Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám sát liên hoàn

Phiên bản Dịch · 2146 chữ

- Chị Hoa, người này tên là Hào Phỉ Phỉ, nghe nói lai lịch không nhỏ, sẽ có phiền toái.

Một nữ cảnh sát đóng cửa phòng lại nói.

- Sợ cái gì? Không phải chỉ là một đứa có chú làm ở cục công an tỉnh sao?

Nữ cảnh sát được gọi là chị Hoa tỏ ra không quan tâm:

- Nơi này là thành phố Nhạc Nam, ở đây không có người nào có thể chọc vào chúng ta, nếu cô ta thích xen vào việc của người khác, chúng ta tất nhiên sẽ không chủ động dây vào, nhưng cô ta xen vào chúng ta, như vậy chúng ta phải cho cô ta biết thế nào là kết cục chen tay vào việc của người khác.

Chị Hoa nhìn nữ cảnh sát kia rồi nói thêm:

- Đào Tử, hình như lá gan của cô ngày càng nhỏ, trước kia cô rất lớn gan, ngay cả con gái của chủ tịch tỉnh cũng thiếu chút nữa đã trói lại.

- Chị Hoa, tôi cũng không phải lần đầu tiên được nếm thiệt thòi, sau đó không phải đã cẩn thận hơn sao?

Nữ cảnh sát được gọi là Đào Tử lắc đầu nó:

- Mà cũng đừng nói nhiều nữa, chúng ta nhất định phải chú ý, chúng ta căn bản không chọc vào những nhân vật tai to mặt lớn, Hào Phỉ Phỉ này chúng ta cũng chưa hẳn có thể chọc vào.

- Đào Tử, đây là cô không hiểu, chính vì không thể chọc vào thì chúng ta mới ra tay, nếu không cô ta chạy lên tỉnh làm loạn, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Chị Hoa nhìn Hào Phỉ Phỉ:

- Muốn đối phó với phụ nữ rất đơn giản, trước tiên cởi hết quần áo, quay một bộ phim, sau đó sẽ ép đi vào khuôn khổ.

Hai nữ cảnh sát này này không lo lắng có người sẽ phá hoại kế hoạch của hai người, bây giờ lại muốn cởi sạch Hào Phỉ Phỉ ra để chụp hình, có lẽ hai người bọn họ không thiếu những lần làm những chuyện như vậy.

- Chị Hoa, không phải nói nơi đây có một tên đàn ông sao?

Đào Tử lúc này nói.

- Trước tiên giải quyết phụ nữ trước, tên đàn ông kia chút nữa thu phục sau.

Chị Hoa vừa nói vừa cởi quần áo cho Hào Phỉ Phỉ.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Chị Hoa đứng lên đi về phía cửa, nàng mở cửa hé ra, sau đó đưa ra giấy chứng nhận:

- Phá án, đừng quấy rầy....Á...

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, chị Hoa bị đụng ngã xuống đất, phát ra một tiếng hét thảm.

Vẻ mặt nữ cảnh sát gọi là Đào tử chợt biến đổi, nàng vươn tay xuống bên hông, định rút súng, nhưng lại cảm thấy bụng đau đớn dữ dội.

Hạ Thiên đá ngã nữ cảnh sát gọi là Đào Tử, sau đó lấy ngân châm ra đâm hai cái lên người Thẩm Vân và Hào Phỉ Phỉ, hai người lập tức tỉnh lại.

- Ơ...Tổ trưởng Hạ, điều này...

Hào Phỉ Phỉ chợt giật mình, nhưng nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng có thể đoán được có chuyện gì xảy ra, mà Thẩm Vân lại trấn định hơn rất nhiều, chuyện này đối với nàng giống như không có vấn đề gì lớn.

- Các người dễ dàng bị người ta bắt cóc vậy sao?

Hạ Thiên có chút mất vui, hắn nhận được điện thoại của Liễu Vân Anh, cô nàng này ở đầu dây bên kia gọi anh rể cực kỳ thân mật, năn nỉ hắn giúp Thẩm Vân. Tất nhiên Hạ Thiên sẽ đồng ý, nhưng còn chưa buông điện thoại đã nghe thấy động tĩnh bên này, hắn đành phải đến cứu ngay, cứu Hào Phỉ Phỉ và cả Thẩm Vân.

Hào Phỉ Phỉ không phản bác được, nàng dù gì cũng đã bị người ta trói lại, hơn nữa đối phương rõ ràng cho thấy mình là nhóm người trước kia bắt cóc Thẩm Vân, điều này có ý nghĩa, thiếu chút nữa thì nàng đã có kết cục như Thẩm Vân.

- Tổ trưởng Hạ, cám ơn anh.

Hào Phỉ Phỉ cảm ơn Hạ Thiên và cũng cảm thấy cực kỳ tức giận, đám người này rõ ràng gan to bằng trời, ngay cả nàng là nữ cảnh sát cũng muốn bắt cóc, bọn họ có gì không dám làm nữa?

