Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuổi Thơ Lập Địa

Tiểu thuyết gốc · 1874 chữ

Do lần trước nàng đã khiêu chiến và đạt được thưởng 10p 20p cho nên lần này nàng chỉ nhận được thưởng đả bại yêu thú và mốc 30p, nhìn khối phần thưởng kia mà làm cho Lập Địa nước rãi nhỏ ròng ròng. Quan trọng hơn hết cũng và vinh dự cao quý nhất đó là tên nàng sẽ được đề trên Vinh Danh bảng những hình ảnh chiến đấu đặc sắc của nàng cũng được lưu giữ lại cho các đời sau chiêm ngưỡng.

- Phượng muội thật làm cho cánh đàn ông chúng ta thấy xấu hổ a.

- Minh huynh quá lời rồi, ta tin nếu là huynh thì chắc chưa đầy 10p thì Hắc Địa Đại Hùng kia sẽ bị huynh làm thịt rồi cũng nên.

- Ha ha huynh nào có cái bản lĩnh đó?

- Vậy sao? Đối đầu với Kiếm Sỉ Hổ Vương kia ta còn chưa thấy huynh lấy ra bản mệnh pháp bảo đấy? "Nàng tròn mắt nhìn hắn".

- Ta ta là ta nào có cơ hội phản công lại, chạy còn không kịp sao giám lấy pháp bảo mà đối chiến với nó. "Hắn lúng túng trả lời nàng".

- Hừm! Sao ta cứ thấy huynh rất đáng ngờ nhỉ?

- Muội quá nhạy cảm rồi. Hì hì.

- Còn nữa sao lúc nãy huynh lại xúi Địa huynh cất pháp bảo đi làm huynh ấy trọng thương?

- Đúng đấy đại ca, đệ không ngờ huynh lại nhỏ mọn đến vậy, chắc chắn là huynh trả thù đệ vụ hất nước đúng không? "Lập Địa thấy thế cũng hớn hở nói theo, mặt hắn vênh vênh lên đầy khiêu khích".

Cốc.

- Tên oắt con này, giám bảo ta nhỏ mọn, vậy trả hết số NL ta giúp ngươi thắng cược đây! "Tiểu Minh không khách khí gõ cho hắn một nhát, khiến cho Lập Địa lại ôm đầu kêu oai oái".

- Ui da đau. Đệ nói đùa thôi, không giám. Nhưng là vì sao á?

- Chả sao cả! Chỉ là ta thấy ngứa mắt thôi, kiếm không ra kiếm, cầm kiếm cũng không ra dáng, sử dụng kiếm lại càng ngứa mắt hơn. Ta thấy là ngươi một là không thích dùng kiếm hai là ngu dốt không biết dùng kiếm. Mà nếu ta đoán không sai thì là cả hai ý trên.

- Đại ca cứ nói đùa, ta đường đường là đệ tử ưu tú của Trảm Không Kiếm môn, con trai của Phán Quan Phá Thiên Kiếm Hình Đỉnh Thiên, sao ta lại không thích với không biết dùng kiếm được chứ!

- Đúng vậy! Nhưng mà Địa huynh này sao ta cũng cứ thấy huynh ấy nói cũng đúng đúng. "Kim Phượng vừa dơ ngón cái lên đồng ý với Lập Địa thì ngay sau đó nàng lại có chút hơi phân vân".

- Ặc.

- Nhưng mà ngươi giải thích sao về cỗ khí thế đó?

- Khí thế gì?

- Phượng muội? Muội cũng nhìn thấy chứ?

- Ta không rõ nữa.

- Ta không biết nữa nhưng ta có thể khẳng định là ngươi không thích dùng kiếm đúng không?

- Đệ... "Lập Địa lúc này cũng bắt đầu ngập ngừng khi bắt gặp ánh mắt của tiểu Minh đang nhìn thẳng vào hắn.

- Đệ cái gì mà đệ? Nếu ta nhìn không nhầm thì ngươi đang luyện Bạt Sơn Kiếm pháp phải không?

- Đúng vậy.

- Nhưng thần thông của nó ngươi lại không ngộ ra được, ngược lại Lưu Tinh Quyền ngươi lại ngộ ra được một hai thức thần thông?

