Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 07 phần 3

Phiên bản Dịch · 4296 chữ

Tới lúc này mặt Ngọc Đế và chúng tiên hết xanh lại tím, giờ chẳng những phòng ngoài lại còn phải phòng trong. Bọn họ đều biết uy tín của Đấu Lan Can ở Tiên giới, sợ binh tướng sẽ trở giáo với mình ngay tại đây.

Kết giới này mặc dù kiên cố nhưng chỉ dùng đối kháng với bên ngoài, nhưng nếu công phá từ phía trong, e rằng không chịu nổi một đòn. Yêu ma ùa vào tất sẽ xảy ra giao chiến. Chỉ có bọn Sát Thiên Mạch thì không sao, nay còn thêm đám người Đấu Lan Can từ man hoang ra nữa, tất lưỡng bại câu thương.

Quả nhiên không đợi chúng tiên bình tĩnh lại, hai bóng người một đỏ một xanh đã bay vụt từ góc lên.

“Mau ngăn họ lại!” Ngọc Đế vội hô.

Chúng tiên nhìn họ, không phải thiên binh thiên tướng mà là em trai ruột của Đấu Lan Can, Nam Lĩnh Hàn và Bắc Hải Long Vương, ai ngăn họ được?

Hai người phóng vụt tới phá kết giới, sung sướng chạy lại trước mặt Đấu Lan Can.

Cơ hội chín muồi. Đông Phương Úc Khanh và đám người Khoáng Dã Thiên không hẹn mà cùng tấn công vào chỗ kết giới vừa khép lại, ánh sáng bùng lên, không trung bỗng vang một tiếng nổ lớn, yêu ma và mọi người ở man hoang ùn ùn kéo vào.

Lúc này Nam Lĩnh Hàn và Bắc Hải Long Vương đã kích động không nói nên lời. Một kẻ vì chuyện của Đấu Lan Can mà khúc mắc với Tiên giới, một người bộc trực thẳng thắn đã mến Đấu Lan Can từ lâu, sao có thể để tâm nhiều vậy. Mỗi người nắm một tay Đấu Lan Can, chỉ lo ôn chuyện.

Đấu Lan Can thấy tu vi của Nam Lĩnh Hàn đã tăng hơn nhiều, dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị; Bắc Hải Long Vương với mái tóc dài đỏ rực, càng trở nên xinh đẹp quyến rũ hơn trăm năm trước, tâm trạng cực kì vui vẻ.

Cúi đầu thấy chỉ chốc lát nữa thôi hai bên sẽ vung đao chém giết, ông gầm lên giận dữ. Thiên binh thiên tướng và những người ở man hoang, thậm chí cả yêu ma đều bất giác lùi lại.

Đấu Lan Can như một vị thần giáng trần, lạnh lùng nhìn Ngọc Đế và chúng tiên.

“Uổng cho các người suốt ngày nói phổ độ chúng sinh gì đó, hóa ra đều là làm bộ làm tịch cả. Tiên, Phật của Cửu Thiên nỡ đối xử với một đứa bé như thế sao?”

Đấu Lan Can vẫn oai hùng bốn biển, khí dội tám phương giống như năm đó, mọi người bị ông trách cứ không khỏi xấu hổ, nhưng lại nghĩ tới màn giết chóc tanh máu lúc nãy của Nam Vô Nguyệt. Nếu như trước kia chỉ vì nó là Yêu Thần mà bị phạt thì quả hơi oan uổng, nhưng giờ tuyệt đối không quá đáng, thế nên mọi người bắt đầu thấy mình có lí.

Đài sen của Sát Thiên Mạch vẫn lơ lửng giữa trời mà không đáp xuống, tựa như đang sợ bụi đất của tiên cảnh Dao Trì vấy bẩn mình. Hắn không nói, Xuân Thu Bất Bại cũng không biết hắn đang nghĩ gì nên không dám tự phát binh, im lặng đứng xem đám Đấu Lan Can giằng co với Tiên giới. Xuân Thu Bất Bại biết Sát Thiên Mạch bao lâu nay nghĩ tất cả mọi cách cứu Nam Vô Nguyệt chỉ vì lời gửi gắm của Hoa Thiên Cốt. Nhưng không sao, chỉ cần kết quả, ai bận tâm động cơ làm gì.

