Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11 phần 5

Phiên bản Dịch · 4112 chữ

Trên lông mi Hoa Thiên Cốt đã đọng lại một lớp sương mỏng, con ngươi màu tím ngày càng nhạt nhòa.

Nàng tưởng rằng mình từ lâu đã không còn biết đau nữa, thì ra vẫn biết. Bị chính người mình yêu nhất giết, rốt cuộc là trừng phạt, hay là giải thoát?

“Bạch Tử Họa, chàng vẫn không chịu thừa nhận mình yêu ta sao?” Nàng vẫn không hiểu, vì sao tất cả những thứ nàng coi là thần thánh thì hắn lại khinh thường.

Bạch Tử Họa vô hồn nhìn nàng, không phải không thừa nhận, mà là không chịu thừa nhận. Vì quá quan trọng, cho nên không thể.

Hoa Thiên Cốt dồn sức vươn hai tay đẩy hắn ra: “Nếu đã thế chàng có tư cách gì chết cùng ta?”

Bạch Tử Họa ngơ ngẩn, hắn có tư cách gì chết cùng nàng?

Giọng Hoa Thiên Cốt bỗng trở nên hư ảo mà ngoan độc, tựa như âm đàn sắc lẻm đang róc màng nhĩ người nghe.

“Bạch Tử Họa, ta lấy danh nghĩa của thần nguyền rủa chàng, đời này kiếp này, bất lão bất tử, bất thương bất diệt!”

Thời gian lập tức ngừng trôi, tất cả đều sợ ngây người. Sau đó Bạch Tử Họa nhìn thấy mọi thứ như chảy ngược lại, vô số đốm sáng nhạt bồng bềnh trôi về phía hắn. Cánh tay trái bắt đầu đau dữ dội, thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng da thịt mình nảy nở.

Run rẩy kéo áo lên, kinh ngạc nhìn vết sẹo lại nguyên vẹn khắc trên tay mình.

Hoa Thiên Cốt cười thảm thương, nhục nhã đúng không? Ta phải để nó vĩnh viễn ở trên cánh tay chàng, cả ngày lẫn đêm đều đau đến day dứt, đau đến khắc cốt ghi tâm.

Nhìn ánh mắt khiếp sợ của Bạch Tử Họa, nàng không biết nên thấy vui hay buồn vì tất cả những gì mình đã làm, linh hồn bay đi, cuối cùng đành chậm rãi nhắm mắt lại.

“Bạch Tử Họa, tất cả những gì đã làm trong kiếp này, ta chưa từng hối hận. Nhưng nếu có thể quay lại từ đầu, ta không bao giờ muốn yêu chàng nữa.”

“Không!” Bạch Tử Họa hét lên thảm thiết, lại chỉ ôm được một khoảng không. Cơ thể và linh hồn của Hoa Thiên Cốt đã tiêu tán thành hàng vạn mảnh, bay về phía mười sáu món thần khí. Lập tức ánh sáng quanh thần khí bùng lên dữ dội, cơn mưa tầm tã dần tạnh hẳn, sáng tới mức không mở mắt ra nổi.

Tất cả yêu lực một lần nữa đổ dồn vào nơi trung tâm, đá Nữ Oa.

Ánh sáng bắt đầu từ trên biển, hòa vào dòng máu đỏ tươi của Hoa Thiên Cốt, nhanh chóng mở rộng ra, lập tức xuyên thẳng tới nơi sâu nhất dưới đáy biển và nơi u ám nhất thế gian. Nơi hoang vu, nơi tử địa, nơi đổ nát, nơi hủy diệt, thế gian vạn vật, sinh linh Lục giới, bắt đầu dần tái sinh, thời gian như đảo ngược lại, những người hoặc sự vật mấy năm nay vì Yêu Thần xuất thế mà trực tiếp hay gián tiếp bị chết, bị tan biến, bị thương đều trở về như cũ. Đất đai, núi non, sông nước, vạn vật lại tỏa ra vẻ phồn thịnh rực rỡ. Tựa như tất cả mọi chuyện trước kia chưa từng xảy ra.

