Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bây giờ đến lượt tôi

Phiên bản Dịch · 2124 chữ

- Ít nhất cũng phải nửa giờ.

Hạ Thiên trả lời.

Mị Nhi lại có ý nghĩ muốn đánh Hạ Thiên một trận, vậy mà bảo là tương đối lâu? Làm nàng còn tưởng rằng vài tháng thậm chí là vài năm, không ngờ kết quả là chưa đến một giờ.

- Không vội, tôi chờ cậu là được.

Một lúc lâu sau Mị Nhi mới dùng giọng mất hết sức lực nói.

Hạ Thiên cũng không nói thêm điều gì, hắn bắt đầu đâm ngân châm vào người Chu Nhất, cải tạo cơ năng cho đối phương.

Vô tình đã nửa giờ trôi qua, và quá trình trị liệu của Hạ Thiên với Chu Nhất cũng đã chuẩn bị kết thúc, nhưng đúng lúc này ngoài cửa lại vang lên một âm thanh:

- Các người là ai? Các người đang làm gì?

Một nam một nữ từ ngoài cổng đi vào, cả hai đều còn rất trẻ, còn chưa đến ba mươi, mà đối với Mị Nhi thì người phụ nữ vừa mở miệng khá xinh đẹp, dáng người rất tốt. Nhưng Mị Nhi có tự tin, nàng so ra xinh đẹp, thậm chí dáng người cũng đẹp hơn rất nhiều.

Nhưng người phụ nữ kia ăn mặc không đơn điệu như nàng, nhẫn vòng vàng dây chuyền tất cả đều đủ, trang phục lễ hội, nhưng lúc này là buổi trưa mà ăn mặc trang phục lễ hội như vậy thì cũng không bình thường.

Còn người đàn ông kia bộ dạng khá phong nhã, cũng rất cao, giống như một người mẫu. Mị Nhi nhìn người đàn ông này, sau đó lại nhìn Hạ Thiên, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, người đàn ông này đẹp trai hơn sắc lang Hạ Thiên rất nhiều, nhưng nàng cũng có thể thấy tên kia chỉ đẹp mã mà thôi, nàng chỉ cần dùng một ngón tay là cũng có thể cho đàn ông đo đất.

Mị Nhi đang định mở miệng thì người phụ nữ kia thấy Chu Nhất nằm trên mặt đất, đầu tiên là có chút sững sờ, nhưng sau đó lại chuyển thành kinh ngạc, tức giận. Chỉ vài giây mà người phụ nữ này đã có vài biểu hiện khác biệt, không thể không nói nàng có thể là một diễn viên siêu cấp.

- Chồng, chồng, sao anh lại ra thế này? Các người là? Các người làm gì chồng tôi?

Người phụ nữ kia nhào đến Hạ Thiên, đồng thời nàng còn lấy điện thoại ra vội vàng gọi đi:

- Alo, là 110 sao? Nơi này là... ...

Mị Nhi khẽ vươn tay, nàng cướp điện thoại của đối phương, sau đó trực tiếp cúp điện thoại, đồng thời mở miệng hỏi:

- Cô là vợ của Chu Nhất?

Mị Nhi thật sự có chút kỳ quái, trước đó thật lâu nàng đã gặp Chu Nhất một lần, khi đó bên cạnh Chu Nhất cũng có một người phụ nữ, nhưng người phụ nữ kia cũng không phải là người này.

Mị Nhi càng ngạc nhiên hơn vì vừa rồi cùng Hạ Thiên đi vào lại nghe thấy Chu Nhất nói muốn ly hôn. Nếu người phụ nữ này là vợ của Chu Nhất, như vậy người mà Chu Nhất nói muốn ly hôn để đi theo kẻ mặt trắng chính là người phụ nữ này, nhưng vấn đề là lúc này nhìn thế nào cũng cảm thấy nàng có cảm tình rất tốt với Chu Nhất.

- Đúng vậy, tôi là Lam Hà, Chu Nhất là chồng tôi, các người là ai? Các người muốn làm gì?

Người phụ nữ tự xưng là Lam Hà đứng ra chất vấn Mị Nhi.

- Hắn là ai?

Mị Nhi cũng không trả lời vấn đề của Lam Hà, nàng chỉ vào tên đàn ông bên cạnh đối phương rồi hỏi.

- Cậu ta là em kết nghĩa của tôi... ....