Đông Phương Úc Khanh và Hoa Thiên Cốt im lặng bước từng bước tới gần Kiến Mộc nơi Nam Vô Nguyệt bị trói, muốn dùng pháp thuật để ẩn thân trước chúng tiên thật không phải chuyện dễ dàng.

Thấy tình hình phát triển y như kế hoạch của mình, Đông Phương Úc Khanh khẽ thở phào. Chỉ với trạng thái thế lực cân bằng như này, bọn họ mới có đủ tư cách đàm phán với Tiên giới. Mục đích của đàm phán cũng không phải là cứu người, bởi rõ ràng Tiên giới không muốn thương lượng nhưng cũng muốn tránh chiến tranh nên mới phải miễn cưỡng nghe, tuy nhiên có một điều chắc chắn sẽ không giao người ra. Điều bọn họ đang làm chẳng qua giống mục đích lúc đầu của Tiên giới, để kéo dài thời gian mà thôi. Kéo tới tận khoảnh khắc cuối cùng của Ngũ Tinh Diệu Nhật, cho dù có thật sự đánh nhau thì tổn thất cũng không nặng nề.

Ma Nghiêm và Đấu Lan Can trước kia rất thân thiết, phụng lệnh tiến lên can thiệp. Đấu Lan Can và Ma Nghiêm đứng đối diện nhau nhưng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

“Lần này chúng ta tới đây có hai mục đích, xin Tiên giới khoan hồng cho Yêu Thần Nam Vô Nguyệt và hạ lệnh đặc xá tất cả lỗi lầm của những người ở man hoang. Chúng ta đã ra khỏi man hoang thì quyết không trở về.” Đấu Lan Can gằn từng tiếng.

Chẳng mấy chốc chúng tiên đã bàn bạc xong, những người trong man hoang đã ra, lại hợp lực với nhau, muốn đày bọn họ về đó còn khó hơn lên trời. So với việc ép bọn họ tới tức nước vỡ bờ thì không bằng thuận nước giong thuyền. Nhưng nếu muốn Nam Vô Nguyệt sống, đó là chuyện không thể.

Đúng lúc mọi người ở Dao Trì đều tập trung hết vào bên Đấu Lan Can, Đông Phương Úc Khanh và Hoa Thiên Cốt đã thần không biết quỷ không hay tới sau Kiến Mộc. Tiên khóa cực kì khó mở, huống chi còn đâm xuyên qua xương Nam Vô Nguyệt. Hoa Thiên Cốt đau lòng nhìn thằng bé, sợ thủ vệ bên cạnh phát hiện, bèn đặt tay lên đầu nó gọi: “Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt...”

Nam Vô Nguyệt bị mất máu quá nhiều, đang dần hôn mê bỗng nghe thấy giọng của Hoa Thiên Cốt, tròn mắt ngẩng đầu lên lại không nhìn thấy gì, còn tưởng mình nằm mơ.

“Tỉ tỉ ở đây, Tiểu Nguyệt, đệ không thấy tỉ đâu. Xin lỗi, để đệ phải chịu khổ rồi. Tỉ tỉ đang nghĩ cách cứu đệ ra ngoài, có thể sẽ hơi đau, đệ cố chịu, đừng lên tiếng.”

Nước mắt Nam Vô Nguyệt chảy ào ào, Hoa tỉ tỉ tới cứu nó thật sao? Nó biết Hoa tỉ tỉ sẽ không bỏ mặc nó mà.

Khoảnh khắc Đông Phương Úc Khanh tháo khóa tiên, Hoa Thiên Cốt gắng sức đánh gãy xiềng xích rồi rút khỏi xương Nam Vô Nguyệt.

Mọi người nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại xem, không ngờ lại thấy Nam Vô Nguyệt hất văng xiềng xích bay tới giữa không trung, cổ tay và mắt cá chân vốn liên tục ứa máu đang dần khép miệng, ai cũng đều kinh hãi.

Ma Nghiêm mặc dù vẫn đối mặt với Đấu Lan Can, nhưng không lúc nào ngơi để ý Nam Vô Nguyệt. Ngay tại phút tiên khóa bị tháo, một luồng sáng trắng lập tức bắn ra.

