Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Valentine ngọt ngào

Phiên bản Dịch · 2618 chữ

Quan trọng hơn vẫn là...

"Đi thôi!"

"Tôi về nhà..."

"Mới có tám giờ à, bạn hứa về cô Lan mười giờ mới về mà."

Thiên Nghi quay mặt sang hướng khác, miệng lẩm bẩm: "Thật là nhà mình có camara của Hoàng Khang không vậy?" Cô nói nhỏ trong miệng mà Hoàng Khang vẫn có thể nghe, anh phì cười rồi đung đưa tay cô: "Đi nhanh đi, định đứng đây hóng gió đêm sao?"

"Biết hôm nay là ngày gì không mà dám rủ tôi đi, lễ tình nhân đó, đi mà hẹn hò với người yêu của bạn kìa."

"Thì chẳng phải đang hẹn hò đây này..." Nụ cười đầy phấn khởi ẩn hiện trên môi anh.

Chưa kịp nói gì thì tiếng còi xe đã làm in ỏi cả cổng trường, đèn chiếu thẳng vào mắt hai người. Nhìn từ xa đã biết dáng của ai rồi.

"Đi với anh!"

"Anh Huy..." Thiên Nghi lại phải đối mặt.

Hoàng Khang thay đổi ngay sắc mặt, anh nghiến răng đầy tức giận nhưng lại im lặng, anh cho Thiên Nghi quyền lựa chọn, chỉ hôm nay thôi. Thiên Nghi giờ mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Gia Huy, anh sinh ngày rất đẹp, lễ tình nhân cho đôi lứa hò hẹn yêu đương. Cô cảm thấy vô cùng khó xử, kỉ niệm thời thơ ấu ùa về.

"Em..."

"Thiên Nghi... Anh cần em hơn bất cứ ai..."

'Em cần anh hơn bất cứ ai', đó là câu nói ngày mà bố mẹ Thiên Nghi bị tai nạn qua đời, cô đã ngồi khóc suốt trong bệnh viện, anh cũng không chợp mắt dù một giây để ở bên an ủi, chăm sóc cô vượt lên khó khăn. Chính anh đã động viên cô, khiến cô có nghị lực mà sống khi bên cạnh mất điểm tựa tinh thần. Sao hôm nay cô có thể làm ngơ trước lời nói ấy.

Hoàng Khang rất quan trọng với Thiên Nghi, nhưng Gia Huy lại mang tình nghĩa vô cùng sâu nặng, đầu óc cô quay cuồng, các dây thần kinh đua nhau hoạt động, phân trần. Cuối cùng, cô nhìn sang Hoàng Khang, mặt đầy ăn năn: "Hoàng..."

"Đi đi!" Hiểu rõ những gì cô lựa chọn, anh nói xen vào và buông luôn tay cô ra.

"Xin… lỗi..."

Tiếng thở dài đầy bi thương của Hoàng Khang, anh nhìn sang hướng khác, gương mặt sắt lạnh như không muốn nghe bất kì lời giải thích nào. Gia Huy ngay lập tức nắm lấy cơ hội, anh nắm tay và kéo Thiên Nghi lên xe, đóng cửa lại, không quên đưa mắt về phía Hoàng Khang – sự thất bại nặng nề.

Gia Huy lên ngồi chỗ của mình, anh đau đớn bao nhiêu khi thấy mắt Thiên Nghi vẫn hướng đến người phía sau, cô đặt tay lên cửa xe và nhìn Hoàng Khang, nhìn gương mặt vô thần ấy cho đến khi Gia Huy điều khiển tay lái. Chiếc xe đi mất, Hoàng Khang mới quay mặt lại, đứng im lặng nhìn theo, hai tay vẫn nắm chặt.

"Á... á... Tại sao? Tại sao vậy?" Anh thét lớn gần như thất thanh, mắt phá lên bao nỗi buồn lan tỏa. Tại sao anh đã làm nhiều như thế mà vẫn không níu giữ được Thiên Nghi, chẳng lẽ anh không thể nào tìm ình cơ hội làm ngựa trắng tình yêu của người con gái tàn nhẫn kia. Tự trách bản thân quá đặt hy vọng để rồi hôm nay thất bại hoàn toàn.

"Anh à... Dừng xe lại đi!"

Chiếc xe ấy dừng ngay bên vệ đường, Gia Huy cố nén lòng để tiếp tục trốn tránh sự thật. Thiên Nghi vẫn nhìn về phía trước: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ!"

"Cảm ơn em..." Anh quay sang nhìn cô, nhìn gương mặt ngây thơ đã bị anh ép buộc phải chứa đựng bao phiền muộn.

