Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TRẦN DUYÊN

Phiên bản Dịch · 14437 chữ

Hạ Lan Tuyết cười ngượng, thở dốc hồi lâu mới nhẹ giọng than thở: “Bị ngươi phát hiện rồi.”

Phượng Cửu theo dõi anh thật lâu, trong mắt đầy hờn giận, rồi dần dần chuyển sang bình tĩnh.

“Ngươi vốn không cần làm như vậy.” Phượng Cửu thấp giọng nói: “Những chuyện không muốn nhớ nữa thì cứ quên đi là được rồi. Cần gì phải dùng thuốc mạnh như vậy. Thà làm thương tổn bản thân, cũng phải nhớ kỹ vậy sao.”

Ăn phải cỏ vô ưu, cho dù không đến mức mất hết trí nhớ, nhưng những chuyện không muốn nhớ rõ thì cũng có thể sẽ quên.

Thế nhưng Hạ Lan Tuyết lại không quên nổi chuyện gì.

Bởi vì lần đầu tiên khi anh tỉnh lại, tự mình đã uống thuốc rồi – - thuốc này lại có tác dụng phụ rất lớn. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Phượng Cửu vẫn chần chờ không chịu cho anh dùng thuốc. Nhẹ thì thổ huyết, nặng thì đả thương và phế phủ. Làm như vậy quá mạo hiểm, cũng không nhất thiết phải như thế…, rất không có trách nhiệm với chính bản thân mình.

“Vì sao phải bắt buộc bản thân phải nhớ kỹ mọi chuyện như vậy?” Phượng Cửu lại nói, “Có thể quên đi, không biết là mộng tưởng của bao nhiêu người nữa.”

“Ta không thể quên được.” Hạ Lan Tuyết rũ đôi mắt xuống, nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Rất nhiều chuyện, ta phải có trách nhiệm với nó. Nếu như trốn tránh, cũng là trốn tránh trách nhiệm của chính mình. Phượng Cửu tiên sinh, làm khó cho ngươi, thành thật xin lỗi.”

Phượng Cửu hơi buông tiếng thở dài.

Một lát sau mới thấp giọng nói: “Trong thời gian này không được nổi giận, cũng không nên giao chiến. Cẩn thận tĩnh dưỡng nửa tháng. Để ta xem có thể tìm được loại thảo dược nào thích hợp để hóa giải độc tính này hay không.”

“Làm phiền tiên sinh rồi.” Hạ Lan Tuyết gật đầu, sắc mặt tái nhợt tệ hại.

“Vừa rồi…” Đợi một lát, Phượng Cửu lại nhớ đến sự kỳ quái của Y Nhân, nhàn nhạt hỏi: “Nương nương có phải vì chuyện của Dung hậu mà tức giận với ngươi không?”

Hạ Lan Tuyết lắc đầu, cười khổ nói: “Nàng không phải là người hay tức giận đâu – - Chỉ là ta đã làm cho nàng thất vọng rồi.”

Thanh âm của Hạ Lan Tuyết còn chưa hạ xuống, thủ hạ của Dịch Kiếm là một thị vệ đã thở hồng hộc mà chạy vào. Nhìn thấy Hạ Lan Tuyết, bỗng nhiên quỳ bái: “Vương gia, Dịch đại nhân đã bị Bùi Thừa tướng vây khốn rồi!”

———– * ———–

Lúc Bùi Nhược Trần quay trở lại chỗ Bùi Lâm Phổ thì Bùi Lâm Phổ đã nghiêm sắc mặt đen từ lâu, còn có vẻ gần như phẫn nộ.

“Vì sao lại đi ngăn cản hổ phù?” Ông trầm giọng hỏi đứa con trai từng khiến mình tự hào, “Ngươi cũng biết, ngày nào chúng ta bắt được hổ phù là ngày đó có thể chứng minh với Bệ Hạ rằng Hạ Lan Khâm cố tình giúp Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Khâm rơi đài, họ Hạ Hầu liền trở thành vô địch. Địa vị của Bùi gia, vĩnh viễn bền vững…”

Bùi Nhược Trần cũng không giải thích, chỉ liễm mi thúc thủ, kính cẩn nghiêng người.

“Chẳng lẽ là vì nha đầu kia sao?” Bùi Lâm Phổ lông mi xếch ngược, lửa giận vừa mới được đè ép xuống, lại một lần nữa bốc lên: “Ngươi vì nàng ta mà không thèm đoái hoài gì đến Du Công chúa. Lúc này đây, thậm chí còn vì nàng mà bỏ qua cơ hội đả kích Hạ Lan Khâm. Ngươi… vẫn là thanh niên khó qua khỏi ải mỹ nhân. Nhưng tốt xấu gì đối phương cũng phải là mỹ nhân đã chứ!” Dừng một chút, Bùi Lâm Phổ lại khó hiểu mà thòng thêm một câu: “Nếu như nàng là Tức phu nhân, một giai nhân tuyệt sắc kinh tài tuyệt diễm, thì cho dù ngươi bỏ cả giang sơn cũng đáng giá. Đằng này, Y Nhân lại là dạng người gì vậy?!”

Bùi Nhược Trần ngẩng đầu, có chút kinh ngạc mà nhìn cha của mình.

Đối với những lời đồn đãi về chuyện phụ thân phản bội Tức phu nhân, Bùi Nhược Trần nghe được rất nhiều. Nhưng hắn chưa bao giờ muốn hỏi phụ thân, từ đầu đến cuối chuyện này là như thế nào. Bùi Lâm Phổ cũng chẳng bao giờ nhắc tới.

Ở Bùi gia, ba chữ ‘Tức phu nhân’ tựa như một lệnh cấm, căn bản là không có ai dám đề cập đến.

Lại không hề nghĩ tới, phụ thân trong tình huống này, vào lúc này đây, lại dùng tư thái hời hợt như vậy mà nhắc đến cái tên này.

Mà khi ông nhắc đến tên của nàng, giọng điệu và thái độ của ông, cũng không khách quan lãnh tĩnh như Bùi Nhược Trần tưởng.

Ông tựa hồ như rất sùng kính nàng.

Bị thế nhân công nhận là ‘kẻ phản bội Tức thị’, Bùi Lâm Phổ dĩ nhiên lại sùng kính chủ tử bị chính mình phản bội.

Bùi Nhược Trần trong lòng khẽ động, dường như đã biết được điều gì, lại tựa hồ như cái gì cũng không hiểu nổi.

Bùi Lâm Phổ cũng hình như đã phát giác bản thân lỡ lời, trầm mặc một hồi. Sau đó dung nhan nghiêm túc, rất nghiêm túc mà hỏi: “Nhược Trần, ngươi không phải đã thích nha đầu kia rồi đấy chứ?”

Bùi Nhược Trần nhàn nhạt ngước mắt, nhàn nhạt trả lời: “Vâng, nhưng mọi chuyện cũng không phải như những gì phụ thân đã nghĩ đâu.”

“Ồ?” Bùi Lâm Phổ rốt cuộc cũng rất có tố chất của một Thừa tướng. Đơn giản là vì đối mặt với con mình, cho nên mới phá lệ táo bạo một chút. Ông cũng không phải là người không biết lắng nghe người khác nói chuyện.

“Con thích nàng, nhưng chưa từng có những suy nghĩ không an phận gì đối với nàng.” Bùi Nhược Trần thản nhiên nói, “Bất luận xuất phát từ mục đích gì, nhưng con đã cưới Hạ Lan Du rồi. Suốt đời này cũng sẽ một lòng một dạ với nàng, đối tốt với nàng. Về phần Y Nhân – - Con cũng muốn đối tốt với nàng, nhưng chỉ là xuất phát từ tình nghĩa bạn bè, xuất phát từ bản tâm mà thôi.”

Bùi Lâm Phổ trầm ngâm không nói. Đôi mắt đen nhánh, sắc bén như kiếm, nhìn con trai.

Người nào bị nhìn với ánh mắt ấy, cũng đều sẽ có cảm giác như đang bị xem thấu. Mấy kẻ nhát gan, thậm chí còn có điểm lạnh run.

Bùi Nhược Trần lại bình tĩnh không gì sánh được, nhìn lại Bùi Lâm Phổ. Bởi vì không thẹn với lương tâm, cho nên hắn thản nhiên như không, “Con cũng sẽ không vì Y Nhân mà bỏ qua bất cứ thứ gì.” Hắn nói.

“Vậy còn chuyện hổ phù, giải thích thế nào?” Ánh mắt của Bùi Lâm Phổ rốt cuộc cũng nhu hòa một ít, lại hỏi.

“Ngăn cản hổ phù, cũng là vì Bùi gia.” Bùi Nhược Trần thong thả, từ từ giải thích: “Phụ thân thường nói. Bệ hạ với Dung gia sở dĩ như gần như xa, thật sự cũng không hề cắt giảm quyền lực của Dung gia. Là bởi vì Bệ hạ cần Dung gia khắc chế cha. Như vậy, cha vì sao lại không rõ, Hạ Lan Khâm cũng là một con cờ mà Bệ Hạ dùng để khắc chế họ Hạ Hầu? Đã là quân cờ, quyết định của Bệ hạ nhất định sẽ không để cho cha lấy nó đi một cách đơn giản. Kết quả là, Bùi gia trái lại cùng Hạ Lan Khâm đối địch. Lưỡng hùng tranh chấp, Thiên Triều chắc chắn sinh loạn – - Hôm nay, cường địch không cầm quyền. Giang Nam cũng bởi vì thiên tai mà nhen nhúm lên mầm mống nội loạn. Thiên Triều không thể rối loạn thêm nữa. Thân là thần tử, một lòng vì nước mới là đúng đắn. Lúc này, thật sự không phải là lúc thích hợp để tranh đoạt quyền thế đâu.”

Nghe Bùi Nhược Trần nói xong, Bùi Lâm Phổ chỉ lạnh lùng mà cười: “Đạo lý dễ hiểu như thế, lẽ nào cha lại không biết hay sao?”

Bùi Nhược Trần giật mình, lại nghe thấy Bùi Lâm Phổ nói tiếp: “Nếu có thể đẩy Hạ Lan Khâm đi, Bệ Hạ cũng sẽ tìm được một thủ lĩnh Thiên Triều khác đến thế chỗ. Họ Hạ Hầu quả thật là bất luận thế nào cũng không thể chiếm thế độc tôn được – - Nhưng bất luận thay bằng người nào, cũng sẽ không giống như Hạ Lan Khâm, khiến cho cha cứ cảm thấy như có mũi nhọn ở lưng vậy.”

“Phụ thân…”

“Nhược Trần, Hạ Lan Khâm có thật sự cung kính như biểu hiện bên ngoài của hắn không? Lúc hắn đem hổ phù cho Y Nhân mượn, chẳng lẽ lại không biết đây là một cái bẫy hay sao? Nhưng hắn vẫn cho mượn. Đó là bởi vì…” Bùi Lâm Phổ buông một tiếng thở dài thật sâu, rồi mới nói tiếp: “Đó là bởi vì, hắn đã đến mức không còn biết sợ là gì nữa rồi. Hiện tại, quân nhân Thiên Triều, cho dù là quân đội của họ Hạ Hầu cũng vậy, cứ nhắc đến Hạ Lan Khâm là lại sùng kính, xem hắn như chiến thần vậy. Một tướng quân có thể nắm giữ quân tâm như hắn, sẽ mang đến cho Thiên Triều sự uy hiếp cỡ nào? Nếu so với Viêm Quốc đang nhìn chúng ta thèm muốn, còn lớn hơn rất nhiều nữa kìa.”

“Thế nhưng Hạ Lan tướng quân một lòng vì nước, điều này đúng là không thể nghi ngờ gì được.” Bùi Nhược Trần không chút nghi ngờ mà phản bác.

“Đúng. Hạ Lan Khâm một lòng vì nước, cũng một lòng vì Bệ Hạ.” Bùi Lâm Phổ lạnh lùng mà bỏ lại một câu, dường như không còn muốn tiếp tục nói chuyện về đề tài này nữa. Ông hỏi: “Ngươi mới vừa nói, ngươi vì Y Nhân, chỉ là xuất phát từ bản tâm?”