Hừ, con nhóc kia quả nhiên đến đây.

Nam Vô Nguyệt khép hờ hai mắt, đau quá nên đã ngất từ lâu, Hoa Thiên Cốt vừa cầm máu cho thằng bé vừa truyền nội lực vào trong người nó. Ma Nghiêm sớm đoán trước còn đánh một đòn chí mạng, tốc độ quá nhanh. Nàng ôm Nam Vô Nguyệt đẩy nó ra sau, bốn phương tám hướng đều bị Ma Nghiêm phong tỏa không trốn được. Đông Phương Úc Khanh theo bản năng chắn trước hai người họ.

Hoa Thiên Cốt vội vàng tung một chưởng đẩy Đông Phương Úc Khanh ra, đồng thời xoay người, ôm chặt Nam Vô Nguyệt vào lòng, mặc cho luồng sáng quất lên lưng mình.

Thấy luồng sáng trắng biến mất trước người Nam Vô Nguyệt một thước, Ma Nghiêm biết đã đánh trúng. Những người khác cũng tập trung đề phòng kẻ ẩn thân trên trời, thầm khó hiểu trong lòng, đó là pháp thuật gì mà có thể qua mặt bao nhiêu tiên nhân như thế này.

“Nghiệt chướng! Còn không mau hiện nguyên hình!” Ma Nghiêm khẽ quát, dường như không ngờ Hoa Thiên Cốt vì không để bại lộ sức mạnh Yêu Thần của mình mà gắng chịu đòn. Nhưng tất cả pháp lực của nó đã bị Bạch Tử Họa phế từ lâu, không dùng yêu lực thì ngay cả người phàm cũng không bằng.

Đông Phương Úc Khanh và Hoa Thiên Cốt dần hiện hình giữa không trung, nàng lau vết máu bên miệng đi, cười nhạt, phất tay ý bảo Đông Phương Úc Khanh và mọi người ở man hoang đứng dưới rằng mình không sao.

Cuối cùng cũng cứu được Tiểu Nguyệt, cũng đã lấy được lời hứa của Tiên giới. Nàng và Đấu Lan Can nhìn nhau, thầm nghĩ cách rời khỏi đây ngay lập tức.

Ma Nghiêm cười lạnh, mục đích của hắn chính là dụ nàng ra, tóm gọn một mẻ.

“Cốt Đầu, cẩn thận!” Đông Phương Úc Khanh thấy bất thường, nhưng vẫn chậm một bước. Nam Vô Nguyệt trong lòng Hoa Thiên Cốt bỗng trợn mắt, không thấy con ngươi, chỉ thấy lòng trắng. Tay phải nó đâm xuyên qua người nàng, may mà vị trí hơi lệch, không moi được tim.

Hoa Thiên Cốt bị thương nặng, khẽ buông tay, Nam Vô Nguyệt trượt ra ngoài, một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn ôm thằng bé vào lòng, đó chính là Nghịch Thủy Thiên Phàm Thanh Thủy Anh.

“Thuật bù nhìn?” Hoa Thiên Cốt lảo đảo, cúi đầu quả nhiên thấy Huyễn Tịch Nhan đang che mặt đứng một góc, mười ngón tay mở ra, vô số sợi tơ khí trong suốt quấn trên người Nam Vô Nguyệt.

Thì ra lúc đầu Ma Nghiêm chẳng những làm đủ loại phong ấn Nam Vô Nguyệt mà còn hợp tác với những kẻ khác hạ chú lên thằng bé.

Đông Phương Úc Khanh muốn bay tới bên cạnh Hoa Thiên Cốt lại bị một vách ngăn trong suốt trên không bắn ngược trở về. Đúng lúc đó Mạnh Chương Thần Quân, Chu Tước Thần Quân và cả Ngũ Nhạc Tân Nhân đã vây quanh hắn.

Tất cả mọi người ở Dao Trì đều tuốt kiếm, bày bố đại trận và kết giới hòng vây bắt yêu ma và những người ở man hoang. Đấu Lan Can thấy Hoa Thiên Cốt bị thương, phá vây trở ra, nhưng lại bị Sênh Tiêu Mặc bám sát. Đám Hủ Mộc quỷ bắt đầu ra tay với người của Hiên Võ Thánh Đế. Tình hình vô cùng rối loạn, những người này ai cũng là cao thủ Lục giới, tức thì cả Dao Trì lóng lánh đầy màu sắc, vang lên những âm thanh như vàng gãy ngọc tan.