"Anh Huy… em xin lỗi..." Tiếng nói nặng nề của Thiên Nghi làm tim Gia Huy càng chua xót: "Em biết anh rất yêu thương em... nhưng anh à, tình cảm của em đã bay theo chiếc máy bay ấy luôn rồi, chiếc máy bay đưa anh đi xa em, tình cảm đó cũng xa em..." Sự nghẹn ngào khiến tim Gia Huy thắt chặt, anh muốn thời gian quay lại để anh chọn lựa, thà rằng ngày xưa ở lại nơi này, không có sự nghiệp mà có em, giờ anh sai lầm và chẳng còn cơ hội lấy lại trái tim của Tầng Thiên Nghi.

"Là do anh... anh sai rồi... anh thua Hoàng Khang... anh thua người đó rất nhiều, cậu ta không tài giỏi nhưng cậu ta chỉ biết yêu em... còn anh..."

"Xin anh tha thứ cho em, em phải quay về, phải tìm lại Hoàng Khang... vì người con trai ấy... rất quan trọng trong đời em..." Cô mở cửa xe và chạy vụt đi mất, anh nơi đây mình ân hận cho quyết định sai lầm. Nước mắt anh rơi chỉ vì hối tiếc cho bản thân, tự trách ông trời đã dùng quy luật của vũ trụ cướp mất cô ấy - Thiên Nghi nhỏ nhắn bé bỏng ngày nào luôn đeo theo anh không rời nửa bước.

Con đường giờ vắng người hẳn, Thiên Nghi cố chạy thật nhanh quay về LB. Dù mệt, dù rất khó thở nhưng cô vẫn dốc sức mà tìm cho bằng được Hoàng Khang. Đến cổng trường, anh không còn đứng đó...

"Hoàng Khang... Hoàng Khang!" Cô đảo mắt xung quanh, giữa không gian rộng lớn, cô như cô độc một mình khi không có anh.

Vô ích thôi, anh đi mất rồi, anh trách cô, hận cô đã không chọn anh trong thời khắc đó. Những bước chân Thiên Nghi sải dài trên phố, cô kiên quyết phải tìm anh, nhìn lượt khắp nơi mà chẳng thấy bóng dáng quen thuộc, sự mệt nhoài khiến lòng Thiên Nghi càng não nề đau đớn. Ánh sáng đời cô đâu mất rồi, sao xung quanh chỉ toàn khoảng không, sao chẳng còn ai tồn tại quanh cô hết, mặc cho con phố ngoài kia đang tấp nập người xe... Cô đứng cạnh cột đèn báo hiệu, mọi người chờ đèn để qua bên kia đường, còn cô mãi đứng đó mà chờ anh.

"Hoàng Khang... bạn đâu rồi? Hoàng Khang?" Chợt phía bên kia đường, bóng dáng ấy sao quá quen thuộc, gương mặt sao đầy những yêu thương. Hoàng Khang đang ngồi tại ghế đá ở quảng trường công viên, vẫn dáng vẻ lúc cô nhìn thấy anh tại nghĩa trang, hai tay chấp vào nhau đặt lên gối, mắt chẳng hồn vía nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Mặt Thiên Nghi phấn khởi sáng lên đầy hạnh phúc, cô chen nhanh trong dòng người để đến bên cạnh anh. Đứng ngay trước mặt Hoàng Khang, cô nén sự vui mừng hằn sâu trong đôi mắt.

Xuất hiện trước mắt Hoàng Khang là đôi giày vải cổ àu trắng, cách buộc dây giày này, khá quen, chẳng phải là do anh dạy Thiên Nghi buộc để dây khỏi tuột khỏi nhau sao. Anh ngước mặt lên, đầy bất ngờ.

"Thiên Nghi?"

"Chào..." Cô ngồi xuống cạnh bên anh, trên quảng trường có rất nhiều cụ già bà lão vẫn đi bộ tập thể dục, lại có các em bé tập lái xe đạp, mặt chúng hồn nhiên biết nhường nào. Đâu đó lại có không ít đôi tình nhân đang ngồi tâm sự, chỉ có cô và anh, tại ngay ghế đá.

"Bạn không đi với Gia Huy hả?" Vẫn chưa khỏi ngạc nhiên, anh hỏi tiếp.

"Muốn tôi đi với anh ấy lắm sao?"

"Không có... nhưng… nhưng tôi giận bạn rồi." Như một đứa trẻ, Hoàng Khang quay mặt sang hướng khác, lại không thèm nhìn cô.

