Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 07 phần 2

Phiên bản Dịch · 3863 chữ

Hoa Thiên Cốt giống như đang trải qua một giấc mộng xa xăm kéo dài, trong mộng có vô số chiếc lưỡi kỳ lạ mang màu sắc tươi tắn, diễm lệ, như chiếc lưỡi đỏ tươi của con rắn phun về phía nàng, mềm mại, dinh dính liếm lên mặt. Bụng nàng trào ra dòng máu tươi màu xanh lá, nhỏ xuống biển rộng, cả vùng biển xanh dương biến thành màu xanh lá, cá chết hàng loạt, giống như cánh hoa héo rũ trong tay nàng vậy. Vô số yêu ma quỷ quái vây quanh, cào xé đầu, chân tay nàng, cười dữ tợn muốn xé xác nàng ăn tươi nuốt sống. Sau đó nàng bị chặt ra thành mấy khúc, phần đầu trong lúc tranh đoạt bị rơi xuống hầm mộ. Bên cạnh đều là máu tươi và nội tạng, nàng trợn tròn mắt nhìn những vị thần tiên đạp kiếm bay tới bay lui trên trời, bao sắc kiếm đan vào nhau trông rất đẹp. Nàng muốn mở miệng cầu cứu, nhưng không có cổ, không có họng nên không nói được. Một gương mặt quỷ lại hiện ra trước mặt, há to cái miệng đỏ lòm cắn vào đầu nàng.

Nàng hét lên thảm thiết rồi bật dậy, mông lung mở mắt, cúi đầu gọi: “Phụ thân, con lại gặp ác mộng.”

Căn phòng im phăng phắc, không có ai đáp lại.

Trầm mặc ngồi yên một lúc lâu mới nhớ ra phụ thân mình đã mất, mà nàng giờ cũng đã có năng lực tự bảo vệ mình, không phải sợ yêu ma quỷ quái nữa. Kí ức trong một năm kéo đến ào ào như thủy triều, từ Mao Sơn tới Côn Luân, từ Côn Luân tới Trường Lưu, mặc dù rất gian khổ, nhưng nàng vẫn cố gắng đi tiếp.

Phụ thân, con đã hoàn thành được nguyện vọng cuối cùng của người, còn bái thần tiên lợi hại nhất, nhân ái nhất, từ bi nhất, vĩ đại nhất thế gian này làm sư phụ, người ở dưới suối vàng có thể ngậm cười rồi.

Ngẩng đầu nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, hình như không phải phòng mình? Nàng cố gắng chịu đựng xong nghi thức bái sư, sau đó bụng dạ đói rã, thế nên cùng Khinh Thủy, Vân Ẩn mở tiệc ăn mừng, vừa vui vẻ nhấc đôi đũa lên, còn chưa kịp ăn miếng nào đã ngất đi, rồi ngủ luôn từ đó.

Phòng rất lớn, trang trí tinh tế nho nhã, lư hương trên án tỏa làn khói lượn lờ. Cách bày biện xung quanh vô cùng đơn giản, đơn giản tới mức có chút mênh mông trống trải, giường lại quá to, phía dưới hình như có huyền băng vạn năm, nằm ở trên đó đến xương cũng lạnh toát, thảo nào mà nàng lại mơ thấy ác mộng.

Tại sao nàng lại ở đây? Đường Bảo đâu rồi? Đột nhiên nàng thấy bối rối, nhảy xuống giường mở cửa chạy ra ngoài.

Vừa bước chân ra đã ngửi thấy mùi hoa đào lan tỏa khắp đình viện, ngọn núi nhỏ cách đó không xa thấp thoáng một màu xanh đậm như tranh. Đột nhiên nàng cảm thấy cảnh sắc này có chút quen thuộc, nhưng không nghĩ ra đây là đâu. Hoa Thiên Cốt chạy vội qua đình viện, trước mặt hiện lên một tòa điện lộng lẫy nguy nga nhưng nhỏ hơn Trường Lưu điện rất nhiều, dưới ánh mặt trời cả tòa kiến trúc thi thoảng hiện lên sắc cầu vồng, khác hẳn Trường Lưu đại điện sơn son thếp vàng.

Rốt cuộc đây là đâu, nàng tăng tốc độ chạy qua đại điện trống trải hoang vắng. Dọc đường đi đến một bóng người cũng không có, Hoa Thiên Cốt không khỏi nhớ lại cảnh tượng đáng sợ trước kia từng thấy ở Mao Sơn, người lạnh toát.

