Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vân Gia

1540 chữ

Theo vách núi bò lên, Vân Thiên mất tới ba ngày thời gian, nguyên lại vách núi dựng đứng, leo lên vách núi lúc đó, Vân Thiên cảm thấy mình sức mạnh tựa hồ rất lớn, mạnh hơn trước bao nhiêu lần, mặc dù chưa từng có qua tu luyện, không có linh lực để sử dụng, nhưng thân thể của hắn đã trải qua hỏa khí từ Hỏa liên luyện hóa nên sức mạnh cơ thể cường tráng hơn trước kia rất nhiều lần. Bằng không phỏng chừng dựa theo cơ thể ốm yếu của hắn trước kia chỉ sợ đã bị rơi xuống vách núi bạo thể mà chết. Đối với Vân thiên thì cảm nhận về thế giới mới rất ấn tượng, ở đây, cây cối rừng rậm tựa hồ lớn hơn rất nhiều so với Địa cầu, một cây trưởng thành bình thường cao cỡ khoảng hai mươi đến ba mươi trượng, thậm chí có cây cao tới một dặm. Rừng rậm là nơi mà dã thú, linh thú sinh sống chủ yếu, linh thú mạnh hơn so với dã thú và cũng có khả năng tu luyện như nhân loại, cũng phân chia thành các cấp bậc cấp một đến cấp chín, tương ứng với cấp bậc tu luyện của nhân loại. Khả năng chiến đấu của linh thú khá mạnh đặc biệt về khía cạnh cơ thể so với nhân loại thường siêu việt hơn do đó cùng cấp bậc chiến đấu linh thú có lợi thế hơn so với nhân loại.

Thiên Phòng thành, phía bắc, Vân gia khu nhà lớn, bên trong tường cao, đình viện vô số, hộ vệ canh phòng theo từng nhóm vô cùng nghiêm ngặt, chặt chẽ, vô số ánh mắt sắc bén không ngừng đảo qua đảo lại. Cảm tưởng như một con ruồi cũng không thể bay qua. “Thật sự là quá hoành tráng! Vân gia như một hoàng cung thu nhỏ vậy” hắn thì thầm cảm thán!

Vân gia là trong thành Thanh Phong là gia tộc lớn nhất nắm giữ gần nửa sản nghiệp của cả thành, tồn tại cũng đã được hơn nghìn năm là gia tộc lâu đời nhất sinh sống tại đây, đáng lẽ theo lý thuyết sẽ không có bất kỳ gia tộc nào có thể làm lung lay vị trí bá chủ này. Tuy vậy vào khoảng năm, sáu năm trước, bỗng nhiên có một nhóm cường giả tự xưng là người của Thiên Đế tông sau đó mạnh mẽ lấn át các gia tộc, phường thị nhỏ lẻ trong thành sau đó thành lập Thiên Đế các, cùng với Đường gia- một gia tộc tương đối lớn trong thành Thanh Phong thành lập liên minh đối đầu với Vân gia tranh cướp tài nguyên tu luyện. Mấy năm gần đây tranh đoạt càng ngày càng quyết liệt, mâu thuẫn lớn cũng sắp đến mức nhất định phải có một bên diệt vong.

Vốn dĩ một cái nhỏ nhỏ Thiên Đế các cùng với Đường gia cũng không thể làm khó được Vân gia có võ giả thất giai Linh Đồ tọa trấn – Vân Kỳ cái mà Vân gia e sợ chính là thế lực đằng sau Thiên Đế các là Thiên Đế Môn – một con quái vật tông môn hàng đầu ở Việt Quốc. Nếu không phải Vân gia có quan hệ khá sâu sắc với Tử Huyền tông thì sớm đã bị Thiên Đế môn cho người đến dẹp từ lâu rùi. " Thiếu gia! Ngài đây rồi, thật tốt quá! Tộc trưởng đang cho người tìm ngài mấy hôm nay, hiện tại đang ở đại sảnh đi lại lo lắng không thôi. Để tiểu nhân chạy đi bẩm báo trước cho tộc trưởng tam là thiếu gia đã về.” “Um. Không cần để ta tự đi tham kiến phụ thân”. Vân Thiên đưa tay ngăn cản nói. Đi qua cửa phủ, men theo trí nhớ dung hợp mà Vân Thiên đi về phía đại sảnh. Đại sảnh rất lớn, người ngồi bên trong cũng không ít, chỉ thấy Vân Kỳ đi đi, đi lại có vẻ rất sốt ruột, cùng ba bốn vị khác ngồi trên ghế sắc mặt đạm mạc, tỏ vẻ âu lo, chỉ có duy nhất hai vị ngồi góc trái của đại sảnh là vẻ mặt bình thường, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy vài nét tỏ vẻ đắc ý. “Tứ ca, không cần quá lo lắng mà tổn hại sức khỏe. Vân Thiên thàng bé này chắc lại mải chơi ở đâu đó, vài ngày nữa chán là tự mò về thôi, hơn nữa Vân Nhi không thể hấp thụ linh khí tu luyện ra linh lực nên cũng không dám rời khỏi thành đâu.” – một người đàn ông trung niên, thân hình vạm vỡ đứng lên vô vai Vân Kỳ nói. “Ngũ đệ, ta chỉ sợ Vân Thiên đứa nhỏ này lành ít dữ nhiều, theo ta được biết mấy hôm trước hắn vì mua Thất Sắc Liên mà đắc tội với Đường Hào, theo tính tình của tên đó sẽ không dễ bỏ qua a!” nói đến đây hắn khẽ thở dài, rơm rớm nước mắt.