Lam Hà vô thức trả lời một câu, sau đó nàng kịp thời phản ứng, dùng ánh mắt căm tức nhìn Mị Nhi:

- Liên quan gì đến cô? Các người rốt cuộc là ai? Các người muốn làm gì chồng tôi?

- Hừ, cái gì là em kết nghĩ, là "cây" em à?

Một âm thanh bất mãn vang lên, người nói không phải là ai khác, chính là Chu Nhất.

- Anh...Anh không việc gì?

Khi thấy Chu Nhất đột nhiên ngồi lên, vẻ mặt Lam Hà chợt biến đổi lớn.

- Muốn tao chết sao? Cũng không dễ dàng vậy đâu?

Chu Nhất hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn Mị Nhi:

- Nha đầu, đừng quan tâm đến con đàn bà này, cô ta là một diễn viên, rất giỏi diễn trò, năm xưa tôi bị cô ta lừa, cô ta nói thật sự sùng bái một anh hùng như tôi, sau đó cùng kết hôn. Không ngờ cô ta từ đâu mà biết được tôi có tài sản vài chục triệu, chẳng qua chỉ đến đây gạt tiền, bây giờ không được xu nào thì đi theo thằng mặt trắng này. Đúng rồi, thằng này là Lam Hiểu Long, cùng họ với cô ta, là một người mẫu. Con bà nó, là một thằng đàn ông nhưng có gương mặt như đàn bà, không bằng trực tiếp đi bán mông cho rồi.

- Chu Nhất, anh đừng ngậm máu phun người.

Vẻ mặt Lam Hà rất khó coi.

- Tranh thủ đưa thằng mặt trắng của mày cút đi cho ông, nếu không hôm nay ông chặt đứt chân nó.

Chu Nhất hừ một tiếng, sau đó lão chợt ồ lên:

- Sao hôm nay tao thấy là lạ thế này, giống như chân có lại cảm giác.

- Nói nhảm, tôi vừa chữa cho ông.

Hạ Thiên tức giận nói:

- Này, mau đuổi con vợ diễn viên kia đi, thuận tiện đánh gãy chân thằng chó mặt trắng, lát nữa tôi sẽ đánh ông.

- Tốt rồi sao?

Chu Nhất chợt ngẩn ngơ, dù lão có chút khó tin nhưng vẫn thử đứng lên, mà lão cũng nhanh chóng phát hiện, mình không mất quá nhiều sức lực đã đơn giản đứng lên.

- Á!

Lam Hà hô lên kinh hoàng, gương mặt nàng chợt trở nên trắng bệch, trong mắt tràn đầy cái nhìn khó tin. Điều này...Điều này sao có thể? Chu Nhất sao lại đứng lên được rồi?

Vẻ mặt tên mặt trắng Lam Hiểu Long cũng biến đổi lớn, rõ ràng đây là tình huống hắn không ngờ tới.

Chu Nhất đi thử vài bước, sau đó nhảy vài cái, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng:

- Ha ha ha, tốt lắm, ông cảm thấy rất tốt, trước tiên ông bẻ gãy chân thằng này xem thế nào.

Chu Nhất nói thì làm ngay, hắn phóng đến trước mặt tên mặt trắng Lam Hiểu Long, tung một đá. Tên Lam Hiểu Long đáng thương tuy nhìn có vẻ cao lớn nhưng thật sự như những gì Mị Nhi phán đoán, tên này chỉ là gối thêu hoa mà thôi, tên khốn này hét lên một tiếng, bị Chu Nhất đá ngã lăn xuống đất.

Bi kịch của Lam Hiểu Long còn chưa chấm dứt, Chu Nhất đá đối phương ngã xuống, sau đó lại đá điên cuồng, đá cho đối phương liên tục kêu gào thảm thiết, lăn qua lăn lại.

- Dừng tay, mau dừng tay, Chu Nhất, anh điên rồi, anh sẽ đánh chết người... ....

Lam Hà ở bên kia quát lớn, nàng có vẻ thật sự hoảng loạn.

- Câm mồm.

Chu Nhất thuận tay tát lên mặt Lam Hà:

- Con đàn bà khốn nạn, ông đã sớm nói với mày rồi, ông dù đánh chết chúng mày cũng sẽ không có vấn đề gì, mày còn cảm thấy không đúng, còn muốn tìm ông đòi tiền. Ông nói cho mày biết, bây giờ ông đá chết đôi cẩu nam nữ chúng mày, ông cũng không có bất kỳ vấn đề gì.

