Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dần lộ manh mối

Phiên bản Dịch · 2862 chữ

Tư Đồ vừa thốt lên xong thì tất cả những ai có mặt ở đó đều lộ ra ánh mắt ba phần đồng cảm hướng về phía Thiên Bất Lượng Ngô Phú Cần. Ngô Phú Cần bị nhìn như thế thì có hơi ngượng ngùng, bèn cười nhạt bảo – “Vậy…vậy thì có thể chứng minh chuyện ấy không phải do ta làm rồi chứ?”

Tề Phàm nhìn thoáng qua tên Thiếu trang chủ ngay sát bên mình, gật đầu.

“Hơn nữa ngày hôm qua rõ ràng là thấy tên Hoa Liên Mạch ấy đã bị thương nơi chân rồi.” – Trong đám đông có người lên tiếng – “Chân tên tiểu tử này hình như không bị gì cả.”

Thiên Bất Lượng vội vã gật đầu, còn cố sức dùng chân đạp vài cái vào bàn – “Chân của ta quả thật là không có việc gì thật đấy, các người xem đi.”

Quần hùng giang hồ đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt thu đao thu kiếm về.

Tư Đồ thấy chả còn kịch hay mà xem, liền ném tiền lại trên bàn rồi kéo Tiểu Hoàng chuẩn bị rời đi.

Tề Phàm vội vàng tiến lên và nói – “Xin dừng bước cho…Các hạ mang họ Tư Đồ…phải chăng chính là Tư Đồ bang chủ của Hắc Vân Bảo ở Thục Trung?”

Tiểu Hoàng dường như có thể cảm nhận được những người ở tứ phía đều đang nín thở chờ đợi câu trả lời.

Tư Đồ nhìn thoáng qua Tề Phàm một chút, không nhanh không chậm mà đáp rằng – “Ta chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua đây thôi, không cần khẩn trương đến thế đâu.”

Nếu đã không phủ nhận, thì tức là thừa nhận rồi! Mấy kẻ giang hồ kia liền hít một hơi lạnh, đưa mắt nhìn nhau mà không nói nên lời, sợ sệt trông về phía Tư Đồ.

Tiểu Hoàng vẫn để nguyên tay mình trong tay Tư Đồ, lẳng lặng đánh giá những người đang nhìn Tư Đồ, trong mắt chứa đầy sự sợ hãi, hoài nghi, khiếp đảm, hâm mộ…trong lòng chợt thấy hơi khó chịu. Vì nguyên nhân gì mà thế gian lại nhìn Tư Đồ như thế? Thật ra Tư Đồ cũng chỉ là một người bình thường thôi mà, mọi người đâu cần dùng thứ ánh mắt đó để nhìn huynh ấy cơ chứ.

Tiểu Hoàng giật giật tay Tư Đồ, buông một câu hờn mát – “Đi thôi!”

Tư Đồ có hơi sửng sốt, nhưng rồi sau đó lại cảm thấy rất cao hứng, tiểu hài tử là đang giận thay hắn đây mà.

Đợi đến khi nhóm người giang hồ hoàn hồn trở lại thì Tư Đồ đã kéo Tiểu Hoàng xuống khỏi tầng lầu. Thật lâu sau đó mới có một người lên tiếng – “Vậy…vậy thiếu niên bên cạnh Tư Đồ bang chủ chẳng lẽ là…”

“Hẳn đó chính là Hoàng Bán Tiên được đồn đại rồi.” – Có vài người khác khẽ nói – “Ta nghe người ta đồn đãi rằng y và Tư Đồ đã thành thân với nhau, khi ấy ta còn thấy là chuyện vớ vẩn…nhưng bây giờ thì…”

“Đúng vậy! Nam nhân xinh đẹp như vậy quả thật hiếm thấy trên đời. Nếu ai mà cũng như thế thì ta tình nguyện không cần nữ nhân nữa.”

