Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi cũng không muốn làm quá phận

Phiên bản Dịch · 2189 chữ

- Y sư muội, cô nói không sai, chúng ta là đồng môn, tôi cũng không muốn làm quá phận.

Trên mặt Lục Tiểu Oánh vẫn mang theo nụ cười:

- Vì vậy tôi mới cho cô đường lui, bốn mươi chín phần trăm cổ phần của chuỗi bệnh viện Y Nhân Các cũng đủ để cho cô tiêu diệu tự tại nửa đời còn lại. Nhưng tôi cũng cảnh cáo cô, nếu cô không hợp tác, chỉ sợ cô không phải chỉ mất đi chuỗi bệnh viện Y Nhân Các, hơn nữa còn mất đi rất nhiều thứ, thậm chí kể cả cô và nha hoàn, còn có tính mạng của cô.

- Lục Tiểu Oánh, cô dám uy hiếp tiểu thư, có tin bây giờ tôi giết cô không?

A Cửu chợt tiến về phía trước một bước, một luồng sát khí như có như không chợt bùng lên, lúc này nàng thật sự muốn giết chết Lục Tiểu Oánh.

Bây giờ A Cửu đã không còn là một nha đầu A Cửu như năm xưa, đầu tiên là sau khi trải qua buổi tối kinh người năm xưa thì cả hai đều trúng thương, thiếu chút nữa đã chết đi. Biến cố đó đủ để cho một thiếu nữ lương thiện trở nên có chút lãnh khốc, sẽ không mềm lòng với kẻ địch.

Mà quan trọng hơn, bây giờ nàng không chỉ có tâm tính mà còn có năng lực xử lý người khác, sau khi được Hạ Thiên tẩy tủy thì nàng đã thật sự trở thành cao thủ, nếu muốn xử lý một nhân vật bình thường như Lục Tiểu Oánh, có thể nói là dễ dàng không tốn chút sức.

Thực tế dù là xử lý người khác thì A Cửu cũng không cần lo lắng phải chịu trách nhiệm, bây giờ Y Tiểu Âm vẫn là đối tượng được Ám tổ bảo vệ trọng điểm, Lục Tiểu Oánh nếu công khai uy hiếp Y Tiểu Âm, dù bị giết cũng không thể có lý.

Nhưng vấn đề là Y Tiểu Âm hiểu Lục Tiểu Oánh biết rõ điều này, nhưng Lục Tiểu Oánh vẫn dám đến đây uy hiếp, xem ra cũng không quá bình thường.

- A Cửu, em đừng ra tay.

Y Tiểu Âm khẽ nói một câu, sau buổi tối vì kế hoạch không chu toàn mà tự mình tạo nên cơn ác mộng thì nàng đã tự nói với mình, sau này dù làm gì cũng cần càng thêm cẩn thận, nàng không muốn tái phạm sai lầm, càng không muốn gặp lại cơn ác mộng năm xưa.

Y Tiểu Âm cũng không sợ Lục Tiểu Oánh, nhưng nàng tin Lục Tiểu Oánh bây giờ chắc chắn có chỗ dựa, mà nàng muốn biết chỗ dựa của đối phương là ai.

- Y sư muội, cô quả nhiên hiểu lý lẽ hơn một chút.

Lục Tiểu Oánh mỉm cười.

- Lục sư tỷ, chị có thể đi được rồi.

Y Tiểu Âm thản nhiên nói.

- Y sư muội, đừng quên thời gian suy xét của cô chỉ có ba ngày mà thôi.

Lục Tiểu Oánh mỉm cười, sau đó xoay người chuẩn bị bỏ đi.

Nhưng Lục Tiểu Oánh vừa xoay người thì vẻ mặt đã mất tự nhiên, vì một nam một nữ chợt chặn đường của nàng.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác và một mỹ nữ cực kỳ gợi cảm mặc áo da bó sát người và đeo kính râm lớn xuất hiện trước cửa phòng làm việc, dù Lục Tiểu Oánh chưa từng có quan hệ gì với hai người kia, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra, hai người kia là Hạ Thiên và Mị Nhi.

Hạ Thiên là một người đàn ông không thể trêu vào, mà Mị Nhi là một người phụ nữ cực kỳ thần bí, đây cũng là đánh giá của rất nhiều người ở thủ đô với bọn họ.

Hạ Thiên thật sự dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lục Tiểu Oánh, nhưng hắn cũng không ngăn cản đối phương, chỉ nói thầm một câu:

- Đây không phải vợ của thằng ngu Nhạc Chi Phong sao? Ôi, Nhạc Chi Phong thật đáng thương, người đã chết mà còn bị vợ cắm sừng lên đầu.

