Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái gọi là tên

Phiên bản Dịch · 755 chữ

Dù sao, chỉ cần có thể kiếm miếng cơm ăn, cũng không phải chuyện vất đi khí tiết, nàng có thể tiếp thu, hơn nữa chức vị thái giám này có thể an toàn hơn cung nữ nha.

Thấy vẻ mặt nàng chắc chắn, lão ma ma hết cách đành thở dài, đưa tay về phía nàng.

Lận Bảo chớp mắt khó hiểu, lại nghe bà không kiên nhẫn nói: "Thất thần cái gì? Lấy bạc á!"

Bạc? Nàng nào có!

Lận Bảo quẫn bách, nàng ngây ngô cười xấu hổ, lắp bắp nói: "Nhưng mà, ta, ta không có bạc..."

"Không bạc, ngươi còn tới làm gì? Nhanh đi một chút đi!" Lão ma ma tức giận thu hồi tay mình, bực bội lườm nàng một cái. Ánh mắt kia căn bản chính là trào phúng nàng.

Lận Bảo có chút không cam lòng, dù sao thể diện cũng không trọng yếu bằng bát cơm.

Nàng chắp hai tay, nhìn bà một cách đáng thương, nói: "Lão ma ma, van cầu ngươi, cho ta đi hoàng cung làm cung nhân đi, chờ ta nhân được bổng lộc tháng đầu, nhất định bổ sung bạc sau!"

"Thật sao?" Lão ma ma bán tín bán nghi ngẩng đầu, hồ nghi hỏi.

Lận Bảo gật mạnh đầu, sao đoán được lão ma ma không biết tốt xấu kia lại khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Cái kia cũng không được! Lỡ đến lúc đó ngươi quỵt nợ, ta cũng không thể toi công mất số bạc đó?"

"..." Được rồi, nàng thừa nhận, trong cung lão ma ma chính là lòng dạ hẹp hòi!

Tuy nhiên, đúng lúc này, cô nương mới vừa rồi ra tay hào phóng đã lấy ra một thỏi bạc từ trong lồng ngực, đặt lên bàn, nói: "Bạc của vị tiểu ca này liền do ta xuất đi."

Nghe vậy, Lận Bảo nhìn thỏi bạc lóng lánh ngân quang kia, nhất thời cảm khái muôn vàn, sớm biết vậy nàng liền không làm thái giám, hóa trang thảm thương để nàng ấy trực tiếp đưa mình bạc không được sao?

Nhưng hiện giờ thì đã quá muộn.

Lão ma ma kia thấy tiền sáng mắt, đoạt lấy thỏi bạc trên bàn rồi giữ chặt nó trong tay, lại sợ đồ giả, đưa vào miệng cắn cắn, xác nhận không sai liền phấn khởi thu hồi.

Lận Bảo nhìn bà với ánh mắt khinh bỉ, nhưng lão ma ma không biết, cầm lấy bút lông tại quyển sổ đăng ký thái giám, chuẩn bị viết chữ, hỏi: "Tính danh?"

"Lận... Không, chờ ta suy nghĩ trước đã."

Lần này đến phiên lão ma ma kia khinh bỉ nàng, nào có ai hỏi danh tự còn phải suy nghĩ cẩn thận chứ? Cũng đâu phải tội phạm truy nã, hỏi cái tên cũng tránh tránh né né.

Từ từ, tội phạm truy nã?

Lão ma ma dụi dụi mắt, cẩn thận quan sát đánh giá nàng.

Trông nàng mặc nam trang, toàn thân dơ dáy bẩn thỉu, mái tóc dài cũng rối tung chẳng chịu nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay đầy vết nhơ nhuốc, chỉ là ánh mắt của nàng trái lại tươi tắn, thoạt nhìn đôi mắt ấy còn tưởng rằng đó là tiểu cô nương.

Bất quá, xem nàng ngu ngốc như vậy, hẳn không phải là tội phạm truy nã.

Lão ma ma cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, mất kiên nhẫn vỗ vỗ bàn, nói: "Tên! Tên!"

"Ách ~ Lận Bảo... Bảo! Đúng, là Lận Bảo Bảo!" Nàng hưng phấn vỗ vỗ ót mình, hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt xem thường của lão ma ma.

Lão ma ma bất đắc dĩ thở dài, dùng bút lông đã chấm mực viết tên nàng.

Ài, bà hiện tại có thể hiểu vì sao vị "công tử" này sinh ra đẹp mắt nhưng phải tới làm thái giám rồi, hóa ra là một gã bóng bị chậm phát triển trí tuệ, thật sự đáng tiếc!

Hoàn thành xong đăng ký, đấy chỉ là bước đầu tiên. Lão ma ma phất phất tay để cho hai người thị vệ bên cạnh đưa Lận Bảo và cô nương kia vào tịnh thân phòng phía sau.

Dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời làm thái giám, Lận Bảo khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Nàng nuốt nước miếng, run run hai chân, quẫn bách hỏi: "Tỷ tỷ, trước đây ngươi có từng làm thái giám chưa?"

Bạn đang đọc Hoàng Thượng, Công Công Có Hỉ Rồi! của Nhị Phi Nịnh Manh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MeoWiWi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 264

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.