Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 04 phần 1

Phiên bản Dịch · 3772 chữ

Chương 4: Tình là gì?

Còn chưa tới Mao Sơn, từ xa đã nghe thấy tiếng chuông ngân dài trong Vạn Phúc cung. Các đệ tử bày binh bố trận, dáng vẻ như gặp đại địch, không khí tiêu điều và vô cùng căng thẳng.

Còn kịp không? Mãi tới khi thấy bóng Vân Ẩn đứng hiên ngang giữa quảng trường, Hoa Thiên Cốt mới thở phào.

Một cô gái áo đỏ đang quỳ dưới đất khóc thất thanh, chắc là Thanh Liên. Người đang nhíu mày đứng cạnh không nói gì hẳn là Thanh Hoài. Mặt đất xung quanh mấp mô, cỏ cây núi đá đều bị phá hủy, tựa như bão tố quét qua, có vẻ vừa rồi đã xảy ra một trận chiến dữ dội.

Sợ các đệ tử khác hoang mang, Hoa Thiên Cốt đội nón có mạng che mặt màu trắng mà Đông Phương Úc Khanh đưa cho rồi mới đáp mây xuống, cực kì dễ dàng bay thẳng vào giữa trận.

Vân Ẩn nhìn nàng chằm chằm, kích động tới mức hai mắt trợn tròn, môi run lẩy bẩy, đứng không vững.

“Chưởng…”

Hoa Thiên Cốt tiến lên hai bước cầm lấy tay hắn, khẽ nhéo, sau đó lắc đầu.

Vân Ẩn có chút hoang mang, mông lung gật đầu, nhìn nàng đội nón che mặt, lại nhìn Đông Phương Úc Khanh, tâm trạng kích động dữ dội.

Nàng đã về?! Cuối cùng nàng cũng về?! Đông Phương Úc Khanh cuối cùng cũng đón được nàng về?!

Vân Ẩn nắm chặt tay Hoa Thiên Cốt, phút chốc không kìm được nước mắt.

“Hai người họ?” Đông Phương Úc Khanh chỉ về phía Thanh Liên thỉnh thoảng khóc không thành tiếng, thỉnh thoảng lại ngửa mặt lên trời cười sặc sụa như kẻ điên.

“Là hai vị sư thúc của ta, từ lúc ta nhập môn vẫn chưa thấy bao giờ, nhưng sư phụ từng nhắc tới họ, bảo rằng năm mươi năm trước họ phạm phải tội ác tày đình nên bị đày tới man hoang. Bây giờ họ về tìm sư phụ báo thù, ta bảo sư phụ đã tạ thế nhưng họ không tin, nói sư phụ có tiên thân bất tử, điên điên khùng khùng gây náo loạn, lại nói sư phụ sợ bọn họ nên trốn rồi. Còn bảo nếu diệt cả Mao Sơn thì không tin sư phụ không ra.”

“Không có thương vong chứ?”

“Không có, hai người bọn họ quá lợi hại, lại là trưởng bối, ta không muốn thêm thương vong vô nghĩa nên chỉ dùng trận vây bắt, không hề tấn công trực diện. Nhưng Thanh Liên sư thúc dùng quan vi xem cả Mao Sơn, thậm chí cả Lục giới cũng không thấy chút tăm hơi nào của sư phụ, bấy giờ mới chịu tin sư phụ thật sự đã tạ thế, nên bỗng dưng hóa điên ở đây.”

Hắn đứng một bên nhìn, không biết làm sao cho phải. Nhưng nếu bọn họ ra khỏi man hoang thì chắc chắn có liên quan đến Đông Phương Úc Khanh, nói không chừng Hoa Thiên Cốt cũng đã ra. Vì thế hắn mừng như điên, không ngờ chẳng mấy chốc đã thấy Đông Phương Úc Khanh đưa nàng tới. Nhưng sao nàng phải che mặt, lại không nói gì, chẳng lẽ sợ các đệ tử khác biết chuyện, tiết lộ tin tức nàng đã thoát khỏi man hoang ư?

Hoa Thiên Cốt nhìn Thanh Liên quỳ giữa quảng trường qua lớp lụa trắng, không kìm được xót xa. Nàng tiến lên hai bước, lại thấy Vân Ẩn vẫn nắm chặt tay mình.