Cuối cùng cũng đi qua cửa chính đại điện, một luồng gió lạnh phả vào mặt nàng. Cảnh tượng hùng vĩ trước mắt khiến Hoa Thiên Cốt hít một hơi thật sâu.

Phía dưới là núi tiên Trường Lưu trôi nổi trên mặt biển, mà tiểu đảo nàng đang đứng lại là Tuyệt Tình điện, ở phía xa xa cũng nổi lơ lửng trên không trung còn có Tham Lam điện và Tiêu Hồn điện. Gió mang mây thi thoảng lướt qua người nàng, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm được. Đại điện Trường Lưu cùng hơn mười tòa thiên điện cùng lầu các dưới núi non mây phủ vẫn có thể nhìn thấy rất rõ. Biển trời càng trở nên bao la hùng vĩ, tuyệt vời xiết bao.

Hoa Thiên Cốt hưng phấn nhìn xuống dưới, cuối cùng nàng cũng đến được nơi mình mơ ước bấy lâu – Tuyệt Tình điện, thì ra toàn bộ Trường Lưu Sơn nhìn từ trên ang dáng vẻ này, cảm giác hoàn toàn không giống như lúc cưỡi kiếm lên xem.

“Ngươi tỉnh rồi.”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, Hoa Thiên Cốt giật nảy mình. Ngẩng đầu lên, thấy Bạch Tử Họa đang đứng trên một tảng đá lớn cao vút, quan sát Trường Lưu Sơn và chúng sinh thiên hạ, tà áo trắng bay bay, giống như lúc nào cũng có thể cuốn theo gió.

Tim Hoa Thiên Cốt như nhảy bật ra ngoài, tuy biết rõ rằng không thể, nhưng vẫn lo lắng bóng dáng xa xôi mờ ảo của người không cẩn thận sẽ ngã xuống.

“Bái kiến Tôn thượng!” Hoa Thiên Cốt quỳ xuống dập đầu.

“Nên đổi thành sư phụ.”

Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn nàng, giọng điệu bình thản mà xa xăm, chỉ vài chữ đơn giản, Hoa Thiên Cốt tự hỏi không phải mình nghe nhầm đấy chứ.

Mặt nàng đỏ bừng: “Sư phụ.”

Bạch Tử Họa gật đầu: “Ta biết ngươi có nhiều chuyện muốn hỏi, ta trăm năm thanh tu, lại luôn ở một mình, quen kiệm lời. Nếu ngươi chưa hiểu chỗ nào, cứ hỏi.”

Hoa Thiên Cốt ngập ngừng nói: “Tại sao Tôn thượng lại muốn nhận con làm đồ đệ? Rõ ràng con đã thua, lại phụ ước hẹn một năm của chúng ta.”

Bạch Tử Họa đáp: “Lúc ấy ta chỉ nói ngươi khiến ta vừa lòng là được, không nói nhất định phải giành được vị trí đứng đầu, một năm nay ngươi cố gắng đến trình độ này là ổn rồi.”

Vốn Hoa Thiên Cốt còn muốn hỏi chuyện Đoạn Niệm đột nhiên bay tới khi nàng đang thi đấu, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào, đành lảng sang chuyện khác: “Sư… sư phụ, Đường Bảo đâu rồi? Nó không thể đi theo con vào Tuyệt Tình điện sao?”

“Vết thương quá nặng nên ngươi bị ngất, ta đưa ngươi về Tuyệt Tình điện trị liệu. Đường Bảo thấy ngươi ba ngày rồi vẫn chưa tỉnh nên quay về Hợi điện giúp ngươi thu dọn đồ đạc trước. Từ nay về sau, ngươi sẽ ở lại Tuyệt Tình điện này.”

“Còn mấy người Vân Ẩn thì sao? Về hết rồi ạ?”

“Vì không biết chừng nào ngươi mới tỉnh, nên thấy ngươi không còn nguy hiểm gì là về ngay rồi.”

Hoa Thiên Cốt không biết vì sao khi mình đứng trước Bạch Tử Họa vẫn căng thẳng như thế, nhất thời không nghĩ ra chuyện gì để hỏi, bèn chỉ vào dòng nước như ở trên ngân hà chảy xuống chín tầng mây, rồi trút cuồn cuộn không ngừng xuống Trường Lưu Sơn hình thành nên một thác đổ rất lớn: “Sư phụ, Tam điện rõ ràng ở trên không, sao lại có dòng nước chảy mãi không cạn thế?” Chuyện này nàng đã thấy kỳ lạ ngay từ khi mới đến đây rồi.