Hoa Thiên Cốt thấy trận chiến không thể tránh được, hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Ma Nghiêm đang lạnh lùng trông.

Sự căm hận không hề che giấu trong mắt Ma Nghiêm khiến Hoa Thiên Cốt hơi buồn. Tới tận lúc này nàng vẫn tôn kính, coi Ma Nghiêm là sư bá dẫu ông ta chưa từng thích nàng. Nàng chỉ muốn cứu Tiểu Nguyệt mà thôi, chẳng lẽ ông ta cứ nhất định phải dồn nàng vào chỗ chết sao?

Bỗng một bóng đỏ rực lao tới chắn trước mặt nàng, tốc độ cực nhanh khiến nàng không thấy rõ.

“Sát tỉ tỉ...” Hoa Thiên Cốt có chút kinh ngạc, bởi vì dáng vẻ của Sát Thiên Mạch đã thay đổi rất nhiều. Mái tóc dài sắc tím càng đậm màu, gần như biến thành màu đen, phản chiếu ra một vầng sáng mờ màu tím quỷ dị âm u. Ấn kí hình hoa trên khóe mắt giờ đã tỏa ra cả trán và nửa bên má nhưng chưa tới cổ. Đôi đồng tử đỏ tươi không thấy con ngươi cũng không thấy ánh sáng, giống như hai hòn ngọc máu được khảm trong hốc mắt, càng trở nên lấp lánh xinh đẹp hơn trước, còn khiến người khác có chút kinh ngạc hoảng hồn.

Mọi người trong Dao Trì thấy hắn, bất giác ngừng tay, thoáng thất thần. Một người có được tinh hoa của trời đất, mang dáng vẻ điên đảo chúng sinh như thế lại là kẻ đứng đầu yêu ma, đế vương hai giới, thật khiến người ta vừa kính vừa hận.

Sát Thiên Mạch chậm rãi cúi đầu, mỉm cười nhìn Hoa Thiên Cốt, phong thái tao nhã, lại giống như mãnh thú đang ngủ đông.

“Ma Nghiêm, lần trước ngươi hạ độc thủ với nàng ở trên biển, hôm nay Sát Thiên Mạch ta phải trả gấp bội.”

Ngày ấy Sát Thiên Mạch tới quá muộn, Hoa Thiên Cốt đã không để ý mình bị trọng thương chạy tới Trường Lưu. Hắn nghe Lam Vũ Lan Phong bẩm báo tất cả, chỉ hận không thể róc xương xẻ thịt Ma Nghiêm. Sau đó vì tu luyện Yêu Hồn Phá mà nhập ma càng sâu, Xuân Thu Bất Bại và Vân Ế thay nhau khuyên ngăn nhưng hắn vẫn một mực không nghe.

Ma Nghiêm nhìn Sát Thiên Mạch, mày nhíu chặt. Sát Thiên Mạch của ngày hôm nay, hắn không có khả năng thắng được. Mà Sênh Tiêu Mặc bên kia đang phải gồng hết sức chống trả Đấu Lan Can, sắp không chịu nổi nữa rồi. Đông Phương Úc Khanh không địch nổi chúng tiên liên thủ, nhưng giương đông kích tây, xuất quỷ nhập thần, tạm thời không thể khống chế. Hoa Thiên Cốt đuổi theo Thanh Thủy Anh muốn giành lại Nam Vô Nguyệt, còn phải đánh với cả Huyễn Tịch Nhan. Nhưng Hoa Thiên Cốt trước phải khống chế hai người đó, sau phải ứng phó với cả Nam Vô Nguyệt đang bị điều khiển, lại liên tục chú ý không để thằng bé bị thương, không dùng yêu lực thì chắc chắn không thể đánh lại.

Ma Nghiêm ngẩng đầu nhìn lên trời, xung quanh mặt trời chính ngọ đã có năm đốm sáng nhỏ. Sắp tới thời khắc đó rồi, cứ tiếp tục kéo dài thế này không phải là cách.