Hoa Thiên Cốt quay đầu nhìn hắn, lúc này Vân Ẩn mới từ từ thả tay ra, tựa như chỉ cần buông một chút thôi sẽ lập tức không thể tìm thấy tung tích của nàng nữa, cuộc gặp gỡ này chỉ là một giấc mơ.

“Hai người bọn họ cực kì lợi hại… Cẩn thận…”

Hoa Thiên Cốt gật đầu, đi tới trước mặt Thanh Liên và Thanh Hoài, một ánh sáng cực lớn tràn ra, phủ lấy ba người, bên ngoài như bị cách một lớp màng nước, không thể thấy rõ.

“Thần tôn.” Thanh Hoài thấy nàng thản nhiên nói, ông ta gầy gò, tinh thần sa sút, vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi còn trẻ, nhưng lại không thấy chút khí chất tiên nhân nào, nhìn qua cũng chỉ như một người bình thường.

Hoa Thiên Cốt giật mình: “Ngươi là?”

Nàng quay đầu nhìn về phía Thanh Liên tóc tai bù xù ngồi giữa đống gạch đổ nát, như một đóa hoa đang nhanh chóng tàn phai, không ngừng thì thào: “Vì sao lại chết, vì sao lại chết? Chàng phải chết trong tay ta mới phải! Sao chàng có thể chết!”

Nàng khẽ nhíu mày: “Thì ra là các ngươi.”

Lúc ấy nàng bị mù, không nhìn thấy gì nhưng vẫn cảm nhận được âm thanh. Hai người họ thuộc đám người bắt được nàng ở man hoang, chính là người phụ nữ muốn ăn tim gan của nàng và người đàn ông mang cung thạch.

Sau đó biết Hoa Thiên Cốt là Yêu Thần, hai người bọn họ mặc dù cũng ra khỏi man hoang nhưng chắc chắn đã vô cùng cẩn thận tránh mặt nàng, cho nên nàng chưa thấy bao giờ.

Mặc dù không tới mức thù hận, nhưng nhớ lại sự lăng nhục và đau đớn khi ấy nàng vẫn thấy buồn bã. Nghĩ tới việc mình trần như nhộng bị người đàn ông này nhìn thấy, Hoa Thiên Cốt có chút xấu hổ, quay đầu đi.

“Sao các ngươi dám tự tiện hành động, để lộ hành tung?”

“Thần tôn thứ tội, có vài ân oán cá nhân chưa dứt, không đợi kịp nên chưa xin chỉ thị.” Khó khăn lắm mới thoát khỏi man hoang, dù sao ông ta cũng biết ơn Hoa Thiên Cốt, nhớ tới lúc vì sinh tồn mà làm ra loại việc đó lại thấy hơi áy náy.

“Về đi thôi, Thanh Hư đạo trưởng đã mất, đừng báo thù nữa.”

Đột nhiên cô gái áo đỏ nhào đến, túm chặt lấy nàng: “Sao chàng lại chết? Chàng chết như thế nào? Sao chàng lại chết được? Ai đã giết chàng? Ai giết được chàng? Một tên Xuân Thu Bất Bại nho nhỏ sao có thể? Các ngươi gạt ta! Các ngươi đều gạt ta!”

“Thanh Liên…” Thanh Hoài đau lòng muốn đỡ nàng dậy, không ngờ lại bị nàng không khách khí đánh một chưởng đẩy ra.

Hoa Thiên Cốt nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi giải thích: “Quả thật ông ấy đã bị Xuân Thu Bất Bại và đệ tử Vân Ế sát hại để cướp xích Thuyên Thiên, cả Mao Sơn bị giết. Năm đó ta vừa lên Mao Sơn bái sư học nghệ, tận mắt chứng kiến cảnh thi thể chất đống và đạo trưởng tạ thế, Vân Ẩn không gạt ngươi. Nếu trong lòng ngươi vẫn còn cho rằng mình là đệ tử Mao Sơn thì đừng gây sự nữa, theo ta về thôi.”

Mắt Thanh Liên đầy tơ máu nhìn nàng chằm chằm: “Người đã gặp chàng lần cuối? Chàng nói gì? Có nhắc tới ta không?”

Hoa Thiên Cốt nhăn mày, chậm rãi lắc đầu.

