Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ sơ số 1 - Đĩa Tiên Khủng Bố 24

Phiên bản Dịch · 957 chữ

Dạ Phong thở dài: “Thật ra nghĩ một chút thì Chung Đáo, Lý Bình và Chu Kiếm mỗi người bọn họ đều là nạn nhân, nạn nhân của tình cảm, cho nên mới tạo thành cục diện như hôm nay. Hầy, nhưng không ngờ tên Chu Kiếm kia cho dù có bằng chứng xác thực cũng không chịu nhận tội, thế mà lại chịu chơi Đĩa Tiên. Anh ta đúng là tự tìm đường chết!”

“Nhưng thật ra em lại có cái nhìn khác.” Tôi quay đầu lại đột ngột hỏi: "Nghe nói Chu Kiếm bị hù chết đúng không?”

“Đúng vậy, anh đã nhìn thấy thi thể anh ta. Tình trạng khi chết của anh ta rất đáng sợ, khuôn mặt hoảng sợ đến tột cùng.”

Tôi hít một hơi thật sâu, từ tốn nói: "Thật ra, đôi khi hai loại biểu cảm kinh hãi và mừng rỡ như điên rất khó phân biệt. Có lẽ Chu Kiếm biết mình đã cùng đường rồi, anh ta muốn gặp mặt người mình thích lần cuối, cho dù người kia đã trở thành một lệ quỷ hận không thể ăn máu thịt khoét trái tim của anh ta... Có lẽ khoảnh khắc Chu Kiếm chết đi mới là giây phút hạnh phúc nhất của anh ta.”

Nhìn vào bầu trời xanh thẳm, lại đột nhiên phát hiện cuối cùng tôi cũng không thể cười một cách nhẹ nhõm nữa.

Rốt cuộc là oán hận đến mức nào, mới có thể khiến một cô gái ngoan ngoãn như Lý Bình thành một lệ quỷ đi khắp nơi giết hại người vô tội chứ?

Mặc dù tôi không tin trên đời này có ma quỷ. Linh hồn có thể luân hồi, mọi thứ đều có nhân quả. Truyền thuyết về hồn ma Lý Bình, còn có thể giải thích rằng cần trình độ khoa học cao siêu hơn! Chỉ bằng với kiến thức hạn hẹp của tôi, không cách nào lý giải nổi.

Nhưng khá tốt rồi, chuyện này cũng đã hạ màn rồi.

Những vẫn còn một chuyện nữa phải nói.

Sau khi khai quật huyệt mộ nhà họ Trần ở trường học, rất nhiều nhà khảo cổ học đã đến đây tiến hành nghiên cứu. Cuối cùng cũng chứng minh được nó là thật.

Nhưng điều khiến người khác khó hiểu là: Chu Kiếm đã nói trong huyệt mộ to như vậy quả thật không có bất cứ vật bồi táng nào được chôn cùng ông cụ Trần. Chỉ tìm thấy hai chiếc quan tài ở chỗ sâu nhất thôi. Trên quan tài được dán rất nhiều phù chú, sau khi cố gắng mở ra, nhóm nhà khảo cổ học kinh ngạc phát hiện, trong mỗi quan tài chỉ có một cánh tay.

Vậy các bộ phận còn lại của thi thể ông cụ Trần đâu? Ai hận ông ta đến mức sau khi ông ta chết còn phải chặt xác? Lúc ấy câu hỏi này đã thành tiêu đề trên trang nhất các tờ báo và tạo ra một chấn động lớn.

Rất nhiều năm sau, khi tôi gặp nhiều chuyện hơn, nhớ lại chuyện này, tôi mới nhận ra tất cả mọi thứ, cho dù là oán khí mạnh mẽ của Lý Bình giết chết tám người, hay tiếng trẻ con khóc trong rừng cây long não, đều từ hai cánh tay đã khô héo từ lâu đến mức chỉ còn xương này mà ra. Mà lần này, chính là lần đầu tiên tôi trực tiếp đối đầu với huyệt mộ nhà họ Trần.

Người đọc sách không nói chuyện ma quỷ, nhưng mà không phải không được nói, nhưng phải nói chuyện cho người khác dễ hiểu một chút.

Mấy thứ quỷ quái này, quả nhiên không tồn tại. Hài cốt ông cụ Trần có một lực lượng thần bí bên trong, ảnh hưởng đến người chết, cũng ảnh hưởng đến người sống. Không, không chỉ mỗi hài cốt ông cụ Trần, trên thế gian này có rất nhiều vật thần bí mà con người không thể nào biết được, đều có lực lượng siêu nhiên, đang có hoặc không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của con người, cùng tồn tại song song với thế giới của chúng ta.

Nhưng mà chuyện này nói sau đi.

Tôi… Đang rất đau lòng.

Có lẽ cuộc đời là như vậy, sau khi trải qua mất mát, con người sẽ dần trưởng thành hơn.

“Mặc dù con chim nhỏ kia không có được có cậu ta, nhưng cũng không muốn cậu ta quên đi nó, cho dù hy sinh mạng sống, chỉ cần vì người đó… Nói xem, có phải con chim kia rất ngu ngốc hay không?”

Khi đang ngồi trên máy bay, không biết tại sao tôi lại nhớ đến câu nói cuối cùng của Tuyết Doanh.

Mở nhật ký của cô ấy ra, trang đầu tiên có nét chữ xinh đẹp viết tên cô ấy. Bên dưới còn có hai chữ… Chim nhỏ…

“Đúng vậy, chim nhỏ thật ngốc, cho dù cô ấy làm như vậy thì cũng không có ai vui cả, sẽ chỉ khiến người thân của mình đau buồn mà thôi...” Lòng tôi rất đau, nhưng lại khóc không ra nước mắt. Nên dứt khoát nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài máy bay, Thái Bình Dương rộng lớn mang một màu xanh trong suốt. Bầu trời cũng trong xanh, nó và nước biển không ngừng kéo dài tầm mắt tôi ra xa, kéo dài, kéo dài cho đến khi tôi không còn nhìn thấy phía xa xa nữa.

Ở nơi nào đó trên thiên đường…

Hoàn toàn văn “Dạ Bất Ngữ Quỷ Dị Đương Án Số 1: Đĩa Tiên.”

Bạn đang đọc Hồ Sơ Bí Ẩn Dạ Bất Ngữ (Dịch) của Dạ Bất Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi siuxazan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.