“Khinh Thủy!” Hiên Viên Lãng đang vì cái chết của Hoa Thiên Cốt mà vô cùng đau khổ, nhìn vết thương của cô gái trong lòng dần lành lại, khó nén nổi sung sướng reo lên.

Khinh Thủy lại bưng mặt òa khóc, lúc hấp hối, nàng nghe thấy tiếng Thiên Cốt nói với mình, bảo trọng. Nàng biết cậu ấy đã tha thứ cho nàng, hoặc có lẽ cậu ấy chỉ tổn thương, chứ thật sự chưa bao giờ giận nàng cả.

Hai bóng người vội vàng bay từ phía chân trời tới, mọi người ngẩng lên nhìn, là Đấu Lan Can và Lam Vũ Lan Phong. Họ trông mười sáu món thần khí trên trời rồi nhíu mày nhìn nhau, chung quy vẫn đến muộn.

“Nhóc con…” Đấu Lan Can hơi nghẹn ngào. Lúc đầu ông không hiểu sao Hoa Thiên Cốt lại phải đuổi giết Lam Vũ Lan Phong, cho rằng nàng thay đổi, nhưng sau đó mới hiểu được. Nếu nàng không làm thế, có lẽ ông và Lam Vũ Lan Phong đã không thể tháo gỡ khúc mắc, cũng không chịu gặp nhau. Nàng dùng cách của mình để tác thành cho bọn họ, dù bị hiểu lầm, dù bị Lam Vũ Lan Phong hại tới mức không thể quay đầu.

“Thiếp có lỗi với nàng…” Lam Vũ Lan Phong tựa vào vai Đấu Lan Can áy náy, Hoa Thiên Cốt tác thành tình yêu cho người khác, nhưng nỗ lực cả đời, cuối cùng vẫn không thắng được chính bản thân mình.

Tất cả mọi người đều reo hò vì Lục giới hồi sinh. Chỉ có Bạch Tử Họa ngơ ngác đứng trên mặt biển, không nói một lời, nhìm chằm chằm vào đôi bàn tay trống trơn của mình.

“Sư huynh!” Biết hắn bị đả kích quá lớn, Sênh Tiêu Mặc vô cùng xót xa, tiến lên vài bước, không ngờ bị Bạch Tử Họa đánh một chưởng ép đi. Sau đó chỉ thấy hắn liên tục đánh vào người mình, ngoài đau ra, không còn gì khác, ngay cả chút dấu vết cũng không chừa lại.

Được lắm, bất lão bất tử, bất thương bất diệt. Một câu thần dụ, nguyền rủa hắn phải đau khổ trọn kiếp trọn đời.

Sống như một con quái vật, trước kia khi mang sức mạnh Yêu Thần nàng đã sống như vậy sao? Nhưng ít ra nàng còn có thể chọn cái chết, chọn chết trong tay hắn, còn quyền chết của hắn nàng lại nhẫn tâm tước đoạt.

Nàng yêu cả thiên hạ, duy chỉ hận mình hắn.

Bạch Tử Họa ngửa mặt lên trời cười như điên, hai mắt đỏ sậm, mặt nhuốm đầy nước mắt.

Sao nàng có thể tàn nhẫn như thế.

Ép ta tự tay giết nàng, rồi để lại một mình ta?

Muốn thứ gì, nàng nói là được. Bất kể là đúng hay sai, ta đều cho nàng.

Tình yêu cho nàng, người cũng cho nàng.

Lục giới diệt vong thì liên quan gì tới chúng ta? Những kẻ này sống hay chết thì liên quan gì tới chúng ta?

Ta đưa nàng đi, đi đâu cũng được, nàng muốn thế nào cũng được.

Nhưng xin nàng đừng rời bỏ ta…

Từng giọt nước mắt tuôn rơi, nỗi đau dùi tim tróc thịt khiến hắn suýt ngất. Là hắn buông tay, là hắn cuối cùng đã buông tay nàng…

Ngẩng đầu nhìn những người trước mắt, hắn bỗng cảm thấy thật chướng mắt, nếu không phải bọn họ, Tiểu Cốt sẽ không chết…

“Sư đệ!” Ma Nghiêm kinh hãi, nhìn trán Bạch Tử Họa dần xuất hiện ấn kí đọa tiên.