Lời còn chưa dứt thì cả bọn đã bị Tề Phàm quẳng cho một cái trừng mắt – “Các người ăn nói hàm hồ gì thế? Hoàng tiên sinh là người có bán tiên thể, các người nói như thế không sợ bị trời bắt phạt sao?”

Thế là bọn người kia lập tức câm họng không dám nói nữa.

Lúc bấy giờ thì Tư Đồ và Tiểu Hoàng cũng đã rời khỏi khách * rồi. Tư Đồ nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiểu Hoàng và hỏi – “Có muốn đi dâng hương không?”

“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Nhưng là đi đâu dâng hương mới được?”

Tư Đồ ngẫm nghĩ một chút rồi bảo – “Vậy thì đến nơi vừa xảy ra án mạng, Thu Diệp Tự đi.”

–––

Từ Thục Trung đến hoàng thành, tuy rằng không phải là trăm sông ngàn núi, nhưng cũng có thể tính là đường sá xa xôi, hơn nữa gần đây thời tiết lại càng lúc càng nóng dần lên, mà Ngao Thịnh suốt dọc đường cứ phải ngồi chết dí trong xe kéo, nóng đến mức muốn lột phăng áo ra.

Bởi vì Tiểu Hoàng trước khi đi đã dặn đi dặn lại hàng bao nhiêu lần, rằng quãng thời gian di chuyển là nguy hiểm nhất, bởi lẽ rất có thể Hạ Viêm Quảng sẽ ra tay hạ sát Ngao Thịnh, tránh để đêm dài lắm mộng. Chính vì vậy, suốt cả quãng đường đi NgaoThịnh phải ở sát bên Tương Thanh. Cũng vì thế mà Tương Thanh cũng vào xe ngựa chung với Ngao Thịnh, ngồi ở cách nó không xa lắm.

Ngao Thịnh nóng bức trong người đã khó chịu, lại thêm buồn chán, vừa hé mắt nhìn đã thấy Tương Thanh ngồi tại một góc, hai mắt nhìn vô định hướng về phía bên ngoài xe, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì, hơn nữa trông dáng vẻ y không có chút gì là đang nóng cả.

Ngao Thịnh thấy lạ lắm, bèn len lén bò lại gần, rồi lại len lén sờ lên bàn tay đang đặt hờ trên đầu gối của Tương Thanh, sờ rồi thì giật mình – “Sao tay của ngươi lại lạnh vậy chứ hả?”

Tương Thanh quay sang nhìn nó, hỏi lại – “Cái gì lạnh cơ?”

Ngao Thịnh cảm thấy rất khó bề lý giải, liền chồm thẳng đến sờ vào mặt trong áo Tương Thanh, và rồi kinh ngạc vô cùng – “Sao ngươi cũng không đổ mồ hôi nữa?”

Tương Thanh lại càng không hiểu – “Vì sao phải đổ mồ hôi chứ? Hôm nay trời có nóng đâu.”

“Ngươi…ngươi nói bậy, hôm nay rõ ràng là nóng quá trời.” – Ngao Thịnh kéo y phục mình ra – “Nóng đến sắp chết rồi nè.”

Tương Thanh lắc đầu bảo – “Không phải cậu nóng đâu, là do cơ thể cậu khô hanh quá đấy.”

“Khô hanh?” – Ngao Thịnh cảm thấy khó hiểu, sau đó nghiêm nghị ngồi sát vào bên cạnh Tương Thanh, vươn tay cầm lấy tay y ––– ôi chao, mát quá! Thế rồi hỏi tiếp – “Như thế là sao?”

“Nóng một chút thì đổ mồ hôi, lạnh một chút thì bị cảm phong hàn, đây đều là minh chứng cho việc thân thể cậu bị thể hư hỏa vượng.” – Tương Thanh nhìn nó cười cười – “Nói thẳng ra là, cơ thể cậu không đủ cường tráng.”

“Ngươi!” – Ngao Thịnh giận điên lên, đang muốn đứng bật dậy mà tranh cãi thì đã thấy Tương Thanh suỵt khẽ một tiếng – “Cậu là thái tử mà, phải chú trọng lễ nghi chứ, đừng làm như mình là một con chó hoang thế.”

