Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lục Nhĩ.

1535 chữ

Tuế nguyệt trôi qua, trăng mờ mây nhạt.

Vương Thần trở lại Hoa Quả Sơn, cảm giác rất tốt. Nơi này chẳng những linh khí dồi dào mà còn có tiếng nô đùa vui vẻ ở khắp nơi.

Đám khỉ con đơn thuần ngày ngày đều có thể chơi đùa vô tư lự, cũng chẳng hề biết tới cái gì là thiên địch, dã thú.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng ngày...

"Thần tiên, ngươi cầm cái nhánh cây này làm gì?"

"Làm một thanh kiếm."

"Kiếm?" Khỉ con mờ mịt nhìn Vương Thần, dường như không rõ kiếm là cái gì.

"Đúng, mộc kiếm." Vương Thần nhìn con khỉ này, đồng tử đột nhiên hơi co lại.

Hai bên trái phải của con khỉ này mọc ra ba cái tai, trong đó có một cái tai sinh ra ở dưới má, không ngừng run rẩy tựa như đang nghe cái gì đó. Bề ngoài của con khỉ này khác hẳn với lũ khỉ khác.

Chẳng lẽ con khỉ này là Lục Nhĩ Mi Hầu?

Trong lòng Vương Thần khẽ động, sau đó đồng tử từ từ khôi phục lại tĩnh lặng.

"Kiếm có tác dụng gì?" Con khỉ kia gãi gãi đầu, hiếu kì hỏi.

"Kiếm sắt dùng để giết người, kim kiếm dùng để tru tâm, còn mộc kiếm là để thủ hộ." Vương Thần cũng có chút hứng thú, vì biết con khỉ trước mắt chính là Hỗn Thế Tứ Hầu, tương lai có pháp lực tương đương với Tề Thiên Đại Thánh.

Mặc dù con khỉ này xuất hiện không bao lâu đã chết dưới tay Nhu Lai, nhưng tên tuổi lại vô cùng vang dội trong Tây Du Ký.

Có được thần thông giống với Tôn Đại Thánh, kết cục lại hết sức thê lương. Vương Thần mỗi lần nghĩ tới cảnh này đều cảm thán.

"Thủ hộ cái gì?" Có lẽ Lục Nhĩ vừa sinh ra, không hiểu tương lai mình sẽ đi lên con đường như thế nào. Lúc này, nó lộ vẻ cực kỳ thuần khiết, không hề vẩn đục.

"Thứ ngươi không muốn làm tổn thương nhất, chính là thứ ngươi muốn thủ hộ." Vương Thần tiện tay rung rung nhánh cây này, sau đó tầng tầng vỏ cây mỏng rớt xuống, hóa thành một thanh mộc kiếm cực kỳ giản dị

Không bao lâu sau, Vương Thần dùng chính thanh mộc kiếm này để luyện tập kiếm pháp bất kể ngày đêm cho tới đại thành....

"Nha... Có lẽ ta không dùng được thanh kiếm này. Ta không có thứ gì đáng để thủ hộ, cũng không có đám khỉ nào nguyện ý tiếp nhận ta. Ta là dị loại... Thật ra, ta rất hâm mộ đại vương có thể được nhiều huynh đệ tiếp nhận như vậy. Ài, ta cũng phải đi thôi." Lục Nhĩ phảng phất nghĩ tới gì đó, ánh mắt đột nhiên ảm đạm xuống, ngồi xuống một bãi cỏ xem như mềm mại, thở dài.

Sau khi sinh ra, vì có sáu cái lỗ tai nên bị đàn khỉ xa lánh. Chỉ cần nó vừa xuất hiện, trong đàn khỉ sẽ có con cầm tảng đá ném nó. Nó quá nhỏ bé, nhỏ yếu đến mức hoàn toàn không thể phảng kháng đàn khỉ. Cuối cùng chỉ có thể đi tìm thức ăn vào lúc đêm khuya vắng vẻ không người.

Chung quy, hết thảy dị loại đều không được hoan nghênh đấy.

"Có lẽ ngươi cũng có thứ để thủ hộ, chỉ là ngươi không biết mà thôi." Vương Thần lại nở nụ cười.

Mặc dù Lục Nhĩ Mi Hầu là một trong Hỗn Thế Tứ Hầu, có lỗ tai nghịch thiên có thể lắng nghe đại đạo, nhưng lại không có chỗ dựa vững vàng.

Trong Tây Du Ký, nếu ngươi không có hậu trường vững vàng, thì ngươi chỉ có thể hóa thành tro bụi.

"Vậy sao?" Hầu tử hơi có vẻ hâm mộ, liếc nhìn Hoa Quả Sơn, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Không ai hiểu được cảm giác không được tán đồng là thế nào. Cũng không ai biết được làm sao nó trải qua được mỗi ngày trên Hoa Quả Sơn đấy...

Cô độc và tịch mịch một mực đi theo nó. Hắn nữa, nó nhất định phải trải qua cuộc sống dè dặt thận trọng hơn bất luận kẻ nào.

Rời xa đàn khỉ chính là nơi mãnh thú qua lại. Cho dù rất cô độc, nhưng nó vẫn không muốn chết.

Chỉ là cuộc sống như vậy lúc nào mới có thể kết thúc.

