Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11 phần 1

Phiên bản Dịch · 2763 chữ

Chương 11: Túy sinh mộng tử

Không biết có phải Hoa Thiên Cốt ra khỏi Vân cung hay không mà Mặc Băng tiên tìm khắp nơi vẫn không thấy nàng. Hắn cũng biết nếu nàng muốn trốn thì thế gian này không ai tìm được. Từng ngày trôi qua, Hoa Thiên Cốt vẫn không hề lộ diện. Tính cách vốn bạc tình của Mặc Băng tiên trở nên hơi nôn nóng, hắn chưa từng nghĩ những việc mình làm với nàng bấy lâu đã đủ để Tiên giới phong ấn nàng hay chưa, trái lại còn bắt đầu lo lắng cho số phận sau này của nàng. Chỉ còn mấy ngày nữa là tới đợt phản công của Tiên giới, không cần nói cũng biết chắc chắn đây sẽ là trận đại chiến trước nay chưa từng có. Rõ là trứng chọi với đá, không có lấy một tia hi vọng chiến thắng. Nhưng tự đáy lòng hắn biết, người cần đối phó chỉ có mình Trúc Nhiễm, Hoa Thiên Cốt không hề quan tâm tới thắng bại. Những sắc thái mà ánh mắt lặng như nước kia để lộ ra chỉ có mệt mỏi và tuyệt vọng, như thể người sắp chết. Có lẽ thật ra nàng đã chán tất cả từ lâu, muốn mau chóng kết thúc rồi.

Hắn đếm ngược thời gian, cuối cùng cũng tới sát ngày cuối, Mặc Băng tiên không tin đám Trúc Nhiễm không hay biết gì, nhưng Lục giới lại yên tĩnh tới kì lạ.

Hoa Thiên Cốt đứng bên con sông nhỏ hồi xưa, nước sông đã sớm cạn khô. Nàng nhớ rất lâu rất lâu trước kia, nàng thích nhất là lội chân trần xuống sông mò cua bắt cá. Cha ngồi đọc sách dưới mái hiên nhà, lúc nào cũng vang lên tiếng ho khục khặc ngắt quãng, lúc tâm trạng tốt sẽ dạy nàng đọc sách, viết chữ hoặc là làm cho nàng một con diều xinh xắn.

Mới chớp mắt mà đã bao nhiêu năm trôi qua, căn nhà gỗ nho nhỏ đã mất. Từ khi Yêu Thần xuất thế đến nay, thiên tượng dị biến, đại hạn mấy năm liên tiếp, người trong thôn kẻ thì chết kẻ thì tha hương, hình như còn lại không tới một nửa.

Nàng nhổ ít cỏ quanh mộ cha, tu sửa lại một chút, rồi kiếm thêm vài tấm gỗ, đập đập gõ gõ, muốn xây lại ngôi nhà gỗ trong kí ức. Pháp lực của nàng tuy mạnh, nhưng tay chân lại vụng về, làm hết hai ngày, căn nhà vẫn vô cùng đơn sơ, hơn nữa còn thường xuyên ngơ ngẩn đập búa vào tay. Tới khi hoàn thành, căn nhà đã trở thành phòng hoa, đâu đâu cũng nở đầy hoa, phủ kín dây leo ngoài dậu. Hoa Thiên Cốt nằm trong bóng tối, có một nóc nhà nho nhỏ che mưa che gió như trước kia, nàng yên lòng vững dạ, giống như lúc nằm trong bụng mẹ, giống như lúc nằm trong lòng Bạch Tử Họa…

Thiên không đen ngòm, đã nhiều ngày không thấy mặt trời. Nàng biết không thể chỉ vì tâm trạng của mình mà ảnh hưởng tới hiện tượng tự nhiên, ảnh hưởng tới non sông đất mẹ, nhưng nàng đã không còn sức lực để khống chế những chuyện này.

Bỗng nàng phát hiện có người tới đây, hơn nữa lại là hơi thở thân quen, tay vẫn không kìm được mà run rẩy.

Người đó chỉ đứng ở cạnh cửa, không bước vào. Hoa Thiên Cốt thầm cười khổ, đã không muốn gặp, sao còn cố tìm đến đây.

“Ngoài đó gió to, vào đây ngồi đi. Nhà tranh đơn sơ, mặc dù không tiếp đãi chu đáo, nhưng vẫn có thể đặt chân.”

Bạch Tử Họa đẩy cửa vào.

Hoa Thiên Cốt đang ngồi tựa vào một tấm gỗ tiện tay dựng đó, đôi mắt sắc tím dừng lại trên người hắn, bình tĩnh thản nhiên, trong bóng đêm hai người nhìn nhau hồi lâu. Bạch Tử Họa ngồi bừa xuống một chỗ, áo trắng hơn tuyết, quanh người dường như có một vầng sáng lấp lánh.