“Mỗi điện trong Tam điện đều có một pho tượng do thượng cổ thần thú hóa thành, bao năm nay phun ra ba loại nước thánh, mà trong núi của Tam điện chứa nhiều loại đá kỳ lạ, có tác dụng tích mây và nước mưa lại, hai dòng hợp thành một, chảy vào Trường Lưu Sơn, hóa thành nước ao Tam Sinh. Hơi nước từ biển bốc lên lại ngưng tụ thành mây, cứ tuần hoàn như vậy. Còn về phần tại sao nước thánh được phun ra từ tam thú này ngàn năm vẫn không hết thì không ai biết.”

“Vâng.” Hoa Thiên Cốt hiểu ra gật đầu.

“Đường Bảo đã khá quen với môi trường xung quanh, nó về rồi có thể đưa ngươi đi dạo. Tuyệt Tình điện không có cấm địa, ngoài hai thầy trò ra thì không còn ai khác, ngươi cũng không cần phải câu nệ lễ tiết, muốn đi đâu cũng không cần hỏi ý ta.”

“Đệ tử biết rồi.”

Bạch Tử Họa nhìn Trường Lưu Sơn phía dưới, đột nhiên hỏi: “Nhìn từ trên này xuống, ngươi thấy gì?”

Hoa Thiên Cốt bước lại gần, gió thổi mạnh đến mức nàng suýt bị cuốn bay theo. “Bẩm sư phụ, đệ tử ngu dốt, chỉ nhìn thấy mỗi Trường Lưu Sơn.”

“Trường Lưu Sơn lúc này và Trường Lưu Sơn lúc trước có gì khác nhau không?”

“Có ạ, càng thêm phần hùng vĩ nguy nga.”

“Đúng vậy, nhìn phong cảnh từ phía xa luôn có cảm giác nó thật hùng vĩ, dù không có gì đặc biệt cũng khiến người ta thấy không giống bình thường. Có điều, một tầm nhìn quá rộng ngược lại sẽ làm nổi bật nên sự chênh lệch giữa bản thân và thế giới. Cho nên dù có thế nào cũng không thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng mình đang tồn tại. Tầm nhìn của người bình thường chính là cảnh vật mà mắt thấy, nhưng tầm nhìn của người tu đạo lại là những thứ mà lí trí nắm giữ được, những nỗi niềm rung động và nhớ nhung trong lòng. So với cuộc sống có thể trải nghiệm trong một không gian bé nhỏ như của ngươi, thì Tuyệt Tình điện, Trường Lưu Sơn có lẽ là lòng chứa vạn vật, dung nạp toàn bộ thế gian rộng lớn, phải coi nó là thế giới mình đang sống, đồng cảm với nó, thấu hiểu nó, bảo vệ nó.”

Hoa Thiên Cốt hiểu ẩn ý trong lời Bạch Tử Họa nói, nhất thời thấy như toàn bộ biển trời đang trải rộng trước mắt, dường như không có ngóc ngách nào mà nàng không nhìn thấy, không có thanh âm nào mà nàng không nghe được. Nàng giống như một vị thần đang quan sát chúng sinh, nhìn thế gian sinh rồi diệt, như hoa nở rồi hoa lại tàn.

Chỉ có điều sao cảm giác này lại quạnh hiu đến thế, lạnh lẽo đến thế. Đó là Trường Lưu Sơn trong mắt sư phụ, đó là thế giới trong mắt sư phụ sao? Ngày nào cũng một mình đứng trên cao quan sát tất cả, cho dù không muốn cũng sẽ khó tránh khỏi nảy sinh một cảm giác, cảm giác đó chỉ có hai chữ: Xa xôi.

Nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng của Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt chợt cảm thấy dường như mình đã hiểu người hơn rất nhiều.

Nàng thầm mỉm cười, sư phụ, từ nay về sau, có Tiểu Cốt luôn đi theo người, ở bên cạnh người, người sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa.


Đợi đến chạng vạng mà Đường Bảo vẫn chưa về, Hoa Thiên Cốt chạy tới chạy lui, lật đật qua lại, oán giận trong lòng, nhất định là chơi với Lạc Thập Nhất vui quá nên quên mất đường về rồi.

