Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 35

Phiên bản Dịch · 2231 chữ

Chương 35: Ba của Quy Sinh

Edit: Bozu

Buổi tối xem ti vi, lúc Quy Sinh thấy chương trình thời sự về trượt tuyết thì mở mắt to, mí mắt sắp gần sát đuôi lông mày, con ngươi đen như mực phản chiếu hình ảnh rõ ràng, cậu tò mò nhìn ti vi chăm chú, miệng hỏi liên hồi, tại sao bọn họ có thể bay xuống từ trên tuyết, bọn họ bay xuống thế nào, bọn họ không có cánh mà. Lâm Hòa không nhịn được nói, "Em thật lắm câu hỏi."

Lâm Đồng Chương cười, chen miệng: "Con nói không biết ngượng, trước kia lúc con lớn hơn Quy Sinh còn la lớn, con ngồi bên cạnh chơi búp bê vải, chơi xong lại khóc, bà nội con hỏi, con lại nói anh trai thật ồn ào." Anh học dáng vẻ ỏn à ỏn ẻn của Lâm Hòa chừng mười năm trước, Phương Nha cười ha hả, ngay cả Hòa Lý Thanh cũng không nhịn được, Quy Sinh không rõ sự tình, nhưng cười ha ha theo mẹ, Lâm Hòa và Lâm Khương xấu hổ nhìn thoáng qua, cầm gối ôm bò sang gần Lâm Đồng Chương đánh anh. Quy Sinh bị dời lực chú ý nên quên các câu hỏi của mình, cũng chen vào, ngồi ở trong ngực ba đánh bùm bụp.

Quản gia ở bên ngoài nhìn thấy bọn họ đùa giỡn, thở dài trong lòng, nghĩ đã nhiều năm rồi rốt cuộc mới thấy dáng vẻ một gia đình.

Trước khi ngủ, Quy Sinh bỗng dưng nhớ tới câu hỏi về trượt tuyết, lại chiếm giường của Lâm Khương, đứng ở trên mép giường hỏi cậu câu hỏi giống như vậy, Lâm Khương thay quần áo vừa dầy vừa nặng ở trước tủ quần áo. Phòng ở cũ giữ ấm không tốt, cho nên mặc hơi nhiều khi ở lầu một. Vừa mới cởi áo khoác, Quy Sinh đã lặp lại câu hỏi mấy lần, còn hỏi những cái khác, cậu phiền đến mức gào lên, xoay người cầm quần áo ném lên đầu Quy Sinh, vừa lắc bả vai cậu vừa kêu to, "Quy Sinh, sao em lắm lời thế hả!"

Quy Sinh rất phối hợp thét lên, hô cứu mạng, hai người ngã lên giường mềm mại thoải mái đùa giỡn, còn cầm gối đánh tới đánh lui, Phương Nha mang máy vi tính từ tầng dưới lên, lại ngây ngốc tiếp tục chơi trò chơi, mà chỉ chốc lát Lâm Hòa đã nằm ở trên khung cửa gõ mạnh vào cửa, nói: "Ồn chết đi được, Quy Sinh, em nhanh về ngủ đi. Không được để Phương Nha ngủ một mình." Nghe thế, Phương Nha và Quy Sinh không hẹn mà cùng gào lên: "Không về, ngủ ở đây!"

Lâm Đồng Chương ở trong phòng nghe thấy tiếng ồn ào, ra ngoài nhìn, mấy đứa bé ầm ĩ thành một khối, Lâm Hòa bò ra từ trong chăn, giữa mùa đông lại ướt đẫm mồ hôi, nói với ba là Quy Sinh muốn chen chúc với Lâm Khương chơi đùa cả đêm nên không ngủ đúng giờ.

Quy Sinh làm bảo đảm, hai dúm tóc vểnh lên sau đầu, Lâm Đồng Chương xách cậu bé lên, nói là ngày mai chơi tiếp, giờ sang phòng khách bên cạnh ngủ, dì giúp việc đã dọn dẹp xong rồi. Còn làm một dấu tay bảo Phương Nha đuổi theo, Phương Nha thở dài, thoát trò chơi ra, chọc Lâm Hòa vui vẻ, túm mái tóc rối của cậu. Quy Sinh chu môi, cằm tựa vào bả vai Lâm Đồng Chương, quay đầu lại có vẻ không vui làm mặt quỷ với Lâm Khương.

Ra ngoài phòng Quy Sinh lại nhớ tới trượt tuyết, hỏi ba, âm thanh truyền vào gian phòng, đầu Lâm Khương trồi lên gân xanh. Tuy nhiên Lâm Đồng Chương rất là kiên nhẫn giải thích cho cậu, cậu quấn ba nói muốn đi trượt tuyết.