- Thật sự muốn cảm ơn tôi thì làm nên cố gắng giữ cửa, đừng cho bất kỳ kẻ nào tiến vào, các người cũng đừng đi ra, tôi chỉ muốn ngủ một giấc, có chuyện gì sáng mai nói, hiểu chưa?

Hạ Thiên ngáp một cái, nói xong thì đi ra khỏi phòng, rõ ràng cũng không muốn tính toán với sự kiện vừa rồi, ít nhất cũng sẽ không truy cứu vào lúc này.

Hạ Thiên nhanh chóng bỏ đi, Hào Phỉ Phỉ đóng cửa phòng, trước tiên trói hai nữ cảnh sát trên mặt đất lại, sau đó lấy điện thoại, cũng không gọi cho Điền Bác Phong, gọi đến cục công an tỉnh.

- Chú, đám người này đúng là coi trời bằng vung, không những muốn bắt cóc con, còn muốn đối phó với Hạ Thiên. Nếu Hạ Thiên tức giận, chúng ta sợ rằng khó thể đảm đương được.

Hào Phỉ Phỉ là người phụ nữ thông minh, nàng biết rõ cục công an tỉnh bên kia rất quan tâm đến Hạ Thiên, sợ đắc tội với hắn, chỉ cần sự việc này liên quan đến Hạ Thiên, như vậy cục công an tỉnh nhất định sẽ cực kỳ coi trọng.

Hào Phỉ Phỉ coi như làm việc rất sáng suốt và hữu hiệu, chưa đến nửa giờ sau thì cục trưởng cục công an thành phố Nhạc Nam là Điền Hạo tự mình dẫn người đến khách sạn Hồ Nguyệt Lạc, sau đó đưa hai nữ cảnh sát giả mạo đi, cũng muốn đưa Thẩm Vân đi lấy khẩu cung nhưng bị Hào Phỉ Phỉ dùng danh nghĩa Hạ Thiên để giữ lại. Tuy nàng biết Điền Hạo nhận được lệnh của cục công an tỉnh, nhưng nàng dù sao vẫn cảm thấy, tạm thời giữ Thẩm Vân ở lại bên cạnh Hạ Thiên sẽ an toàn hơn.

Động tĩnh bên này khá lớn nhưng Hạ Thiên vẫn ngủ ngon, hắn ngủ rất say, nhưng ở trong thành phố này, trong một căn biệt thự nào đó, có một tên đàn ông trẻ tuổi mãi đến đêm khuya vẫn chưa ngủ.

Tên đàn ông chưa đến ba mươi này mặc đồ ngủ, hắn ngồi bên cạnh bể bơi, phía sau có một mỹ nữ mặc bikini đang mát xa cho hắn.

Điện thoại chợt vang lên, mỹ nữ mặc bikini kia chợt dừng mát xa, nhận điện thoại. Vài phút sau nàng lại đặt điện thoại xuống, sau đó khẽ nói:

- Quân thiếu gia, đã điều tra xong, phó phòng Hào Hồng cục công an tỉnh là người thân của Hào Phỉ Phỉ, vai vế là chú, rất quan tâm đến Hào Phỉ Phỉ. Cô gái Hào Phỉ Phỉ này có thể lên đến chức vụ trưởng khoa tuyên truyền khi đang còn trẻ như vậy chính là nhờ công lao của Hào Hồng, cha mẹ Hào Phỉ Phỉ chỉ là công nhân viên chức bình thường, không có bối cảnh gì.

- Chị Hoa và Đào Tử bây giờ đang ở đâu?

Người đàn ông được gọi là Quân thiếu gia chợt mở miệng hỏi, âm thanh hơi khàn, còn có chút lạnh lùng.

- Tạm thời đang ở đồn cảnh sát, sẽ chờ lệnh của Quân thiếu gia.

Mỹ nữ mặc bikini đáp.

- Hào Phỉ Phỉ và Thẩm Vân kia đâu?

Quân thiếu gia lại hỏi.

- Còn đang ở khách sạn Hồ Nguyệt Lạc, ở trong căn phòng kia, cả hai thấy không có vấn đề gì, vì vậy mới không bỏ đi.

Mỹ nữ mặc bikini khẽ nói.

- Người đàn ông kia là ai, đã điều tra chưa?

Quân thiếu gia trầm bổng hỏi.

Mỹ nữ mặc bikini khẽ lắc đầu:

- Chỉ biết là Hạ Thiên, là người thành phố Giang Hải, có quen biết với cô gái Thẩm Vân kia, nhưng bối cảnh cụ thể thế nào thì không điều tra được.

- Đã tìm người ở bên thành phố Giang Hải hỏi thăm chưa?

