không biết sống chết. Sẽ không ai ngu xuẩn làm việc như vậy!

“Các ngươi đã ra chiêu, vậy lúc này, đến lượt ta phản kích rồi!”

Phương Vân nheo mắt, ánh mắt hắn lấp lóe. Hắn không phải là phụ thân Phương Dận, cũng không phải đại ca Phương Lâm. Cách hành xử của hắn trước nay, luôn khá kịch liệt. Đối với thế công của quý tộc hầu, Phương Vân đương nhiên sẽ dùng phương thức kịch liệt để đáp lại.

Phương Vân cầm bút, ghi vài phong thư, sau đó gửi ngay về kinh thành. Cùng lúc, Phương Vân phi thân bay vút vào trong dãy núi bên ngoài thành Hoài An.

Nuôi quân ngàn ngày, dùng trong một khắc. Lúc tại mỏ Ba Lâm, hắn cử rất nhiều sĩ tử ở kinh thành sau lại không ngừng mời gọi các sĩ tử học cung vào trong quân.

Hiện tại đã đến lúc dùng đến bọn họ!

Trong kinh thành Trung Tín Hầu một thân y phục trắng nho nhã, duyệt các thư tín trong tay, hơi gật đầu:

“Đến lúc rồi!” Dứt lời, gấp thư lại, đặt lên bàn.

Ngày thứ hai gần như là ăn ý với nhau, ba mươi tám phong công văn, như bông tuyết, bay thẳng đến lục bộ. Ba mươi tám phong công văn này, mỗi một phong đều được đóng dẩu đại ẩn vương hầu. Mỗi một phong đều đại biểu cho một vị bình dân hầu của Đại Chu. Trong đó có Trung Tín Hầu, Thần Tiễn Hầu, Phong Trữ Hầu, Khuyết Thiên Hầu... thậm chí có cả vương hầu mới được phong Y Hầu Doãn Vi Lương!

Ba mươi tám vị bình dân hầu, số lượng còn lớn hơn hai lần mười tám quý tộc hầu! Khi ba mươi tám phong công văn này được đệ lên lục bộ, gần như lục bộ rung động như trời long đất nở.

Từ khi triều Đại Chu sắc lập bình dân hầu đến nay, đây là lần đầu tiên bình dân hầu hợp nhất phát biêu quan điểm của họ.

Bình dân hầu của triều Đại Chu, so với quý tộc hầu nhiều hơn hơn nhiều. Điểm này, tất cả mọi người đều biết. Có điều, bình dân hầu nhất mạch trước nay chia năm sẻ bảy, tự theo ý mình. Quý tộc hầu nhất mạch vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ họ, bởi thể cho nên không mấy ai chú ý đến tiếng nói của họ.

Nhưng lần này ba mươi tám công văn với đại ấn của các vị vương hầu trình lên lục bộ đã tạo thành rung động nghiêng núi đổ sông. Mọi người mới biết được rằng họ đã coi thường cỗ lực lượng này.

“Cái gì? Ba mươi tám tên bình dân hầu cùng lúc đệ trình lên lục bộ ủng hộ việc Phương Vân phong hầu!!” Trong phủ Bình Đỉnh Hầu, Dương Hưng vừa nghe được tin này, lập tức cả kinh nhảy dựng lên. Đám người luôn bị mình chèn ép, đột nhiên liên kết lại phản pháo, loại cảm giác này thực sự không thể dùng từ “kinh hãi” để hình dung

“Đúng vậy, ba mươi tám vị vương hầu, bao gồm mười hai vị vương hầu thực quyền và hai mươi sáu vị vương hầu hư quyên!”

Dưới đại đường một thám tử áo đen cung thanh nói

Lần này, ngay cả Lý Dục cũng phải biển sắc. Vương hầu cũng phân ra làm hư quyền và thực quyền. Mười hai vị bình dân hầu tay nắm thực quyên cùng lúc liên thủ đăng đàn, cỗ thê lực này, đủ để khiên bất kỳ kẻ nào cũng phải rung động.