Không có, không có, sao ở đâu cũng không có?

Ngoại trừ tĩnh thất và phòng ngủ, phòng nào cũng bị Hoa Thiên Cốt bới tung mấy lần.

Lạch cạch, lạch cạch, Bạch Tử Họa bị quấy rầy, đi ra khỏi phòng.

“Đang tìm gì?”

“Sư… sư phụ, con đói bụng, đang tìm đồ ăn.” Hoa Thiên Cốt cúi đầu.

Bạch Tử Họa có chút kinh ngạc nhìn nàng, rất lâu sau vẫn không nói lời nào, giống như nhất thời không kịp phản ứng.

Mặt Hoa Thiên Cốt buồn như đưa đám, nàng thật sự rất đói, nếu không có gì ăn chắc nàng chết mất.

Bạch Tử Họa nghĩ một lúc, không ngờ mình lại hồ đồ quên khuấy chuyện này.

“Trong Tuyệt Tình điện không có đồ ăn.”

“Sao ạ?” Hoa Thiên Cốt trợn trừng mắt, không có đồ ăn?!

“Trước kia chỉ có mình vi sư ở đây, chưa bao giờ nghĩ tới mấy chuyện ăn uống.”

Hoa Thiên Cốt lúc này mới hiểu ra, sư phụ có thân thể của thần tiên, vốn dĩ không cần ăn ngũ cốc, nhưng thân thể nàng làm bằng thịt bằng xương, không thể không ăn. Hơn nữa đại thương chưa lành, càng cần bổ sung năng lượng chứ!

“Sau này ngươi có thể mỗi ngày xuống Hợi điện ăn uống.”

Hả? Nàng tham ăn như vậy, ngày nào cũng phải bay lên bay xuống chắc mệt chết mất?

“Sư phụ, con có thể mang thức ăn lên đây rồi tự nấu được không?”

Bạch Tử Họa lại sửng sốt một lúc, gật đầu: “Có thể.”

“Dạ được, vậy bây giờ con xuống kia tìm đồ ăn ngon, thuận tiện mang Đường Bảo về.” Hoa Thiên Cốt vui vẻ chạy ra ngoài.

“Từ từ đã.”

Hoa Thiên Cốt đứng lại quay đầu nhìn Bạch Tử Họa, đã thấy ngài đi tới trước mặt nàng rồi ngồi xổm xuống, ngón tay trắng nõn thon dài đưa tới trước ngực Hoa Thiên Cốt, tháo hai quả chuông nàng đã cẩn thận đeo lên cổ xuống, sau đó cẩn thận buộc lại trên Đoạn Niệm kiếm.

“Sao lại đeo lên cổ giống cún con thế?” Mặc dù mặt Bạch Tử Họa vẫn không lộ ra vẻ gì, nhưng trong lời nói lại khó nén ý cười và sự cưng chiều.

Hoa Thiên Cốt thấy lòng ấm áp, cúi đầu nói: “Con sợ bất cẩn làm rơi mất.”

Đó là thứ sư phụ tự tay truyền cho nàng, là minh chứng cho việc bọn họ là thầy trò.

“Đi đi, từ từ thôi, đừng chạy, đường trơn, cẩn thận kẻo ngã.”

“Vâng, đệ tử cáo lui.” Hoa Thiên Cốt xoay người chạy đi, đời này nàng chưa từng vui vẻ như thế.

Đi tới gần thác nước, đột nhiên nàng nổi hứng, tung Đoạn Niệm, nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó dùng nó làm ván, theo dòng nước xiết trượt thẳng xuống Trường Lưu, vô cùng thú vị mà không tốn chút sức nào. Bọt nước bay cao văng tung tóe khắp nơi như những dải cầu vồng rực rỡ trong không trung. Nhìn mặt trời đỏ từ từ chìm vào biển rộng, trong lòng nàng vui vẻ vô cùng.

Cuộc sống chung hạnh phúc của tiểu Cốt Đầu và sư phụ đại nhân bắt đầu rồi!