Quân thiếu gia hỏi tiếp.

- Đã hỏi, người bên kia nói chưa nghe qua tên của đối phương.

Mỹ nữ mặc bikini nói.

- Phải không?

Quân thiếu gia chợt đứng lên rồi xoay đầu nhìn mỹ nữ mặc bikini:

- Như vậy hắn thật sự không có chút danh tiếng nào?

- Có lẽ là vậy.

Mỹ nữ mặc bikini nói:

- Cũng có lẽ là người của chúng ta bên thành phố Giang Hải không nói thật.

- Đúng vậy.

Quân thiếu gia khẽ gật đầu:

- Cũng có thể là cô không nói thật với tôi.

Vẻ mặt mỹ nữ bikini chợt biến đổi, nàng dùng ánh mắt có chút kinh hoàng nhìn Quân thiếu gia:

- Quân thiếu gia, em...Sao em có thể lừa anh? Em...Á...

- Tõm!

Mỹ nữ bikini bị Quân thiếu gia đạp vào bể bơi, lại chụp lấy tóc nàng, dùng sức ấn vào trong nước.

Mỹ nữ bikini liều mạng vùng vẫy, đáng tiếc là Quân thiếu gia rất mạnh, nàng giãy dụa không có hiệu quả, vài phút trôi qua đã không còn tiếng động.

- Muốn chơi lén tao sao? Không có cửa đâu.

Quân thiếu gia hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn nhấc điện thoại lên gọi vào một dãy số:

- Xử lý sạch sẽ.

Hai giờ sáng.

Khách sạn Hồ Nguyệt Lạc rất yên tĩnh, dù có vài vị khách muốn cuồng hoan nhưng cũng khống chế âm thanh, thực tế thì lúc này cả thành phố đều yên tĩnh.

- Ầm ầm.

Hai tiếng nổi mạnh chợt vang lên, đúng lúc phá vỡ sự yên tĩnh ở khách sạn Hồ Nguyệt Lạc, cả khách sạn chấn động, rất nhiều khách thậm chí còn chưa kịp mặc quần áo phải vội vàng phóng ra khỏi phòng, vô tình nơi đây chợt rối loạn.

Hạ Thiên cũng bị vụ nổ làm cho bừng tỉnh, hắn có chút tức giận, hắn ngủ một giấc cũng khó khăn vậy sao?

Hạ Thiên rất nhanh đã xác định được địa điểm vụ nổ nằm ở tầng lầu này, hắn cũng cảm thấy không ổn, vì vụ nổ chính là ở bên cạnh phòng của Hào Phỉ Phỉ và Thẩm Vân. Nếu nói địa điểm cụ thể, chính là hai gian phòng ở bên cạnh phòng của hai nàng, cả hai đều phát nổ.

Hạ Thiên lóe người đến bên ngoài phòng của Hào Phỉ Phỉ, hắn đá văng cửa tiến vào, sau đó thấy tường ở hai bên căn phòng bị nổ thành hai lổ hỗng lớn, rõ ràng vụ nổ này nhằm vào Hào Phỉ Phỉ và Thẩm Vân.

Cảm giác không ổn của Hạ Thiên cũng được chứng thật, Thẩm Vân lúc này không còn nhúc nhích, nàng đã bị vụ nổ làm cho biến dạng, dù là Hạ Thiên cũng không thể nào cứu sống được nàng.

Điều này làm cho Hạ Thiên tương đối tức giận, dù Thẩm Vân không có quan hệ gì với hắn, có thể hắn thấy nàng chết mà không có mấy thương tâm, nhưng hắn đã đồng ý với Liễu Vân Anh, sẽ đưa Thẩm Vân về, bây giờ nàng đã chết, hắn chẳng phải là kẻ nói mà không chịu trách nhiệm sao?

Trước đó Hạ Thiên không muốn quan tâm đến chuyện này, nhưng lúc này hắn nhất định phải tìm và xử lý đám khốn kiếp kia, xem như đó là kết quả.

Cửa nhà vệ sinh, vẻ mặt Hào Phỉ Phỉ tái nhợt, nàng cực kỳ cảm ơn ngày của phụ nữ kéo đến làm mình đau bụng, vì thế mà phải rời khỏi giường đi vào nhà vệ sinh, cuối cùng thì may mắn vì còn sống, nếu không thì bây giờ nàng sẽ là một thi thể trên giường.

Nhưng nàng đến lúc này cũng không ngờ đối phương đến tình trạng phát rồ như vậy.

Hạ Thiên lấy điện thoại di động ra, hắn đang định gọi điện thoại thì chợt ý thức được vấn đề, hắn chợt biến mất, sau đó hiện ra ở phòng mình, vẻ mặt chợt trở nên khó coi.

Lúc này trong phòng ngoài hắn ra thì không còn ai, Dạ Ngọc Mị đã biến mất.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 1869

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.