"Giận thật hả?"

"Giận."

"Ừ... giận thì thôi... tôi đi bộ về nhà, dù sao mình cũng độc thân, giờ này ở đây làm gì..." Đến lượt Thiên Nghi tìm cách phục thù Hoàng Khang sau bao lần anh trêu đùa với cô, cô gái ấy cười thầm rồi đứng dậy và bước đi theo vệ đường. Anh nghĩ rằng cô sẽ ra sức xin lỗi, ai ngờ lại dám bỏ đi như thế. Hoàng Khang đứng dậy, chạy đến đi cạnh Thiên Nghi: "Nè..."

"Ủa... giận mà..."

"Nể tình bạn ra đây với tôi nên tạm thời nghỉ giận bạn đó..."

Tình cờ đi ngang khu du lịch, Thiên Nghi lóe sáng mắt và chợt kéo mạnh anh vào trong.

"Đẹp quá..." Cô la lớn trong niềm hạnh phúc khi được nhìn ngắm khung cảnh phía dưới chân mình.

Hai người ngồi riêng trên xe cáp treo giữa vùng trời rộng lớn, ở trên đây mà nhìn cảnh đêm cùng nhiều khuôn màu khác nhau thì thật là tuyệt vời. Đúng là học sinh tiểu học đội lớp nữ sinh phổ thông, cô thì thích thú cứ ngó qua ngó lại, ai như Hoàng Khang ngồi yên một chỗ không nhìn gì cả, chỉ ngắm mỗi mình cô.

"Này... tự nhiên vào trong cái lồng chim này vậy?"

"Lồng... chim sao?" Tiếng cười Thiên Nghi phát ra làm ù cả tai anh, cô hào hứng nói chuyện cùng Hoàng Khang, ngắm cảnh bao nhiêu đủ rồi: "Bạn đừng nói với tôi không biết cái này là gì nhe?"

"Ai nói không biết, cái xe cáp treo chứ gì, nhưng nhìn y hệt cái lồng chim, chán chết." Anh vỗ vỗ lên cửa kính

"Trò này vui vậy mà chê, bạn may mắn lắm mới được đi chung với tôi đó... Không biết hưởng phước gì hết."

Cũng lạ thật, 'Nghi Ngốc' luôn luôn thích chơi trò trẻ con như thế này. Hoàng Khang lớn từng tuổi này, mùa yêu nào cũng cùng đám bạn đi lang thang đến những nơi đầy màu sắc vui chơi, chỉ có năm nay là anh được biết thế nào là trò của trẻ con. Nhưng không, anh miệng nói chán mà lòng lại đầy những khung bậc cảm xúc khác nhau, từ ngập tràn niềm vui đến dâng trào hạnh phúc.

"Nhưng sao... bạn quay lại, tôi nghĩ bạn đi rồi."

"Vì với tôi bạn cũng... rất quan trọng." Chỉ một câu nói đã làm không khí thay đổi hoàn toàn, nụ cười của cả hai vụt tắt, họ nhìn nhau, nhìn mãi...

"Thật không?"

"Ừ..."

Mọi thứ xung quanh như vô hình, anh đặt hai tay lên vai Thiên Nghi, từ từ ghé sát mặt mình gần mặt cô, càng gần. Tim của cả hai dần hòa làm một, cùng chung nhịp đập, cô đỏ mặt thẹn thùng không dám đối diện với làn môi ấy nên nhắm chặt mắt lại, tay vẫn ghì giữ ly bắp rang bơ thơm ngon.

Bing.. bing...

Xe cáp treo bỗng dưng trụt trặt đung đưa vài cái, cô giật mình mở mắt, Hoàng Khang ngã nhào vào người Thiên Nghi. Anh chưa kịp hôn cô thì đã được thượng đế giúp sức, ông ấy tìm cách để chính cô gái phải đối diện với nụ hôn của chàng trai. Bốn con mắt lại tìm thấy cơ hội nhìn nhau, môi kề môi, nhưng cú va chạm này khá mạnh khiến môi cô có cảm giác đau rát, thế mà anh vẫn không chịu buông.

"Buông ra..." Cô xô Hoàng Khang ngã vào thanh cửa, anh la lên, xoa xoa tay mình: "Làm gì mạnh tay quá vậy? Con gái gì đâu... không biết nhỏ nhẹ..."

"Đau quá..." Thiên Nghi lấy tay đặt lên mép môi, có máu rỉ ra: "Chảy máy rồi nè... bạn cắn tôi sao?"