"Mỗi người đều có con đường mà mình phải đi. Ngươi cũng có con đường của mình. Có lẽ con đường của ngươi sẽ rất huy hoàng." Vương Thần cảm khái, sờ sờ sáu cái tai của con khỉ.

Lục Nhĩ và Tôn Ngộ Không đều học được pháp thuật của tổ sư Bồ Đề. Tôn Ngộ Không học một cách quang minh chính địa, còn Lục Nhĩ chỉ có thể học trộm.

Lục Nhĩ và Tôn Ngộ Không đều là một trong Hỗn Thế Tứ Hầu. Tôn Ngộ Không cuối cùng có thể thành Phật. Còn nó chỉ có thể trở thành một đạo phong cảnh không có ý nghĩa trên đường thành Phật của Tôn Ngộ Không...

Có lẽ, cái thế giới này thực sự quá không công bằng đối với Lục Nhĩ.

"Huy hoàng?" Lục Nhĩ sửa sang lại bộ lông, không hiểu Vương Thần nói gì.

"Thanh mộc kiếm này tặng cho ngươi. Cho dù nó không thể đại biết cái gì, nhưng lại có thể cứu ngươi một mạng trong thời điểm mấu chốt." Vương Thần không đành lòng nhìn Lục Nhĩ gặp phải kết cục như vậy trong tương lai, bèn đưa mộc kiếm cho Lục Nhĩ.

"Nha." Lục Nhĩ nửa tin nửa ngờ nhận lấy thanh mộc kiếm. Trong khoảnh khắc tiếp nhận mộc kiếm từ tay Vương Thần, nó cảm nhận được trên thân kiếm có một cảm giác ấm áp kỳ lạ, cảm giác này khiến nó rất thoải mái.

"Thần tiên... Ta... "

"Có lời gì cứ nói đi, ở đây không có ai khác."

"Ta có thể bái ngươi làm thầy không?" Lục Nhĩ ao ước mà nhìn Vương Thần. Nó từng ở trên cành cây, vụng trộm nhìn thấy hình ảnh Vương Thần bay qua thác nước. Nó biết vị thần tiên trước mắt này rất mạnh mẽ.

Nó rất quan tâm Hoa Quả Sơn. Nếu như có thể thì nó vô cùng không muốn rời khỏi nơi này.

"Ha ha, không được, bây giờ còn không phải lúc." Vương Thần lắc đầu.

"Vậy bao giờ mới là lúc?" Lục Nhĩ nghe xong đoạn đầu, trong lòng vô cùng thất vọng. Nhưng sau khi nghe tới đoạn sau, trong lòng lại dâng lên vài phần chờ mong.

"Ngươi biết tai của ngươi để làm gì không?"

"Lắng nghe, nhắm mắt lại lắng nghe. Ngươi có thể nghe thấy âm thanh ở ngoài vạn dặm. Hai cái lỗ tai này chính là thứ mà thượng thiên ban cho ngươi!"

"Ách... "

"Làm theo ý nghĩ của mình, vô luận gặp phải chuyện gì cũng không được lùi bước. Được rồi, ta mệt mỏi, ngủ trước đây." Vương Thần ngáp một cái, mí mắt trên và mí mắt dưới của hắn đang díu lại với nhau...

Lục Nhĩ nhìn theo bóng lưng Vương Thần rời xa, nó cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

Đúng lúc này, nó đột nhiên quỳ xuống, vái ba cái với bóng lưng của Vương Thần.

"Thần tiên, mặc dù bây giờ ngươi không thu ta làm đồ đệ, nhưng ta vẫn muốn vái ngươi ba vái. Không biết vì sao, ta lại có cảm giác ngươi giống như trưởng bối của ta... "

Tiếng của Lục Nhĩ rất nhẹ, lễ bái cũng vô cùng thành kính. Trong giây lát quỳ xuống, nó không thấy thân ảnh Vương Thần hơi dừng một chút, sau đó lại tiếp tục đi vào trong động.

Sau khi vái xong, Lục Nhĩ đứng lên nhìn bầu trời đầy sao, cuối cùng lại nhìn về biển lớn mênh mông ở đằng xa.

Một cơn gió lạnh thổi lất quất qua mặt nó. Nó thở ra một hơi thật dài.

"Tạm biệt rồi, Hoa Quả Sơn! Bất quá, ta sẽ còn trở lại. Lúc ta trở lại, ta sẽ có được tòa Hoa Quả Sơn này!"

... ... ... ... ... ... ...

"La Sát Nữ, hương liệu này không tệ."

"Đúng vậy, đúng là không tệ."

"Ngươi nói, nếu đưa cho Hương Nhi thì nàng có thích hay không?"

"Có lẽ... là rất thích đấy."

"A, vậy là tốt rồi, cám ơn ngươi, La Sát Nữ. Đợi tới lúc lão Ngưu ta lập gia đình với Hương Nhi, tuyệt đối không quên công lao của ngươi."

"Ừ, chúc phúc cho các ngươi! Chỉ mong người có tình sẽ thành thân thuộc."

"Hắc hắc... "

Nam tử thẹn thùng gãi gãi đầu, còn nữ hài lại quay đầu nhìn sang bên khác...

Người có tình sẽ thành thân thuộc hay sao?

Như vậy, còn ta thì sao?

Bạn đang đọc Hoa Quả Sơn Đi Ra Kiếm Khách của Thiên sinh phế tài
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.