Thanh Liên bắt lấy nàng ra sức lay, móng tay dài găm sâu vào da thịt: “Ta không tin! Ta không tin! Chàng sao có thể không nhắc tới ta! Chàng yêu ta như thế! Yêu ta như thế! Các ngươi gạt ta! Các ngươi đều gạt ta!”

Hoa Thiên Cốt nhìn nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt chảy ào ạt, phút chốc đã trở nên già nua, mái tóc đen dần chuyển xám, rồi nhạt dần, thành màu trắng. Một trận gió thổi qua, tất cả chúng bay theo gió. Nhất thời khung trời đều là những sợi tóc bạc của nàng tung bay vấn vít.

“Thanh Liên!” Thanh Hoài lảo đảo lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn mái tóc nàng chẳng mấy chốc đã rụng hết, nếp nhăn từng chút một lan ra khắp mặt.

Thanh Liên ngồi co quắp dưới đất, như thể một con búp bê vô hồn, miệng không ngừng lẩm bẩm tựa như đang nói chuyện với ai đó.

“Cơ thể ta yếu ớt lại hay bệnh, ngày nào cũng chỉ nằm trên giường, nhìn mọi người luyện kiếm qua song cửa sổ. Chàng và nhị sư huynh hôm nào cũng tới thăm ta, chơi với ta, mang cho ta bao món ngon. Nhị sư huynh chỉ biết ngây người nhìn ta cười, ngoan ngoãn nghe lời ta. Còn chàng lại biết rất nhiều chuyện, kể cho chúng ta nghe, còn dạy bảo ta. Chàng dạy ta Phiên Hoa Thiên Cốt Thằng, dạy ta Cửu Liên Hoàn. Chàng nói ‘Thanh Liên này, phải ra ngoài nhiều, bệnh mới chóng khỏi’, rồi cõng ta tới mấy ngọn núi chơi bao nhiêu lần. Khi chàng biết cưỡi kiếm, ta quấn lấy chàng bắt chàng phải mang ta bay, chàng lại bảo gió lớn, cẩn thận đặt ta vào trong mây. Khi ta tức giận đập phá đồ đạc, đánh mắng chàng, chàng vẫn cười hiền dỗ ta vui, không hề giận dữ. Ta ghét tất cả những thứ có thể phản chiếu bóng người, chàng lại lấy gương đồng ra nói với ta rằng kì thực ta đẹp nhường nào, rạng rỡ nhường nào, ta phải học cách đối diện bản thân, phải yêu mình quý mình. Chàng tìm thuốc khắp nơi, dịu dàng gội đầu, buộc tóc cho ta, khuyến khích ta phải có lòng tin, dù thế nào chàng vẫn mãi mãi yêu ta. Chàng tốt với ta như thế! Là chàng làm hư ta! Là chàng làm hư ta!”

“Lúc xuống núi trừ ma diệt quỷ, đôi cẩu nam nữ Vương Ốc Sơn chế giễu tướng mạo của ta, ta muốn chàng báo thù, chàng lại không chịu, nhị sư huynh muốn giết bọn chúng cũng bị chàng ngăn lại. Ta khóc nói chàng không thương ta, chàng lại đáp chàng có thể vào sinh ra tử vì ta, nhưng cũng không thể vì ta mà hại tới tính mạng người khác. Ta hỏi nếu có một ngày chàng phải chọn lựa giữa ta và người trong thiên hạ, nếu ta không chết thì người khác phải chết, chàng cũng không muốn vì ta mà làm hại ai ư? Chàng nói chàng vẫn chọn người trong thiên hạ, nhưng sẽ chết cùng ta.”

“Ta cảm động, cũng không nói nữa, càng yêu chàng nhiều hơn. Nhưng ta khờ, chỉ nhớ câu chàng sẽ chết cùng mình kia mà quên chàng chọn cả thiên hạ. Trong lòng chàng, ta quan trọng hơn chính bản thân chàng, nhưng chàng vốn đã đặt mình đằng sau thiên hạ, sau Mao Sơn. Ta ngu ngốc tin chắc tình yêu chàng dành cho ta giống như tình yêu của nhị sư huynh, có thể vượt qua tất cả danh dự, chính nghĩa, nguyên tắc cá nhân, sinh mạng của kẻ khác. Có điều sau đó ta biết ta sai rồi, sai trầm trọng. Chàng nói ta mượn danh tình yêu đi làm chuyện bất nghĩa. Nhưng ta chỉ muốn yêu chàng, dùng dáng vẻ đẹp hơn để yêu chàng, cũng chỉ hi vọng chàng càng yêu ta hơn mà thôi…”