“Đám người này điên rồi sao? Bọn họ rốt cục định làm gì? Muỗn tạo phản sao?”

Dương Hưng rầm một tiếng, đập một cái thật mạnh trên mặt bàn, chẩn vỡ toàn bộ ấm chén trà. Tin tức này quá đột nhiên! Tranh chấp giữa quý tộc hầu và bình dân hầu luôn ở mức cực kỳ ngấm ngầm cho dù là tranh đấu cũng là vô thanh vô tức!

Mười tám vị quý tộc hầu phản đối Phương Vân phong hầu, lập tức có ba mươi tám vị bình dân hầu ủng hộ Phương Vân phong hầu. Đến mức này tranh chấp giữa quý tộc hầu và bình dân hầu đã hiện lên rõ ràng.

“Ngươi nói không sai. Bọn họ chính đang muốn tạo phản!”

Lý Dục thản nhiên nói. Hắn rất nhanh từ trong chẩn động trở lại bình tĩnh. Đối với việc thích ứng với sự thực. Lý Dục hơn Dương Hưng rất xa.

“Bình dân hầu nhất mạch đã mưu tính từ lâu. Chúng chờ đợi chính là cơ hội này. Lần này họ đồng lòng giúp Phương gia như thế, e rằng hi vọng sẽ đánh vỡ lực cân đối giữa hai bên. Nếu như Phương gia một nhà ba hầu, trong kinh tình thể sẽ nghịch chuyển. Chỉ cần bình dân hầu chiếm thượng phong tương lai, bình dân hầu tẩn phong quý tộc hầu sẽ trở thành thủy triều cuộn trào, không thể kháng cự!”

"Rắc! Rắc!"

Dương Hưng nắm chặt tay, phát ra những tiếng rắc rắc giòn giã. Trên mu bàn tay, gân xanh nổi rõ, hiên nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm. Hắn nghiên răng nghiên lợi nói:

“Bọn người kia điên rồi sao! Chúng thực sự muốn công khai ra mặt tranh đấu với chúng ta sao? Lời Thiên Vũ Hầu còn bên tai chúng lại dám làm như thế!” Nếu như có thể dùng vũ lực giải quyết Dương Hưng lúc này tuyệt sẽ không ngần ngại dùng một quyền đập chết cùng lúc ba mươi tám vị vương hầu kia.

Lý Dục thở dài: “Lần này bọn họ có trí giả liên lạc, suy nghĩ chuẩn xác mới trở mặt. Tổn hại chính là chúng ta rồi bất kể là chúng ta quan hệ với hoàng thẩt mật thiết thế nào, hoàng thất và triều đình cũng không thể công khai nói quý tộc hầu chúng ta tài trí hơn người. Cách nói này, là không thể nói ra! Còn về phần Thiên Vũ Hầu...”

Lý Dục cười khẽ.

“Bọn chúng lần này suy nghĩ chuẩn xác, chúng ta đã thua chúng ở điểm ấy. Thiên Vũ Hầu cho dù có phẫn nộ cũng không thể cùng lúc thu thập ca ba mươi tám vị vương hầu. Bọn chúng lần này đã triệt để thể hiện ra mưu cầu của chúng. Lúc này, chúng ta thực đã thua trong tay Trung Tín Hầu rồi. Không ngờ, hắn lại có năng lực như vậy! Người này vốn vẫn ủng hộ thái tử Lưu Tú, vậy mà không ngờ còn liên hệ sâu sắc với thứ tử Phương gia đến như vậy. Ba mươi tám vị vương hầu đăng đàn? Hừ! Thái tử Lưu Tú hiện tại sợ rằng còn phẫn nộ hơn cả chúng ta!”

Bạn đang đọc Hoàng Tộc Đại Chu của Hoàng Phủ Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật CSYY01
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.