Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Đêm Cùng Nàng

Tiểu thuyết gốc · 1059 chữ

Mới đó mà trời đã sáng, hai người lúc này đã chuyển ra ngồi ở một chiếc bàn trà ngoài ban công rồi. Cả hai lúc này đang im lặng cùng ngắm bình minh lên.

Trong những năm tháng tu luyện của mình, nàng thực sự rất ít có những lúc ngắm bình minh lên như này, còn cùng ở với một nam tử thì đây là lần đầu tiên. Một đêm dài nói chuyện với nhau, vị nam nhân này mang đến cho nàng rất nhiều bất ngờ, sự hiểu biết của hắn thực sự là sâu rộng vô cùng, có nhiều nghi vấn mà nàng bấy lâu chưa biết thì đều được hắn giải đáp tường tận. Còn một điều rất đặc biệt nữa là suy nghĩ của hắn rất khác người không hề giống với bất kỳ nam nhân nào mà nàng từng nói chuyện. Hắn rất ít đề cập tới tu luyện, mà chủ yếu là những thứ mới lạ, những thứ tưởng chừng như là phàm tục mà thôi.

- Nàng xem lúc sáng sớm cũng là lúc nhiều linh khí nhất, thực sự là khoảng thời gian tu luyện tốt nhất cho tu sĩ. Thật sảng khoái a.

Chỉ thấy hắn hít sâu một hơi mà từng dòng từng dòng linh khí bị hắn kéo xuống hấp thụ biến mất vào trong cơ thể hắn. Điều này làm cho Kim Phượng hoảng sợ, vì không thấy hắn ngoại luyện số linh khí vừa bị hấp thu đó vào. Nếu vậy chỉ có khả năng là hắn đã đạt cảnh giới Nguyên Anh trở lên mới Nội Luyện được. Đến như nàng hậu kỳ Kết Đan mỗi lần thu nạp một lượng linh khí từ ngoài vào đều phải đưa xuống hai lòng bàn tay dùng công pháp luyện hóa số linh khí đó rồi mới được hấp thụ vào Đan Điền. Việc hỏi tuổi và tu vi của kẻ khác là điều kỵ ở tu chân giới, nếu ngươi đột ngột hỏi tu vi của kẻ khác họ sẽ hiểu là ngươi có ý đồ với họ. Tất nhiên là cũng có một số công pháp, công cụ giúp ngươi nhìn thấu tu vi của kẻ khác nhưng cũng chỉ mức độ suy đoán thôi và quan trọng tu vi ngươi phải hơn kẻ ngươi muốn dò xét. Quá nửa là vị thanh niên này đã bước chân vào Nguyên Anh rồi, lượng linh khí hấp thụ với một hơi thở mà khổng lồ như vậy cũng phải gấp hai gấp ba lần nàng hấp thụ. Thực ra là tiểu Minh chỉ là hít thở chút không khí còn việc hấp thu linh khí chỉ là vô thức mà thôi, chứ không Thiên Ngân Tinh mà chủ động hấp thu linh khí bên ngoài thì chỉ một hơi thở chỉ sợ cả Vạn Hoa Thành bị rút sạch Linh khí mất. Thấy Kim Phượng trợn tròn mắt nhìn hắn, hắn lấy lạ liền hỏi:

- Nàng sao vậy?

- Huynh chẳng nhẽ đã Nguyên Anh?

Hắn lúc này mới chợt nhớ ra lúc nãy hắn vô tình hấp thụ một lượng lớn linh khí mà không ngoại luyện cho nên khiến cho đối phương hiểu nhầm hắn Nguyên Anh, lần sau phải chú ý hơn mới được. Chứ ở độ tuổi này mà Nguyên Anh thì cũng là quá phô trương rồi.

- Ta làm sao Nguyên Anh được, chỉ là công pháp ta tu luyện có chút đặc thù thôi, nàng xem.

Một luồng linh khí mạnh mẽ thoát ra khỏi lòng bàn tay hắn tạo thành một màn sương mù lấp lánh.

- Số Linh khí đó chỉ là gột rửa thân thể ta một chút thôi.

- Hóa ra là vậy, nhưng không ngờ huynh cũng là thể tu. Mấy năm nay Trảm Không Kiếm môn quả là giấu kỹ a.

- Đúng vậy đúng vậy, ta là từ nhỏ đã bị ép tu luyện, giờ mới có dịp được xuống núi vui chơi đây.

Hắn nhân cơ hội liền thêm vào, may mắn không bị nàng nghi ngờ.

- Cũng muộn rồi, muội về sửa soạn lại chút rồi chúng ta cùng đi nhé.

- Nào ta đưa muội đi.

Cả hai đều có chút thẹn thùng, đều là lần đầu ở cùng với người khác giới qua đêm, lại còn chung một phòng khách sạn nữa chứ. Hắn liền mở của tiễn Kim Phượng về, đúng lúc này thì Lập Địa cũng mở cửa định sang chỗ tiểu Minh.

- A Phượng muội là...

- Chào buổi sáng, ta về trước đây.

Nàng nói vội vàng liền quay mặt bước nhanh đi, mặt và tai nàng lúc này đã đỏ bừng lên rồi. Lập Địa thì cứ cười ha hả khoác vai tiểu Minh.

- Đại ca quả nhiên là khác người a, bao thiên tài khắp đại lục không biết tốn bao năm tháng theo đuổi còn chưa được nụ cười của này vậy mà mới có một ngày mà đã bị đại ca... Ha ha.

- Nói bậy, ta với Phượng muội cả đêm chỉ nói chuyện đàm đạo không có như ngươi nghĩ. "Hắn cũng đỏ mặt quay đi bước nhanh vào phòng".

- Không có chuyện gì, tại sao huynh lai đỏ mặt haha, kể chút cho tiểu đệ nghe đi thế nào cảm giác như nào?

- Cút.

Tiểu Minh liền đạp hắn ra ngoài cửa rồi đóng cửa lại.

- Đại ca không đi chơi à?

- Ngươi về trước đi, tý ta qua gọi.

- Đại ca bận cất đồ à? Haha.

- Tên khốn này phải dạy ngươi bài học nữa mới được. "Hắn cười cười mắng thầm Lập Địa".

Nhớ lại khoảng thời gian đó hắn lại thấy tiếc, tại sao một đêm lại ngắn như vậy chứ, chỗ này rồi chỗ này vẫn còn thoang thoảng hương thơm của nàng. Lưu luyến một lúc, hắn liền thay đồ tắm rửa rồi ra gọi tên Lập Địa kia. Gõ cửa mãi mới thấy Lập Địa ra mở cửa, đằng sau hắn lấp lo vị tiểu cô nương kia đang lộ tấm lưng trần về phía cửa, thấy vậy Lập Địa liền nhanh chóng đóng cửa lại cười khì khì ôm hắn đi nhanh ra hành lang.

- Tên khốn còn tranh thủ a.

- Đâu được như huynh.

Sau đó là một loạt tiếng kêu rên vang vọng hành lang.

Bạn đang đọc Hoàn Mỹ Tu Luyện sáng tác bởi cookcuuk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cookcuuk
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.