Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm tạ

Phiên bản Dịch · 981 chữ

Vừa tỉnh dậy, Y Nhân còn đang ú ớ, chưa mở được mắt ra đã thấy thứ gì đó đen thui nhào vào lòng mình, liền sau đó là tiếng kêu khóc thảm thiết: “Tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, Thập Nhất lo quá đi mất.”

Y Nhân bị cô ta đè cho nghẹt cả thở, quá nửa ngày mới đẩy ra được, cô nheo nheo mắt lẩm bẩm: “Thập Nhất, cô phải giảm béo đi thôi.”

Ngay lập tức vẻ quan hoài của Thập Nhất biến mất, cô ta sầm mặt xuống, hung hăng chồm tới bóp cổ Y Nhân hệt như dùng cầm nã thủ, khác xa hình ảnh khóc lóc sụt sùi khi nãy.

Lúc Hạ Lan Tuyết bước vào, y trông thấy ngay quang cảnh tớ mưu sát chủ.

Nếu là khi trước có lẽ y còn quát lên, nhưng giờ nhìn mãi đâm quen, y chỉ đứng ngoài cửa hắng giọng.

Thập Nhất cuống quýt buông ra rồi đứng sang một bên, còn đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, điềm nhiên như đang soi mình xuống mặt nước hồ.

Y Nhân đỏ mặt tía tai, thở hổn hển hồi lâu mới bình tĩnh lại được.

“Tỉnh rồi đấy à?” Hạ Lan Tuyết vẫn khoanh tay, đợi cô định thần lại mới lạnh nhạt hỏi.

Y Nhân nhìn Hạ Lan Tuyết gật đầu rồi lại nhìn quanh một vòng, ở trong tiểu ốc này lâu như vậy, thoạt nhìn tự nhiên đã thấy thân thuộc, thân thuộc đến nỗi… có thể yên tâm mà ngủ tiếp.

Y Nhân chớp chớp mắt rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.

Chẳng hiểu sao cô thấy mệt quá.

Nhưng vừa đặt mình xuống Y Nhân đã bật lò xo dậy như chạm phải điện, nhìn quanh nhìn quất rồi tròn mắt nhìn Hạ Lan Tuyết hỏi: “Sao vương gia lại ở đây?”

Tuy cô còn mơ màng nhưng ít ra cũng nhớ được mình đang ngủ ở đâu.

Láng máng nhớ hình như tối qua đâu có ngủ ở nhà.

“Bùi Nhược Trần đâu?” Đây là câu hỏi thứ hai của cô.

Hạ Lan Tuyết vốn định dịu dàng trả lời cô, nhưng vừa nghe thấy câu hỏi thứ hai, y chợt tức giận vô cớ, liền lạnh lùng đáp: “Đương nhiên vương phi phải ở vương phủ, còn Bùi Nhược Trần dĩ nhiên đang ở phủ nhà hắn rồi.”

Y Nhân cau mày nhưng nghĩ mãi không ra nội tình bên trong, đành buồn rầu ‘ừm’ một tiếng.

“Y Nhân!” Thấy cô có vẻ đang chuẩn bị ngủ tiếp, Hạ Lan Tuyết liền sải bước vào phòng, khoanh tay đứng trước giường cô, ngập ngừng hồi lâu mới ngắc ngứ nói: “Cô bị cướp bắt đi rồi, bản vương… khụ khụ… đã được bình an sao còn không về phủ?”

Y Nhân nghiêng đầu nhìn y, nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Ta không nhớ đường.”

“Lẽ nào cô không biết hỏi đường sao?” Hạ Lan Tuyết cưỡng từ đoạt lý nói.

Y Nhân cười ngượng nghịu, cặp mắt trong veo vẫn nhìn y đầy ngây thơ. Chẳng hiểu sao dưới ánh nhìn đó, Hạ Lan Tuyết chợt thấy hổ thẹn.

Là y đã bỏ mặc cô trước, lúc giải cứu cô y cũng vẫn túc trực ngoài Phượng Lâm cung, lo lắng bảo hộ cho Tiểu Dung.

Giờ đây, y lại lên giọng hùng hổ trách mắng cô.

Có điều Y Nhân chẳng hề tỏ vẻ trách móc y mà chỉ giơ tay dụi dụi mắt nói: “Vương gia nói xong rồi, ta đi ngủ tiếp đây.”

Thoáng thấy vết thương nơi bàn tay cô, Hạ Lan Tuyết sực nhớ đến chuyện hôm đó, tim chợt nhói lên, khí thế hung hăng hùng hổ vừa nãy cũng nhường chỗ cho vẻ dịu dàng mềm mỏng.

Y Nhân chẳng buồn ngó đến y nữa, tự mình chui vào chăn cuộn tròn lại.

“Y Nhân…” Hạ Lan Tuyết thuận thế ngồi xuống bên giường, ấp úng toan nói tiếp.

Đợi hồi lâu chẳng thấy động tĩnh gì, Y Nhân ngẩng lên nhìn y, chợt thấy gương mặt trắng như bạch ngọc của y đỏ bừng, bờ môi mỏng mấp máy dường như muốn nói chuyện gì đó rất rầy rà, nhưng không sao nói nên lời.

Cô khẽ thở dài rồi bất ngờ lên tiếng: “Trước giờ ta đọc truyện ma đều cảm thấy nhân vật chính trong đó rất dũng cảm. Nếu ta biết trong phòng có ma, nhất định sẽ nấp kỹ trong tủ không dám thò đầu ra. Nhưng những kẻ nấp trong tủ đều bị ma bắt cả. Bởi bất kể ngươi nấp bao lâu thì ma cũng vẫn ở trong phòng, không chịu bỏ đi.” Y Nhân rất hiếm khi nói liền một lèo thế này, vừa dứt lời, cô liền thở phào nhẹ nhõm hệt như làm xong một chuyện đại sự.

“Cô có ý gì đây?” Hạ Lan Tuyết ngẩn người, ngơ ngác nhìn cô.

Nhưng Y Nhân chẳng hề định giải thích, chỉ một mực ngây ngô nhìn y, ánh mắt thuần tịnh đến mức khiến người ta hổ thẹn.

Đột nhiên Hạ Lan Tuyết chợt hiểu ra điều gì đó, cúi đầu ngẫm ngợi hồi lâu rồi ngẩng phắt lên buông ra một câu, đột ngột như sét đánh chẳng kịp bưng tai: “Dù sao cũng… cảm ơn cô đã cứu nàng!” Nói rồi y ngượng ngùng quay mình bỏ đi.

Chỉ thấy một làn khói trắng vương vất chưa tan và mấy cành hoa cỏ bên vệ đường phất phơ nhè nhẹ.

Y đã biệt tăm.

Thập Nhất và Y Nhân ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Y Nhân ngáp dài một tiếng: cảm ơn một câu mà cũng ấp a ấp úng đến nửa ngày, thật chẳng khác đàn bà.

Bạn đang đọc Hoàng Hậu Lười Y Nhân của Mỗ R
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.