Do khí hậu nên tuyết đọng thành phố này không dày, có rất ít cơ hội trượt tuyết, muốn thử nghiệm một lần, chỉ có thể tới thành phố gần phía Bắc, anh vỗ về Quy Sinh nói rằng sau này có cơ hội ba sẽ dẫn mọi người đi. Quy Sinh lại hỏi: "Lúc nào thì có cơ hội?" Lâm Đồng Chương cúi đầu nhìn cậu nhóc, tròng mắt to tròn, trong mắt dường như chỉ có mình. Phương Nha đang đánh răng trong nhà vệ sinh, ngâm nga bài hát. Mấy đứa nhóc không biết lo âu, người lớn không biết kẻ làm lớn chuyện nhằm vào nhà họ Lâm là ai, khi nào thì bắt đầu và lúc nào thì kết thúc, càng không biết lúc nào thì Hòa Lý Thanh lại mang bọn chúng rời đi, cho nên có cơ hội hay không hoàn toàn không do anh quyết định. Trong hành lang bày mấy bình hoa, phía trên là hoa tươi xinh đẹp, thỉnh thoảng mùi hoa bay vào làm cho người ta thư thái, Hòa Lý Thanh cũng không phải là những bình hoa kia, bày chỗ nào để hoa gì đều do người khác định đoạt.

Anh nghĩ một lát, Quy Sinh lại lắc cánh tay anh, chờ đáp án của anh, anh cúi đầu gạt mấy sợi tóc của Quy Sinh, lôi hai dúm tóc vểnh lên, nói: "Con đi xin mẹ, nói muốn ở nhà, sau này đi học, du lịch hay trượt tuyết cũng muốn cả nhà cùng nhau, nếu như mẹ đồng ý, đi lúc nào cũng được."

Quy Sinh bị kéo tóc cũng không biết, cậu cong đuôi lông mày khóe miệng, vui vẻ gật đầu đồng ý.

Phương Nha đánh răng xong, súc miệng vang ục ục. Lâm Đồng Chương mang Quy Sinh vào, bảo Phương Nha nhìn em trai đánh răng, dặn dò trước khi ngủ nhất định phải cởi áo khoác quần bông ra, bằng không ngủ dậy sẽ cảm.

Vị trí này của anh giống như người bạn, nào giống cha mẹ hoặc là bảo mẫu nhà nào trông coi đứa trẻ, buổi tối trước khi ngủ có thể đi lên nhìn một cái đã rất thỏa mãn. Kể từ khi Hòa Lý Thanh rất ít khi về nhà, anh lại bắt đầu tự làm từng chút với hai đứa trẻ, dám làm phòng nghỉ ngơi cách âm ở tầng cao nhất công ty, thuê bảo vệ trông coi, khi mình có thời gian sẽ tự chăm sóc, trêu đùa bọn chúng ăn cơm ngủ, may mà bọn trẻ đều rất ngoan, không hay khóc gào, thỉnh thoảng kêu mấy câu mẹ, anh sẽ im lặng, dụ dỗ đứa trẻ, thường nghĩ, cô ấy không quan tâm chúng ta, ba cũng chỉ có các con. Mà bây giờ cũng không tự giác đang chăm sóc Quy Sinh.

Kỳ lạ là, anh cũng không phải giàu lòng từ bi, trước kia tiếp xúc với Quy Sinh cũng rất là ghen ghét ba Quy Sinh, sau đó nghĩ đến đứa trẻ này đều cảm thấy ghét, đâu ngờ tới sẽ hòa hợp với Quy Sinh như vậy, hiện tại cũng chỉ có thể an ủi mình, chuyện của người lớn, không liên quan đến trẻ con. Cũng may mắn Quy Sinh bình an.

Hơn bốn năm trước, lúc ấy Hòa Lý Thanh dưỡng thai ở vườn sau, cả ngày không có việc gì, không thể xem quá nhiều sách, sợ hại mắt, không thể ở trong hiệu thuốc, lo lắng không biết sơ ý rút ra giá thuốc bắc nào sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, cô lại không có bạn bè, cũng chỉ có thể ở trong nhà hoa.

Lúc đó cũng không để ý tới, thậm chí rất ít khi trở lại sườn núi, thường đi nên không nhớ rõ gương mặt của mấy đứa nhỏ ở trong thành, trong đêm khuya an tĩnh mới biết mình nhịn nhiều khổ sở, rõ ràng hận đến muốn đi tìm người ông kia rồi giết hắn, có nhiều lần lúc nửa đêm lái xe trở lại, chỉ vì có thể nhìn thấy cô buổi sáng đứng phía trước cửa sổ nhìn xuống. Có lần quay lại nhìn thấy cô ưỡn bụng tiến vào nhà hoa, đi giày đế bằng chống trượt chậm rãi đi tới trước mặt ông Trương, ngồi ở trên băng ghế nhỏ, hai người ghé sát đầu không biết thương lượng cái gì, anh cứ nhìn như vậy, sắp quên khúc mắc ở giữa, dường như vợ anh ở bên cạnh anh đã nhiều năm.

Anh ngẩn người lúc Hòa Lý Thanh đứng lên, có thể động tác hơi nhanh nên đầu choáng váng, bản năng đưa tay vịn đồ vật bên cạnh, một cái giỏ hoa Hải Đường lung lay ở trên giá treo, cô đang muốn tránh sang bên cạnh lại bị ngã trên mặt đất.