Ngao Thịnh há mồm thở dốc, tức tối đến không nói nên lời, nhưng nó ngẫm nghĩ một chốc rồi ngồi xuống, trầm mặc hồi lâu mới cất tiếng hỏi – “Vậy…ngươi nói xem phải làm sao thì mới không bị khô hanh?”

Tương Thanh chỉ mỉm cười. Trong phong thư Tiểu Hoàng giao cho y có viết rằng, trên đường đi, ngoại trừ việc phòng bị Hạ Viêm Quảng tập kích, còn có một việc trọng yếu khác là phải dạy Ngao Thịnh luyện công.

Bản tính của một người không phải dễ dàng mà thay đổi được, đặc biệt là tiểu hài tử, đứa nào cũng khó tránh khỏi tính tình nóng nảy khó chịu. Nhưng vào hoàng cung rồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể phải đối diện với tình thế bất lợi, nếu không thể bảo trì sự bình tĩnh thì rất dễ đi sai bước. Cho nên, quãng thời gian di chuyển này đối với Ngao Thịnh là một cơ hội rất tốt, có thể thừa dịp mà chuẩn bị sẵn sàng, luyện tập khí công, làm cho tinh thần của mình trầm tĩnh lại hơn.

“Nếu cậu không muốn bị như thế thì để ta dạy cậu chút nội công tâm pháp vậy.” – Tương Thanh nói với Ngao Thịnh.

“Ngươi? Dạy ta á?” – Ngao Thịnh giật mình, hạ giọng thì thầm – “Không phải ngươi ghét ta lắm sao?”

Tương Thanh cũng giật mình theo – “Ta đâu có ghét cậu.”

“Còn không phải nữa ư?” – Ngao Thịnh bĩu môi – “Chả phải các ngươi đều thích Hoàng Hoàng sao? Huynh ấy cao quý lại có học vấn, dung mạo đẹp thôi không nói, tính tình cũng tốt nữa, ai mà không thích huynh ấy chứ, còn ta thì…mới rồi ngươi cũng nói đó thôi, là con chó hoang, vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược, dĩ nhiên là không ai thích nổi rồi.”

Tương Thanh bị nó chọc cho phải bật cười – “Hóa ra cậu cũng rất biết khuyết điểm của mình đấy chứ.”

“Hừ!” – Ngao Thịnh quay mặt sang hướng khác, mặt tỏ vẻ bất phục.

Tương Thanh thản nhiên đáp – “Cậu còn nhỏ tuổi mà, tính tình như thế cũng tính là ngoan rồi.”

Ngao Thịnh kinh ngạc quay lại nhìn – “Thật sao?”

“Ừ!” – Tương Thanh gật đầu – “Hoàng tiểu tiên sinh là một trường hợp đặc biệt. Thú thật thì chúng ta đều hy vọng cậu ấy có thể giống cậu phần nào, đôi khi cũng ngang ngược kiêu ngạo một chút, hoặc làm nũng này nọ.”

“Vì sao chứ?” – Ngao Thịnh ngạc nhiên – “Huynh ấy ngoan ngoãn như thế không tốt sao?”

Tương Thanh ngẩng mặt lên nhìn về xa xăm, tự lẩm bẩm – “Tiểu hài tử ngoan là tốt, nhưng ngoan đến mức ai nhìn cũng yêu cũng thương thì cũng không tốt lắm.”

Ngao Thịnh không nói lời nào, chỉ trợn mắt nhìn Tương Thanh – “Ta…cũng có thể tính là ngoan sao?”

Tương Thanh lại gật đầu, vươn tay sang xoa đầu Ngao Thịnh – “Kỳ thật, có đôi khi cậu cũng khiến người ta nhìn vào phải yêu thương đấy.”

