Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chợ đen thảo nguyên (3)

Phiên bản Dịch · 2001 chữ

- Mười ngàn sao?

Trang Duệ ngẩng đầu lên dùng ánh mắt đánh giá cô gái đẹp, nhìn tuổi thì có vẻ chưa đến hai mươi nhưng bội dạng đã thật sự có lồi có lõm, nếu có thể bôi xóa đi những lớp phấn dày trên mặt, cũng có thể tính là một thiếu nữ đẹp.

- Mười ngàn sao? Được.

Trang Duệ chậm rãi nói.

- Thật sao? Anh Mã, anh ấy đã đồng ý, mau lấy tiền cho em.

Sau khi nghe Trang Duệ đồng ý thì cô gái kia rất vui vẻ, nàng hào hưng nói, nhưng vừa nói xong đã bị Trang Duệ cắt ngang:

- Mười ngàn tôi bán cho cô một sợi lông chó.

Trang Duệ vẫn dùng giọng không nhanh không chậm nhưng lời nói lại làm cho vẻ mặt tên mập bên kia chợt biến đổi, những người còn lại cũng ồ lên, hai ông lão bên kia đều buồn cười, Lưu Xuyên thì càng cười ha hả, cười nghiêng ngửa.

- Anh...Anh...Rõ ràng là ức hiếp người.

Cô gái đẹp định giương nanh múa vuốt vào về phía Trang Duệ, nhưng khi thấy Trang Duệ vẫn ngồi ung dung, Chu Thụy ở bên cạnh thì ánh mắt lóe lên hàn quang, nàng lập tức dừng bước, sau đó chạy đến nhào vao lòng tên mập khóc lóc kể lể.

Thật ra tính cách của Trang Duệ trước nay cũng rất thoải mái sảng khoái, bình thường sẽ không gây khó cho người khác, nhưng hôm nay tên mập kia quá kiêu ngạo, hơn nữa cô gái kia cũng quá nhức mắt, hắn cũng không thèm quan tâm. Khốn nổi cô gái kia lại muốn mua Tiểu Bạch Sư của hắn, vì vậy hắn cũng không khách khí mà đả kích đối phương.

Tên mập kia cũng không thể làm gì được nhóm Trang Duệ, hắn dù có tiền nhưng cũng không thể nào tiến lên, nếu ra tay thì rõ ràng là bên mình rơi xuống thế hạ phong. Hắn biết rõ tình thế nên quyết định nhịn xuống, lại lên tiếng hứa hẹn chon cô gái kia một mớ thứ tốt, cuối cùng trong trướng bồng mới yên tĩnh trở lại.

- Vị tiên sinh này nói không sai, mười ngàn đồng chỉ mua được một sợi lông chó mà thôi.

Vượt quá dự đoán của mọi người Lãng Kiệt nãy giờ đang tọa sơn nhìn hổ cắn nhau chợt nói một câu như vậy làm ai ai cũng khiếp sợ.

- Ông chủ Lãng Kiệt, tôi đến nơi này để đấu giá, cũng không đắc tội với chủ nhà, hình như anh cũng có chút quá mức rồi.

Tên mập nói ra như vậy cũng thật sự ngồi không yên, bây giờ dù hắn không nể mặt thì Lãng Kiệt kia cũng không thể làm gì được hắn.

Người bên cạnh thật sự không biết nói gì hơn, bọn họ cũng biết Lãng Kiệt là người lòng dạ rất sâu, hắn có thể chống đỡ chợ đen này, tuyệt đối là kẻ có năng lực mạnh, sẽ đơn giản không nói ra những lời đắc tội với người khác, chắc chắn lời nói vừa rồi là có dụng ý.

Vô tình mọi người trong trướng đều tập trung đến Lãng Kiệt, ngay cả cô gái đeo kính đen đang ngồi nhìn máy tính cũng chuyển dời ánh mắt.

Lãng Kiệt nhìn Tiểu Bạch Sư trong lòng Trang Duệ rồi nói:

- Ông chủ Mã, cũng đừng nổi giận, để tôi nói hết đã, nếu tôi không nhìn lầm thì đây là giống chó Huyết Tuyết cực kỳ tinh khiết. Ha ha, loại chó Huyết Tuyết này cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa dù có cũng là tạp giao không tinh khiết, chú chó này lông trắng như tuyết, cặp mắt có thần sáng ngời, hai vai đều đặn, chắc chắn là loại tinh khiết, ai ngồi đây cũng biết Lãng Kiệt tôi có chút ánh mắt nhìn chó, mọi người có lẽ cũng tin.

