Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tương tư

Phiên bản Dịch · 2329 chữ

Tôi đi xe lướt ngang qua em , gật đầu mỉm cười nhẹ 1 cái rồi từ từ đi thằng , thấy tôi đi như vậy Trọng Quang vội vàng đạp xe đuổi theo , khi đã cách em MA 1 quãng xa , nó mới gắt :

- Đệch mợ , mày gọi tao ra chỉ để đi diễu hành trước mặt nó thôi à

- Thì biết nói gì nữa nào , có quen thân lắm đâu , mà chém qua tin nhắn còn dễ , chứ ngoài đời cũng hơi ngại ngại.

- Ô sh** , mày tán nó hay tao tán nó , ngại éo gì , cứ chém tẹt đi , hay lại còn phải để tao dạy cho nói như thế nào nữa ….. Đùa chứ mày nhát gái éo chịu được , thế này có đến mùa quýt cũng đêk hẹn nó được 1 buổi

- Thì cứ từ từ đã nào , chú cứ phải để ae quen dần đã chứ - tôi chống chế

- Đợi mày quen được , thì thằng khác nó nẫng rồi , mà mày cũng đừng tỏ ra cho nó thấy là mày đang tán nó , cứ nửa đùa nửa thật ấy , để sau chẳng may thất bại còn có đường rút , hiểu không ? Tao chỉ sợ mày thích nó trước rồi thích nó quá thì khổ

Có phải chăng , câu nói đấy đã nói trúng tâm sự của tôi , tôi thích em rồi ư ? .

8h tiếng chuông đồng hồ lại vang lên như thường lệ , lấy điện thoại ra nhắn tin với em nào : “ Chiều này em làm được không ? “ , rồi với tâm trạng thấp thỏm , tôi ngồi chờ tin nhắn rep lại ,8h30 , không có tin nhắn , thôi đợi thêm lúc nữa vậy . 9h cũng không có dấu hiệu gì mới , quyết định nhắn thêm tin nữa :

- Em bận gì à , hay là không nhận được tin nhắn , không thấy em trả lời

9h15 rồi 9h30 , cũng vẫn vậy , sao thế nhỉ , lúc này thật sự bối rối,mặt mo thực sự , nghĩ ra đủ thứ lí do , trường hợp để tự nhủ với mình vì sao em chưa rep tin nhắn , mà thấy cái nào cũng không đúng …. 9h40’ , thêm 1 tin nhắn nữa được gửi đi “ Em giận gì anh à “ nghĩ thấy ngu và ngớ ngẩn vật vã ….. thời gian cứ lẳng lặng trôi , nhẹ nhàng mà dai dẳng , mỗi phút cứ như 1 tiếng lúc bình thường. 10h , lại 1 lần nữa tiếng chuông đồng hồ kêu , hết kiên nhẫn rồi , mở máy soạn 1 tin nhắn mới , được nửa chừng lại xóa hết . Tôi thở dài 1 hơi , lấy hết can đảm bấm nút gọi tới số máy em cầm

Tút….T…ú…t …….t…..ú…..t ,

9 hồi chuông cất lên mà đầu bên kia vẫn im bặt , ráng gọi thêm lần nữa mà vẫn không có ai nghe máy . Lần này thì tôi cảm thấy thật sự lo lắng , tại sao em lại không trả lời tin nhắn , thậm chí gọi điện em cũng không thèm nghe máy , tại sao chứ , có khi nào em không muốn nói chuyện với tôi( mặc dù đã là cái của nợ gì của nhau đâu ) .. Thật sự lúc này tôi chả muốn suy nghĩ gì thêm nữa , đau đầu quá , cái cảm giác chờ đợi bên kia mà không có bất cứ dấu hiệu gì , đã đến lúc tưởng chừng như vô vọng thì bất chợt tiếng rung điện thoại quen thuộc báo hiệu có tin nhắn mới . Tôi như thằng chết đuối vớ đc phao cứu sinh:

- Em không giận gì a đâu !

- Tại a thấy em không trả lời nên tưởng em giận a thôi …. Tôi vội vàng rep lại cho em với tốc độ 5 kí tự/ giây trên con 1202.

30’ nữa trôi qua ,dài lê thê, tôi mới nhận được tin tiếp theo , lúc này cũng 10h45’ rồi:

- Hôm nay em đi học thêm 9h30 mới về , đút điện thoại trong cặp nên để ý , giờ mang ra sạc mới thấy , thế nhé a , em đi ngủ sớm đây , khi khác nói chuyện với a sau .