"Máu hả?" Anh ngồi xích lại gần cô, nhìn vết thương trên khóe môi rồi nhăn nhó. "Sao lại chảy máu...?"

"Đồ dã thú..."

"Hả?" Đây là lần đầu có người mắng Hoàng Khang thậm tệ như thế, anh nhìn cô trân trân. Thiên Nghi gạt ngang: "Bộ tôi nói sai sao? Đau muốn chết."

"Đưa xem..." Hoàng Khang lấy tay mình sờ lên vết thương, vừa đụng vào cô đã la đau, anh lấy khăn giấy trong túi ra rồi ân cần dịu giọng: "Ngước mặt lên."

"Con trai mà để khăn giấy trong người? Bạn giới tính gì vậy?"

"Muốn biết không?"

"Thôi khỏi, tôi là Nghi thiên tài chứ có phải Nghi ngốc đâu... Dung nhan bị bạn hủy hoại rồi..."

Thấy Thiên Nghi định lấy tay quẹt máu, Hoàng Khang ngăn lại, anh nhẹ nhàng dùng khăn giấy chậm nhè nhẹ lên đó.

"Để tôi làm cho...." Từng cử chỉ quan tâm của anh càng hút lấy hồn cô: "Xin lỗi... đau nhiều lắm hả?"

"Ờ." Mắt cô cứ nhìn vào gương mặt với những đường cong hoàn hảo như được vẽ nên, chắc hẳn thượng đế dành rất nhiều ưu ái cho anh mới khiến anh trở thành bạch mã hoàn mĩ nhất trong mắt cô.

"Hoàng Khang này."

"Hả?" Anh trả lời mà mắt vẫn chăm vào vết thương của cô.

"Tôi... tôi..." Bất ngờ cô hôn vào trán anh, lần này đến lượt Hoàng Khang đứng hình, Thiên Nghi vội quay mặt nhìn sang cửa kính bên kia. Cô lấy tay bỏ bắp rang bơ vào miệng thật nhiều, không chịu chú ý tới anh dù tim cô sắp rơi ra ngoài vì sự nông nổi của mình.

"Thiên Nghi..."

"Ăn bánh nè." Tay cô giơ ly bắp rang lên, mặt vẫn giữ nguyên trạng thái.

Hoàng Khang bật cười ngồi quay mặt sang bên kia, hai người chống tay lên thanh cửa nhìn ra bên ngoài, Hoàng Khang cũng vơ lấy một nắm bắp rang bỏ vào miệng, đôi lúc cây răng khểnh lại có cơ hội lộ ra...

Anh ho lên vài tiếng, làm Thiên Nghi cũng ho theo, họ cùng cười nhưng lại không nhìn nhau... Hai bàn tay lại có cơ hội sưởi ấm cho nhau...

Hoàng Khang... có anh, em rất hạnh phúc...

Tầng Thiên Nghi, em là mặt trời, là mặt trăng, là ngôi sao trong lòng anh...

Hai dòng suy nghĩ đan xen, một Valentine đầy ý nghĩa của tuổi mười tám.

Sương đã rơi làm ướt ngọn cỏ bên thềm nhà, Thiên Nghi ngồi bên khung cửa thật lâu rất lâu, cây kim ngắn của đồng hồ mini chỉ vào số mười một. Cô cứ nhìn mãi bầu trời đêm, khi cô Lan và Nun đã ngủ rất ngon, những người kia chắc cũng đã chìm sâu vào giấc mộng của họ, khó khăn lắm Thiên Nghi mới giấu được vết thương trên khóe môi, mong là ngày mai sẽ mau lành để cô Lan không hỏi thêm gì nữa. Cô nghiêng đầu nhìn mãi hai ngôi sao sáng trên màn đêm đen kia, cô đâu hay rằng, anh cũng đang cùng cô tìm sao đêm, anh cũng đang thao thức không thể chợp mất. Hoàng Khang nhìn sang tấm hình của mẹ mình.

"Mẹ ơi... có thiên thần đến đưa con ra khỏi địa ngục rồi..." Nói rồi anh lại nhìn bức ảnh bên cạnh, người con gái mái tóc đen huyền đang say sưa dán mắt vào quyển sách. Anh cười.

Con đường này là anh chọn và nhất định anh sẽ làm mọi cách để nó có thể vươn đến nơi bình yên nhất, để cô và anh có thể dạo chơi trên cánh đồng hoa bồ công anh mà cô yêu, để loài hoa trắng mỏng manh ấy sẽ không cô đơn lẻ loi một mình đi tìm bến dừng nữa...

Bạn đang đọc Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu ? của Đình Đình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.