“Dạ.” Bùi Nhược Trần cúi đầu trả lời.

Bùi Lâm Phổ không đưa ra ý kiến, chắp tay đứng nửa ngày, rồi chậm rãi thốt ra một câu, “Ta thà rằng ngươi đều không phải xuất phát từ bản tâm, thà rằng ngươi đừng có mưu đồ.”

Bùi Nhược Trần không hiểu, cho nên cứ nhìn phụ thân của mình. Đang muốn hỏi rõ thì một gã tử sĩ của Bùi gia đã vội vội vàng vàng chạy đến, không kịp khấu đầu mà nhanh chóng nói: “Thừa tướng, chúng ta tìm được chỗ ẩn nấp của Tiêu Dao Vương rồi.”

“Lục Xuyên đâu?” Bùi Lâm Phổ ngưng trọng, cẩn thận hỏi.

Lúc Lục Xuyên xuất hiện, tình trạng khi đó cho đến bây giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy kinh tâm động phách.

Trận pháp nghiêm mật như vậy, rõ ràng là một hàng rào thép dũng mãnh. Thế nhưng, hắn xuất hiện, một người một kiếm, không có kết cấu, không có kế hoạch, chỉ dùng kiếm pháp tuyệt thế đủ có thể làm đảo ngược thời gian, đủ có thể vượt qua hẳn năm xưa, khiến cho trận pháp này từ từ mà vỡ nát.

Bố cục tinh vi nhất lại không thể nào chống lại được sức mạnh bất khả xâm phạm ấy.

Trước mũi kiếm ấy, kỳ môn bát quái gì, cũng chỉ là một trò cười.

Tất cả mọi người đều không nhìn thấy Lục Xuyên xuất chiêu thế nào. Chỉ biết là hắn đã đến, huyền y, bạch quang hiện lên trước mắt. Đám tử sĩ trước nay vẫn là niềm tự hào của Bùi gia, là những chiến sĩ được xưng tụng là vô địch Thiên Triều, vậy mà không thể kham nổi một kích!

Trong chớp mắt, ngoại thành Tuy Xa vốn điềm tĩnh bình thản, đã trở thành một bãi chiến trường.

Máu chảy thành sông.

Nếu không nhờ Bùi Lâm Phổ phản ứng mau lẹ, quả đoán hạ lệnh cho một đội quân ở lại ngăn địch, những người khác tức khắc rút lui, thì tổn thất của bọn họ, cũng không chỉ có từng đó đâu.

Cho nên, mặc dù tra được tin tức của Hạ Lan Tuyết, Bùi Lâm Phổ vẫn cần phải hỏi một chút: Lục Xuyên đang ở đâu?

Vẻ mặt của người đến báo tin đúng là kinh hoàng, thế nhưng tin tức mang đến lại vô cùng tốt lành: “Hồi bẩm Thừa tướng, Lục Xuyên đã không còn ở đây nữa rồi.”

Lục Xuyên đi rồi.

Hắn chỉ đồng ý với Phượng Cửu giúp giải vây cho Hạ Lan Tuyết, còn những chuyện khác, căn bản là không thèm quản đến.

Đường đường Thừa tướng Thiên Triều, nhưng với Lục Xuyên mà nói, cũng chỉ nằm trong ‘chuyện khác’ đó mà thôi.

Bùi Lâm Phổ có chút an lòng, nhưng cũng không đủ để vực dậy sự ảo não – - Kể từ khi trốn tránh Tức phu nhân tự lập môn hộ, Bùi Lâm Phổ chưa bao giờ phải chật vật như vậy. Còn chưa kịp đánh, đã phải dẫn đầu bỏ trốn rồi.

Mặc dù Lục Xuyên đúng là một cao nhân thế ngoại. Sự tồn tại này, cũng thật đáng sợ, rất có tính uy hiếp.

Nhưng ông trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được phương pháp khắc chế hắn. Chỉ có thể âm thầm mà để lại trong lòng, sau này rồi sẽ tính.

“Nếu có Tức phu nhân ở…”

Ông không khỏi tự nói một câu. Bùi Nhược Trần mơ hồ nghe được hai chữ ‘phu nhân’. Lúc muốn lắng nghe thì Bùi Lâm Phổ đã bước nhanh đi đến chỗ thám báo điều tra được.

Bùi Nhược Trần cũng hết cách, chỉ đành nhắm mắt theo đuôi mà bám sát phía sau.

Mục đích lần này bọn họ được phái đến Tuy Xa, vốn là để bắt Hạ Lan Tuyết. Không hoàn thành nhiệm vụ thì thật khó mà trở về phục mệnh.

Bọn họ tìm đến được rừng cây.

Cũng phát hiện được, khắp rừng cây đều có thủ vệ nghiêm mật dị thường.

Thủ vệ vòng ngoài không hẹn mà cùng nhau phối hợp theo thuật kỳ môn bát quái. Cũng không biết là cao nhân bố trí trận này… Hẳn phải là Phượng Cửu rồi… Từng ngọn cây, đều có một cửa ngầm vô cùng lợi hại. Dù cho là một người võ nghệ bình thường, đứng ở vị trí này cũng có thể có được lợi thế của ‘Một kẻ làm quan’.

Sự bày binh bố trận này tuyệt đối không hề thua kém trận pháp kia của Bùi Lâm Phổ.

Còn bên phía Bùi Lâm Phổ lại không có một người như Lục Xuyên.

Lúc thám tử hồi báo, Bùi Lâm Phổ còn đang ngần ngừ chưa dám tiến vào, ông nhìn thấy Y Nhân.

Thẳng một đường đi tới, bởi vì thân phận của Y Nhân nên những người được bố trí trên mắt trận cũng không dám nhằm vào cô. Tầng tầng lớp lớp thủ vệ này, đối với cô mà nói, cũng chỉ giống như khoảng không mà thôi.

Y Nhân thuận lợi đi vào, bây giờ, lại thuận lợi mà đi ra.

Bùi Nhược Trần cũng đồng thời thấy được cô.

Nhìn thấy Y Nhân, trong lòng Bùi Nhược Trần mới vừa rồi còn u ám, trong nhất thời lại cảm thấy thư thái. Khóe miệng không tự giác mà dật lên một nụ cười. Bùi Lâm Phổ vừa mới đi qua…, dư quang liền bắt gặp nụ cười này, sắc mặt nhất thời biến đổi. Ông sai phái thủ hạ. Vài bóng người phụng mệnh thoát ra. Thủ vệ ở bìa rừng cũng đúng lúc phản ứng lại. Chỉ là lúc này, địa điểm trận thế đã kề sát biên giới, hơi nằm ngoài tầm tay của bọn họ.

Tình thế lập tức nằm trong tay Bùi Lâm Phổ. Lúc Dịch Kiếm đuổi theo đến nơi thì Y Nhân đã bị người của Bùi gia bao vây chung quanh, cẩn mật yểm hộ thối lui ra ngoài bìa rừng.

Dịch Kiếm thấy thế, không kịp suy nghĩ nữa. Một mặt phái người thông báo Vương gia, một mặt nhảy vào tham gia chiến cuộc.

Mà người được phái đi thông báo Hạ Lan Tuyết, chính là thị vệ vừa mới rồi đã vào thông báo ‘Dịch đại nhân đã bị Thừa tướng vây khốn’.

Cho nên, lúc Phượng Cửu và Hạ Lan Tuyết đến, chiến cuộc còn đang ở thế giằng co, không thấy được kết cục.

Nhưng mà, Dịch Kiếm đã ở vào thế thua cuộc. Thủ vệ trong rừng cây không có mệnh lệnh của Phượng Cửu nên cũng không dám tự tiện rời khỏi vị trí, chỉ có thể ở một bên mà nhìn.

Y Nhân thì đang ngơ ngác đứng giữa đao quang kiếm ảnh. Nhìn thấy bên cạnh có người hét to, có người ngã xuống, còn có người văng cả máu tươi lên ống quần của cô.

Cô run run.

Đây là lần đầu tiên cô hiểu được thế nào là chém giết, trước đây cũng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng máu tanh như vậy.

Xung quanh vẫn đang tranh đấu, nhưng không có ai đả thương cô. Chỗ Y Nhân đứng, cũng giống như chỗ đứng tránh ở ngã tư đường ngựa xe như nước, chỉ là phía trước đằng sau, tai nạn xe cộ không ngừng, kèn đồng vang lên liên tục.

Cô nhìn thấy Hạ Lan Tuyết trước tiên, theo bản năng muốn bước qua dựa dẫm. Thế nhưng bước chân vừa động, lại ngơ ngác ngẩn ngơ mà dừng lại tại chỗ.

Khoảng cách chưa đầu trăm bước, ở giữa là một màn đao kiếm đánh nhau. Cảnh tượng xa lạ và tàn nhẫn.

Trong khoảng khắc tầm nhìn được tự do, Hạ Lan Tuyết đã nhìn thấy Y Nhân. Cô lập tức quay mắt nhìn sang hướng khác.

Ngực Hạ Lan Tuyết như bị bóp nghẹn.

Phượng Cửu nhanh tay lẹ mắt, vừa thấy Hạ Lan Tuyết có ý đồ muốn chạy ào ra, đã lập tức kéo anh lại, “Vương gia, ngươi hiện tại không thể dùng lực được. Không được đâu, sau này sẽ rất phiền phức.”

Hạ Lan Tuyết vẫn không thể để ý đến cảnh cáo của Phượng Cửu. Bởi vì một thanh trường kiếm không khống chế được đã tuột tay bay ra, may mắn thế nào lại đang nhằm hướng Y Nhân mà lao đến.

Y Nhân cũng đã thấy thanh kiếm đang bay về phía mình, muốn tách người rời khỏi. Chỉ là, điện xẹt đá bắt lửa, người trần mắt thịt thì làm sao thoát khỏi?

Trái tim Hạ Lan Tuyết như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Anh tránh khỏi sự ràng buộc của Phượng Cửu, nhanh như tia chớp, kích động mà lao vào chiến cuộc, thả người bắn về phía Y Nhân.

Thân pháp của anh đã rất nhanh, như mũi tên lao đi đuổi sao bắt nguyệt, nhanh đến cực điểm. Nhưng vẫn thiếu một chút, anh trơ mắt nhìn chuôi kiếm cách Y Nhân ngày càng gần. Trong đôi mắt thật to của Y Nhân, hầu như có thể chiếu rọi toàn bộ ảnh ngược của thanh kiếm kia.

Trong lòng Hạ Lan Tuyết quýnh lên. Chân khí trong cơ thể không hiểu sao lại như bị rút đi. Anh từ giữa không trung té xuống, cổ hỏng phát ngọt. Còn chưa rơi xuống đất đã hộc ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm.

Anh đột nhiên đánh mất khí lực. Nếu không phải có Dịch Kiếm ở bên cạnh tức thời xông đến đỡ lấy, Hạ Lan Tuyết có thể đã ngã ngay vào trong chiến trường hỗn loạn rồi.

Phía sau, Phượng Cửu nhẹ nhàng lắc đầu, đáy mắt xẹt qua một tia sầu lo không thể che giấu được.

Uống loại thuốc mạnh như vậy, điều kiêng kị nhất chính là vận khí, vẫn cứ làm cái kiểu không muốn sống như thế sao.

Dư độc tận xương.

Phiền phức, rất phiền phức a.

Phượng Cửu rất phiền muộn: Vì sao bệnh nhân nào cũng không thích nghe lời đại phu vậy nhỉ?

Hạ Lan Tuyết đỡ lấy cánh tay Dịch Kiếm đang để ngang trước ngực anh, trơ mắt nhìn Y Nhân đang bồi hồi trong phút sinh tử. Trong một khoảnh khắc xảy ra biến cố kia, chỉ trong khoảnh khắc kia, anh tự nhận. Trái tim trong cái xác trần này, một lần nữa lại vỡ tan muốn chết. Cơn đau nhức này, so với lúc Dung Tú tự tay hạ thuốc cho anh, thì càng thêm cuộc trào mãnh liệt mà bất lực.

Chuyện Y Nhân bỏ đi, anh hoàn toàn không hề có sự chuẩn bị.