- Uh , em ngủ ngon – không quên chúc em 1 câu

1 buổi tối vô vị , nhắn được 2 tin , nhưng không có chuyện gì xảy ra là tốt rồi .Em sao mà lạnh lùng thế =.=. Sáng hôm sau đến lớp , vừa đọc xong tin nhắn tối qua của tôi Trọng Quang lắc đầu nhăn mặt :

- Hỏng , thế này không ổn rồi mày ạ

- Sao lại không ổn ….

- Mày làm thế này nó nghĩ mày cần nó đấy , thế thì nó càng kiêu , nhắn 1 tin thôi , không rep lại thì thôi , bơ luôn , mà từ tối nay cũng đừng nhắn nữa

- ????????

- Thì mày không công khai tán nó , coi như anh em bình thường , lúc nào chán thì nhắn thôi , chứ tối nào cũng nhắn nó nghi đấy ….. Mà tao hỏi thật mày hơi hơi thích nó rồi à

- Uh – tôi thật thà đáp lại

- Thôi thì tao cũng chỉ biết khuyên vậy thôi , tới đâu thì tùy mày vậy

Tất cả chỉ mới bắt đầu ……….. tâm trạng tôi nặng trĩu , giờ tôi mới hiểu , cái cảm giác khi mình thích 1 người mà người ta không chú ý đến mình nó khó chịu ra sao . Lúc nào trong người cũng chỉ có cảm giác nặng trĩu , chả muốn làm gì , chỉ khi nào thật sự có việc gì đó làm tôi vui thì cái cảm giác ấy mới tan biến tạm thời, tại sao chỉ mới gặp em 3 lần thôi , mà lúc nào trong thâm tâm tôi cũng chỉ mong em ở bên cạnh mình , được trò chuyện cùng em thật nhiều , được quan tâm chăm sóc cho em, được kẽ vuốt nhẹ mái tóc mây của em, được hôn vào đôi má em, cầm bàn tay kia,

..và sau đó…

Và sau đó….

Và sau đó…

« Rầm »

Tôi đâm vào gốc cây hoa sữa bên đường 1 nhát, đập 1 phát vào gióng xe, đau ko tả đc…

Buổi tối đi học thêm về , để chiếc xe đạp lăn nhè nhẹ trên những con phố quen thuộc , cái khí trời mùa thu dịu mát và lạnh dần về đêm làm cho đầu óc con người ta thấy nhẹ nhàng, những ánh đèn đường xuyên qua bóng cây leo lắt hắt xuống con đường , và ở trong cái ánh sáng vàng mờ ấy , 1 cái bóng cô đơn đang lầm lũi .

Vừa mới đặt chân xuống trước cửa nhà thì có điện thoại gọi , xem nào , số Trọng Quang , ngẩn người 3s suy nghĩ , sao em MA lại gọi cho mình nhỉ , vội vàng bắt máy …

- Alo , tao Trọng đây ( Đệch mợ , sao lại là nó )

- Uh , sao chú lại cầm máy đấy

- Uh mấy hôm không cầm máy bà già tao hỏi nên phải lấy máy về , để vài hôm nữa rồi tao lại đưa máy cho em Ma mượn , thế nhé , máy tao sắp hết tiền rồi . À quên , mày gọi lại cho tao đi , tao bảo cái này , quan trọng đấy – nó nhấn mạnh

Lại tắt máy gọi lại cho ông con phát , bố khỉ , gọi ngoại mạng tốn đếch chịu được

- Alo đây rồi , chuyện gì thế

- Uh , tao sợ nói mày lại sốc đấy

- Fu** , nói nhanh dùm con bố trẻ ơi – tôi bắt đầu thấy sốt ruột

- Thế này nhé , e hèm , hôm nay tao lấy điện thoại bất ngờ nên chắc nó chưa kịp xóa hết tin nhắn , lúc tao lấy điện thoại vào xem có ai gửi tin nhắn 3 hôm trước không , thì thấy có số lạ nhắn “ t vừa đi học về , ăn cơm xong rồi và đang ngồi nhớ MA “ .

Nói chung là đang có thằng nhảy vào đấy , tao cũng chưa biết là mối quan hệ của chúng nó hiện giờ như thế nào đâu . Thôi tao vào ăn cơm đây , có gì nói chuyện sau .

***

Mọi chuyện có vẻ đã bắt đầu đi theo 1 hướng khác rồi , khó khăn này chồng chéo khó khăn khác , giờ thì phương tiện liên lạc với em cũng không có , chả lẽ lại gọi điện thoại bàn. Giờ cũng chỉ còn cách là may rủi gặp em trên những con đường đi học thôi ….. lại tự an ủi mình bằng câu nói quen thuộc “ Cứ kệ nó đi , ra sao thì ra “.

Điện thoại lại rung , chuyện gì nữa đây …. Thành “ tiny “ gọi :

- Alo đại ca à , ra cửa đi , em đang đứng ngoài rồi ….