“Ta không đánh với ngươi.” Ma Nghiêm lạnh lùng nói, quay đầu bay về phía Đấu Lan Can. Thấy Sênh Tiêu Mặc bị trúng một chưởng giữa ngực, hắn không kìm được mà hoảng sợ.

Sát Thiên Mạch nào chịu để hắn đi, lập tức ra tay. Hai người liền đánh nhau, một kẻ ra sức né tránh một kẻ điên cuồng tấn công.

Dòng nước đầy màu sắc của Dao Trì nổi sóng, sôi sục không ngừng. Mùi máu, mùi hoa và các mùi khác hòa trong không khí. Còn có cả tiếng hét, tiếng gầm, tiếng kim loại va chạm hòa vào nhau. Hoa Thiên Cốt ngày càng lo lắng, nếu tiếp tục như thế, chỉ sợ tiên cảnh Dao Trì xuất thế sẽ trở thành bãi tha ma.

Đúng vào lúc này, một đám người bay từ phía xa tới, mới đầu còn tưởng là các tiên phái khác đưa người tới giúp, không ngờ nhìn kĩ lại là toán Trúc Nhiễm.

Đông Phương Úc Khanh thầm than hỏng bét.

Hoa Thiên Cốt co rúm mình lại, bất giác đưa tay lên sờ khuôn mặt đã dịch dung của mình, nhưng vẫn sợ hãi, tiện tay lượm một cái mũ có mạng che màu trắng đội lên đầu.

Đông Phương Úc Khanh nhìn Hoa Thiên Cốt đằng xa đang luống cuống tay chân, trúng liên tiếp mấy chưởng, vội vàng truyền âm nói: “Cốt Đầu, đừng cuống, giật mạng che mặt của Huyễn Tịch Nhan xuống, rồi truyền âm cho Thanh Thủy Anh, nói với ả rằng nếu không trả Tiểu Nguyệt cho nàng thì nàng sẽ vạch trần gian tình của ả và Ngọc Đế ọi người biết.”

Tiên giới vốn hòa bình, không giống ba giới yêu, ma, người vì ngôi vị đế vương mà suốt ngày giết chóc. Rất nhiều vị tiên có năng lực, nhưng ai cũng không phục ai, lại tự ình thanh cao, không muốn ra tay vì hư danh, nên kết quả là để cho Ngọc Hoàng có pháp lực thấp nhất làm Tiên đế. Thiên Đình hư danh, phong chức vị cho vài vị tản tiên, cho họ đứng hàng tiên ban, dần dần tập trung thế lực quyền uy vào tay Tiên giới, có điều không quản lí giống bộ tộc Thần giới thời thượng cổ. Thành tiên trường sinh bất lão, vậy nên vị trí Tiên đế vẫn để Ngọc Hoàng đảm nhiệm, ông ta chỉ là một bù nhìn, mặc dù bảo sao nghe vậy nhưng cực kì khôn khéo, không quá để tâm tới chuyện đời, nhưng dẫu sao vẫn đang ngồi trên ngai vàng nên uy tín vẫn phải có.

Hoa Thiên Cốt không ngờ quan hệ của tiên nhân cũng hỗn loạn như thế, đưa mắt nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy Trúc Nhiễm mà không thấy Bạch Tử Họa, tâm trạng cũng dần bình tĩnh.

Nàng theo lời Đông Phương Úc Khanh truyền âm cho Thanh Thủy Anh, quả nhiên thấy ả lập tức đờ đẫn, mặt trắng bệch. Huyễn Tịch Nhan nhìn ả đột nhiên bất động, bỗng thấy lạ, quay đầu lại nhìn nàng, không ngờ phút chốc đã bị Hoa Thiên Cốt giật mạng che mặt xuống.

Ả nghẹn ngào thét lên, vội vàng che mặt mình lại, nhưng vẫn bị Hoa Thiên Cốt và một số người khác nhìn thấy.