Từ lần hạ xuân dược, hai người họ không hề gặp nhau, tựa như đã rất nhiều năm, ngày càng xa cách.

Bạch Tử Họa nhìn trán nàng, nghĩ tới sự thất thố lần trước, lòng lại quặn thắt.

Khi Hoành Sương kiếm của hắn bất giác cắm phập vào người nàng, khi hắn nhìn thấy khuôn mặt đầy sẹo của nàng, hắn đã tự thề với mình, đời này kiếp này, dẫu có chết cũng không tổn thương nàng thêm một li nào nữa, rốt cục lại làm trái lời thề.

Khẽ nhắm mắt lại, hắn tưởng rằng mình biết phải làm thế nào, thật ra lại không hề biết. Tình cảm và lí trí bị xé ra thành hai mảnh, một Bạch Tử Họa lạnh lùng đứng phía trước, một Bạch Tử Họa khác lại thở dài sau lưng.

Hắn biết nàng không ở trong Vân cung đã lâu, nghĩ qua, đất trời bao la nhưng nàng đã không còn nơi nào để đi, đoán nàng ở đây, quả nhiên là thế. Năm đó khi ra ngoài rèn luyện cùng nàng, hắn đã về đây một lần.

Hắn không biết mình tới tìm nàng làm gì, có lẽ là vì Mặc Băng tiên hoặc là vì hai ngày nữa Lục giới sẽ phản công. Hắn vẫn chưa khôi phục được pháp lực, Sênh Tiêu Mặc sợ hắn gặp nguy hiểm, mấy lần muốn hắn về, nhưng sao hắn có thể phủi tay bỏ đi, rõ ràng tất cả đều là trách nhiệm của hắn.

Nếu lúc đầu hắn có thể chú ý tới nàng nhiều hơn, phát hiện ra lúc nàng quyết tâm trộm thần khí, phát hiện ra lúc nàng bị đày tới man hoang, ngăn cản trước khi Đường Bảo bị giết thì có lẽ mọi chuyện đã chẳng như bây giờ.

Có điều, mặc dù đã tới nước này, hại chết bao nhiêu người như thế, hắn vẫn chưa từng thấy việc mình nhận nàng là đồ đệ, bao che cho nàng, phong ấn sức mạnh Yêu Thần trong nàng, hay chịu đinh Tiêu Hồn cho nàng là sai.

“Tìm ta có việc gì?” Giọng Hoa Thiên Cốt lạnh thấu xương.

Bạch Tử Họa trầm mặc hồi lâu: “Hai ngày nữa Tiên giới sẽ phản công.”

“Biết rồi, thì sao? Lấy trứng chọi đá, không tự lượng sức. Nếu bọn họ khăng khăng muốn chết, ta sẽ thành toàn cho họ. Lần này chàng tới không phải xin tha cho bọn họ đấy chứ?”

Bạch Tử Họa nhìn nàng, không nói gì.

Hoa Thiên Cốt lạnh lùng cười nhạo, giọng điệu mang chút mờ ám: “Đừng nói là chàng đang lo cho ta nhé!”

Bạch Tử Họa nghiêm túc: “Tất nhiên không phải.”

“Lại muốn xin ta thả người? Đừng đại khai sát giới? Thế thì kẻ chàng nên ngăn cản là Tiên giới rồi.”

Bạch Tử Họa khẽ thở dài: “Từ bỏ hết đi, đừng làm Yêu Thần nữa được không?”

Hoa Thiên Cốt nhìn hắn như đang nhìn trò hề, đã tới nước này rồi nàng nào còn đường lui. Thế nhưng phút chốc vẫn mềm lòng, gượng cười hỏi: “Làm Yêu Thần thì sao, không làm thì sao? Làm thì chàng sẽ giết ta, không làm thì chàng sẽ đồng ý mang ta đi ư?”

“Ta sẽ không giết nàng. Từ bỏ tất cả, theo ta về đáy biển Trường Lưu đi.”

Hoa Thiên Cốt cười như điên: “Không ngờ chàng vẫn muốn vĩnh viễn giam ta ở một nơi. Bạch Tử Họa, chàng đã là một phế nhân, dựa vào đâu ta phải nghe lời chàng. Nói cho chàng biết, ta – không – muốn!”

Hoa Thiên Cốt phẩy tay áo, chợt đứng dậy, bước hai bước tới gần hắn: “Có điều… Hai chúng ta làm giao dịch cũng được, chàng dẫn ta đi, ta sẽ không làm Yêu Thần nữa, chỉ ở bên chàng, chỉ vì chàng. Chàng vừa có thể cứu muôn dân bá tánh, vừa có thể chuộc tội, chỉ là một cái giá nho nhỏ thôi, tội gì không làm. Không phải Trường Lưu thượng tiên thích hi sinh vì thiên hạ nhất sao?”