“Mọi người cẩn thận.”

Một luồng sáng cực lớn bùng lên, sóng to mưa lớn, gió cuộn mây vần sầm sập tuôn trào, bao tiếng nổ lớn vang lên liên tiếp. Vài tiên ma pháp lực kém không kịp trốn phút chốc đã tan thành tro bụi.

“Tôn thượng điên rồi…” U Nhược ngây người, khóc cực kì bi thảm.

Trong mắt Bạch Tử Họa đã không còn bất kì ai, bỗng hắn nghĩ, tại sao Lục giới không diệt vong luôn đi, như thể nếu thế, Hoa Thiên Cốt có thể trở về.

“Bạch Tử Họa.”

Bỗng một bóng người đứng trước mặt hắn, là Trúc Nhiễm.

Trên mặt gã có chút ý cười nuối tiếc, gã biết Bạch Tử Họa lúc này đã hoàn toàn mất lí trí. Sau khi trải qua tất cả những việc này liệu ai còn giữ nổi tỉnh táo? Không điên loạn thì thành ma, mục đích của Hoa Thiên Cốt đã đạt được. Ngay cả gã cũng không ngờ, khi nha đầu kia thật sự hận một người, lại có thể tuyệt tình và tàn nhẫn đến thế.

Ép Bạch Tử Họa tự tay giết mình, sao nàng có thể làm được? Phải bảo Bạch Tử Họa sống tiếp thế nào đây?

Tự tay giết người mình yêu nhất, cảm giác đó ra sao?

Vì thiên hạ mà buông tay người mình yêu nhất, trái tim ấy phải cứng rắn, phải đau đớn thế nào?

“Bạch Tử Họa, ta biết ngươi không thể chấp nhận kết quả này, nhưng ngươi đừng quên, tất cả đều do ngươi lựa chọn.”

“Tuy hết lần này tới lần khác nàng bị ngươi hại, bị ép từng bước trở thành Yêu Thần, nhưng thật ra nàng chưa từng thay đổi, thậm chí còn không hề trách ngươi. Ngay lúc Nghê Mạn Thiên chết, nàng đã quyết định bỏ qua tất cả, bắt đầu luyện hóa thần khí, muốn dùng đá Nữ Oa để khôi phục tái sinh lại tất cả, để Lục giới trở lại hòa bình như trước khi Yêu Thần xuất thế, nàng cũng muốn chết để giải thoát. Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới việc ép ngươi tự tay giết nàng, mượn điều này để tổn thương ngươi. Có điều cuối cùng, ngươi lại buộc nàng hận ngươi.”

“Thật ra nàng vẫn luôn cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không chịu đối mặt, không chịu tin. Dù tới phút cuối, thiên hạ và nàng, ngươi chọn nàng, không chịu giết nàng, nàng cũng sẽ tự tuyệt như thế, để ngươi tình nghĩa vẹn cả đôi đường. Điều ấy thực ra trong tiềm thức ngươi cũng biết, nhưng ngươi lại không dám cược, không dám tin nàng, không dám mạo hiểm Lục giới, thà chọn đồng quy vu tận với nàng. Nhưng nàng lại không chịu làm như ngươi mong muốn, ép ngươi phải sống, gánh vác tất cả hậu quả mà ngươi đã chọn. Chết thì có gì khó, sống trong cô đơn day dứt mới là điều đáng sợ nhất.”