- Là ta, lúc ta lên Tàng Thư Các có đọc qua đôi chút mà thôi. Còn Bạt Sơn Kiếm Pháp mới là chủ tu của ta. "Lập Địa vội vàng nói, trong giọng nói của hắn có chút sốt sắng".

- Ta có nói gì đâu ngươi kích động lên làm gì? Nói thật cho ta nghe xem nào? Không nói ta gõ ngươi.

- Được rồi, được rồi đệ nói, đại ca bỏ tay xuống trước đi ha. Thực ra thì từ nhỏ đệ sống với mẹ một khoảng thời gian, lúc đó cha đệ còn chưa nhận đệ. Cuộc sống lúc đó của hai mẹ con, quả thực có chút khó khăn, đệ lại còn thường xuyên bị bọn trẻ con cùng tuổi chế giễu là đồ con hoang cho nên đệ đánh nhau rất nhiều. Đệ đánh từ năm năm tuổi cho đến năm mười tuổi, chỉ bằng nắm đấm mà thôi. Rồi đến một ngày mẹ đệ bị một đám lưu manh trêu ghẹo, đệ không chịu nổi mà xông vào đấm tên cầm đầu một cái. Kết quả là ta bị bọn chúng tát cho một phát bay người ra sau, mẹ đệ vì bảo vệ ta mà cũng bị chúng đánh. Ta lại càng hận, lại xông lên thì lại một lần nữa bị bọn chúng tát bay trở lại cứ như thế cho đến khi mắt ta mờ đi. Đến lúc ta ngã xuống đất thì nghe được giọng nói: "Rất tốt! Hai mẹ con từ đây có thể theo ta". Và khi ta mở mắt tỉnh dậy thì đã ở Trảm Không Kiếm Môn rồi. Sau đó là nhận cha, năm đó là ta mười tuổi, rồi ông ấy dạy ta tu luyện, ta muốn luyện quyền pháp nhưng ông ấy một mực bắt ta luyện kiếm, ông ấy nói đấm đá chỉ dành cho bọn lưu manh mà thôi, và nghiêm cấm ta luyện quyền, nhưng là lúc rỗi ta vẫn là lén luyện. Nếu ông ấy mà biết ta lén luyện Lưu Tinh Quyền thì chắc chắn sẽ chặt tay ta mất.

- Bảo sao! Ta thấy tư chất ngươi không tồi mà sao tu vi lại kém đến vậy, hóa ra là bị lão già nhà ngươi hại. Đệ yên tâm lúc về ta sẽ nói cho lão nghe, chắc chắn sau này đệ không cần luyện kiếm nữa cứ yên tâm luyện quyền. Chứ ta thấy ngươi dùng kiếm như vậy cũng thấy ngứa mắt.

- Không! Không cần phải vậy đâu. "Lập Địa liền hốt hoảng kêu lên".

- Ngươi làm gì mà sợ hãi quá vậy?

- Đại ca người không biết đâu, cha ta chấp pháp nghiêm khắc nói trắng ra là có chút rất tàn nhẫn. Ta còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, sau năm năm ở tông môn tu luyện, tới trúc cơ ta bèn xin xuống núi tìm bọn lưu manh kia báo thù, đến khi tìm hiểu mới biết năm đó cha ta đã chặt hết chân tay của bọn chúng, tổng cộng là ba tên. Đến lúc ta tìm gặp lại thì hai tên không chịu được đau khổ đã tự vẫn chết, còn một tên được cha mẹ hắn chăm sóc còn sống, thì nhìn cũng rất là thê thảm. Ta tuy là hận bọn chúng nhưng nhìn thấy cha mẹ già của bọn chúng cạn nước mắt, không kìm lòng được mà để lại mỗi nhà một ít vàng bạc rồi trở về. Nhưng trên đường về, ta bị cha ta chặn lại, hóa ra ông ấy đã theo ta từ bao giờ. Trên tay ông ấy còn cầm theo một cái đầu người đang nhỏ máu, là đầu tên còn lại kia. Ông ấy ném nó xuống đất rồi vừa đánh vừa mắng ta, nói ta yếu đuối vô dụng, nếu như năm đó không có ông ấy đến kịp, thì mẹ ta đã bị chúng làm nhục còn ta có thể đã bị chúng đánh chết, ông ấy tha chúng một mạng là vì để có ngày này cho ta tìm tới báo thù.