Nhìn chằm chằm gương mặt hắn gần như thế này, nàng chỉ hi vọng, có thể thấy trên đó dù chỉ một chút dao động. Nhưng nàng vẫn phải thất vọng, Bạch Tử Họa chậm rãi lắc đầu: “Chỉ có chuyện này là mãi mãi không thể. Phải làm thế nào ngươi mới nguôi giận chịu bằng lòng tha thứ, nếu những điều ngươi làm tất cả đều vì ta…”

Vừa nâng tay lên, Hoa Thiên Cốt đã điểm huyệt hắn, cười khổ lảo đảo lùi lại hai bước.

Làm sao nàng không biết hắn đột nhiên tới tìm mình là có vấn đề, rõ ràng đã biết nàng vẫn yêu hắn như xưa, vậy mà lại muốn tự sát chuộc tội ngay trước mặt nàng. Lại biết rõ mình ở đây, chắc chắn sẽ không để cho hắn chết, hắn làm thế này chẳng qua chỉ tỏ rõ quyết tâm cho nàng thấy, cố ý ép nàng mà thôi. Bạch Tử Họa, chàng được lắm! Bởi vì ta yêu chàng, nên vĩnh viễn bại trong tay chàng.

Hoa Thiên Cốt chậm rãi xoay người, bao nhiêu đau khổ ứ đọng trong lòng ồ ạt trào ra như cơn sóng dữ. Nàng nếm thấy vị ngọt tanh trong họng, cố nuốt xuống, sau đó từ từ lắc đầu như đang tự cười nhạo mình. Thật ra cho dù bây giờ hắn chịu vì thiên hạ, để nàng không làm Yêu Thần mà ở bên nàng thì nàng cũng không thể đồng ý. Ngay từ giây phút nàng trở thành Yêu Thần, tất cả đã không thể quay trở lại rồi. Những nàng vẫn không kìm lòng được đi thử, không nhịn được muốn hỏi, không đè nén nổi ôm chút hi vọng. Nhưng hắn cuối cùng dẫu vì thiên hạ, cũng không chịu ép mình ở bên nàng. Mà thôi, thế gian này trước nay làm gì có nếu…

Bạch Tử Họa nhìn bóng Hoa Thiên Cốt ngày càng xa, chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn biết mình quá tàn nhẫn, nhưng đã không còn thời gian xoay chuyển, đây là điều duy nhất hắn có thể làm, hắn không muốn thấy tay nàng lại dính máu nữa.


“Trúc Nhiễm.”

“Hửm?” Tiếng gọi dịu dàng của nàng khiến gã sững sờ một lát, Hoa Thiên Cốt ngửa đầu biếng nhác nhìn bầu trời, ngày mai chính là đại chiến.

“Đã làm xong hết những chuyện ngươi muốn làm chưa?”

“Gần xong rồi, chỉ còn duy nhất một chuyện.” Bởi vì quan trọng nhất, cho nên phải làm cuối cùng.

“Tốt quá, ta cũng có một chuyện chưa làm xong.” Giao ước lúc đầu của bọn họ khi ở man hoang.

“Tất cả đều nhờ sức mạnh của người.” Gã luôn lợi dụng nàng, nàng lại không để ý, khi mới bắt đầu điều kiện tiên quyết chỉ là không được hại người khác, sau khi trở thành Yêu Thần lại luôn nghe theo gã.

Hoa Thiên Cốt lắc đầu, bỗng kéo tay gã qua, khuôn mặt phủ đầy những vết sẹo xấu xí, không có ngón út vì trước kia đã bị nàng chặt đứt.

“Đau không?” Hoa Thiên Cốt bỗng thấy hơi xót xa. Hai người bọn họ nương tựa vào nhau ra khỏi man hoang rồi đi tới bước này không hề dễ dàng.

“Không đau.” Trong con mắt Trúc Nhiễm đã không còn ý cười giả dối như ngày xưa nữa mà bắt đầu trở nên dịu dàng.

Chợt cảm thấy một luồng sức mạnh chảy ào ào vào trong người mình, gã thả tay Hoa Thiên Cốt ra, từ từ lắc đầu: “Không cần.”

“Ngươi không đấu nổi ông ta.”

“Không sao, chỉ có chuyện này là thần muốn tự dựa vào sức mình.” Dã tâm của gã, dục vọng của gã, hoài bão của gã đều đã thỏa mãn, Lục giới có nằm trong tay cũng chỉ như thế thôi. Duy nhất còn lại chuyện cuối cùng, báo thù.

“Ngươi nói xem, nếu ta gặp Đường Bảo, nó có trách ta giết Lạc Thập Nhất không?