Lúc ấy Lâm Đồng Chương lập tức chạy xuống dưới lầu, quản gia và gì giúp việc ở phòng khách cũng bị dọa đến lo lắng, anh đến nhà kính trồng hoa thì Hòa Lý Thanh đã hơi mơ hồ, xoa bụng nói đau, anh ôm cô lên xông vào trong nhà, lúc đặt lên giường thì nắm tay cô, không nhớ rõ lòng bàn tay ra rất nhiều mồ hôi là của ai, nhưng lại không muốn buông tay.

Sau đó bác sỹ gia đình nói không có gì đáng ngại, về sau chú ý hơn, không thể té ngã nữa, lúc đó anh chưa đi đến gian phòng, im lặng đứng ở dưới bậc thang, đi nhà để xe lấy xe lái vào trong thành, sau đó thật lâu cũng không trở về nữa, nhưng ngày hôm sau, nhà kính trồng hoa được làm to ra, sàn nhà bên trong đổi thành đường đá như trong vườn, giàn hoa cũng bị tháo xuống, cũng có nhiều cây do Hòa Lý Thanh chăm sóc vun trồng.

Quy Sinh sinh vào buổi tối đó, tình hình hơi nguy hiểm, anh nhận được điện thoại vào lúc chiếu phim tối, chạy như bay tới bệnh viện, lòng tràn đầy phức tạp đứng canh ở ngoài phòng sinh, chỉ sợ muộn chút sẽ có ngộ nhỡ, vừa hận đứa bé kia không chết đi.

Đứa bé rốt cuộc an toàn sinh ra, Hòa Lý Thanh còn muốn xem mặt đứa bé mới ngủ, mà y tá ôm đứa bé cho anh, nói tiếng chúc mừng, anh hờ hững liếc mắt nhìn đứa bé chưa mở mắt còn nằm trong tã lót, toàn thân đỏ hồng, khớp xương thon dài, y tá nhìn thấy đứa bé đều nói sau khi lớn lên đứa nhỏ này khẳng định da rất tốt, thân cao, nhưng ngũ quan khi đó thì không biết giống ai, anh không có đưa tay đón đứa bé, cũng không hề có một chút vui sướng của ba đứa trẻ sơ sinh, dặn dò quản gia rồi xoay người rời đi, không nhìn nữa, y tá bác sỹ hai mặt nhìn nhau không hiểu gì, mà quản gia chỉ có thể cúi đầu than thở.

Năm ấy cho đến khi Hòa Lý Thanh rời đi lần nữa, anh đều không có gặp lại Quy Sinh.

Mà Hòa Lý Thanh xảy ra tai nạn xe cộ vì bảo vệ đứa bé, giống như biết ai đang dùng tính mạng đối tốt với nó, mấy buổi tối liên tục khóc tỉnh lại từ trong mơ, ầm ĩ muốn gặp mẹ, lại nghe lời ba nói, mặt cậu đẫm nước mắt, nhìn ba nói, "Ba, con nghe lời, mẹ sẽ mau khỏi, con không muốn khóc nhưng nó cứ chảy nước mắt, làm thế nào bây giờ? Con thật sự rất biết nghe lời."

Đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, sao không phải con anh?

Anh ngồi ở mép giường nhìn Hòa Lý Thanh còn đang suy nghĩ chuyện cũ, Hòa Lý Thanh không được tự nhiên nói, "Tôi muốn trở về vườn sau ngủ." Anh buồn cười nhìn dáng vẻ bẽn lẽn của cô, "Em nói xem, nói ra ai tin chúng ta là vợ chồng đã mười năm."

Cô bĩu môi từ chối cho ý kiến, khí nóng lại lan đến vành tai. Lâm Đồng Chương vui mừng nhìn vành tai cô đỏ lên, trong lòng nghĩ, hóa ra còn xấu hổ. Dùng chăn bọc cô thật chặt, đụng rớt sách trên tay cô, sau đó ôm cả cô và chăn thật chặt. Anh thì thầm bên tai cô, "Em không biết nhiều năm nay anh luôn hi vọng có thể ôm em như vậy trong đêm giá rét, như thế sẽ rất ấm áp, ấm vào tận trái tim."

Ngày hôm sau Phương Nha đánh thức Quy Sinh, cậu dịu khóe mắt, chưa tỉnh lại nghiêm trang học mẹ, "Hả? Gần đây cháy à." Lại nghĩ tới cái gì, nhảy xuống giường chạy tới trước cửa phòng ba, Phương Nha đuổi theo phía sau bảo cậu rửa mặt trước, tuy nhiên cậu lại coi nhẹ, dùng sức gõ cửa kêu ba mẹ, cửa phòng bị đẩy ra, vừa hay nhìn thấy Lâm Đồng Chương mặc đồ ngủ đi tới, cậu hô to, "Ba, con tới xin mẹ."

Lâm Đồng Chương nhìn tiểu Quỷ tràn đầy sức sống mà tức phát điên.

Bạn đang đọc Hòa Lý Thanh của Nhuận Thất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.