Anh đối với cô, luôn luôn có cảm giác rất tin chắc.

Chỉ trong một khoảng khắc.

- – Nói dài dòng như thật ra chỉ trong nháy mắt…

Khóe miệng Hạ Lan Tuyết lại xuất huyết lần nữa.

Y Nhân cũng cho rằng cuộc đời này sẽ phải dừng lại ở đây rồi.

Khó mà không có khủng hoảng, nhưng cũng không cảm thấy quá khó khăn. Kiếm quang đã đến, cô vô ý thức mà nhắm chặt hai nhắm. Hàn quang vụt đến đập vào mặt, chỉ trong phút chốc, mấy sợi tóc trên trán cô nhẹ nhàng vung lên.

Thế nhưng đợi thật lâu, thật lâu, chuyện tưởng sẽ xảy ra lại chậm chạp không chịu phát sinh.

Y Nhân nhịn không được mở mắt ra nhìn, ngơ ngác mà nhìn phía trước.

Một bàn tay đã nắm lấy mũi kiếm. Máu tươi từ những khe hở chảy ra. Ngón tay thon dài, thanh tú mà mạnh mẽ.

Ánh mắt cô từ cánh tay nhìn lên, sau đó liền trông thấy Bùi Nhược Trần. Bùi Nhược Trần với vẻ mặt trầm tĩnh. Bùi nhược Trần tuấn tú đĩnh trực.

“Ở đây rất nguy hiểm, đi thôi.” Hắn ném trường kiếm trong tay xuống đất, sau đó dùng cánh tay trái không bị thương kéo Y Nhân phóng ta khỏi vòng chiến.

“Nhược Trần!” Bên ngoài vòng chiến, tiếng gào to hỗn loạn tức giận của Bùi Lâm Phổ truyền đến, “Ngươi muốn làm trái ý ta?!?”

Bùi Nhược Trần dừng bước, cánh tay đang nắm lấy Y Nhân dường như dằn thêm sức, biểu tình cũng không rung động bao nhiêu. Nhưng từ góc độ khá lớn của Y Nhân nhìn qua, khó khăn lắm mới có thể thấy được, trong đáy mắt như có như không một nỗi khổ riêng đang làm khó hắn.

Hắn có lẽ vẫn rất nghe lời phụ thân hắn. Y Nhân nghĩ, hắn đúng là một đứa con ngoan.

“Nhược Trần,” Ngay sau đó, giọng nói của Hạ Lan Tuyết truyền đến, “Người các ngươi muốn bắt là ta, vì sao phải liên lụy đến người vô tội. Lẽ nào ngươi quên ngươi đã hứa với ta chuyện gì rồi sao?”

Anh từng giao phó Y Nhân cho hắn. Bùi Nhược Trần tự nhiên vẫn nhớ rõ.

“Ta tất nhiên không quên.” Bùi Nhược Trần trầm ngâm trong chốc lát, sau đó chuyển hướng qua Hạ Lan Tuyết, thản nhiên nói, “Nhưng người đẩy nàng rơi vào cảnh nguy hiểm, không phải là ta, mà là ngươi.”

Nói xong, Bùi Nhược Trần dùng sức kéo mạnh tay. Y Nhân lảo đảo một chút, sau đó, lất thất theo sát hắn đi ra ngoài.

Bước chân Bùi Nhược Trần kiên định, không hề chần chờ chút nào.

Tất nhiên, hành vi của hắn đã không hề lo lắng mà chọc giận Bùi Lâm Phổ.

Ban đầu, Bùi Lâm Phổ cũng không có ý đồ gì với Y Nhân. Đối với ông mà nói, Y Nhân chẳng qua cũng chỉ là một con người nhỏ bé đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, là một sự tồn tại không hề quan trọng.

Nhưng hiện tại, ông đột nhiên cảm thấy được một sự uy hiếp lớn lao.

Đây là lần đầu tiên Bùi Nhược Trần làm trái ý ông. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn không chịu nghe lời của ông.

Cho dù ông bắt Bùi Nhược Trần phải cưới Hạ Lan Du làm vợ, Nhược Trần cũng chỉ nhẹ nhàng mà đáp một câu, “Được.”

Hôm nay, hắn dĩ nhiên ở trước mặt mọi người, vì một nữ tử như con kiến hôi kia, mà làm trái ý ông!

Bùi Lâm Phổ giơ tay lên, làm một tư thế tuyệt sát.

- – - Trước khi sự tình diễn biến đến nước ông không thể khống chế, ông đã quyết định diệt trừ Y Nhân.

Bùi Nhược Trần xem tư thế kia tất nhiên hiểu được, sắc mặt của hắn hơi biến đổi.

Sự tình đột nhiên phát triển đến một điểm tới hạn. Dịch Kiếm cũng điều toàn bộ quân đội trong rừng cây đi ra, bóng đen ngập đường.

Sau đó, một tiếng cười bừa bãi từ rất xa vang lên.

Tiếng cười hồn hậu, già nua, kiêu ngạo đến cực điểm.

Tiếng cười cấp tốc lại gần.

Tâm thần mọi người đều rúng động, không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra tiếng cười.

Không bao lâu sau, một ông lão có dáng dấp như kẻ ăn mày liền xuất hiện trên một ngọn cây trụi lủi đen khô. Y Nhân nở nụ cười, sau đó gọi một tiếng, “Vũ gia!”

Ông ấy không chết, thật tốt quá.

“Tiểu nha đầu ngươi cũng ở đây sao? Được, tốt lắm.” Người vừa tới chính là lão già kỳ quái lần trước đã bắt cóc Y Nhân. Nhìn thấy Y Nhân, đôi mắt chằn chịt những nếp nhăn cũng sáng ngời lên, “Tiểu nha đầu, chờ ta thu phục kẻ phản bội trước đã, sau đó sẽ cùng ngươi ôn chuyện.”

“Kẻ phản bội…” Y Nhân giật mình, vô ý thức mà liếc nhìn về phía Bùi Lâm Phổ.

Trong một khắc khi nghe thấy tiếng cười kia, sắc mặt Bùi Lâm Phổ liền trở nên trắng bệch một cách thần kỳ.

Bọn họ đã từng là đồng liêu.

Bọn họ đã từng đứng chung trong một chiến hào, từng vì cùng một chủ nhân mà thí mạng.

Tuy rằng chuyện này cách đây đã hơn mười năm, nhưng sao Bùi Lâm Phổ lại không nhận ra giọng của Vũ gia cho được.

“Ngươi… Ngươi còn chưa chết sao?” Sắc mặt của ông thay đổi mấy lần, càng lúc càng trở nên tái nhợt.

Thế nhưng, Thừa tướng rốt cuộc vẫn là Thừa tướng.

Sau khi vượt qua nỗi khiếp sợ ban đầu, Bùi Lâm Phổ rất nhanh chóng đã khôi phục lại như thường. Võ công của Vũ gia cao đến mức nào, hiện tại ông cũng có một đội quân cao thủ đại nội nghiêm chỉnh, há phải sợ lão sao.

“Ngươi tất nhiên cho rằng ta đã chết.” Vũ gia làm như không thấy đám thủ hạ của Bùi Lâm Phổ, hãy còn đứng trên ngọn cây, nói trong nỗi oán hận, “Năm đó, ngươi vây ta ở trong Lăng Tiêu Điện rồi phóng hỏa thiêu trụi điện phủ. Ngươi nghĩ rằng ta đã bị đốt thành tro rồi, có đúng không? Hừm, không ngờ chứ gì. Vũ gia ta chẳng những không chết, còn phát hiện được dưới nền đất Lăng Tiêu Điện có một địa đạo. Ta ở trong đó khổ tu hơn mười năm. Chấp ngươi hôm nay có thiên quân vạn mã cũng không làm gì ta được đâu. Bùi Lâm Phổ, năm đó ngươi phản bội Tức phu nhân, cũng nên lường trước đến ngày hôm nay sẽ bị nấc nghẹn chứ!”

“Báo ứng tuần hoàn, chưa bao giờ thoải mái. Bùi Lâm Phổ, ngươi nạp mạng đi!” Tiếng nói của Vũ gia chưa dứt, toàn thân đã hóa thành một con đại bàng, lao thẳng đến chỗ Bùi Lâm Phổ

Bùi Lâm Phổ vội vàng lui về phía sau hai bước. Thủ hạ của ông cũng dứt khỏi đám người của Hạ Lan Tuyết, đồng loạt trở về đứng chắn phía trước, tạo thành một hàng rào bảo vệ. Bùi Nhược Trần cũng đã buông Y Nhân ra, chạy về phía cha mình.

Động tác của Vũ gia mau lẹ cực kỳ. Động tác của những người khác tất nhiên cũng không chậm. Chuẩn bị đánh giáp la cà đến nơi, vậy mà thân thể của Vũ gia ở giữa không trung bỗng ngắt một cái, ngoài dự liệu của mọi người, quay đầu lao thẳng xuống chỗ Y Nhân.

Bùi Nhược Trần vừa mới rời khỏi Y Nhân, thấy thế lập tức xoay người lại, muốn kéo Y Nhân về.

Ánh mắt Hạ Lan Tuyết vốn vẫn phủ trên người Y Nhân, lúc này cũng cúi đầu mà hô lên, muốn nhảy vào nghĩ cách cứu viện. Nhưng vừa động đã lại thở dốc không ngừng.

Những động tác vừa rồi đã tiêu hao toàn bộ khí lực của anh.

Vũ gia đã đến gần. Lão vươn một cánh tay ra nắm lấy cánh tay của Y Nhân, nhấc bổng cô lên không trung.

Chưởng phong của Bùi Nhược Trần lập tức phong tới. Vũ gia khẽ nghiêng người, khó khăn lắm mới tránh thoát được. Tay kia vừa chụp đến, tựa như diều hâu bắt gà con tóm gọn lấy Bùi Nhược Trần.

Bùi Nhược Trần trong lòng kinh ngạc: Một trảo của Vũ gia tưởng chừng rảnh rỗi thoải mái, lại giống như cương câu thiết trảo vậy, khiến hắn không tìm được đường lùi.

Võ công của Bùi Nhược Trần đã không phải kém, thậm chí hoàn toàn xứng đáng là cao thủ. Nhưng ngay cả cao thủ cấp bậc như thế, ở trước mặt Vũ gia, cũng chỉ là một tên tiểu tử mới ra đời mà thôi, một chiêu đã có thể phong kín rồi.

Vũ gia mắt sáng như đuốc, lúc vừa hoàn thành động tác, tầm mắt của lão dừng lại trên người Hạ Lan Tuyết.

“Là ngươi, tên tiểu tử này!” Tuy Hạ Lan Tuyết đã rũ bỏ lớp ngụy trang, nhưng Vũ gia chỉ cần liếc mắt đã nhận ra anh, cũng nhận ra Hạ Lan Tuyết chính là người lần trước đã khiến lão rơi vào lưu sa.

Chỉ là bây giờ, hai tay lão đã vướng phải hai người, thật sự không rảnh để bận tâm đến Hạ Lan Tuyết nữa.

Hạ Lan Tuyết ngạo nghễ nhìn lại lão, ánh nhìn hơi lạnh lẽo, chợt nhìn về phía Y Nhân.

Y Nhân cuối cùng cũng nhìn về phía anh. Khóe môi Hạ Lan Tuyết đỏ sẫm vết máu, tương phản nổi bật trên làn da trắng như băng tuyết, lại gây ra một cảm giác nhu nhược.

Tuy nhiên, anh tuyệt đối không phải là kẻ nhu nhược.

Y Nhân biết.

“Nếu ngươi đả thương nàng, ta có thế giết ngươi một lần, cũng có thể giết ngươi lần thứ hai.” Quả nhiên, rõ ràng là đã suy yếu đến mức không thể đứng dậy, chỉ có thể dựa vào Dịch Kiếm, nhưng Hạ Lan Tuyết nói ra nói, cho dù vô lực, vẫn rất có khí phách, gây ra một cảm giác uy hiếp khó hiểu.

Vũ gia nhìn anh một cái, cũng không phản bác.

“Còn lo lắng gì nữa, mau mau cứu công tử ra đi!” Bùi Lâm Phổ lại hoảng loạn lần thứ hai, đốc xúc mấy người đang tụ lại xung quanh mình, không còn lãnh tĩnh như trước nữa.