“Chàng đày ta tới man hoang, ánh mắt chàng nói với ta chàng còn đau đớn hơn cả ta, nhưng sao chàng nỡ? Vì sao lại nỡ? Suốt năm mươi năm! Chưa có một ngày ta từ bỏ hi vọng! Ta biết chàng yêu ta! Chàng chỉ phạt ta thôi, giống trước kia khi ta làm sai chàng không cho ta ăn kẹo. Chờ tới ngày ta chuộc xong tội, chàng nhớ ta không chịu nổi nữa thì sẽ tới man hoang đón ta về!”

Thanh Liên ngửa mặt lên trời, khóc thét nhưng không thành tiếng được nữa.

“Ta chờ chàng suốt năm mươi năm ròng! Vì sao chàng không tới đón ta? Vì sao không tha thứ cho ta? Chàng đã quên ta rồi ư? Ta biết ta sai rồi, lúc rời đi ta luôn miệng nói hận chàng là giả thôi! Ta biết ta sai rồi! Khó khăn lắm ta mới tới tìm chàng được, sao chàng bỏ ta lại mà chết trước? Không phải chàng đã nói, sẽ chết cùng ta sao…”

“Thanh Liên!”

Thanh Hoài vội vàng chạy tới ôm nàng vào lòng, nước mắt nàng vẫn giàn giụa, nhưng lại dùng nội lực tự đoạn tâm mạch.

“Ta… ta chỉ là một cô gái ngốc nghếch mà thôi, chỉ muốn có một dung nhan xinh đẹp để chàng yêu, chàng không hiểu tình yêu của ta, vì sao lại ích kỉ đến thế? Ta cũng không hiểu cái chàng gọi là khoan dung, là thương xót, là tình yêu vĩ đại của chàng. Nhưng bao năm qua ta chưa từng thay đổi, dù chàng còn yêu ta không, có nhớ ta không, có chờ ta trên đường tới suối vàng hay không… Tuy rằng hơi muộn, nhưng ta muốn cho chàng biết, ta cũng có thể sống vì chàng, chết vì chàng…”

Thanh Liên từ từ nhắm mắt lại, tay thõng xuống. Thanh Hoài ôm chặt lấy nàng, vì đau đớn mà người run bần bật.

Hoa Thiên Cốt bắt đầu thấy chóng mặt, mỗi một câu của Thanh Liên dường như đều chọc một lỗ lớn vào trái tim nàng. Nàng tiến lên một bước, đứng phía sau Thanh Hoài, đề phòng cẩn thận.

Thanh Hoài rầu rĩ cười khổ: “Người yên tâm, thần sẽ không đi theo nàng đâu. Ba người chúng thần từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, thần kém mồm kém miệng, không biết ăn nói, không biết nhiều thứ, cũng không có tư chất. Thần thích sư muội, cũng hâm mộ sư huynh. Thần không mong có một ngày nàng sẽ yêu thần, chỉ hi vọng hai người đó khỏe mạnh, dù bọn họ có bảo thần làm gì, thần cũng bất chấp gian nguy. Nhưng sư muội luôn chê thần phiền phức nhiều chuyện, quấy rầy bọn họ yêu đương, ở riêng với nhau. Từ lúc đó, thần không đi theo cản trở hai người họ nữa. Bọn họ có thể chết vì nhau, thần cũng có thể tưởng nhớ, tiếp tục sống lẻ loi vì bọn họ, dù cho cả đời này, trong lòng bọn họ, thần chưa từng quan trọng…”

Hoa Thiên Cốt cắn chặt môi dưới, chỉ thấy đau đớn như muốn nổ tung.

“Thần tôn thứ lỗi, thần không thể về với người được. Thần muốn ở lại Mao Sơn, tự phong bế trong động Tĩnh Tư trên đỉnh Nhị Mao cả đời, chuộc sát nghiệt mấy năm nay.”

Hoa Thiên Cốt gật đầu, Thanh Hoài ôm Thanh Liên đứng dậy, biến mất như một cơn gió.

Kết quả tình yêu có lẽ là như thế, cuối cùng kẻ chết hận, kẻ biệt li.