Hắn vừa kể, hai bàn tay nắm chặt lại, những ký ức đó quả thực là đã ám ảnh hắn bấy lâu nay.

- Đệ yên tâm. Lời ta nói chưa bao giờ là chưa có trọng lượng, không khéo lão còn cười không ngậm được miệng lại ấy chứ, haha. "Hắn vừa nói vừa vỗ vai Lập Địa chấn an hắn".

- Không ngờ Địa huynh lại có tuổi thơ gian khổ như vậy? Ta còn tưởng. Mà không ngờ huynh lại có con mắt tinh tường đến vậy? "Nàng liền nheo mắt nhìn tiểu Minh, liền làm cho hắn lạnh sống lưng".

- Nàng đừng có nhìn ta như vậy? Chẳng quá là ta có điều kiện nghiên cứu sách vở trong Tàng Thư Các ở môn phái ta thôi. "Hắn cũng không nói có điêu, quả thực là hắn đã đọc qua một số bí tịch, kiếm pháp trong Tàng Thư Các nhưng trí nhớ của hắn là rất tốt giúp hắn có thể nắm bắt được toàn bộ những công pháp đó".

- Có thật không? Vậy xin huynh cho muội xin thỉnh giáo đôi chút về công pháp mà ta sử dụng vừa rồi, còn chỗ nào chưa đươc?

- Muội cứ nói đùa, công pháp của Thiên La Tiên Môn ta nào giám bình phẩm, có muốn cũng không có năng lực đó a.

- Huynh bớt xảo biện, nói! Bằng không đường ai nấy đi muội không chơi với huynh nữa. "Kim Phương liền ra vẻ giận dỗi với hắn".

- Ấy...! Thôi cũng được, công pháp thì ta không có gì để nói, chỉ có cách sử dụng Phượng Hoàng Châm của muội có chút thiêu thiếu.

- Xin chỉ giáo! "Kim Phượng lập tức nghiêm túc lắng nghe, làm cho tiểu Minh có chút hơi mất tự nhiên".

- Ờm thì.

- Phì... Huynh đừng có nói bừa đấy nhé. "Ở bên cạnh Lập Địa liền phì cười nhắc nhở tiểu Minh"

- Đó là thiếu sự uyển chuyển linh hoạt.

- Linh hoạt?

- Đúng vậy, đã có kim mà sao lại không có chỉ? Nếu thêm "chỉ" không những muội có thể điều khiển những Kim châm đó linh hoạt hơn mà còn có thể thêm chút thần thông không chế.

- A. "Kim Phượng không khỏi ngạc nhiên thốt lên, thực ra vấn đề này đã được gia gia nàng đề cập tới từ lâu, nếu nàng đạt tới cảnh giới Hóa Thần cảnh và có Niệm Lực thì vấn đề này sẽ được giải quyết, nhưng bây giờ cảnh giới chưa đủ mà nàng muốn phát huy tối đa uy lực của nó thì cần phải có vật dẫn hồn, và thứ tốt nhất chính là Lôi Kim Ti mà Kim gia vừa mới Đổ Thạch được, nó rất dẻo dai dễ kéo sợi mang Kim thuộc tính kèm dị thuộc tính Lôi, rất phù hợp với Kim Phượng nàng. Không ngờ vị thanh niên rất trẻ tuổi trước mắt nàng này lại có thể phát hiện ra điều đó".

- Sao vậy Phượng muội, ta nói gì sai sao? "Tiểu Minh cũng là giật mình hỏi".

- Không phải, là muội ngạc nhiên thôi. Lời huynh nói hoàn toàn đúng không có sai chút nào. Hì hì. Không ngờ huynh tuổi còn trẻ mà có ánh mắt tinh tường như vậy, ai không biết lại còn tưởng huynh là vị lão tổ nào đó a.

Hắn tự nhiên thấy chột dạ, chỉ là thuận miệng nói mà thôi, vì thấy nàng dùng Linh Bảo như kim làm hắn liên tưởng tới Quỳ Hoa Bảo Điển mà trước đây hắn đã xem trên phim, nên mới nói bừa như vậy.

Bạn đang đọc Hoàn Mỹ Tu Luyện sáng tác bởi cookcuuk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cookcuuk
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.