Bùi Nhược Trần là lần đầu tiên thấy dáng dấp của phụ thân như vậy, giật mình, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp: Phụ thân vô cùng nghiêm khắc của hắn, cuối cùng vẫn chỉ là một người cha thương yêu con cái mà thôi.

“Thì ra, hắn là con của ngươi? Chả trách sao lớn lên diện mục lại tuấn tú như vậy.” Vũ gia ha ha cười, thân hình đã muốn búng lên bỏ đi. “Bùi Lâm Phổ, ngôi mộ của Tức phu nhân mà ngươi mong nhớ ngày đêm đó, ở ngay Bacamaha! Muốn thì đến đó đi!” Trước khi đi, lão còn kịp bỏ lại một câu nói. Âm thanh của chữ cuối cùng vừa dứt, thân hình đã ở một nơi xa xôi nào đó rồi.

Công phu của Vũ gia quả thật không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả Hạ Lan Tuyết đã từng cùng lão giao thủ, cũng hiểu được còn nằm ngoài dự liệu rất nhiều.

“Đáng tiếc, Lục Xuyên không có ở đây.” Phượng Cửu nhẹ nhàng cảm thán một câu, sau đó lo lắng mà nhìn sang phía Vương gia nhà mình.

Hạ Lan Tuyết khéo tay vịn lấy Dịch Kiếm, nhẹ thở phì phò. Thần sắc trầm tĩnh an tường, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Bởi vậy sau một hồi náo loạn, Bùi Lâm Phổ cũng không còn lòng dạ nào tranh đấu với Hạ Lan Tuyết nữa, trạng thái giằng co đã được giải trừ rồi.

Bùi Lâm Phổ quả đoán, phất tay truyền lệnh thu binh. Sau đó, cùng với thủ hạ như thủy triều rút, biến mất cực nhanh khỏi tầm mắt của Hạ Lan Tuyết.

Dường như chưa từng xuất hiện nơi này bao giờ vậy.

“Xem ra, hành trình Giang Nam lại muốn kéo dài thời hạn rồi. Chúng ta cần phải đi bacamaha trước đúng không?” Chờ đoàn quân Bùi Lâm Phổ hoàn toàn rút đi, Phượng Cửu mới chậm rãi thong thả bước đến bên cạnh Hạ Lan Tuyết, biết rõ mà còn cố hỏi.

Hạ Lan Tuyết đang định trả lời, đột nhiên choáng váng, ngã xuống.

Y Nhân ý thức được: Bản thân luôn luôn ở trong trạng thái cưỡi mây đạp gió.

Mê mê mang mang, không biết đã qua bao lâu.

Chỉ khác một chỗ, lần này có Bùi Nhược Trần bên cạnh.

Bùi Nhược Trần vẫn khiến cho cô an tâm, Hạ Lan Tuyết lại không thể.

Nơi mà bọn họ dừng lại, quả nhiên là bacamaha mà lần trước Vũ gia muốn bắt cô đến. Lúc đáp xuống đất, Vũ gia xuất chiêu như điện, chế ngự toàn bộ yếu huyệt trên người Bùi Nhược Trần. Thân thể Bùi Nhược Trần mềm nhũn. Y Nhân cuống quýt đưa tay ra đỡ.

Cô đỡ lấy hắn.

Bùi Nhược Trần quay đầu, áy náy mà cười với cô. Dáng tươi cười ôn nhuận vẫn như lúc ban đầu, không có chút … lúng túng hay xấu hổ nào.

“Cho đến bây giờ, nợ cha thì con trả. Tiểu tử, chỉ có thể trách sao ngươi lại có một người cha bán chủ cầu vinh mà thôi!” Vũ gia trừng mắt liếc nhìn bọn họ, tức giận mà thầm thì với Bùi Nhược Trần.

Bùi Nhược Trần lẳng lặng buông mắt xuống, hời hợt nói: “Ông ấy là cha của ta. Ngay cả cho dù bây giờ ta không thể làm gì ngươi được, nhưng cũng không cho phép ngươi chửi bới danh dự của ông. Phụ thân suốt đời vì Thiên Triều mà cúc cung tận tụy, vì nước vì dân, một lòng trung thành hướng chúa. Tuyệt đối không phải là kẻ bán chủ cầu vinh.”

Vũ gia dường như vừa nghe được một chuyện nực cười nhất thiên hạ, ngửa đầu cười gượng mấy tiếng, sau đó mỉa mai hỏi lại: “Hắn cúc cung tận tụy vì Thiên Triều? Ngươi cho rằng như thế thật sao?”

Bùi Nhược Trần mím chặt đôi môi, cố nhiên không thèm trả lời. Ánh mắt kiên định, so với bất cứ lời nói nào đều rõ ràng hơn cả.

Người một lòng vì nước,

Thế nhưng, ở trong lòng hắn, khó mà không có một nghi vấn như vậy: phụ thân thật sự một lòng vì nước hay sao?

Người một lòng vì nước, sẽ ở trước cảnh mưa gió của Thiên Triều mà mưu tính, bởi vì lợi ích của gia tộc, còn đối phó vói cả đệ nhất thủ lĩnh Thiên Triều – Hạ Lan Khâm hay sao?

Đáy lòng hắn xẹt qua một nỗi hoài nghi và bất an mơ hồ, lại rất nhanh chóng đã bị bản thân phủ quyết.

Từ nhỏ đến lớn, Bùi Lâm Phổ ở trong lòng hắn, tựa như một Thừa tướng chân chính. Một Thừa tướng cơ trí, dày rộng, nghiêm khắc và trung thành.

Hắn không cho phép bản thân hoài nghi chính mình.

Vũ gia cũng lười tranh luận với hắn, chỉ dùng tay bắt loa miệng, ở phía trước gào lên thật to, “Muốn biết chân tướng, thì cứ bám sát theo ta đi!”

Y Nhân vẫn đỡ lấy cánh tay của Bùi Nhược Trần. Lúc này, Bùi Nhược Trần lại nhẹ nhàng tránh ra, thấp giọng nói một câu ‘Ta không sao’, sau đó cùng Vũ gia, chậm rãi đi về phía trước.

Y Nhân chớp mắt mấy cái, nhìn theo bóng lưng suy yếu nhưng tao nhã của Bùi Nhược Trần, vừa mấp máy miệng, lúc này mới chạy đuổi theo.

Cô đuổi kịp Bùi Nhược Trần rồi, lại chạy lướt qua hắn đi đến bên cạnh Vũ gia.

Vũ gia nghe thấy tiếng bước chân của cô, nghiêng đầu nhìn qua, chỉ nặng nề ‘Hừ’ một tiếng chứ không hề tránh xa cô.

“Vũ gia, gần đây ông đã đi đâu vậy? Nhất định phải chịu rất nhiểu khổ cực ha.” Y Nhân nhanh chân đi lên sóng bước cùng Vũ gia, quay đầu hảo tâm mà hỏi.

Vũ gia tức giận nói: “Cũng nhờ ngươi ban tặng đó!”

Y Nhân rất vô tôi mà biện giải một câu, “Là ông bắt ta đi mà, ta đâu có muốn hại ông.”

Lời này cũng là sự thật.

Vũ gia lại nặng nề mà ‘Hừ’ một tiếng, không để ý đến cô nữa.

Nhưng bước chân rõ ràng là đang đi chậm lại.

Y Nhân đã không còn phải thở hồng hộc nữa, nhìn vào mắt lão.

“Ông rất thích Tức phu nhân ư?” Y Nhân lại hỏi.

Lúc này đây, gần như là buôn chuyện rồi.

Vũ gia tựa như mèo dẫm phải đuôi, đột nhiên dừng bước, không kìm được tức giận mà nhìn Y Nhân.

Biểu tình của Y Nhân cũng rất chăm chú, không hề có dấu vết gì là nói giỡn hay là nói móc. Cô thản nhiên mà nhìn lại ông.

“Ngươi còn dám chửi bới danh dự của phu nhân, còn dám… dám chửi bới danh dự của ta, lão phu sẽ giết ngươi!” Vũ gia quả thật râu tóc đều dựng đứng cả lên. Không biết sao chỉ một câu hỏi đơn giản này thôi, rốt cuộc làm sao lại có thể chọc tức được lão.

Y Nhân cũng không hề có vẻ bị hù dọa, chỉ nhàn nhạt mà ‘Ồ’ một tiếng, sau đó cúi đầu, lẩm bẩm, “Quả nhiên là ông thích Tức phu nhân.”

Vũ gia gần như muốn phát cuồng rồi.

Đầu bốc khói xanh.

Ngay khi hắn chuẩn bị phát nổ thì Bùi Nhược Trần nãy giờ vẫn bàng quan đứng đó lại thình lình nói một câu: “Vật kia, là bản đồ sao?”

Vũ gia hồ nghi nhìn về phía hắn: “Bản đồ gì?”

“Bản đồ đến mộ phu nhân. Cha ta vẫn muốn tìm một vật gì đó. Cả Liễu Sắc cũng muốn tìm nó, chính là bản đồ đúng không?” Bùi Nhược Trần an tĩnh hỏi.

Vũ gia không trả lời thẳng, mà hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không nói.

Bùi Nhược Trần cũng không để tâm, chỉ dùng giọng điệu lạnh nhạt nói tiếp: “Tất cả mọi người đều cho rằng tấm bản đồ kia đang ở trong tay phụ thân ta. Bởi vì năm đó, chính ông đã dựa vào bản đồ ấy mà chiếm được lòng của Hạ Lan gia… Thế nhưng, chỉ có phụ thân mới biết được sự thật. Đám người Liễu Sắc dùng trăm phương nghìn kế hòng tìm được tấm bản đồ, nhưng thật ra chỉ là giả mà thôi. Sau đó, bản đồ thực sự cũng đã biến mất cùng Tức phu nhân rồi. Bây giờ, cái mà chúng ta muốn đi tìm, chính là tấm bản đồ thật, có đúng không?”

Vũ gia vẫn không trực tiếp trả lời, mà hồ nghi hỏi ngược lại: “Tiểu tử Liễu Sắc kia cũng đang tìm bản đồ?”

“Ta đã thấy tấm bản đồ giả đó rồi. Chỉ là một bức tranh phong cảnh bình thường, vẽ một dòng thác chảy từ trên núi xuống, cũng không có hình ảnh chữ viết gì ẩn phía sau, cũng không có võ công điển tịch gì bí mật. Rốt cuộc nó là cái gì mà khiến cho các ngươi phải khẩn trương như vậy?” Bùi Nhược Trần nhàn nhạt mà nhìn Vũ gia, nhạt nhẽo mà sắc bén hỏi.

Lông mi Vũ gia bỗng vung lên, tức giận mà cười chế nhạo, nói: “Tiểu tử ngươi muốn chết rồi sao mà dám xen vào việc của người khác hả! Khi nào đến mộ của phu nhân, ta sẽ hỏa táng ngươi để tế phu nhân trên trời linh thiêng!”

Bùi Nhược Trần buông mắt xuống, không nói. Cũng đã bị những lời này bịt đường chặn lối, dù suy nghĩ thế nào cũng không thông suốt được những thắc mắc trong lòng.

Vũ gia trông thấy biểu tình của hắn thì tức lắm. Vì sao bọn trẻ ngày nay hỗn xược như vậy, không sợ lão gì cả?

Y Nhân là thế, Hạ Lan Tuyết cũng thế, mà Bùi Nhược Trần cũng như thế.

Biểu hiện của bọn họ khiến cho Vũ gia cảm thấy rất thất bại, rất rất thất bại.

“Hặc ặc…” Bị bỏ qua một bên, Y Nhân tựa hồ như bị bão cát làm sặc một cái, đột nhiên ho khan vài tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc giữa Bùi Nhược Trần và Vũ gia.

Sau đó, cô từ từ mà nhìn ra phương xa, nói một câu tựa hồ như vô nghĩa: “Có muốn ăn mừng năm mới hay không?”

Thì ra hôm nay là đêm giao thừa.