- Sao anh biết người ta cắm sừng lên đầu Nhạc Chi Phong?

A Cửu dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:

- Không phải anh có gì đó với cô ta đấy chứ? Nếu không thì sao bây giờ lại chạy đến uy hiếp tiểu thư không chút kiêng nể gì như vậy?

- A Cửu, cô muốn ăn đòn sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn A Cửu:

- Tôi có ánh mắt thấp kém vậy sao? Nếu lăng nhăng với cô ta thì không bằng với cô, vì cô còn đẹp hơn cô ta khá nhiều.

- Anh...

A Cửu chợt bị chọc tức:

- Cầm thú, lưu manh.

- Đúng rồi, A Cửu, cô vừa nói gì? Cô nói người phụ nữ kia dám uy hiếp vợ Y Y?

Hạ Thiên căn bản không quan tâm người ta mắng mình, hắn dùng giọng bình tĩnh hỏi.

A Cửu dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, nàng cũng không trả lời, rõ ràng là không muốn nói chuyện với Hạ Thiên.

- Cậu đến đây làm gì?

Y Tiểu Âm cuối cùng cũng lên tiếng, chẳng qua giọng điệu cũng không tốt đẹp gì cả.

- Vợ Y Y, tôi nghe nói có người làm phiền chị, vì vậy mà tôi đến đây để giải quyết.

Hạ Thiên nhanh chóng nói, đồng thời rất bất mãn:

- Thủ đô mà có người dám đến làm phiền vợ tôi, đúng là không muốn sống. Vợ Y Y mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai đến làm phiền? Có phải là người phụ nữ vừa rồi không? Nếu đúng thì tôi sẽ đi xử lý ngay.

Hạ Thiên trước khi đến đây đã từng nghe Mị Nhi nói Y Tiểu Âm gặp phiền toái, còn cụ thể có phiền toái gì thì nàng cũng không thể nói cho rõ ràng. Dù sao thì Mị Nhi cũng không quá quan tâm đến Y Tiểu Âm, nhưng Y Tiểu Âm vốn là đối tượng được Ám tổ bảo vệ trọng điểm, hơn nữa Y Tiểu Âm còn có quan hệ với Hạ Thiên, vì vậy mà Mị Nhi cũng nghe được vài phần tin tức, vì vậy mới biết bệnh viện của Y Tiểu Âm gặp phiền toái, nhưng cũng không biết tình huống cụ thể.

Mị Nhi không biết thì Hạ Thiên cũng không biết, nếu không vừa rồi hắn cũng không thể để cho Lục Tiểu Oánh đi dễ dàng như vậy được.

- Không cần cậu quan tâm, phiền phức của tôi sẽ do chính tôi xử lý.

Y Tiểu Âm có chút lãnh đạm, nàng cũng không muốn xin sự trợ giúp của Hạ Thiên.

- Vợ Y Y, phiền phức của chị chính là của tôi, có người làm phiền chị thì chẳng khác nào làm phiền tôi, chị mau nói cho tôi biết, có phải là người phụ nữ vừa rồi hay không? Chị chỉ cần nói cho tôi biết, tôi sẽ đi xử lý cô ta ngay.

Hạ Thiên nhanh chóng nói, hắn cũng không quan tâm phiền toái cụ thể là gì, chỉ quan tâm là kẻ nào đến gây phiền, chỉ cần tìm được kẻ đến gây phiền thì tất cả sẽ xong.

- Đúng vậy, chính là người phụ nữ Lục Tiểu Oánh muốn cướp bệnh viện của tiểu thư.

A Cửu lúc này căm hận nói một câu:

- Anh nếu thật sự có bản lĩnh thì đi mà dạy bảo cô ta.

- Được, tôi sẽ lập tức đi xử lý cô ta.

Hạ Thiên đồng ý, sau đó hắn quay sang nhìn Mị Nhi:

- Vợ Mị Nhi, chị biết người phụ nữ ngu ngốc kia bây giờ đang ở đâu không?

- Biết.

Mị Nhi trả lời.

- Được, chúng ta đi giải quyết người phụ nữ ngu ngốc kia.

Hạ Thiên kéo Mị Nhi bước đi.

- Này, chờ chút.

Y Tiểu Âm hô lên một câu.

- Vợ Y Y, sao vậy?

Hạ Thiên quay đầu hỏi.

- Cậu nếu đi thì nên cẩn thận một chút, Lục Tiểu Oánh có lẽ sẽ có ai đó trợ giúp.

Y Tiểu Âm thản nhiên nói.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Vợ Y Y, quả nhiên chị rất quan tâm đến tôi, nhưng chị cứ yên tâm, dù Lục Tiểu Oánh có được ai giúp đỡ, tôi đều có thể xử lý cô ta.