“Phụ nữ thật buồn cười đúng không? Thà hi sinh tất cả chỉ để chứng minh ngươi yêu nàng. Càng đáng thương hơn là Hoa Thiên Cốt đã biết rõ kết quả, vậy mà vẫn cam tâm tình nguyện bị ngươi thương tổn lần nữa, chỉ vì muốn xem trong lòng ngươi, nàng quan trọng tới nhường nào. Thật ra ngươi nào có chút từ bi và cảm thông với nàng? Ngươi đau lòng hay day dứt, nhưng mấy năm nay cũng chỉ cố chấp làm điều ngươi cho là đúng, chưa từng đặt mình vào địa vị của nàng mà suy nghĩ. Bây giờ, ngươi cứ trân trọng, cứ bảo vệ cái thế giới mà người ngươi yêu nhất đã dùng cả tính mạng để đổi lấy đi.”

Bạch Tử Họa dường như không thể đứng thẳng, trái tim đã đau tới nỗi mất đi cảm giác, ấn kí đọa tiên trên trán dần biến mất, chỉ để lại một khoảng trống.

Trúc Nhiễm nhìn ánh mắt ngây dại, năm giác quan hỗn loạn, thần hồn điên đảo của hắn, biết hắn gần như đã điên rồi. Gã không kìm được thở dài, yêu tới mức muốn đánh đổi tất cả, Thiên Cốt, đó là kết quả cuối cùng người muốn ư? Dù có chết cũng không muốn hắn quên người? Nếu vậy thì chúc mừng, cuối cùng người cũng thắng một lần rồi.

“Sớm đoán được sẽ có ngày này, cũng biết không thể tránh, cho nên ta luôn nghĩ làm thế nào mới có thể xoay chuyển, mới có thể cứu nàng. Nhưng năng lực có hạn, dẫu cho dùng mọi cách, cái mạng này của ta cũng chỉ có thể đổi lại được một phách của nàng. Bạch Tử Họa, đây là cơ hội cuối cùng, hi vọng giờ ngươi có thể quý trọng, đừng đợi tới khi mất rồi mới biết hối tiếc nữa.”

Vừa dứt lời, Trúc Nhiễm đã hóa thành một vệt sáng màu bạc bay thẳng về phía mười sáu món thần khí.

“Trúc Nhiễm!” Ma Nghiêm không ngăn kịp, lồng ngực đau tới mức nghẹt thở.

Trúc Nhiễm cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn ông ta, trong mắt không có oán hận, cũng không có tha thứ, chỉ bình tĩnh đi làm chuyện có lẽ là đúng đắn duy nhất trong đời gã, báo đáp người cuối cùng cho gã ấm áp.

Những ngày sống nương tựa vào nhau, thật ra, cũng rất vui vẻ…

Không trung bừng sáng. Trước khi chết, Hoa Thiên Cốt đã dùng chút sức còn lại một lần nữa phong ấn sức mạnh Yêu Thần vào mười sáu món thần khí, thần hồn tản đi khắp nơi, nhưng nhờ có Trúc Nhiễm dùng cấm thuật trả giá bằng tính mạng, lấy lại được một phách.

Đốm sáng màu tím mỏng manh lơ lửng giữa mười sáu món thần khí đang dần hồi phục, giống như một mồi lửa, nháy mắt soi sáng Bạch Tử Họa.

Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, không chờ bất kì kẻ nào kịp phản ứng, một bóng áo màu đỏ phóng vụt tới, tức khắc cất đốm sáng mờ màu tím vào trong tay áo.

“Ma quân!” Xuân Thu Bất Bại vui mừng khôn xiết, cuối cùng người cũng tỉnh lại.

Sát Thiên Mạch lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, bi thống và lửa giận như muốn thiêu đốt hắn. Hắn lại tới chậm, lúc Hoa Thiên Cốt chữa trị, hắn đã mơ hồ có ý thức nhưng lại bị giam cầm, mãi cho tới khi ánh sáng của đá Nữ Oa quét qua mới tỉnh lại được. Nàng rõ ràng cố ý.

Hắn ra sức đè nén xúc động muốn giết Bạch Tử Họa, nếu không một phách này chắc chắn sẽ bị diệt. Hắn quay ngoắt người lại, nháy mắt đã không thấy đâu.

Bạch Tử Họa mãi lâu sau vẫn chưa định thần lại được, tới khi nhận ra thì đã không còn kịp nữa rồi.