Hoa Thiên Cốt lảo đảo đi tới trước mặt Đông Phương Úc Khanh và Vân Ẩn.

Người trong thiên hạ và ta, chàng chọn ai?

Ta chọn người trong thiên hạ, nhưng sẽ chết cùng nàng.

Thanh Hư đạo trưởng có lẽ mới là người chân chính hiểu yêu là gì. Tất cả thuận theo tự nhiên, mặc thời gian trôi, bản thân già đi, dẫu bị phản bội, bị giết hại, đến chết cũng thản nhiên hờ hững, không oán giận, không hối hận. Tiếc rằng người đã ra đi, bao nhiêu năm nay người có nhớ, có muốn đón Thanh Liên về không, đã không ai biết nữa rồi…

Mà nàng từ trước tới giờ vẫn muốn như Thanh Hoài, yên lặng bảo vệ người mình yêu thôi.

Hoa Thiên Cốt thấy lòng mình như bị bóc trần rồi cấu xé, hụt hẫng như thể bước trên mây. Nàng vội vàng che miệng lại nhưng vẫn phun ra một búng máu kinh người, bắn tung tóe lên tấm lụa trắng, rồi chảy xuống theo kẽ tay.

Nàng suýt nữa ngã khuỵu xuống đất thì Đông Phương Úc Khanh và Vân Ẩn kịp thời chạy tới đỡ lấy, nâng nàng dậy, vội vã đi tới hậu điện.

Liên tiếp nôn chỗ máu tích tụ đã lâu ra ngoài, người Hoa Thiên Cốt không ngừng run rẩy, vừa ho khù khụ vừa cố gắng che miệng lại.

Đông Phương Úc Khanh đặt nàng ngồi trước bàn, vội vàng điểm huyệt trên lưng, nghiêm nghị nói: “Không phải nhịn, nôn ra, úc khí quá sâu, bện quấn không tan, rất tổn hại tim phổi.”

Vân Ẩn thấy khuôn mặt nàng sau khi bỏ mạng che, đầu óc xoay mòng, lùi ra sau hai bước, vịn tường thở hổn hển.

Hoa Thiên Cốt cố nở ra một nụ cười: “Ta không sao, ngươi đừng… đừng lo.” Rồi vội vàng vỗ về Vân Ẩn: “Đừng sợ, chỉ là sẹo…”

“Cốt Đầu!” Đột nhiên Đông Phương Úc Khanh giơ tay tát nàng một cái.

Ba người đều sửng sốt, nhất thời trong phòng im lặng đáng sợ.

Hoa Thiên Cốt trợn tròn mắt nhìn Đông Phương Úc Khanh, ôm mặt mình, từ từ cúi đầu.

Vân Ẩn khó tin nhìn hắn, hắn khẽ thở dài bước lên nhẹ nhàng kéo Hoa Thiên Cốt vào lòng.

Hoa Thiên Cốt cuối cùng không nhịn được òa khóc, bầu trời quang đãng cũng đột ngột vang lên một tiếng sấm rền đinh tai, cả tòa nhà như rung chuyển.

“Không sao, không sao, khóc được là tốt.” Đông Phương Úc Khanh vỗ nhẹ vai nàng, thở phào.

Hoa Thiên Cốt chôn chặt trong lòng hắn, người run lẩy bẩy, bao nỗi tủi khổ đau đớn ẩn nhẫn suốt một năm cuối cùng cũng tức nước vỡ bờ.

“Người không cần ta nữa sao? Người không cần ta nữa sao?”

Như câu bùa chú bị hóa giải, nàng vẫn cố ép mình phải kiên cường, phải dũng cảm, nhưng cuối cùng giây phút này lại vỡ òa, mà tất cả cũng vì người muốn nhận đệ tử mới. Mối liên hệ mỏng manh cuối cùng cũng bị người nhẫn tâm chặt đứt, từ nay về sau, người và nàng, không còn liên quan gì nữa.

Dẫu khổ thế nào nàng cũng chịu được, nhưng chỉ một tin tức đơn giản như thế đã chặt đứt tất cả khát vọng sinh tồn của nàng. Nàng không biết mình phải khổ cực tiếp tục sống như vậy là vì cái gì nữa.