Thuật bù nhìn ả tu luyện uy lực rất mạnh nhưng cũng rất kì quái, mỗi lần sử dụng thì những bộ phận dưới mắt sẽ dịch chuyển sai vị trí, ví dụ như chỉ cần ả bĩu môi thì đối thủ sẽ tự giang tay tát mình một cái, chỉ cần cái mũi hếch sang bên trái thì đối thủ sẽ tự xoay tròn. Kẻ có tu vi thấp càng dễ bị khống chế, nhưng một lần chỉ có thể khống chế một người. Lần này ả vô cùng dễ dàng khống chế Nam Vô Nguyệt tuổi nhỏ không có chút pháp lực và khả năng phản kháng, lợi dụng thằng bé tấn công kiềm chế Hoa Thiên Cốt, bởi vậy cả khuôn mặt đều biến dạng, giống như bị nặn loạn cả lên, cực kì đáng sợ.

Huyễn Tịch Nhan bị mọi người thấy mặt, xấu hổ đến cực điểm, không đấu nữa, quay đầu bỏ chạy. Thanh Thủy Anh cũng xấu hổ đứng ngẩn ra giữa không trung, nhất thời không biết làm sao cho phải. Nếu trả Tiểu Nguyệt lại cho Hoa Thiên Cốt thì ả biết ăn nói với Ma Nghiêm như thế nào. Nhưng nếu không trả, Hoa Thiên Cốt nói vụ đó ra, sau này ả sao sống yên ở Tiên giới được nữa. Hai giới yêu ma xưng hùng bằng thực lực, còn Tiên giới lại dựa vào thanh danh. Hình tượng Ngọc Đế hiền lành chẳng những sẽ bị sụp đổ trong tay ả, quan trọng nhất là Vương Mẫu, người đàn bà độc ác đố kị kia sao chịu bỏ qua.

Mặt Thanh Thủy Anh lúc xanh lúc trắng, cuối cùng vẫn giả vờ đánh mấy chiêu với Hoa Thiên Cốt, rồi hét lên thảm thiết, ngã xuống đất, tiếp đó ảo não chạy đi.

Hoa Thiên Cốt thở phào, vội vàng bay về phía Nam Vô Nguyệt, đã thấy một người đang từ từ đỡ Nam Vô Nguyệt dậy, sau đó cười như không cười nhìn nàng.

Hoa Thiên Cốt nổi da gà: “Trúc Nhiễm, sao ngươi về nhanh thế?”

Trúc Nhiễm không đáp lời, cởi áo khoác lên người Tiểu Nguyệt, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, hai mắt lóe sáng rạng rỡ, lẩm bẩm: “Chân thân của Yêu Thần đây à?”

“Trúc Nhiễm, sư phụ ta đâu?”

Trúc Nhiễm nhếch mép cười: “Giết rồi.”

Hoa Thiên Cốt giật mình, người loạng choạng.

“Ha ha, lừa người thôi. Thần đâu giết nổi Bạch Tử Họa, nhiệm vụ thất bại, sư phụ người thật lợi hại, phát hiện quá sớm. Thần không ngăn được, cũng không muốn chết, đành phải chạy về trước báo tin.”

Hoa Thiên Cốt thấy mũi hắn đang dần chảy máu, lấy tay áo lau một cái mà đã dính đầy.

Nàng biết gã bị nội thương nặng, sư phụ rất ít khi mạnh tay như thế, nhất định trận chiến của hai người vô cùng dữ dội.

“Ngươi không sao chứ?”

“Thần vốn là người tham sống sợ chết, đương nhiên sẽ không để mình xảy ra chuyện gì, nhưng Đông Phương Úc Khanh tưởng rằng có thể dựa vào cấm thuật của thần để giữ chân sư phụ người, thần lại không thấy thế. Rõ ràng trước đó Bạch Tử Họa đã biết thần cũng ra khỏi man hoang, đoán chắc thần sẽ giúp người nên đã sớm thông thạo cách phá giải pháp thuật của thần. Dù Bạch Tử Họa tạm thời bị cầm chân nhưng chẳng mấy chốc sẽ đến thôi. Chúng ta đi mau!”

Đúng lúc đó, cả Ma Nghiêm và Sát Thiên Mạch đang chiến đấu dữ dội đều ngừng lại, chết sững nhìn hai người họ từ phía xa.

Ma Nghiêm mặc dù không địch lại Sát Thiên Mạch nhưng cũng không chịu đánh trực tiếp với hắn mà luôn né tránh, cho nên không bị thương nặng. Giờ này lại thấy Trúc Nhiễm một màu áo xanh, mặt đầy sẹo hệt như quái thú, đờ đẫn ngẩn người, ngay cả kiếm rơi xuống đất cũng không nhận ra. Mọi người chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn, tất cả đều vừa ứng chiến vừa quay sang xem người đó là ai.