Hoa Thiên Cốt lăn lộn một đêm, vẫn không có cách nào thích ứng với chiếc giường lớn kỳ lạ này được. Còn Đường Bảo thì cực kì thích, chuyển căn phòng nhỏ của nó tới góc giường. Vạch một góc đệm lên, quả nhiên phía dưới là một khối huyền băng tự nhiên, tản mát ra sự tĩnh mịch, đẹp lạ lùng cùng làn khí lạnh thoang thoảng. Đường Bảo hưng phấn lăn qua lăn lại, nói với Hoa Thiên Cốt đây là một bảo vật hiếm có, mang thuộc tính âm hàn, có lợi cho việc hấp thu linh khí trời đất của nàng, lại có tác dụng điều dưỡng trị thương.

Hoa Thiên Cốt cố gắng chịu đựng ngủ đến nửa đêm, lạnh đến mức môi tím thâm, trước kia nằm được ở đây là do nàng hôn mê, còn giờ sao chợp mắt nổi, cuối cùng đành phải ôm chăn xuống đất ngủ đến sáng.

Đường Bảo lấy mặt nàng làm đệm lò xo, nhảy tới nhảy lui: “Heo Cốt Đầu, mau dậy đi! Mặt trời chiếu đến mông rồi!”

Hoa Thiên Cốt mơ mơ màng màng tỉnh dậy, trong lòng thầm kêu không ổn: “Sao không đánh thức ta sớm hơn, hôm nay là ngày đầu tiên thỉnh an sư phụ, chết rồi, chết rồi!”

“Ha ha, chiếc giường kia thoải mái, rất có lợi cho việc tu luyện của con, con cũng ngủ quên mất.”

Hoa Thiên Cốt vội vàng chạy đi rửa mặt, nhớ lại các nghi lễ phiền phức khi bái sư và sau khi bái sư mà sư tôn dạy trong tiết lễ nhạc. Nhưng Bạch Tử Họa không có trong phòng, Tuyệt Tình điện lại quá lớn, nàng tìm bao lâu rồi mà vẫn không thấy, đành gào xé cả cổ họng.

“Sư phụ! Sư phụ!”

Đột nhiên một giọng nói vang bên tai.

“Ta ở trong thư phòng.”

Thư phòng, thư phòng, thư phòng ở đâu nhỉ? Lê lết mãi hồi lâu sau nàng mới tìm thấy.

Bạch Tử Họa đang ngồi bên án xem tài liệu lớn nhỏ của Trường Lưu Sơn, bình thường mấy chuyện này đều do Thế tôn xử lý, những tập chuyển đến cho hắn trực tiếp phê duyệt mặc dù không nhiều, nhưng đều cực kì quan trọng.

“Đồ nhi xin thỉnh an sư phụ.” Hoa Thiên Cốt cúi đầu y như đã được học, Bạch Tử Họa không nhìn nàng.

“Mấy chuyện đó sau này miễn. Ngươi cũng không cần phải thường xuyên dậy sớm như hồi đi học nữa, cứ thoải mái thôi.”

“Vâng.”

“Đã quen ngủ trên chiếc giường kia chưa?”

“À…”

“Tuyệt Tình điện chẳng có gì, chỉ có phòng là nhiều, ngươi thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó, nếu chiếc giường kia thật sự không thoải mái thì đổi chiếc khác. Chỉ có điều ngủ trên chiếc giường kia nội thương của ngươi sẽ mau lành hơn.”

“Đệ tử biết rồi.”

“Ngươi cầm mấy cuốn sách trên bàn về xem trước, phải nhớ kĩ toàn bộ, một năm sau đọc thuộc lòng cho ta nghe. Nhưng ngươi phải tự dựa vào sức mình mà học, không được đưa cho Đường Bảo xem hoặc để nó giải thích cho ngươi.”

Hoa Thiên Cốt cầm mấy cuốn sách lên, là nhạc phổ, thơ phổ, kì phổ, họa phổ, kiếm phổ, dược phổ, thực phổ. Trang giấy đã úa vàng, chắc có từ lâu lắm rồi, bó thành một bộ, trên cùng đề “Thất tuyệt phổ”, vừa nhìn đã biết là những cuốn sách cổ cực kì quý giá.

Hoa Thiên Cốt thầm thấy khó hiểu, nàng vốn tưởng rằng sư phụ thụ nghệ truyền giáo, bắt đệ tử phải khổ luyện tu hành, chẳng hiểu bảo nàng đọc mấy quyển sách đó để làm gì? Hơn nữa nếu dựa vào trí nhớ bây giờ của nàng, bảy cuốn sách này chỉ cần vài tháng là có thể thuộc làu làu, bắt nàng học trong một năm là sao?