Vân Ẩn nhìn vết sẹo nước ao Tuyệt Tình để lại trên mặt nàng, không nhịn được ầng ậc nước mắt. Là do hắn vô dụng, Mao Sơn vô dụng, nên hết lần này tới lần khác mới không bảo vệ được, không cứu được chưởng môn của mình!

Đông Phương Úc Khanh vỗ nhẹ lên vai nàng: “Cốt Đầu, quên người đó đi!”

“Không quên được, không thể quên…”

Là không quên được? Hay không muốn quên? Nàng thấy bản thân thật nực cười, nàng đã yêu người tới mức dù có đau đến khắc cốt ghi tâm cũng không muốn buông tay, cũng không muốn quên người, quên những kỉ niệm bọn họ từng có sao?

Không oán không hận, không hối không giận, chung quy nàng vẫn không thể như Thanh Hoài. Nàng không cần người yêu nàng, nhưng nàng muốn ở bên cạnh người, muốn làm đồ đệ của người.

Chỉ một từ “muốn” này đã định tình yêu của nàng chính là đau khổ, một khi từ “muốn” này vỡ tan thì cũng chỉ để lại nỗi đau muôn thuở.

Nàng không phải tiên cũng không phải thánh, nàng chỉ là một đứa bé, nàng không biết mình sai ở đâu, không biết mình phải bù đắp thế nào. Chỉ cần sư phụ có thể tha thứ cho nàng thì việc gì nàng cũng làm. Tình yêu của Hoa Thiên Cốt thật ra cũng ích kỉ và bé nhỏ như của Thanh Liên. Nàng không thể không oán không hận, càng không thể thờ ơ khi người nhận đồ đệ lần nữa. Lần trước người nhận nàng làm đồ đệ khiến nàng hạnh phúc và cảm động bao nhiêu thì bây giờ ruột gan nàng đau đớn bấy nhiêu. Chung quy nàng chỉ là một kẻ ích kỉ, không ích kỉ mơ mộng viển vông rằng người sẽ yêu mình, nhưng lại ích kỉ hi vọng người mãi mãi chỉ có mình là đồ đệ. Nỗi tủi hờn và bất cam bao lâu nay cuối cùng cũng trào ra như dòng nước lũ.

Nàng không có nước mắt, nhưng vẫn dùng hết sức mà khóc. Áp lực nặng trĩu tích tụ bao ngày từ từ tan biến, nàng mới cảm nhận được trái tim bị mình trói buộc và thít chặt bấy lâu nay bắt đầu đập, bắt đầu hít thở một lần nữa.

Đông Phương Úc Khanh thấy nàng ngủ vùi khi đang khóc, lúc này mới ôm nàng tới ghế nằm.

Vân Ẩn cắn răng nói: “Mặt và cổ họng của nàng đã xảy ra chuyện gì? Hình phạt của Bạch Tử Họa sao?”

“Có lẽ không phải, Bạch Tử Họa đã biết chuyện đó từ lâu, không cần lấy nước ao Tuyệt Tình vẩy lên người nàng. Nếu ngay cả việc đó hắn ta cũng làm thì quả thực không phải là người.”

“Vậy là ai?”

“Ta hỏi Cốt Đầu, nàng không chịu nói. Nhưng nhìn vẻ mặt, chắc nàng tưởng là Bạch Tử Họa nên vẫn lảng tránh. Ta sợ nàng đau lòng nên không hỏi nhiều. Nếu để ta biết kẻ nào đã hủy gương mặt và giọng nói của nàng…” Đông Phương Úc Khanh nắm chặt tay, sự tàn nhẫn trong ánh mắt khiến Vân Ẩn phải rùng mình.

“Sao ngươi lại vào được man hoang? Phàm là việc gì Dị Hủ các cũng đòi trả giá, ngươi…”

Trước kia khi hình phạt đinh Tiêu Hồn thi hành xong, Mao Sơn buộc Trường Lưu Sơn phải giao người, Ma Nghiêm lấy lí do Sát Thiên Mạch đã cứu người đi để trì hoãn. Nhưng lúc ấy Sát Thiên Mạch vừa bị thương nặng vừa trúng kịch độc, họ tìm khắp nơi đều không thấy. Tới khi Sát Thiên Mạch lại mang quân đến Trường Lưu Sơn đòi người, Bạch Tử Họa mới thông báo với thiên hạ rằng Hoa Thiên Cốt đã vào man hoang.

Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 2) của Fresh Quả Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.