Đang lúc mọi người nói chuyện bỗng có tiếng từ bên ngoài đại sảnh truyền vào.

- Cha, Nhị thúc, Tam thúc, Ngũ Thúc ta đã trở về.!

-Hừ! Tiểu tử ngươi giỏi lắm, mới lĩnh tiền phụ cấp hàng tháng của gia tộc là đi phường thị chơi, đi một cái liền ba bốn ngày, có biết được cha ngươi, các thúc thúc ngươi vì tìm ngươi mà sắp lục tung cả cái thành Thanh Phong này không. “Tam thúc., ta...” Vân Thiên đang định giải thích, thì một giọng quát cắt ngang.

-. Hừ suốt ngày chỉ biết ăn với chơi, đã không làm được trò trống gì, lại còn để cho gia tộc tốn tiền của đan dược, rồi đi gây họa khắp nơi để cho gia tộc tốn mất bao công sức tìm kiếm. Ngươi cái phế vật này nếu chịu ở nhà ngoan ngoãn một chút có phải tốt hơn hay không! “ Đúng ! ngươi đã không thể tu luyện thì tốt nhất nên biết thân biết phận một chút, đừng có gây ảnh hưởng đến gia tộc.” Một giọng nói phụ họa theo sau. Kỳ thực hai người này chính là Vân Bằng cùng với Vân Du, một người là đại bá của Vân Thiên tức đại ca của Vân Kỳ, một người là lục thúc, trưởng lão cuối cùng của Vân gia. Do Vân Bằng luôn hận Vân Kỳ cướp đi vị trí tộc trưởng mà cùng với Vân Du lập bè kéo phái chống đội lại các quyết sách của Vân Kỳ và mọi người theo Vân Kỳ.

Vân Thiên trong lòng bùng lên một ngọn lửa thống hận, vài năm nay Vân Bằng và Vân Du không ngừng chế diễu hắn, sỉ nhục hắn. Không những thế còn xúi dục con cháu trong gia tộc khinh bạc hắn, đặc biệt là nhi tử của Vân Bằng và Vân Du cứ khi nào gặp mặt hắn là lấy cớ luận bàn để khinh dễ hắn. Ngay cả những cẩu nô tài theo sau chúng cũng không coi Vân Thiên ra gì.

-. “ Đại ca cứ để Vân Thiên nói rõ đầu đuôi đã, đứa bé này từ trước đến giờ rất an phận, cũng chưa từng rời khỏi nhà lâu như vậy mà không báo trước.” Vân Mộng nói ! (nhị bá). “đúng! Đúng! Để Vân Thiên nói đầu đuôi đã!”, Vân Âm, Vân Lục đồng thanh đáp.

Lúc này Vân Kỳ mới lên tiếng: “Trở về là tốt rồi!, trở về là tốt rồi! Nếu không ta cũng không biết ăn nói với mẹ ngươi như thế nào!” . Ông vỗ vỗ nhẹ bờ vai của Vân Thiên.

Vân Kỳ khẽ thở phào sau đó hạ mình xuống ghế hướng Vân Thiên hỏi: “ Nói đi mấy ngày nay ngươi đã ở đâu mà không hồi gia tộc! ”.

“ An! Phụ thân!”.

Vân Thiên hướng Vân Kỳ và mọi người bẩm báo, nói xong sắc mặt của Vân Kỳ trở lên giận dữ, tay vỗ một chưởng.

Bành!

Chỉ thấy chiếc ghế hắn ngồi trở thành phấn bụi , hắn tức giận mắng: “ giỏi cho một Đường gia, giỏi cho một tên Đường Hào, dám chặn đường cướp của Vân gia ta lại còn đẩy con ta xuống vực, may mà con ta không sao, nếu không có phải liều cái mạng già này ta cũng quyết xóa sổ Đường gia khỏi Thiên Phòng thành”. “Được rồi, mọi chuyện đã qua, Vân nhi giờ hắn cũng không sao, món nợ này sớm muộn gì chúng ta cũng đòi lại, giờ hãy để cho nó nghỉ ngơi, mấy ngày leo núi cũng mệt rồi?” - Vân Âm nói.

-. Được rồi, ngươi trở về hậu viện nghỉ ngươi trước đi, mai ta sai người đưa Tụ Linh Đan cùng Sinh Khí Đan tới giúp ngươi chữa thương cùng đã thông kinh mạch.’ “Vâng phụ thân!,” Vân Thiên quay người rời đi trở lại đình viện của mình.

Bạn đang đọc Hỏa Thần Phong Bạo của Đường Thiên Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.