Bỗng Sát Thiên Mạch nổi cơn điên, hai mắt đỏ ngầu như sắp rỏ máu, lao về phía Trúc Nhiễm, khuôn mặt cực kì xinh đẹp trở nên dữ tợn.

Sát Thiên Mạch ngửa đầu hét lên, tiếng giận rung chuyển đất trời: “Trúc Nhiễm! Ta phải giết ngươi!”

Trúc Nhiễm ngẩng đầu, nhìn Sát Thiên Mạch đằng đằng sát khí lao thẳng về phía mình, gương mặt mang ý cười khinh miệt, không hề lo sợ trốn sau lưng Hoa Thiên Cốt, đẩy nàng lên trước chắn ình.

Sát Thiên Mạch cố dừng lại trên không cách Hoa Thiên Cốt tầm một thước, vì kích động mà lồng ngực không ngừng phập phồng. Hoa Thiên Cốt chưa bao giờ thấy hắn giận đến thế, Sát tỉ tỉ có thù với Trúc Nhiễm ư? Sao trước kia chưa bao giờ thấy hai người nhắc tới. Có điều nhìn vẻ mặt vô cùng tức giận và oán hận sâu đậm này, nhất định là thâm thù không đội trời chung.

“Trúc Nhiễm! Đồ tiểu nhân bỉ ổi! Lăn ra đây cho ta!”

“Ta không ra đấy, ngươi làm gì được ta?” Trúc Nhiễm cười như trẻ con.

Sát Thiên Mạch tức đến nỗi sắp phun ra lửa, liên tục xuất chiêu. Trúc Nhiễm lại giữ chặt Hoa Thiên Cốt từ phía sau để nàng làm lá chắn ình. Sát Thiên Mạch biết chiêu thức của mình uy lực quá lớn, sợ sẽ ngộ thương nàng, mỗi lần đánh tới trước mặt Hoa Thiên Cốt đều dừng lại đúng lúc.

“Nhóc con! Tránh ra!”

Ngay trong thời khắc quan trọng này bọn họ có thể bình an trở ra hay không đã là cả một vấn đề, Hoa Thiên Cốt không muốn hai người họ đánh nhau. Huống chi Trúc Nhiễm lại có ơn lớn với nàng, không thể để Sát tỉ tỉ giết gã không rõ ràng như vậy được.

“Tỉ tỉ, đừng...” Hoa Thiên Cốt ôm lấy tay Sát Thiên Mạch, lại bị hắn đẩy mạnh ra. Trước đây bất kể có mất lí trí thế nào, Sát Thiên Mạch cũng chưa từng thô bạo với nàng, xem ra lần này thực sự hận đến cùng cực, không giết không được. Hoa Thiên Cốt nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

Mái tóc dài của Sát Thiên Mạch tung bay giữa trời như một tấm màn lớn, đồng thời chưởng lực từ hai bàn tay hợp với ánh sáng đỏ bùng lên như ánh kiếm đâm thẳng về phía Trúc Nhiễm. Gã không thể lui, mặc dù biết rõ thực lực của mình kém Sát Thiên Mạch quá xa, nhưng vẫn không hề sợ hãi nói: “Sát Thiên Mạch, trước khi chết Lưu Hạ có để một câu lại cho ngươi, ngươi muốn biết không?”

Sát Thiên Mạch lập tức cứng người, suy sụp lùi lại hai bước, nhưng vẫn đánh một đòn chí mạng như mưa sao băng về phía Trúc Nhiễm. Nhìn như không thể tránh, nhưng Trúc Nhiễm tự có cách của mình, không ngờ chưa kịp hành động đã có một người hiện ra trước mắt.

“Đối thủ của ngươi là ta.” Ma Nghiêm đỡ đòn của Sát Thiên Mạch, họng trào lên vị tanh.

Mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trúc Nhiễm vẫn đứng yên đó, vẻ mặt oán hận nở một nụ cười lạnh khinh thường, hai đấm tay run rẩy tiết lộ sự kích động và phẫn nộ trong lòng gã.

Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 2) của Fresh Quả Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.