Ngao Thịnh sững sờ chết sững người không biết nói gì, cuối cùng chỉ thấy hai mắt hoe đỏ, vung tay đẩy Tương Thanh ra – “Ngươi chỉ toàn nói vớ vẩn bậy bạ thôi. Ta đây đường đường là hoàng thái tử, ai cần các ngươi thương chứ.”

Tương Thanh chỉ còn biết lắc đầu, tiếp tục nhìn ra ngoài ngắm cảnh xung quanh.

Một lát sau, Ngao Thịnh lại kéo kéo tay áo y – “Ta nóng…ngươi dạy ta nội công tâm pháp đi nha.”

Tương Thanh gật nhẹ, bắt đầu tỉ mỉ giảng về khẩu quyết nội công cho thằng bé.

Ngao Thịnh nhất nhất ghi nhớ, dựa theo phương pháp mà Tương Thanh chỉ dẫn, vận công một lượt, dần dần cả người thư thả hẳn, sự nóng bức trong người cũng tan biến dần, cuối cùng còn cảm nhận được một làn gió mát hây hẩy thổi qua nữa. Bởi vì rất thư thái, nên Ngao Thịnh luyện một hồi lại thấy buồn ngủ. Một chốc sau, trong cơn mơ mơ màng màng, Ngao Thịnh cảm thấy đầu mình đang gối trên một vật gì đó êm êm, cố sức mở mắt ra, chỉ thấy láng nháng trước mặt mình là một bộ y phục trắng như tuyết, đến lúc mở to thêm được một chút thì thấy đó là Tương Thanh đang tựa vào ngay sát bên, còn chính mình thì lại gối đầu lên chân y. Tương Thanh cầm sách trong tay, nhẹ nhàng quạt cho Ngao Thịnh, từng làn gió dịu nhẹ thảng hoặc đưa mình đáp trên gương mặt nó, khiến Ngao Thịnh cố sức một lúc vẫn không sao tỉnh giấc được, cuối cùng đành mặc kệ mà tiếp tục ngủ. Cảm giác này sao lại quen thuộc đến nhường ấy…Trong giấc mộng, Ngao Thịnh như quay ngược dòng hồi ức, thấy lại được hình ảnh của chính bản thân mình và mẫu thân. Cũng là trong một ngày mùa hạ, bà ôm lấy nó nằm trên tháp, dùng một chiếc quạt hương bồ, khẽ phe phẩy mang đến những làn gió dịu mát, mềm mại mà còn mang hơi lạnh. Hồi ức ấy đẹp đến mức xa vời…đẹp đến xa vời…

Tương Thanh thấy đứa nhóc đang gối đầu lên chân mình say giấc nồng đột nhiên chớp mi, và rồi từ trong khóe mắt đột nhiên lại xuất hiện một giọt lệ. Tương Thanh lắc đầu giúp nó lau đi giọt nước mắt ấy. Và đúng vào khoảnh khắc ấy, chẳng biết gió từ đâu nổi lên, đưa mình đẩy đến, hất tung tấm rèm che lên…Cảnh tượng ấy không thể lọt qua khỏi tầm mắt của Hạ Viêm Quảng. Bất chợt trong mắt Hạ Viêm Quảng xuất hiện một sự nghi hoặc. Ông ta quay lưng lại phía sau theo thói quen, những muốn nhìn xem đứa con Hạ Lỗ Minh của mình có thấy gì không, thì bắt gặp Hạ Lỗ Minh đang nhìn chằm chằm vào một Tương Thanh đang cúi đầu quạt ru giấc cho Ngao Thịnh trong xe…

–––

Thu Diệp Tự chính là ngôi chùa nằm ở vị trí trung tâm của hàng loạt chùa chiền miếu mạo ở Bách Kiếm Thành, cũng là nơi được hương khói nhiều nhất. Thứ nhất là bởi vì vị trí của nó ở tại Bách Kiếm Thành, phần khác là bởi vì ngôi chùa này là nơi thu nhận những đứa trẻ lưu lạc từ phương xa đến hoặc những cô nhi bị thân nhân vất bỏ. Những đứa trẻ này khi lớn lên, nếu vẫn giữ ý niệm dốc lòng tu hành thì sẽ được đưa đến những ngôi chùa lớn khác bên ngoài thành, còn nếu không muốn tu hành nữa thì có thể hoàn tục. Bởi thế nên ở tại Thu Diệp Tự đa phần đều là những tiểu hòa thượng dưới đôi mươi, khó trách sao lại khiến tên ác tặc kia nảy sinh tà ý.