Người dân bình thường, từng nhà từng nhà đều đã treo đèn trưng hoa, vui sướng, chào năm cũ đón mừng năm mới rồi.

Bọn họ thì sao? Vẫn còn ở đây tính toán lẫn nhau, đòi đánh đòi giết.

Một năm đã qua, đã làm được những gì?

Vũ gia nghe vậy thì ngẩn người, lập tức cũng cảm khái, “Đúng vậy, lại đã một năm nữa rồi. Phu nhân đã qua đời được mười lăm năm lẻ năm tháng rồi.”

Bùi Nhược Trần cũng hoàn hồn khỏi sự trầm tư, thoáng nhìn qua Y Nhân. Ngắm ngắm, trong ánh mặt đột nhiên lại bùng lên sự ôn nhu, làm như muốn hòa tan người ta trong sự dịu dàng.

“Chúng ta đi thôi.” Hắn lại nhanh chóng cúi đầu, thản nhiên nói.

Vũ gia dẫn đầu đi lên phía trước. Y Nhân lần này rơi xuống phía sau, cùng sóng vai với Bùi Nhược Trần.

Bọn họ miễn cưỡng mà đi, nhưng Vũ gia hiển nhiên có kinh nghiệm hơn nhiều, dẫn bọn họ đi theo con đường tắt. Quãng đường vì vậy được rút ngắn rất nhiều.

Đến hoàng hôn, bọn họ nhìn thấy một sa mạc đá cát hoang vu rộng lớn.

Xa xa nhìn lại, tòa thành như bị bỏ hoang, giống như một cánh đồng hoang vu bị bỏ quên trong kiến trúc la mã.

“Đêm nay cứ ở đây đi.” Vũ gia đưa bọn họ tiến vào một nham động thiên nhiên, xoay người điểm huyệt ở hai chân Bùi Nhược Trần.

Đợi Bùi Nhược Trần rũ người té xuống đất rồi, lão mới thô lỗ mà nói, “Các ngươi cũng đừng nghĩ sẽ giở trò gì đó. Với thể lực của các ngươi, cứ coi như chạy thoát được thì cũng phải đành chịu chết ở chỗ này mà thôi.”

“Ở đây đã là Bacamaha rồi đúng không?” Bùi Nhược Trần bình tĩnh tự nhiên hỏi thăm.

“Ngươi biết thì tốt rồi. Địa hình ở đây quỷ dị, chỉ cần một chút sai lầm cũng đủ để vĩnh viễn không thể thoát thân được. Lão phu xin khuyên các ngươi, ít tự cho rằng mình thông minh đi một chút, cứ ngoan ngoãn theo sát lão phu thì còn có thể sống lâu thêm vài ngày.” Vũ gia càng nói càng ác liệt.

Bùi Nhược Trần không nói gì nữa, thần sắc yên tĩnh, tựa như đã bị Bacamaha hù dọa rồi vậy.

Vũ gia thỏa mãn gật đầu, lúc này mới đứng lên nói: “Lão phu đi săn mấy con sói về nướng ăn. Các ngươi chờ ở đây đi.”

Vừa dứt lời, thân hình đã đi xa, rất là quả đoán.

Chờ hình bóng Vũ gia đã biến mất khỏi tầm nhìn, Y Nhân lê chân đi đến trước mặt Bùi Nhược Trần, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hắn.

Bùi Nhược Trần mỉm cười, thoáng rục rịch – - Hắn bị Vũ gia điểm huyệt đạo trên đầu gối, không cử động được, chỉ có thể ngồi tựa vào vách đá xanh.

“Lão thật sự sẽ thiêu chết ngươi đó.” Y Nhân chớp mắt, lo lắng nói, “Ngươi phải chạy trốn thôi.”

“Tạm thời không sao đâu. Từ nơi này đến ngôi mộ của Tức phu nhân ít nhất cũng mất hai ngày. Hơn nữa, ta cũng hy vọng có thể đến được nơi đó.” Bùi Nhược Trần nhẹ giọng an ủi.

“Chỉ cần lão không đả thương làm hại gì ngươi là đủ rồi.” Dừng một chút, hắn lại nói thêm một câu.

Y Nhân không nói, chỉ dịu dàng nhìn hắn.

Lúc đầu Bùi Nhược Trần còn tự nhiên. Nhưng khi bị Y Nhân nhìn một hồi lâu không chịu chớp mắt, chuyên chú mà trong sáng, trong sáng như lúc ban đầu mới gặp, Bùi Nhược Trần đột nhiên cảm thấy không có cách nào tiếp nhận nổi ánh mắt đó.

Mặc dù nó đúng là nhẹ nhàng, đơn giản không pha lẫn tạp chất, nhưng hắn vẫn không thừa nhận nổi.

“Nhìn cái gì đấy?” Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, làm bộ như không có gì để tách ra khỏi tầm nhìn của cô, nhỏ giọng hỏi.

“Ta nhìn xem trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì.” Y Nhân thản nhiên nói.

Bùi Nhược Trần bật cười, hơi nghiêng đầu quay lại, hỏi cô, “Vậy ngươi nhìn thấy gì?”

Y Nhân lắc đầu, nhẹ nhàng đặt mông ngồi xuống bên cạnh Bùi Nhược Trần.

Bả vai của cô ghé đến tựa lên cánh tay của hắn.

Bùi Nhược Trần ngẩn người, vốn định tránh né, nhưng dư quang lại lướt qua vẻ mặt của Y Nhân, trông thấy thần sắc thản nhiên bình tĩnh của cô … Vì vậy, hắn cười tự giễu, tựa đầu lên tảng đá. Nỗi hoảng loạn vừa rồi lập tức biến mất tăm tích, đáy lòng trong vắt.

“Tự ngươi cũng không biết mình muốn cái gì, thì làm sao mà ta nhìn thấy được.” Sau khi ngồi đàng hoàng rồi, Y Nhân mới chậm rì rì nói một câu trả lời rất hời hợt.

Bùi Nhược Trần thoáng sợ sệt, muốn phản bác nhưng lại chần chừ hồi lâu, ngay cả một câu nói cũng không nên lời.

Vì sao lại không thể phản bác được như vậy?

Thế nhưng, vào giờ khắc này, tại một nơi hoang mạc rộng lớn như đất trời, tất cả mọi thứ đều chỉ là ảo ảnh không còn chạm vào được, hắn cũng không biết mình đang muốn gì nữa.

Bùi Nhược Trần nhàn nhạt dời mắt. Phương xa, cát vàng vần vũ. Mấy ngày liền trên sa mạc, mặt trời chiều đỏ như máu che phủ cả một khoảng trời.

Hắn muốn nói chuyện, một ít chuyện lặt vặt gì đó, ví như một câu ca dao đã từng nghe được thuở nhỏ cũng được.

Thế nhưng, cánh tay đã trầm xuống.

Bùi Nhược Trần cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần lập tức nheo nheo lại. Nụ cười tựa như mọc lên từ cánh đồng hoang vu rộng lớn vô biên, sáng lạn như ánh trời chiều chiếu rọi.

Y Nhân chẳng biết đã ngủ từ lúc nào. Đầu dựa vào cánh tay hắn, ngủ rất an ổn mà điềm tĩnh.

Lúc mặt trời chiều đã phủ kín vùng trời thì Vũ gia trở về.

Lão kéo theo một con sói đuôi to cùng một bó rơm mồi lửa, hớn hở trở về.

Đến gần vừa nhìn, Vũ gia liền nổi giận.

Lão đại gia đây phải khổ khổ sở sở đi săn bắn, trong khi hai tên tù phạm này lại ở đây ngủ say đến mức thơm ngọt như vậy là sao!

Thế nhưng, ngay khi lão dự định đưa tay lay hai người đó tỉnh lại, cánh tay thoáng khựng lại giữa không trung.

Đây là một bức ảnh vô cùng xinh đẹp.

Hoàng hôn dày đặc.

Sắc trời hồng hồng, hạt cát vàng vàng.

Khuôn mặt nửa sáng nửa tối của Bùi Nhược Trần với những đường cong thần kỳ nhu hòa. Tư thế của hắn thư thái nhàn nhã như đang thoải mái dạo chơi. Hai chân hơi gấp, mở rộng. Tay áo nhẹ nhàng.

Còn Y Nhân hơi thua kém một chút, ngủ say đến nỗi không còn dáng vẻ gì nữa.

Trông hai người ở cạnh nhau, càng giống như một bức tranh châm biếm tả thực. Nhưng cô ngủ say như vậy, lại có vẻ còn đẹp hơn cả Bùi Nhược Trần nữa. Đẹp tựa không khí, như nước chảy, gió nhẹ, cát vàng và hoàng hôn.

Người nào trông thấy, tự nhiên cũng bị lây nhiễm cảnh này.

Cho nên, tay hắn thoáng dừng trong chớp mắt.

Nhưng cũng chỉ là trong phút chốc mà thôi.

Sau đó, bàn tay của Vũ gia nặng nề mà đánh xuống đầu Bùi Nhược Trần. Ông nổi giận đùng đùng, nói: “Tiểu tử! Ngươi có hiểu kính trên nhường dưới hay không hả. Ngươi không đi săn thú thì thôi đi, còn dám ở đây lười biếng!”

Bùi Nhược Trần ừ à tỉnh lại. Y Nhân cũng dụi mắt, ngồi thẳng người lên.

Đầu tiên khi nhìn thấy Vũ gia, Y Nhân chẳng những không hổ thẹn chút nào, mà còn nở một nụ cười ngọt chết người không cần đền mạng, hân hoan chào hỏi: “Vũ gia.”

Vũ gia xếch ngược chòm râu, nặng nề ‘Hừ’ một tiếng, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, cũng không truy cứu nữa.

Bùi Nhược Trần sờ sờ cái trán vẫn còn đau âm ỉ, lập tức hiểu được hành động của Vũ gia, cũng không nói gì.

Chỉ là, không ngờ bản thân lại tự nhiên ngủ được.

Ở trong hoàn cảnh xấu như vậy mà còn có thể ngủ say không hề phòng bị gì, bản thân Bùi Nhược Trần cũng cảm thấy hết nói nổi.

Nhưng cái loại sự tình hết nói nổi này, bởi vì ở cùng một chỗ với Y Nhân mà trở nên rất đương nhiên.

“Tiểu nha đầu, ngươi đang làm gì đó?” Bùi Nhược Trần đang mải mê suy nghĩ thì Vũ gia đã gào to một tiếng.

Hắn quay lại, liền nhìn thấy Y Nhân đang ngồi chồm hổm trên đất, dùng ngón tay chọt chọt vào mũi con sói.

Đáy mắt trong vắt, đầy vẻ thương hại.

“Nó chết rồi sao?” Nghe được tiếng hét, Y Nhân ngẩng đầu, nhìn Vũ gia hỏi.

“Không chết thì làm sao ăn?” Vũ gia dùng ánh mắt như đang nhìn con ngốc mà lườm Y Nhân, lại không thể cam tâm tình nguyện mà nói thêm một câu: “Không phải là ngươi đang thương tiếc cho còn sói này đấy chứ?”

“Ơ…” Y Nhân không trả lời, vẫn đang dùng ngón tay lướt trên đường viền của con sói, mềm nhẹ và an tĩnh.

Vũ gia vốn không muốn để ý cô nữa. Nhưng khi tàn dư của ánh hoàng hôn soi trên mặt cô và thưa thớt chiếu ánh sáng lên bộ lông sói, đó là một bức cắt hình tuyệt hảo, ủ dột, tinh tế, khiến cho hắn thân là một đại ma đầu giết người như ngóe cũng đột nhiên nảy sinh một cảm giác sợ hãi. Một cảm giác sợ hãi mâu thuẫn, khó hiểu.

“Con sói đáng chết. Ngươi không giết nó, nó sẽ ăn thịt người, còn ăn cả dân cư trong vùng lân cận nữa.” Vũ gia nói mà không hiểu tại sao mình phải giải thích những lời vô ích như vậy. Chỉ cảm thấy nếu không giải thích thì thật không thoải mái chút nào.

Ông không chịu nổi sự bình tĩnh và thương xót của Y Nhân.

Vậy mà, Y Nhân cũng không nghe lọt tai những lời này. Mà cũng có thể, căn bản là không hề nghe thấy.