Nhưng Hoa Thiên Cốt cũng không hỏi nhiều, cầm về, cẩn thận nghiên cứu. Lúc này nàng mới được mở rộng tầm mắt, bảy cuốn sách đó rất mỏng, chỗ nào cũng có chữ, nhưng chi chít đều là đề mục, không hề đề cập đến chính văn và nội dung. Trang giấy cũng rất kỳ lạ, tay chạm vào đề mục nào, hay tập trung nghĩ đến nội dung nào, chữ trong sách toàn bộ sẽ đổi thành nội dung của đề mục đó, hơn nữa nếu ở giữa không hiểu chỗ nào thì có thể lật ra xem lại.

Tất cả những đề mục trong sách đều bình thường đến không thể bình thường hơn. Lấy nhạc phổ làm ví dụ, ngoại trừ nhạc cụ, nhạc thức, tác phẩm nổi tiếng… còn có cầm phổ, tiêu phổ, ca phổ, vũ phổ và các loại khác, dường như đề cập đến tất cả những thứ liên quan đến nhạc, tường tận vô cùng.

Còn kiếm phổ cũng như thế, các loại kiếm nổi tiếng, truyền thuyết và căn nguyên thành lập của các kiếm phái, những cao thủ sử dụng kiếm, điều quan trọng khi điều khiển kiếm, kiếm pháp của các môn phái, không gì không có, không gì không biết.

Dược phổ lại bao gồm cả những loại thảo mộc hoa cỏ đã bị tuyệt chủng, thú quý trùng lạ, y thuật chế tạo thuốc, độc dược…

Mỗi một cuốn sách đều chứa tất cả tinh túy và tri thức của một lĩnh vực, thậm chí còn có những điều có người dùng cả đời cũng không thể chạm vào, lĩnh ngộ và học tập.

Đừng nói một năm bảy cuốn, cho dù bảy năm một cuốn nàng chưa chắc đã thuộc hết được. Trời xanh ơi…

May mà sư phụ chỉ bảo nàng thuộc, không bắt nàng học, dành nhiều thời gian đọc nhiều hơn, hẳn vẫn có thể nhớ được.

Mà điều khiến nàng sợ hãi chính là những cuốn sách này kì diệu vô cùng, không chỉ có chữ, mà còn có cả tranh vẽ. Ví dụ như xem đến một đoạn nhạc phổ, có thể sẽ có cầm sắt cùng tấu làm mẫu, kiếm phổ sẽ xuất hiện một bóng người nhỏ múa kiếm, hoặc là hình một cao thủ nào đó phản xạ trực tiếp lên không trung. Hoa Thiên Cốt vừa xem, còn có thể vừa luyện tập theo hắn. Điệu “Tiên nữ tán hoa” bình thường chỉ có các tiên nữ múa, khiến người ta xem như mê như say. Còn các loại hoa cỏ và trùng đều mang dáng vẻ nguyên thủy vô cùng rõ ràng, nàng thậm chí còn ngửi được mùi nữa. Mỗi bước chữa bệnh đều chẩn đoán cẩn thận. Kinh mạch và huyệt vị trên cơ thể người, có cả những màn giải phẫu tanh mùi máu. Chỗ nào Hoa Thiên Cốt không thích thì học thuộc luôn, chỗ nào thích như ca múa, cầm kì thi họa thì chăm chỉ tìm hiểu.

Nàng chưa bao giờ biết trên thế giới này lại có nhiều chuyện thú vị đến vậy, cũng chưa bao giờ biết học lại có thể thoải mái và vui như thế. Sư phụ hạn định thời gian để nàng tự đốc thúc chính mình, còn những thứ như tiến độ hay sắp xếp thì hoàn toàn không có giới hạn gì cả. Tuyệt Tình điện không có người ngoài, nàng cũng không cần bận tâm nhiều, trước nay nàng chưa từng được tự do như thế. Lục giới, đại địa, vũ trụ, tinh tú, núi sông, yên lặng trôi qua hàng ngàn hàng vạn năm, thậm chí những hạt bụi rất nhỏ, đều ào ạt trải rộng ra trước mắt nàng. Mặc dù vẫn chưa hiểu hết được những tri thức sâu xa huyền bí, nhưng nàng có thể phân biệt thật giả, biết một số điều bí mật cùng học thức phong phú.

Bạn đang đọc Hoa thiên cốt (Tập 1) của Fresh Quả Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.