“Sát Thiên Mạch!”

Tiếng gào giận giữ rung trời, tràn ngập sát khí. Khó khăn lắm mới có một tia hi vọng, vậy mà lại dễ dàng bị Sát Thiên Mạch cướp mất.

Bạch Tử Họa mặt mày dữ tợn, điên cuồng hóa thành cơn gió đuổi theo.

Người ở lại có vui có buồn, nhưng dù thế nào cũng không ngờ, trận chiến xưa nay chưa từng có lại kết thúc bằng cách thê lương như thế.

Nháy mắt đã ba mươi năm kể từ trận chiến Yêu Thần lần trước, lần đó thương vong hơn hai trăm người, mà một nửa là chết trong tay Bạch Tử Họa. Từ đó về sau, Tiên giới thắng thế, yêu ma như rắn mất đầu, nhân gian hưng thịnh, Lục giới bình an, dần lấy lại cảnh phồn hoa rực rỡ.

Hiên Viên Lãng và Khinh Thủy cuối cùng cũng nên vợ nên chồng. U Nhược kế nhiệm chức trưởng môn Trường Lưu. Lạc Thập Nhất và tất cả đệ tử Trường Lưu đã chết đều sống lại như kì tích, nhưng lại mất hết trí nhớ. Tuyệt Tình điện cũng không còn ai, Bạch Tử Họa vẫn chưa trở về.

Người Lục giới cũng biết, Trường Lưu thượng tiên cao cao tại thượng trước kia giờ chỉ là một kẻ điên, có pháp lực cao cường nên không chịu bất cứ thương tổn gì, không ai thắng được hắn. Hắn đi khắp thế gian suốt ba mươi năm chỉ để tìm Sát Thiên Mạch, lấy lại một phách cuối cùng của Hoa Thiên Cốt. Hắn thường lên cơn điên, tiện tay giữ chặt một người nào đó hỏi Sát Thiên Mạch ở đâu, Tiểu Cốt của hắn ở đâu?

Nhưng Sát Thiên Mạch lại biến mất khỏi thế gian này, không một ai biết y đã đi đâu.

Đám yêu ma chỉ cần nghe thấy tên Bạch Tử Họa là sợ mất mật, bởi vì cách hắn ép hỏi thật sự quá đáng sợ. Nhưng rốt cuộc Ma quân ở đâu, ngay cả Xuân Thu Bất Bại cũng không biết, bọn chúng biết thế nào được.

Cuối cùng cũng có một ngày, một người tìm đến hắn, nói cho hắn biết làm thế nào để tìm được Sát Thiên Mạch.

Người đó chính là Dị Hủ Quân Đông Phương Úc Khanh đã nhập luân hồi, không hề thay đổi so với trước kia, ngay cả mặt mũi vẫn thế, nụ cười vẫn nho nhã lễ độ mà sâu không lường được.

Còn quá nhiều chuyện và quá nhiều nghi vấn, nhưng Bạch Tử Họa không đi làm rõ, hắn chỉ muốn biết Tiểu Cốt sao rồi.

Lúc hắn tìm thấy Sát Thiên Mạch, y chẳng hề kinh ngạc, chỉ cười mỉa nhìn hắn.

Bạch Tử Họa không ngờ pháp lực hiện giờ của y lại yếu thế này, hầu như không tốn chút sức nào đã bắt được.

“Tiểu Cốt ở đâu? Trả nàng lại cho ta!”

Sát Thiên Mạch cười quyến rũ: “Ta sẽ không cho ngươi gặp lại nàng, cùng lắm thì ngươi giết ta đi.”

Bạch Tử Họa bẻ gãy từng ngón tay y nhưng y lại không hề phản ứng.

“Bạch Tử Họa, ngươi có tàn nhẫn đến mấy cũng không thắng được ta đâu, chuyện ta không muốn nói, bất kì ai cũng không ép nổi. Ta sẽ không để ngươi gặp lại Tiểu Cốt, sẽ không để ngươi tổn thương nàng lần nữa. Ngươi từ bỏ đi!”