Cô phủi phủi tay rồi đứng lên, nhìn bao quát con soi, nói thầm một câu: “Không biết thịt chó sói ăn có ngon không? Không quá già đấy chứ?”

Vũ gia thổ huyết, chết ngất.

Hình ảnh ban nãy và cảm giác khó hiểu vừa rồi, chỉ là ảo giác của lão thôi sao?

Sự thật đã chứng minh, món nướng thôn quê ăn cũng không ngon như trong ti vi đâu.

Y Nhân bẹp bẹp cắn nốt miếng thịt cuối cùng, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe môi. Lúc này mới cảm thán một câu: “Hơi nhạt.”

Vũ gia trừng mắt lườm cô: Nhe răng ra ăn sạch bách hết rồi mà còn dám chít chít chê bai sao!

Y Nhân chỉ làm như không thấy ánh mắt của lão. Đương nhiên, cho dù cô có nhìn thấy thì cũng sẽ không có cảm giác gì đâu.

Bùi Nhược Trần cũng ăn, nhưng chỉ ăn được rất ít. Huyệt đạo toàn thân đều bị phong bế, làm sao có thể tự nhiên ăn uống được chứ. Chỉ đành cực kỳ ưu nhã mà ăn hai ba miếng rồi ngưng, an tĩnh mà nhìn Y Nhân vẫn còn đang ăn ngấu nghiến như hùm như sói.

Vũ gia quét mắt nhìn hắn một cái, nói chua lè: “Cái vô liêm sỉ Bùi Lâm Phổ này mà cũng sinh được một đứa con thẹn thùng như đàn bà vậy à.”

Bùi Nhược Trần bề ngoài vẫn tỏ ra rảnh rỗi và thong dong, làm cho Vũ gia rất không thoải mái.

“Gia phụ và Vũ gia rốt cuộc có khúc mắc sâu xa đến thế nào, Vũ gia hà tất phải chửi mới gia phụ hết lần này đến lần khác như vậy?” Cho dù Bùi Nhược Trần được tu dưỡng rất tốt thì cũng nên nói gì đó để bênh vực phụ thân của mình.

“Sâu xa, nói lung tung, rất sâu xa nữa là đằng khác!” Vũ gia hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Năm đó, nếu không phải ta cứu Bùi Lâm Phổ ra khỏi loạn thế thì hắn đã ngòm củ tỏi từ lâu rồi!”

“Nếu vậy, Vũ gia chính là ân nhân cứu mạng của gia phụ sao?” Bùi Nhược Trần không hề biến sắc, hỏi.

Vũ gia mất từ nhiên mà ‘Ừ’ một tiếng, đột nhiên bỏ lại khúc xương trong tay, nhìn ra chân trời đằng xa, sắc mặt khẽ biến.

Bùi Nhược Trần cũng nhận thấy được vẻ khác thường của lão, dõi mắt theo đường ngắm của Vũ gia: Ở đó, trong bóng đêm, hoang mạc hỗn loạn, đều đặn hiện lên một hai tia pháo hoa cực kỳ đẹp mắt, xông đến tận trời rồi tản ra, rồi biến mất cực nhanh trong đêm tối.

Tựa như đèn tín hiệu, nhưng còn sáng sủa rộng khắp hơn đèn tín hiệu rất nhiều.

“Đó là gì vậy?” Bùi Nhược Trần tự hỏi.

“Chính là pháo hiệu triệu tập của Viêm Quốc, lẽ nào Viêm Tử Hạo đến rồi?!” Vũ gia vô ý thức mà trả lời, sau đó ngẫm lại, tự thấy sai rồi, “Không phải đã đồn rằng, tên Viêm Tử Hạo kia đã chết khô rồi sao?”

“Người của Viêm Quốc cũng ở gần đây, lẽ nào cũng mơ ước chiếm được ngôi mộ của Tức phu nhân gì đó sao?” Bùi Nhược Trần hồ nghi mà nhìn nhận.

“Ta biết rồi. Viêm Tử Hạo chưa chết hẳn hy vọng, nhất định vẫn còn mơ tưởng đến phu nhân!” Vũ gia không biết lại bị giẫm phải dây thần kinh nào, vểnh râu trừng mắt, tức giận đến nỗi không kiềm lại được.

Lúc bọn họ nói những lời này, Y Nhân cũng đi lên phía trước, đứng ở cửa nham bích động, nhìn ra phương xa ẩn hiện lên những dải pháo sáng.

“Hắn chỉ muốn nói cho ta biết, hắn đã bình an.” Đợi đến khi lửa khói của pháo hiệu cuối cùng cũng tắt, Y Nhân mỉm cười, nhẹ giọng tự nói, ánh mắt lóng lánh đầy sao.

Những lời này, Vũ gia đang bận nổi giận tất nhiên là không nghe được. Nhưng Bùi Nhược Trần thì nghe không bỏ sót chữ nào.

Hắn muốn hỏi Y Nhân, ‘Hắn’ là ai vậy?

Ngoại trừ Hạ Lan Tuyết ra, còn có người nào nữa, lại có thể vận dụng pháo sáng chuyên phục vụ cho hoàng thất Viêm Quốc, bắn ra xa ngoài ngàn dặm để báo bình an với nàng?

Thế nhưng, vấn đề này, trước sau vẫn không có cách nào thốt ra khỏi miệng được.

Hình như, một khi nói ra, bức tường rất mỏng mà hắn đã gắn bó ngăn chặn bản thân, sẽ ầm ầm sụp đổ.

Bùi Nhược Trần rũ đôi mắt xuống, liễm mi thúc thủ, trong trẻo nhưng lạnh lùng y như lúc ban đầu.

Bên kia, Vũ gia còn đang lải nhải. Nói cái gì mà Viêm Tử Hạo đã mơ ước đến khuôn mặt tuyệt đẹp của phu nhân đến mức nào, dám trăm phương ngàn kế muốn đoạt được phu nhân làm sao, phu nhân lại lạnh lùng như thế nào, vân vân và vân vân, các loại sự tình, không thể nào kể xiết.

Chỉ là, hai người trẻ tuổi kia như nghe mà như không, đều đang có những mối nghi ngờ những tâm sự riêng, thật sự không có lòng dạ nào tiếp nhận những ngôn ngữ lộn xộn của lão.

Đêm dài phủ xuống.

Ngày hôm sau lại là một quãng đường gấp gáp bôn ba. Ba người bước nông bước sâu đi sâu vào sa mạc Bacamaha. Lúc này đây, Y Nhân và Bùi Nhược Trần bị rơi lại phía sau. Bùi Nhược Trần dứt người vượt lên trước, ngày hôm nay phá lệ mà lãnh đạm với Y Nhân. Tuy rằng hai người đi cách nhau không xa, nhưng thái độ lại rất xa cách, tựa như đang cách xa vạn dặm vậy.

Y Nhân cũng không có cảm giác gì, chỉ lê đôi chân nhỏ, từng bước một đi theo.

Nhưng cho dù cô cố sức đuổi theo thế nào thì vẫn bị chậm lại phía sau. Cũng không lâu lắm, Bùi Nhược Trần liền nghe được tiếng thở hổn hển của Y Nhân.

Hắn đặt chân bước chậm lại, kín đáo chờ cô.

Nhưng đợi đã lâu, vẫn không thấy Y Nhân rút ngắn khoảng cách.

Sau đó, hắn nghe được một tiếng ‘phù phù’.

Nhìn lại, cả khuôn mặt Y Nhân đã bị chôn trong cát vàng, ngũ thể (tay chân đầu) cắm xuống đất như tư thế bị quăng ngã thật tội nghiệp.

Vũ gia cũng nghe được âm hưởng, quay lại nhìn xem, trong lòng phiền muộn. Lão đang định quát mắng một tiếng thì Bùi Nhược Trần đã đột nhiên xoay người bước đến trước mặt Y Nhân.

Y Nhân chống tay xuống đất, nửa người vươn lên nhìn Bùi Nhược Trần đang đến gần. Phía sau, ánh mặt trời lạnh thấu xương. Từ dưới nhìn lên, không thấy rõ được khuôn mặt của hắn, chỉ còn là một mảnh cắt hình đen sì sì.

Sau đó, hắn ngồi xuống, không nói lời nào mà chỉ nhìn cô.

Y Nhân vì vậy mà cười cười, hai mắt nheo lại, cười rất sáng lạn tự nhiên, vô tư vô tâm.

“Ta vấp phải tảng đá, té xuống.” Cô không có ý tứ mà nói.

Tư thế bước đi của cô vốn đã hơi lảo đảo, mới vừa rồi không cẩn thẩn đá nhằm một cục đá đột nhiên nhô lên trên sa mạc.

Bùi Nhược Trần cúi đầu nhìn kỹ, đã thấy đầu gối của Y Nhân bị một đám đá xanh lởm chởm đâm vào. Chiếc quần bông nhỏ màu nhạt bị sậm lại, đỏ sẫm.

Hắn đột nhiên có một loại cảm giác chấp nhận số phận.

“Lên đây đi, ta cõng ngươi.” Bùi Nhược Trần ra hiệu.

Y Nhân hơi hơi chần chừ chốc lát, sau đó lồm cồm bò dậy, leo lên lưng Bùi Nhược Trần.

Cho dù hành tẩu trong bão cát hồi lâu, trên người Bùi Nhược Trần vẫn thoang thoảng hương mực nhàn nhạt như cũ.

Trần ngọc nghiên mực, chính là mùi vị của cổ mực uẩn hương.

Cô khụt khịt mũi, rất không khách khí mà hít hà một chút.

Cô ghé vào lưng hắn.

Mềm mại ôn nhuận, động tác khụt khịt phả vào cổ hắn.

Trái tim Bùi Nhược Trần mềm mại, lại đột nhiên cảm thấy buồn cười: Bản thân hôm nay rốt cuộc vì sao lại mất tự nhiên như thế?

Chỉ bởi vì một câu nói ‘Hắn đang báo bình an’ của Y Nhân tối qua, chỉ vì vừa nghe đến ‘Hắn’ thì trong lồng ngực liền rung động và khổ sở. Chỉ vì cảm giác đáng sợ ấy mà tỉnh ngủ, hôm nay, mới tận lực tránh né, hờ hững với cô.

Để mặc cho cô vấp ngã bị thương.

“Y Nhân, xin lỗi.” Lúc Y Nhân đang bị hương vị mềm mại khiến cho vui sướng, cô thình lình nghe được tiếng Bùi Nhược Trần cúi đầu nhận lỗi.

Hắn đã đem nguyên nhân Y Nhân bị vấp ngã quy kết lên người mình rồi.

Cô đã đối đãi với hắn tinh thuần biết bao, vậy mà hắn chẳng hiểu tại sao lại cứ thay đổi xoành xoạch.

Y Nhân chớp mắt mấy cái, có vẻ không thể giải thích được, cũng không biết nên đáp lại thế nào.

Tay cô vững vàng mà ôm cổ của hắn.

Bước chân của Bùi Nhược Trần, bình ổn mà mạnh mẽ.

“…Không đau mà.” Sợ run hồi lâu, Y Nhân mới lúng ta lúng túng trả lời.

Bùi Nhược Trần nghe vậy cười cười, vô cùng thoải mái.

Câu trả lời của Y Nhân, có thể nói là ông nói gà bà nói vịt.

Thế nhưng cô hiểu.

Bùi Nhược Trần biết, cô đã hiểu, cũng rất trong sáng.

Có một loại tình ý, hắn không thể nói là không hiểu nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không thể nắm bắt được. Nó khiến cho hắn trở nên thất thường. Thế nhưng, bọn họ đều hiểu được sự thất thường cùng khoảng cách này.

Một sự ăn ý kỳ quái.

Ăn ý đến nỗi ấm áp đến tận đáy lòng, cũng đồng thời cảm thấy trúc trắc.

Không chịu bỏ qua.

Tới hoàng hôn ngày thứ ba, bọn họ rốt cuộc thấy được phía xa xa có một tòa đất đá đứng cô lập giữa sa mạc.

Tảng đá ám nâu, đứng giữa đất trời, tiêu điều, vĩ bờ.