Vội vàng bỏ dở bữa cơm ( đi học tối về nên ăn 1 mình ) ra gặp thằng đệ …

- Em điều tra hộ đại ca rồi đấy , chả biết được đúng hay sai nữa

- Uh , thế chú cứ nói đi … tôi thấy bồn chồn lắm

- Em hỏi 5 đứa , kể cả mấy đứa lớp nó , đứa thì bảo là có ny rồi , đứa thì bảo là không , mà thằng mà bọn nó bảo là thằng ny nó thì tên giống anh ( what the Fu** ) , có gì để mấy hôm nữa em hỏi thêm cho vậy .

- Uh thôi thế cũng được rồi , tks chú .

Ngày lại ngày cứ trôi qua hờ hững như tâm trạng của tôi vậy , giờ đây tôi cũng chưa có cách nào tiếp cận được em , những buổi đi học về , nhìn thấy em mà cũng chỉ dám đi lùi lại phía sau quan sát em , nhìn thấy nụ cười , bóng dáng của em là đủ rôi , đã có những tối , tôi lôi tờ giấy ra , thổ lộ hết tâm sự của mình vào , định gửi 1 bức thư nhỏ tới cho em , nhưng rồi đến phút chót lại xé vụn nó đi , con người tôi trở nên ù lì , không muốn tiếp xúc với ai , có lẽ niềm vui duy nhất hiện thời của tôi chỉ là em . Ở trên lớp lũ bạn thân thấy tôi như vậy cũng dò hỏi khuyên can nhưng tôi lờ đi tất cả , và cũng chả muốn nghe ai , dần dần chúng nó cũng chán , chả muốn để ý nữa .

***

Rồi 1 ngày cuối tháng 9 , trời lạnh dần , bọn tôi đã bắt đầu khoác áo đồng phục tới trường – nói thật mình cũng chả thích gì cái áo này , áo thì vừa mỏng , vừa rộng lại trông giống của công nhân may. Hôm nay đi học làm quả style mới khác với mọi ngày , quần bò ống côn , đi giày Converse cao cổ (fake loại 1 thôi ) , đút ống quần vào trong giầy , đội thêm quả mũ len mỏng ( kiểu LK ) trông cũng ngầu đấy chứ

Hôm nay xe xịt lốp nên lúc sáng thằng đệ nó đèo đi, về thì thằng trọng quang đèo về, thằng khốn này làm ơn ko làm cho trót mà thả tôi cách nhà 1 đoạn =.= Lại cuốc bộ 1 đoạn về nhà.Đang đá cái ống bơ cho nó bay ra đường thì tự nhiên có tiếng con gái nói:

- Anh mua đôi giầy này ở đâu vậy?

Tôi ngửa mặt lên, 1 cô bé nhỏ nhắn với khuôn mặt bụ bẫm rất đáng yêu, đôi mắt tròn to của em tinh nghịch nhìn tôi, em nhoẻn miệng cười…

Đây là lần đầu tiên 1 ng con gái bắt chuyện với tôi theo cách này.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy 1 cô bé đáng yêu đến như vậy .

Tôi như thường lệ, 1 thằng nhát gái, cứng họng. đơ toàn tập, đang định mở miệng thì em nó nói tiếp:

- Anh sao vậy, e thấy đôi giầy đẹp quá nên hỏi anh chỗ mua, đôi này bao nhiêu anh

- Có 80k thôi e ạ ( chém gió tí , thật ra là 200k) ! Tôi chưa hồi hẳn…

- Anh mua ở đâu chỉ em đi !

Nói cho e nó địa chỉ mà e nó ứ ậm à ậm ừ, rồi k rõ,sau đó em nói:

-Thôi đc rồi a cho số anh đi có gì e sẽ hỏi anh sau, e sắp phải về rồi mà. Em là hàng xóm anh đấy nhưng ở phố trên chắc anh ko để ý nhỉ.

-Đây số anh đây em lưu vào nhé.

-Ok anh em về nhé, bye anh !

Tôi cũng khá ngạc, vậy nên ậm à câu đc câu mất . Bóng em chưa khuất tôi mới sực nhớ ra nói .

-Mà khoan đã em tên gì em ơi?

Em quay đầu lại, lại cười với tôi:

-Em tên Lan, hihi, có gì sau em sẽ gọi hỏi anh sau nhé!

Tôi đứng trôn chân 1 lúc, nhìn theo cô bé nhỏ nhắn này…Gió bắt đầu thổi mạnh,tôi vội thoát khỏi suy nghĩ mông lung và rảo bước về nhà

Bạn đang đọc Hoa Ngọc Lan của SuRvIvaL
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.