Hạ Thiên nói xong thì kéo Mị Nhi biến mất trong tầm mắt của Y Tiểu Âm, nhưng khi hắn biến mất thì y tiểu âm chợt nghe thấy một âm thanh còn ở lại:

- Vợ Y Y, chờ tôi xử lý xong người phụ nữ ngu ngốc kia sẽ đến tìm chị.

- Quá nhanh.

A Cửu thì thào một câu, sau đó có chút lo lắng:

- Tiểu thư, tên khốn Hạ Thiên kia hình như càng lợi hại hơn trước.

- Chị biết rồi.

Y Tiểu Âm khẽ gật đầu:

- Muốn dùng vũ lực đánh bại cậu ta là không thể.

- Tiểu thư, vừa rồi sao chị lại nhắc nhở hắn? Em thấy tốt nhất nên để cho tên khốn kia bị Lục Tiểu Oánh giết chết.

A Cửu căm giận nói.

Y Tiểu Âm khẽ lắc đầu:

- A Cửu, em đừng như vậy, Lục Tiểu Oánh nếu có thể giết chết Hạ Thiên, cô ta sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Nếu Hạ Thiên không thể đối phó được với Lục Tiểu Oánh, chúng ta sẽ có kết quả rất thảm, em thật sự cho rằng Lục Tiểu Oánh thật sự để chúng ta sống tiêu dao nửa đời còn lại à?

A Cửu im lặng không nói, thật ra cũng không phải là nàng ngốc, căn bản là nàng biết Hạ Thiên nếu có thể giải quyết được Lục Tiểu Oánh, như vậy lợi ích với các nàng sẽ càng lớn, vì hắn sẽ không bao giờ xử lý các nàng.

Nhưng nàng thật sự căm giận Hạ Thiên, hận những gì Hạ Thiên đã làm với tiểu thư, vì cơn ác mộng kia đến bây giờ vẫn tái hiện trong giấc ngủ của nàng, làm nàng giật mình sợ hãi thức tỉnh.

Y Tiểu Âm khẽ đứng lên:

- A Cửu, chúng ta về Y Nhân Các thôi.

...

Phân cục quận Đông cục công an thủ đô.

- Tổ trưởng, nhìn qua thì thấy cái chết của Tống Khiêm thật sự không có gì khả nghi, tôi đã hỏi qua pháp y, thật sự không có chút nghi ngờ mưu sát.

Vưu Tư đang báo cáo những tình huống điều tra được với Tống Vệ Dân:

- Mà cô gái Đái Bội Na kia giống như thật sự có khả nghi, hình như cô ta không có chút đau lòng, ngược lại còn tỏ ra vui sướng. Tất nhiên điều này cũng khó thể trách được, Tống Khiêm vừa chết thì cô ta có được gia sản hơn một tỷ, chợt trở thành phú bà, vui sướng cũng không có gì là kỳ quái.

- Cứ điều tra thêm, Tống Khiêm trước kia cũng không có bệnh, đột nhiên chết đi là không bình thường, mặc kệ thế nào cũng phải làm cho rõ.

Tống Vệ Dân suy nghĩ rồi nói.

- Tổ trưởng, nếu không thì dứt khoát đưa Đái Bội Na đến đây lấy khẩu cung?

Vưu Tư đề nghị:

- Nếu cái chết của Tống Khiêm có vấn đề, như vậy Đái Bội Na nhất định sẽ biết được vài thứ.

- Được rồi, cứ làm như thế, cô tìm người cùng đến đưa Đái Bội Na đến cục công an, nếu cô ta không muốn thì trực tiếp bắt đến.

Tống Vệ Dân suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

- Tổ trưởng, tôi đi đây.

Vưu Tư đồng ý rồi xoay người bỏ đi.

Tống Vệ Dân ngồi xuống trước bàn làm việc của mình, mở máy tính, trên màn hình xuất hiện một tấm hình, chính là hình của Phó Bình Quang.

...

Lục Tiểu Oánh vội vàng về nhà, lúc này trong lòng nàng mới có chút yên ổn, nàng có chút hối hận, lần này thật sự có chút xúc động, không ngờ sẽ gặp Hạ Thiên ở bệnh viện, nếu lúc đó Hạ Thiên ra tay, nàng thật sự sẽ gặp phiền phức lớn.

Nhưng bây giờ Lục Tiểu Oánh cũng đã về nhà, nàng cũng không cần lo lắng, vì trong chỗ này có người còn mạnh hơn cả Hạ Thiên, người này sẽ bảo vệ an toàn cho nàng.

- Tiểu Oánh, cô đã về.

Một âm thanh ôn hòa vang lên, một ông lão quắc thước đi ra.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 1980

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.