Vũ gia nhất thời trở lên nghiêm túc

“Đó chính là mộ của Tức phu nhân sao?” Bùi Nhược Trần nhàn nhạt mà hỏi một câu.

Y Nhân có thể xuống đất tự đi được rồi, chỉ là mệt mỏi phong trần, rất chật vật.

“Đúng vậy, đây là mộ của phu nhân.” Vũ gia tràn đầy cung kính, cưỡng chế kích động, dùng giọng nói nghiêm túc nhất, tôn sùng nhất mà lặp lại câu hỏi của Bùi Nhược Trần một lần nữa.

Bùi Nhược Trần nhìn lại lần nữa. Tảng đá đứng giữa trời đất kia, nhất thời mang nhiễm màu sắc truyền kỳ, trở nên rộng rãi không gì sánh được.

Tức phu nhân trong truyền thuyết.

Một mỹ nhân tuyệt sắc đã phá vỡ thế cục thiên hạ.

Hiện tại, bọn họ đang đứng trước mộ nàng.

Người như vậy, chung quy, chẳng qua cũng chỉ còn là một ngôi mộ.

Bùi Nhược Trần đột nhiên cảm thấy hoang mang. Đây là sự sinh tử nhân loại không tránh khỏi phải đối mặt, tự nhiên mà cảm thấy con người thật nhỏ bé.

Vũ gia hình như cũng có cảm giác này, kinh ngạc mà nhìn ngôi mộ Tức phu nhân mà mình đã ước mơ hồi lâu. Đột nhiên nhớ đến, thân thể của một con người kinh thiên nay phải nằm lại một nơi xa vời hoang vắng dấu chân người, hóa thành tro bụi. Trong lòng dâng lên nỗi thê lương.

Y Nhân quay đầu nhìn qua Bùi Nhược Trần một chút rồi lại nhìn Vũ gia một hồi. Sau đó, gương mẫu làm đầu tàu, trực tiếp đi lại gần ngôi mộ.

Vũ gia cần đang chìm trong sự chấn động và sầu não, cũng không ngăn cản cô.

Y Nhân dừng lại trước mộ.

Cô ngẩng đầu nhìn tảng đá thật to. Tảng đá dựng thẳng lên tận trời, một mặt đá lởm chởm, mặt khác… lại tròn phẳng như được người ta bỏ công mài nhẵn vậy.

Bên trên viết một câu. Một câu nói mà Y Nhân có nghĩ vạn lần cũng không nghĩ đến. Một câu nói mà ở thời hiện đại Y Nhân đã vô cùng quen thuộc.

“To be, or not to be: that is the question.”

Chính là câu hỏi đặc biệt của Hamlet.

Y Nhân há hốc mồm, lần đầu tiên có loại cảm giác không thể nói nên lời.

Cô sớm đã biết Tức phu nhân là người xuyên không giống như mình. Thế nhưng vừa thấy hàng chữ tiếng Anh quen thuộc, vừa trông thấy lời thoại cựa kỳ kinh điển này, cô bỗng cảm thấy như gặp ảo giác.

Tất cả những gì đang xảy ra, không phải là một giấc mơ của cô đấy chứ?

Còn câu lời thoại tiếng Anh này, chính là nút thắt đóng cửa giấc mộng. Cô nhìn thấy rồi, đọc thành tiếng, vì vậy, giấc mộng cũng xong xuôi.

Nghĩ đến đây, Y Nhân quay đầu lại nhìn Bùi Nhược Trần.

Bùi Nhược Trần ở phía sau cũng phong trần đầy mình, cẩm y bạch sắc đã bị gió cát nhuộm thành màu xám tro. Mái tóc dài lòa xòa quấn quýt sau ót. Sắc mặt thảm đạm, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời. Đôi môi như cánh hoa khô khốc nhưng vẫn ưu mỹ như trước. Hắn nhìn lại cô, sóng mắt mềm dịu và tin cậy, lóng lánh gợn sóng. Vẫn tuấn tú vô song như thuở ban đầu đã khiến Y Nhân không ngừng rung động.

Hắn chính là một sự tồn tại chân thực.

Trong lòng Y Nhân nhất thời an định trở lại.

“Ngươi biết những ký hiệu trên mặt đá này sao?” Vũ gia bước đến bên cạnh Y Nhân, thô thanh hỏi.

Lão đã không kiềm chế nổi kích động.

Biểu tình của Y Nhân luôn luôn không hề che giấu. Lão từ lâu đã nhìn thấy sự biến hóa trong sắc mặt của cô, biết rằng cô đọc hiểu được.

“Biết.” Y Nhân gật đầu, lẳng lặng mà nói: “Nó là một loại ngôn ngữ ở quê hương ta.”

Y Nhân từng là danh gia vọng tộc vùng Mân Tộc, lẽ nào đây là Mân Tộc ngữ?

Bùi Nhược Trần vừa nghe được câu trả lời của Y Nhân, trong đầu lập tức tuôn ra một tia nghi vấn, nhưng không vạch trần, chỉ an tĩnh mà chờ cô nói tiếp.

“Những lời này sao lại khác lạ như vậy, lá có ý gì?” Vũ gia đã gấp đến nỗi khó dằn nổi.

Y Nhân ngửa đầu, đọc lại câu nói đó một lần thật rõ ràng, sau đó giải thích thật đơn giản: “Có chút phức tạp, nhưng xét đến cùng thì có nghĩa là… Rốt cuộc, nên làm hay là không làm đây?”

“Làm hay là không làm?” Vũ gia kinh ngạc, không xác định được mà nhìn cô.

Lão vẫn tôn di ngôn là thiên thư. Tức phu nhân điêu khắc trước mộ mình, lại là một câu nói như đùa như thế sao?

“Đương nhiên, vẫn có thể lý giải là tồn tại hay không tồn tại, hoặc có lẽ đều không phải. Nói ngắn lại, là một nghi vấn.” Y Nhân tốt bụng tiếp tục giải thích, nói: “Đây chính là nỗi hoang mang của Tức phu nhân.”

Vũ gia vẫn còn trong bộ dạng kinh ngạc, không thể nào tin nổi.

Y Nhân cũng đã dời tầm mắt qua chỗ khác. Dưới bóng tối sa mạc hiện ra một cửa đá chỉ vừa đủ cho một người đi qua.

Trên cửa đá có sẵn một ổ khóa.

Ổ khóa kỳ quái, trên mặt gỗ cốp pha trong suốt có khắc mấy chữ số.

“Đó là ký hiệu gì vậy?” Vũ gia trấn định tâm thần, chỉ vào những chữ số trên ổ khóa rồi hỏi.

“Là chữ số.” Y Nhân đương nhiên trả lời: “Chính là một, hai, ba, bốn, năm.”

“Một, hai, ba, bốn, năm tại sao lại viết thành như vậy!” Vũ gia lại được một phen kinh ngạc, “Điều này chẳng lẽ cũng là ngôn ngữ của quê hương các ngươi?”

“Dạ.” Y Nhân chẳng biết có được không mà gật đầu, sau đó vươn tay ra, sờ lên màn hình.

Cảm xúc khi sờ vào mặt kim loại đã lâu rồi không có, nay đang truyền đến từ đầu ngón tay, quen thuộc và trong trẻo, nhưng lạnh lùng.

“Y Nhân!” Bùi Nhược Trần thấy cô hàng sự liều lĩnh nên rất lo lắng, chạy lại kéo lấy cánh tay cô.

Y Nhân quay đầu lại nhìn thấy Bùi Nhược Trần thì mỉm cười. Đôi mắt híp thành một đường dài, miệng cười lộ ra hai hàm răng đều đặn trắng muốt. “Không sao đâu mà. Ngươi không cần lo lắng. Đây là khóa mật mã chứ không phải thứ gì quái lạ đâu.”

Bùi Nhược Trần hơi sững người: dáng vẻ vui tươi hớn hở của cô lúc này căn bản là không hề giống người bị bắt cóc chút nào.

“Ngươi biết ổ khóa này, nói cách khác là ngươi có thể mở được nó?” Vũ gia cũng không thèm quan tâm đến điều gì khác, nghe nói Y Nhân có thể mở được nó, tất nhiên là rất hưng phấn.

Y Nhân cũng cười tủm tỉm mà nhìn lão. Sau đó, rất tự nhiên trả lời: “Đương nhiên mở không được rồi. Ta đâu có biết mật mã.”

Vũ gia chết ngất lần thứ hai.

Lão muốn đánh người!

“Chúng ta xem xung quanh trước đã, xem có gì có thể suy đoán ra mật mã hay không.” Trông thấy thần sắc khác thường của Vũ gia, Bùi Nhược Trần vội vã chuyển đề tài.

Y Nhân xoay chuyển ánh mắt, rất nhanh chóng nhìn thấy bên cạnh có một số chữ lớn màu đỏ sậm.

Không viết đã dùng thuốc màu loại gì để viết. Đầu bút lông rơi, màu đỏ sậm nồng đậm chảy xuống, tựa như vết máu tươi rất đáng sợ, nhìn thấy mà giật mình.

Tám chữ lớn, nhẹ nhàng vui vẻ nhễ nhại

“Người vào cửa này sẽ chết cùng ta.”

Một câu đe dọa như vậy, do chính Tức phu nhân độc nhất vô nhị viết ra, tự nhiên có sức uy hiếp ớn lạnh sống lưng.

“Ngôi mộ này, làm sao Vũ gia phát hiện ra được?” Bùi Nhược Trần xem kỹ tám chữ này hơn nửa ngày, lãnh tĩnh mà hỏi.

Vũ gia hừ lạnh một tiếng, vốn không muốn để ý đến hắn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ xem như cũng là đồng tâm hiệp lực, nói cũng không sao.

“Lão phu ở trong địa đạo chuyên tâm tu luyên hơn mười năm. Sau khi đi ra liền tìm kiếm tung tích của phu nhân. Rốt cuộc, trời không phụ người có lòng. Trong một biệt viện của Tức phu nhân, lão phu đã phát hiện bản địa đồ ghi chép về ngôi mộ này.”

“Trên bản đồ không còn nêu lên cái gì khác nữa sao?” Bùi Nhược Trần lại hỏi.

“Không có.” Vũ gia kiên quyết lắc đầu, nhưng thần sắc lại tỏ ra mất tự nhiên, hiển nhiên là đang giấu diếm điều gì rồi.

Bùi Nhược Trần cũng không truy vấn, chỉ nói tiếp: “Vậy biệt viện kia có đặc thù gì không?”

“Nói ở đó có đặc thù gì, thì chỉ là nơi mà phu nhân và Vô Song Đế đã từng ở lại trong một thời gian ngắn mà thôi…” Vũ gia đột nhiên ngưng nói, ngược lại còn căm tức mà nhìn Bùi Nhược Trần, tức giận nói: “Vì sao ta phải nói với ngươi!”

“Bởi vì ta cũng muốn vào trong.” Bùi Nhược Trần bình tĩnh trả lời.

“Vì sao, ngươi không sợ khi chúng ta vào trong, ta sẽ giết ngươi để tế phu nhân à?” Vũ gia hồ nghi hỏi.

Bùi Nhược Trần cười cười, thản nhiên nói: “Sống chết có số. Ta chỉ muốn biết rõ ràng. Tức phu nhân rốt cuộc là hạng người nào thôi.”

Cũng muốn biết rõ, cha của mình là người như thế nào.

Vũ Gia lúc này mới không phản đối nữa. Người hiếu kỳ về Tức phu nhân thì có cả khối. Huống chi, trong ngôi mộ còn có bảo vật chí tôn trong truyền thuyết nữa. Bùi Nhược Trần cảm thấy hứng thú là lẽ đương nhiên.

“Vũ gia, Hạ Lan Vô Song và Tức phu nhân đã từng sống chung ở biệt viện đó sao?” Đang lúc hai người nói chuyện với nhau, Y Nhân thình lình xen vào hỏi một câu.

“Sống chung?” Vũ gia ngẩn người, nói: “Đúng là đã từng ở đó…”

“Lúc bọn họ sống chung, tình cảm như thế nào?” Y Nhân lại hỏi, biểu tình rất chăm chú.