“Không đâu, không có đứa con nào thực sự oán giận cha mẹ mình.”

“Vậy còn ngươi?”

Trúc Nhiễm không nói gì, im lặng hồi lâu, cuối cùng vươn tay ra, lần đầu tiên ôm Hoa Thiên Cốt vào lòng. Hai người bọn họ thế nào cũng sẽ thua.

Trong gian đình nhỏ, Hoa Thiên Cốt ngồi uống rượu một mình dưới ánh trăng. Đây là lần đầu tiên nàng uống rượu sau bao nhiêu năm, chỉ mùi rượu thôi đã khiến nàng say rồi.

Bỗng nhớ tới mấy giấc mộng nàng mơ khi uống rượu Vong Ưu. Nhớ tới lời Bạch Tử Họa đã từng nói với nàng, bất kể sau này có đôi cánh của hùng ưng hay sức mạnh của mặt trời, thì nhất định phải nhớ cảm giác khi còn là một hòn đá nhỏ, tạo phúc nhiều hơn uôn dân.

Thật ra chắc hắn đã dự cảm được ngày này từ lâu, nhưng vẫn tin tưởng nàng dẫu có sức mạnh to lớn đến đâu, trái tim vẫn không hề thay đổi. Nhưng cuối cùng nàng lại thành ra thế này, khiến hắn phải thất vọng.

Phát giác có người tới, ngẩng đầu lên không ngờ lại thấy Mặc Băng tiên, nàng mệt mỏi nằm nhoài lên án, cười càu nhàu: “Sao ngươi còn không đi, thấy chưa đủ hả? Cầm lấy.” Nàng chạm vào tay Mặc Băng tiên, yêu lực chảy ào ào vào trong cơ thể hắn.

Mặc Băng tiên kéo nàng lên, mang theo chút đau lòng lại có phần hối hận, kinh ngạc nói: “Nàng thật sự làm theo cách ta nói để cứu Sóc Phong?” Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà yêu lực của nàng lại phân tán hỗn loạn như thế? Rốt cuộc nàng đã làm gì?

Hoa Thiên Cốt lộng lẫy cười gật đầu, mặt ngà ngà say, hai gò má luôn bợt bạt giờ lại ửng hồng.

“Ta rất vui, lần này cậu ấy nhất định sẽ có mặt, cậu ấy cũng tuấn lãng như ngươi vậy.”

Chỉ tiếc rằng phải chờ mấy trăm năm cậu ấy mới có thể hóa thành hình người, nàng không thấy được…

Mặc Băng tiên lắc đầu: “Vì sao nàng luôn nhẹ dạ cả tin như thế, biết rõ mục đích của ta là tiêu hao sức mạnh của nàng để dễ giết nàng, nếu ta cũng lừa nàng như Lam Vũ Lan Phong trước kia thì sao?”

Hoa Thiên Cốt cười thê lương: “Ngươi cho rằng ta còn cái gì để mất? Mặc dù ngươi có mục đích mà tới, nhưng sao ta lại không thấy sự quan tâm thật lòng của ngươi. Ngươi đi đi, ta vừa mới dùng yêu lực tạo một lớp bảo vệ trong cơ thể ngươi, sau này ngươi sẽ được lựa chọn. Đi đi, đi tìm người ngươi yêu trước kia, giống như ngươi đã nói, dù nàng đã không phải là nàng trước kia, gắng mà giữ. Những gì ta có thể báo đáp ngươi chỉ có thế này thôi.”

Tim Mặc Băng tiên như bị dao cắt, hắn sai rồi, hắn không nên tới, không nên bỏ qua lời khuyên, càng không nên xem kí ức của nàng, hiểu lòng nàng. Bởi ngoài tiếc thương ra, hắn không làm được gì hết.

Siết chặt tay nàng, hắn nói như hét lên: “Báo đáp? Ta có gì đáng cho nàng báo đáp? Chịu bao nhiêu lừa dối và tổn thương như thế, sao nàng còn dám thật lòng với ta?”

Hoa Thiên Cốt quay người, lại bị hắn ôm ghì vào lòng.

“Đừng ngốc nữa, không nỗi đau nào là không đáng. Quên người đó đi, quên đi, theo ta, đừng quan tâm tới cái thế gian chó má này nữa, đừng làm Yêu Thần gì nữa, ta đưa nàng đi…”

Mũi Hoa Thiên Cốt cay cay, lại chỉ có thể ra sức lắc đầu: “Xin lỗi, xin lỗi.”

“Đừng suốt ngày nói xin lỗi nữa, nàng đâu có lỗi với bất kì ai, là bọn họ có lỗi với nàng!”

Hắn nâng mặt nàng lên hôn mạnh.

Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 2) của Fresh Quả Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.