Tiểu Hoàng kéo tay Tư Đồ đi về hướng Thu Diệp Tự, tỏ ra hơi khó hiểu mà hỏi rằng – “Vì sao lại chọn đến Thu Diệp Tự vậy? Phải chăng huynh cảm thấy có gì không ổn?”

Tư Đồ cười, khẽ nói với Tiểu Hoàng – “Ngày hôm qua chân của tên * tặc ấy đã bị ta dùng ‘băng’ làm bị thương, hẳn ngươi cũng nghe bọn quần hùng kia nói rồi đúng không?”

Tiểu Hoàng cố nén tiếng cười mà gật đầu – “Phải rồi, lúc này quần hùng có nói.”

“Thế ngươi có chú ý đến vết máu không?” – Tư Đồ hỏi tiếp.

“Ừm!” – Tiểu Hoàng lại gật đầu – “Hắn chảy máu rất nhiều…” – nói đến đây thì chợt nghĩ ra điều gì đó – “Đúng rồi, hắn chắc chắn là bị thương rất nặng, vậy thì sao có thể gây án được nữa chứ?”

Tư Đồ nghe Tiểu Hoàng nói xong thì mỉm cười – “Trọng điểm không phải ở đó, mà trọng điểm là ở…chân bị thương rồi, thì làm chuyện ấy thế quái nào được.”

Tiểu Hoàng sửng sốt, nhất thời không biết đáp thế nào.

“Ngươi nghĩ thử đi, lúc ta và ngươi làm chuyện ấy đấy, thì ta dựa vào gì nào?” – Tư Đồ cười tủm tỉm tiến đến kề sát vào tai Tiểu Hoàng mà nói – “Còn không phải là dựa vào ba chỗ sao? Là nơi ấy, thắt lưng và chân nữa…”

Tiểu Hoàng đỏ ửng hết mặt mày lên, trừng mắt với Tư Đồ, lòng tự nhủ thầm, cái con người này chẳng những võ công đứng đầu thiên hạ, mà nếu hôm nay mang sự hạ lưu vô sỉ ra làm tiêu chí xếp hạng thì Tư Đồ chắc chắn sẽ không nhường cho ai ngôi vị đầu bảng đâu, và thậm chí còn đạp cả vị trí thứ hai bay xa tít mù nữa kìa.

“Hơn nữa!” – Tư Đồ thản nhiên nói tiếp – “Tên đó bị thương đổ máu, hẳn là mất nhiều sức lắm rồi, vậy lúc ấy còn sức đâu mà làm ba cái chuyện ấy nữa chứ. Làm bằng cách nào chớ.”

“Ý của huynh là…” – Tiểu Hoàng suy nghĩ một lát – “Kẻ bị huynh đả thương hôm qua không phải là * tặc ư?”

Tư Đồ mỉm cười véo mũi Tiểu Hoàng một cái – “Không phải * tặc ấy à? Vậy mắc mớ gì hắn lại lén nhìn ngươi tắm rửa hử?”

“Vậy…” – Tiểu Hoàng trưng ra vẻ mặt đau khổ vì nghĩ mãi chả ra.

“Dâm tặc là chắc chắn không sai rồi đấy.” – Tư Đồ nhìn về phía Thu Diệp Tự đã hiện ra ngay trước mắt – “Chỉ có điều tên * tặc này không phải là tên * tặc kia thôi…”

Bạn đang đọc Hoàng Bán Tiên của Nhĩ Nhã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.