Lãng Kiệt nói như vậy, ngoài ba người Trang Duệ đã biết rõ ràng thì những vị còn lại đều tỏ ra khiếp sợ, ai cũng đưa mắt nhìn Tiểu Bạch Sư trong lòng Trang Duệ.

Thân phận của đám người nơi đây chỉ cần ra khỏi trướng bồng là có thể hô mưa gọi gió, tên mập kia dù là kẻ thô bỉ nhưng cũng kinh doanh khoáng sản cực kỳ phát đạt ở Tây Sơn vài năm qua, giá trị con người cũng không thua kém bất kỳ ai ở đây.

Lãng Kiệt lên tiếng có thể làm cho đám người nơi đây sợ hãi vì trong nhóm bọn họ ai cũng biết giá cả của một con Huyết Tuyết tinh khiết, nếu như chỉ cần có tiền mua được thì chẳng là vấn đề, khốn nổi có tiền cũng chưa chắc đã mua được.

Có người đã từng muốn bỏ ra một trăm triệu để mua một con Huyết Tuyết con thuần chủng nhưng cũng không được toại nguyện, chỉ sợ nếu bây giờ người kia có mặt ở đây thì sẽ tiếp tục ra giá không chút do dự, hơn nữa người bán chó cho người kia sẽ chẳng cần phải lo đến cuộc sống nửa đời sau.

Tất nhiên với thân phận của những người đang ngồi nơi đây thì cũng không thể so sánh với kẻ muốn mua chó Huyết Tuyết kia, bây giờ bọn họ cũng không thể không động tâm, đồng thời cũng đồng ý với câu nói vừa rồi của Lãng Kiệt, mười ngàn đồng chỉ thật sự có thể mua được một cọng lông của con chó Huyết Tuyết mà thôi.

- Ông chủ Lãng Kiệt quả nhiên có ánh mắt tinh đời, bội phục, bội phục.

Trang Duệ cũng không giấu diếm thân phận của Tiểu Bạch Sư, hắn thật sự bội phục người đàn ông trung niên tên Lãng Kiệt kia. Lưu Xuyên là kẻ chơi chó mèo nhiều năm, Chu Thụy là người ở Tây Tạng nhiều năm, cũng từng nuôi nhiều chó nhưng không thể nhận ra lai lịch của Tiểu Bạch Sư, không ngờ Lãng Kiệt chỉ nhìn qua vài lượt đã có thể cho ra phán đoán chính xác như vậy, ánh mắt tinh đời như vậy đủ để cho mọi người tôn trọng.

- Tiên sinh, xin hỏi chó Huyết Tuyết của anh có chuyển nhượng không? Nếu muốn chuyển nhượng thì cá nhân tôi rất có hứng thú, anh yên tâm, nếu chuyển nhượng cho tôi thì vấn đề giá cả sẽ tuyệt đối dễ thương lượng, hơn nữa tôi cũng không mua đi bán lại.

Người Tạng thật sự rất yêu thích chó Huyết Tuyết, vì nó là cực kỳ quý hiếm ở Tây Tạng, tất nhiên Lãng Kiệt sau khi nhận ra Tiểu Bạch Sư cũng sẽ có tâm tư muốn mua về.

- Xin lỗi rồi, ông chủ Lãng Kiệt, cũng giống như các anh đối đãi với chó Ngao, tôi cũng coi nó là thân nhân của mình, chẳng lẽ có kẻ bán đi người thân của mình sao?

Trang Duệ nói rồi ôm lấy Tiểu Bạch Sư, lúc này nó cũng đang liếm mặt hắn, một người một chó làm người ta thật sự sinh ra cảm giác rất hài hòa.

Lãng Kiệt nghe Trang Duệ nói như vậy cũng thật sự chưa từ bỏ ý định, hắn tiếp tục nói:

- Thật xin lỗi, tôi cũng thấy rõ niềm yêu thích của tiên sinh với chú chó Huyết Tuyết này, nhưng anh có biết giá trị của một chú chó thế này không?

- Nghe nói có người đã từng ra giá một trăm triệu, tôi cũng không bán.

Trang Duệ lên tiếng phá hỏng ý muốn lên giá của Lãng Kiệt, bốn trăm triệu cũng không phải là con số nhỏ.