Tuyệt vọng và đau đớn suốt ba mươi năm lập tức bùng nổ, Tiểu Cốt ở trong tay Sát Thiên Mạch, hắn biết mình có giết Sát Thiên Mạch thật thì cũng không có cách khác.

Chân hắn mềm oặt như sắp khuỵu xuống, ngữ khí kiên định nhưng giọng lại khàn khàn: “Tất cả đều là lỗi của ta, chỉ xin ngươi trả nàng lại cho ta…”

Hắn hối hận, hắn biết mình sai, vì sao ai cũng không tin? Hắn sẽ chăm sóc Tiểu Cốt thật tốt để bù đắp cho nàng, sẽ không để nàng phải chịu chút tổn thương nào nữa.

Sát Thiên Mạch chưa từng thấy một Bạch Tử Họa luôn thanh cao kiêu ngạo lại có dáng vẻ như thế, lòng cũng xót xa.

Nhóc con, nếu muội còn sống, liệu có đồng ý tha thứ cho hắn không? Sẽ không trách tỉ tỉ tự làm theo ý mình chứ?

Hắn điên vì muội, hắn dại vì muội, áy náy, hối hận, nhớ mong, tìm kiếm, bị tra tấn suốt ba mươi năm, liệu đã đủ chưa?

Muội có đồng ý cho hắn một cơ hội cuối cùng không?

Sát Thiên Mạch thở dài: “Mấy chục năm trước ta dồn hết tâm sức nhưng cũng không có cách nào để nàng hồi phục hoàn toàn, dù sao ba hồn bảy phách cũng chỉ còn lại một phách mà thôi. Bảy năm trước ta đưa nàng nhập lại luân hồi, vốn muốn cả đời này nàng có thể sống bình yên. Bây giờ có lẽ đã lớn rồi, ngươi đi thăm nàng một chút đi.”

Bạch Tử Họa sửng sốt vài giây, đi theo lời Sát Thiên Mạch chỉ, cuối cùng vẫn quay đầu nói một tiếng cảm ơn.

Sát Thiên Mạch cười gượng, chung quy người nhóc con yêu không phải là hắn, dù không muốn, nhưng cũng nên buông tay thôi.

Nhìn cảnh vật xung quanh trống rỗng mà buồn cười, để tránh sự truy đuổi của Bạch Tử Họa hắn đã trốn ở nơi khỉ ho cò gáy này suốt ba mươi năm, ngay cả da dẻ cũng sắp có nếp nhăn. Có lẽ cũng nên ra ngoài ngao du thôi, một lần nữa trở lại làm Ma quân tự tại, tiếu ngạo Lục giới.

Biết Hoa Thiên Cốt đầu thai làm người, trái tim điên cuồng nhảy nhót của Bạch Tử Họa dần bình tĩnh, khôi phục lí trí, rồi không hiểu tại sao lại căng thẳng.

Một thôn nhỏ hẻo lánh, khói bếp tỏa dưới ráng chiều, yên ắng mà hài hòa.

Tuy rằng cách rất gần nhưng hắn vẫn không cảm nhận thấy chút hơi thở nào của Hoa Thiên Cốt. E làm người quanh đây sợ hãi, hắn ẩn thân, vừa đi thẳng về phía trước theo con đường nhỏ vừa quan vi, chẳng mấy chốc đã lật hết mọi ngóc ngách trong thôn.

Tìm thấy rồi!

Không thể ức chế kích động, Bạch Tử Họa thở phào, bay người xuống.

Vẫn là khuôn mặt của Hoa Thiên Cốt khi còn nhỏ trong kí ức, hắn khoanh tay đứng sau lưng nàng, im lặng hồi lâu, tựa như trước mặt là một chú chim nhỏ, chỉ hơi sơ sẩy là sẽ làm nàng sợ bay đi mất.

Hoa Thiên Cốt đang ngồi xổm trên đất nghịch bùn, bàn tay nhỏ bé lấm lem hết cả.