Vũ gia tuy không muốn trả lời vấn đề tư mật như vậy, thế nhưng vừa nhìn thấy biểu tình của Y Nhân, ông lại đành trả lời: “Khi đó, tình cảm giữa phu nhân và Vô Song Đế vô cùng tốt. Hai người như hình với bóng, từ sáng đến tối, phải nói là thần tiên mỹ quyến, uyên ương hiệp lữ – - Ta khinh! Cái tên Hạ Lan Vô Song kia đã lừa phu nhân thật thê thảm!” Nói đến câu cuối cùng, Vũ gia như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, ngữ khí đại biến, oán hận mà nói.

Y Nhân cũng đã hiểu rõ.

“Bọn họ đính ước, chính xác là ngày mấy tháng mấy?” Cô dùng ngón tay vuốt ve mặt kim loại, nhàn nhạt hỏi.

“Đính ước cái gì chứ! Lúc đó bọn họ căn bản là không có chuyện gì hết! Hạ Lan Vô Song chỉ lợi dụng phu nhân thôi! Hạ Lan gia không có ai tốt hết! Tất cả đều là đồ âm hiểm giả dối!” Trong lòng Vũ gia đang chất đầy căm phẫn, không chịu trả lời.

“Chính xác là ngày 16 tháng 11.” Bùi Nhược Trần lại ở phía sau nhàn nhạt thanh thanh trả lời, “Vô Song Đế và phu nhân đính ước, chính là ngày 16 tháng 11.”

Y Nhân quay đầu lại, tò mò nhìn hắn.

Bùi Nhược Trần tự động giải thích: “Ta ở Tàng Bảo Các trong cung đã từng nhìn thấy một bức họa của Vô Song Đế. Tuy chỉ là một bức tranh hoa mai đơn giản nhưng nếu quan sát một cách tỉ mỉ thì có thể nhận ra, bức họa kia xuất phát từ hai bút pháp. Nói cách khác, chính là do hai người cùng nhau họa thành. Trong đó, có một bút pháp rất tinh tế, phải là của một nữ tử, còn bút pháp của Vô Song Đế thì càng cao ngất.”

“Ngươi đang nói, bức tranh đó chính là tác phẩm so Hạ Lan Vô Song và phu nhân đồng họa?” Vũ gia hỏi.

“Đúng vậy.” Bùi Nhược Trần tự tin trả lời: “Nếu chỉ căn cứ vào bút pháp của bức tranh thì cũng chưa đủ để xác định. Nhưng bút tích đề bên dưới thì rất rõ ràng. Trên đó viết: ‘Ngày 16 tháng 11 năm Vị Minh, mai phẩm cao thượng, quả cùng cô hương, ai cùng yên, cùng sinh cùng tức.”

“Có nghĩa là gì?” Vũ gia chỉ là một kẻ vũ phu, rất ít hiểu biết về thể loại thơ từ này.

Mấy câu đó đã làm cho lão cảm thấy mù mịt.

“Có nghĩa là: Vô Song Đế tự cảm thấy không thể chịu đựng sự cô tịch nữa. Mà người duy nhất có thể chung sống với ngài, chỉ có Tức phu nhân. Tình cảm của ngài và Tức phu nhân đã sâu nặng đến mức có thể cùng chết cùng yên.” Bùi Nhược Trần giải thích đơn giản, “Chữ ‘Tức’ ở phương diện này vốn là một chữ mang hai ý nghĩa.”

“Năm Vị Minh đúng thật là thời gian phu nhân sống tại biệt viện.” Vũ gia như có điều suy nghĩ, thì thào lẩm bẩm.

Đang lúc bọn họ nói những lời này, Y Nhân đã chạy đến trước ổ khóa điện tử, dừng ở hai chữ số 1, 6.

“Y Nhân.” Nhận thấy được ý đồ của Y Nhân, Bùi Nhược Trần ngăn cản, nói: “Mặc dù đã biết mật mã nhưng cũng không đừng nên phớt lờ. Lời đe dọa của Tức phu nhân cũng không phải chỉ là nói suông không đâu.”

Tám chữ lớn đỏ như máu tươi ‘Người vào cửa này sẽ chết cùng ta’ đã để lại trong lòng bọn họ một nỗi sợ hãi.

Vậy mà Y Nhân chẳng những không bị hù dọa, trái lại còn cảm thán như vẻ rất thương xót: “Câu nói đó, không phải viết cho người trộm mộ, mà là… viết cho Hạ Lan Vô Song.”

Vũ gia và Bùi Nhược Trần đều ngơ ngẩn.

Năm đó, hắn đồng ý với nàng, muốn cùng sinh cùng tức, nàng vẫn còn nhớ.

Cho dù sau đó giang sơn đổi chủ, một tay nàng hô mưa gọi gió làm điên đảo càn khôn. Cho dù nàng đã gả cho Liễu Gia, đã làm vợ làm mẹ, nhưng nàng vẫn nhớ lời hứa hẹn của hắn.

Người vào cửa này sẽ chết cùng ta.

Đây không phải là lời đe dọa, mà là một sự khiêu khích. Sự khiêu khích của một nữ tử kiêu ngạo, hếch nhẹ cằm, lạnh lùng mà nhìn người đã từng là người yêu, nhẹ nhàng bình tĩnh mà nói: “Ngươi dám không?”

Sa mạc đá lởm chởm, đại môn đóng chặt, bên trên là tầng tầng bụi bặm. Nó ở đây đã hơn mười mấy năm, nhưng trước sau vẫn không đợi được người mà nàng đang chờ đợi.

Vô Song Đế, đã băng hà từ lâu.

“Nếu ngươi đã chết, nhưng vẫn muốn người mình yêu phải cùng chết với mình. Thứ tình cảm đó, thật sự là tình yêu hay sao?” Bùi Nhược Trần trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng hỏi.

Hắn cũng không biết, đối tượng mà mình đang hỏi ai nữa.

“Hạ Lan Vô Song vốn là đồ chết tiệt!” Vũ gia không hiểu, cho nên lại mạt sát một câu. Ông không hiểu, chỉ đơn thuần là cảm thấy bất bình cho phu nhân nhà mình.

Nhưng Y Nhân lại đang rơi vào trạng thái trầm tư một cách thần kỳ.

Sau đó, cô xoay người đối mặt với Bùi Nhược Trần, thản nhiên nói: “Ta sẽ không để cho ngươi chết đâu.”

Giọng điệu bình thản, vẻ mặt bình thản, ngay cả tâm tình cũng đều bình thản.

Bùi Nhược Trần lại trong một khắc đó như bị sét đánh trúng. Trái tim chìm sâu, chìm sâu, nặng đến mức phát đau.

Ánh mắt Vũ gia băn khoăn trên người hai người họ một hồi, sau đó ác thanh ác khí mà giục: “Còn ở đây làm gì? Nói cái gì nữa? Mau mở cửa đi!”

Vì vậy, Y Nhân vươn ngón tay, nhấn xuống 1166.

Chờ đến khi cô thu hồi ngón tay, từ trong ngôi mộ truyền đến một chuỗi âm thanh rắc rắc rất nhỏ, hình như là tiếng cửa gỗ đã hư hao từ lâu, răng rắc răng rắc kêu to.

Vũ gia vui mừng, dáng vẻ làm như sẽ lập tức chạy ào vào trong bất cứ khi nào có thể.

Nhưng cửa đá nho nhỏ vẫn chưa hề động đậy.

Sắc trời đã tối

Bên trong ngôi mộ, tiếng răng rắc càng lúc càng lớn.

———- * ———-

Bên kia sa mạc đá, một nhóm người đang lặng lẽ đến gần.

Người dẫn đầu mang mũ trùm đầu, dáng người cao ngất, cử chỉ lưu loát mà mạnh mẽ. Đi theo sau hắn có hai người đang đi kèm hai bên một nữ tử mặc trang phục thôn phụ, cũng mang mũ trùm đầu.

Gió thổi đến, phật mở vành nón của nữ tử. Hạt cát tràn vào mắt nàng. Nữ tử thở nhẹ một tiếng. Nam tử dẫn đầu quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Dung nhan của nữ tử rất xinh đẹp và quý phái. Chính là người vừa mới kết hôn lần đầu với Bùi Nhược Trần – Hạ Lan Du.

Về phần nàng vì sao lại xuất hiện ở đây cũng không được biết.

Nam tử phía trước quay đầu lại nhìn. Ánh mắt khắc sâu mà chém đến. Hạ Lan Du bị ánh mắt hắn làm cho giật mình, trong lòng nhảy loạn, gương mặt phát nhiệt.

Trước kia thân ở thâm cung, cũng không biết đến tân đế Viêm Hàn của Viêm Quốc lại là một người oai hùng bức nhân như vậy.

Điều này làm cho Hạ Lan Du vốn đã quen nhìn thấy những người tuấn tú nhã nhặn phải lo sợ bất an, lại vừa có cảm giác vô cùng mới mẻ.

Nam tử đã khiến cho nàng luống cuống, chính là Viêm Hàn.

Nhóm Viêm Hàn gồm mười người đã từ phía sau chậm rãi tiến đến gần sa mạc đá vững chắc kia.

Đối diện với tảng đá lớn, ngón tay Y Nhân khó khăn lắm mới dời khỏi màn ảnh.

Tiếng răng rắc vẫn tiếp tục vang lên.

———- * ———

“Vương gia rốt cuộc sao rồi?” Ở một nơi cách Bacamaha không xa, trước một tòa hành dinh vừa được dựng lên, Dịch Kiếm lo lắng hỏi Phượng Cửu.

Phượng Cửu vẫn đang ngồi, nhẹ nhàng bình tĩnh uống trà. Thấy Dịch Kiếm nóng nảy hỏi, ánh mắt Phượng Cửu không nóng không lạnh, trả lời: “Đáng đời.”

Thành ra thế này, Hạ Lan Tuyết thật đáng đời.

“Phượng tiên sinh!” Dịch Kiếm hổn hển vừa thở vừa thúc giục.

“Đừng hỏi ta, ngươi đi mà hỏi Vương gia đó. Thật sự hắn có còn muốn sống nữa hay không đây.” Phượng Cửu phủi phủi vạt áo đứng lên, ánh mắt sơ đạm thản nhiên chuyển hướng nhìn ra ngoài hành dinh, “Không cần trị thương vội. Nếu cứ cố ý đi dạo cùng Bùi Lâm Phổ đến ngôi mộ gì đó giúp vui, hắn muốn chết như vậy thì ai có thể cứu hắn được?”

“Vương gia chỉ là không thể bỏ mặc Vương phi mà thôi.” Dịch Kiếm nghẹn khí, biện bạch giùm vương gia nhà mình.

Thật ra, hắn cũng rất tức giận. Thế nhưng hắn cũng không nghi ngờ chủ tử nhà mình là đúng hay sai.

“Đó là sự lựa chọn của hắn, chuyện này không có liên quan gì đến ta. Nếu như lúc này đây mà hắn còn có thể sống sót mà đi được thì để hắn đến Phượng trang tìm ta đi. Nếu không thể trở về, đành coi như duyên phận chúng ta đã hết. Chỉ đáng tiếc cho một hồi chủ tớ.”

Phượng Cửu nói xong, thật sự đứng lên, không dính bụi trần, nhanh nhẹn bước đi.

Làm như vừa thăm hỏi xong một người bạn, thấy trời đã tối nên cố gắng thong thả trở về nhà trước khi trời tối vậy.

Dịch Kiếm nghẹn họng, nhìn trân trối theo bước chân ra đi của Phượng Cửu. Đợi đến khi bóng lưng của Phượng tiên sinh dần dần biến mất ở trong bão cát nơi phương trời mênh mông, hắn mới quay đầu lại, miễn cưỡng nhìn vương gia của mình.

Hạ Lan Tuyết chẳng biết đã từ trong hành dinh đi ra từ lúc nào, hơi vẻ suy yếu, vén màn trướng. Sắc mặt tái xanh gần như không còn chút máu. Nhưng khóe môi vẽ ra một nụ cười nhạt nhẽo, không còn nhìn ra vết tích của sự thâm thúy.

Bạn đang đọc Hoàng Hậu Lười Y Nhân của Mỗ R
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.