Lãng Kiệt không nói, hắn dù có chút tài sản nhưng cũng không phải có thể tham gia tất cả giao dịch, nếu bỏ ra ba trăm triệu mua một chú chó Huyết Tuyết, sợ rằng được không bù mất.

- Tiểu huynh đệ, tôi cũng ra giá cho chú chó Huyết Tuyết của cậu, tôi cho giá ba trăm triệu, cậu thấy thế nào?

Tên mập cũng không quan tâm đến chuyện Trang Duệ vừa rồi mạo phạm với mình, bây giờ lại xưng huynh gọi đệ, hắn gian nan đứng lên khỏi ghế giống như muốn cùng Trang Duệ hâm nóng tình cảm vậy.

- Ba trăm triệu?

Con số này làm cho mọi người thật sự hoảng sợ, Trang Duệ cũng thật sự động tâm, nhưng lời nói của vị Phật sống Đại Chiêu Tự vẫn vang lên bên tai hắn, yêu cầu hắn chăm sóc Tấu Vương này cho tốt, những lời này đánh nát tan những tham niệm trong lòng hắn.

- Ông chủ Lãng Kiệt, chúng tôi đến đây là tham gia đấu giá, cũng không phải đến để đấu giá thứ của mình, nếu đấu giá không cử hành thì chúng tôi chỉ có thể cáo từ.

Trang Duệ cũng không trả lời câu trả giá của tên mập, nói trắng ra thì cái giá của đối phương quá hấp dẫn, ba trăm triệu có thể mua vài chục chiếc Hummer, ngay cả Lưu Xuyên cũng lén dùng tay đẩy Trang Duệ, hắn sợ huynh đệ của mình ý chí không kiên định, đồng ý thì coi như xong.

- Đúng vậy, Lãng Kiệt, nếu không thì để hôm nào đó chúng ta đấu giá sau được không?

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì ông lão họ Tạ cũng mở miệng nói, hành vi của bọn họ lần này cũng không hợp pháp, dù Lãng Kiệt có danh dự tốt thì thời gian kéo dài quá lâu cũng chỉ sợ có gì đó phát sinh ngoài ý muốn.

- Này vị tiểu huynh đệ, anh đây thật sự muốn mua con chó của cậu, nếu ba trăm triệu không được thì bốn trăm triệu cũng không là vấn đề.

Tên mập thấy Trang Duệ không chú ý đến mình, hắn cảm thấy mất mặt, lại tiếp tục nâng giá với Trang Duệ. Thật ra hắn cũng chỉ có gia sản hơn bốn trăm triệu mà thôi, bây giờ cũng xem như hết lực rồi.

- Không bán.

Trang Duệ cứng rắn nói ra hai chữ, sau đó hắn đứng lên ôm Tiểu Bạch Sư đi ra ngoài. Hắn thường xuyên xem phim có cảnh công chúa con nhà tỉ phú lấy một chàng khố rách áo ôm, mãi đến lúc cuối cùng tên kia mới nhận ra mình có tài sản tiền tỉ, cảm giác lúc đó sẽ thế nào, chắc chắn sẽ hấp dẫn đến mức tột đỉnh.

Khi Trang Duệ nhấc tấm rèm lên thì bên ngoài có một chiếc xe chạy đến, vị khách cuối cùng mà Lãng Kiệt đang chờ đã đến.

- Các vị, các vị, đấu giá sắp bắt đầu rồi.

Lãng Kiệt lau mồ hôi lạnh, hắn hô lớn, mọi người nghe được lời nói của hắn thì cũng yên tĩnh trở lại. Dù sao thì mục đích đến đây đã sắp đạt được, ai cũng không muốn về tay không, Trang Duệ cũng ôm Tiểu Bạch Sư quay về chỗ cũ.

Lãng Kiệt còn chưa dứt lời thì ba người đàn ông đi đến, bọn họ đều biết mình đến muộn, vì vậy vẻ mặt có hơi xấu hổ.

- Tư mật mã tái, Tư mật mã tái.

Một người đàn ông không cao đi vào trong trướng bồng lập tức cúi người tạ lỗi, nhưng người này lại dùng tiếng Nhật.

- Lãng Kiệt, hình như anh đã quên đi quy củ của chúng ta rồi.

Ông lão họ Tạ chợt đứng lên nghiêm mặt quát lên với Lãng Kiệt, lần này giống như thật sự nổi trận lôi đình.

Bạn đang đọc Hoàng Kim Đồng của Đả Nhãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 333

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.