Nàng khoảng bảy, tám tuổi, tết hai bím tóc nhỏ, chỉ như một quả bí đao lùn, so với lần đầu tiên hắn gặp nàng thì còn ít tuổi hơn. Tay Bạch Tử Họa run bần bật, thật muốn ôm cơ thể nhỏ bé của nàng vào lòng. Hắn vừa đau lại vừa hận, đau vì nàng không biết quý trọng chính bản thân mình, hận vì nàng sao có thể tàn nhẫn với hắn như thế. Mặt hắn lành lạnh, vừa sờ lên hóa ra là nước mắt.

Hắn tìm được nàng rồi, bọn họ sẽ mãi không lìa xa nữa.

Hoa Thiên Cốt hoàn toàn không biết sau lưng có người, cực kì chú tâm nặn bùn thành một quả bóng, lại bị đứa trẻ cũng chơi bên cạnh cướp lấy.

“Trả lại đây!” Hoa Thiên Cốt khẽ cãi, như sắp khóc đến nơi.

Thằng bé trai bên cạnh mới khoảng năm tuổi, lè lưỡi làm mặt quỷ: “Tới cướp đi, con ngốc!”

Hoa Thiên Cốt mím cái miệng nhỏ nhắn đứng dậy, còn chưa đi được hai bước đã ngã vào đống bùn.

“Ha ha, con ngốc, ngay cả đi cũng không biết.” Nghe thấy nàng khóc, bọn trẻ xung quanh cười ầm ĩ rồi chạy hết đi, nếu không bị mẹ ngốc bắt được thì ăn đòn mất.

Người Hoa Thiên Cốt lấm lem bùn đất, cố gắng muốn đứng lên lại trượt ngã. Bạch Tử Họa hiện hình, giang tay đỡ nàng.

Thấy một đôi tay rắn chắc dễ dàng đỡ mình lên, Hoa Thiên Cốt ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức mắt trợn tròn, không hề chớp cái nào.

Bạch Tử Họa lấy gấu áo trắng tinh lau từng vết bùn cho nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra.

“Mẹ… mẹ ơi… Thần tiên… thần tiên…”

Bạch Tử Họa bật cười, kể từ khi Tiểu Cốt trộm thần khí rời khỏi Tuyệt Tình điện, đây là nụ cười đầu tiên của hắn trong những năm này.

Hoa Thiên Cốt đờ đẫn, không kìm được vươn tay lên sờ mặt hắn, muốn xác định người trước mắt là thật hay là mình đang mơ, thỉnh thoảng nàng lại mơ thấy một người mặc áo trắng như vị tiên này.

Không ngờ lại để năm vết bùn lên mặt Bạch Tử Họa, nàng hoảng sợ vội vàng lau đi, nhưng càng lau lại càng bẩn. Bạch Tử Họa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, giữ chặt, khẽ run, không nỡ buông tay.

“Đau… đau…” Hoa Thiên Cốt chu miệng, không vui lườm hắn.

Bạch Tử Họa vung tay áo lên, phẩy sạch bùn trên quần áo nàng, vươn tay lau giọt nước còn đọng trên mắt nàng.

Tốt quá, đời này, lúc nàng đau đớn hay bất lực cũng có thể thoải mái khóc rồi.

“Ngài là ai? Ngài là thần tiên à?”

Bạch Tử Họa nghĩ một lát, khẽ gật đầu, dịu dàng nói: “Tên ngươi là gì?”

Hoa Thiên Cốt cúi đầu: “Con, con tên là bé ngốc… Mẹ, mẹ, mau ra xem thần tiên này!”

Một người phụ nữ vén tay áo đi từ trong nhà ra: “Bé ngốc, có phải con lại bị ngã, hay là bị bắt nạt…”

Bà nhìn thấy Bạch Tử Họa, không thốt nổi nên lời.

Hoa Thiên Cốt chạy tới trước mặt, giật nhẹ góc áo bà: “ Thần… thần tiên…”

Mẹ ngốc sợ tới mức la lên: “Cha ngốc, mau, mau ra đây…”

Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 2) của Fresh Quả Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.