- Á!

Lam Hà kêu lên đau đớn rồi ngã xuống đất, sau đó bị Chu Nhất đá điên cuồng.

Đáng thương cho một người phụ nữ trước đó cũng có chút xinh đẹp, bây giờ chỉ bị đánh đấm một lúc, thậm chí cha mẹ cũng không nhận ra.

- Tha mạng...Tha cho tôi, đại ca, sự việc không liên quan đến tôi... ....

Lam Hiểu Long bắt đầu cầu xin tha thứ.

- Đừng đánh, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi... ....

Lam Hà cũng nhanh chóng cầu xin tha thứ.

- Hừ, bọn đê tiện.

Chu Nhất cuối cùng cũng ngừng đá, hắn nhổ nước miếng lên người Lam Hà:

- Cút, cút ngay cho ông, sau này đừng hiện ra trước mặt ông.

Lam Hà và Lam Hiểu Long cũng không dám nói thêm điều gì, bọn họ cố sức bò lên, sau đó thất tha thất thểu bỏ đi.

- Ha ha ha... ....

Khi thấy cặp nam nữ kia biến mất trong tầm mắt, Chu Nhất cười lớn vài tiếng, sau đó lại cầm nửa bình rượu còn sót lại trên mặt đất uống sạch:

- Sướng, thật sự rất sướng, đã mười năm rồi ông chưa sướng như vậy.

- Này, ông già hỏng bét, ông vừa đánh sướng tay, bây giờ đến lượt tôi.

Hạ Thiên lúc này tức giận nói:

- Tôi đã sớm muốn đánh ông, bây giờ ông đã tốt rồi, cũng đừng nói tôi ức hiếp kẻ tàn phế.

- Tiểu tử, ta đã nói ta không tàn...Á... ....

Chu Nhất phản bác còn chưa xong thì đã thấy trước mắt bừng lên đầy ánh sao, sau đó té xuống đất.

- Tiểu tử chơi trò đánh lén...Á....Đau... ....

Chu Nhất không phục lớn tiếng mắng Hạ Thiên, sau đó lại trúng vài đòn.

- Dừng tay, mau dừng tay, không cho phép đánh nhau.

Mị Nhi đứng bên cạnh dở khóc dở cười, người này đúng là, chữa tốt cho Chu Nhất, bây giờ lại đánh sao?

- Vợ Mị Nhi, người này cần ăn đòn, tôi không đánh thì đối phương không biết ai mới là Nhất ca.

Hạ Thiên lúc này cũng không nghe Mị Nhi, hắn tiếp tục đá Chu Nhất một cái.

- Vậy cậu đã đánh rồi, sao còn chưa dừng tay?

Mị Nhi thật sự phục Hạ Thiên, nào có loại người như hắn, chữa xong lại đánh cho đối phương tàn phế sao?

- Tiểu tử, ta không phải lão nhân, ta mới hơn bốn mươi... Á...Tiểu tử không biết ra tay nhẹ chút sao?

Chu Nhất bị đánh mà không tức giận, cũng không thỏa mãn cách xưng hô của Hạ Thiên:

- Này nha đầu, tiểu tử này rốt cuộc là quái thai ở đâu ra, sao đánh đấm ghê vậy?

- Ông mới là quái thai, tôi là người bình thường.

Hạ Thiên lại mất hứng, hắn nhấc chân muốn đá.

Mị Nhi lóe người đến trước mặt Hạ Thiên, nàng giang hai tay ôm lấy hắn. Nàng cũng không muốn để hắn tiếp tục đánh Chu Nhất, người ta dù sao cũng là một truyền

kỳ của Ám tổ, bây giờ bị Hạ Thiên là một tổ trưởng Ám tổ đánh cho điên cuồng, nếu truyền ra ngoài thì mọi người thật sự cũng không biết Ám tổ đang làm gì.

Tuy thân thủ của Mị Nhi thật sự không sánh được với Hạ Thiên, nhưng một chiêu này của nàng thật sự làm cho Hạ Thiên khó thoát. Vì đây là chiêu thức tình yêu, Hạ Thiên

chiêu gì cũng có thể tránh, chỉ chiêu tình yêu là sẽ không trốn. Vì thế Mị Nhi thuận lợi ôm lấy Hạ Thiên, tất nhiên Hạ Thiên cũng ôm Mị Nhi.

- Vợ Mị Nhi, tôi phải đá người này một cái nữa... ....

Hạ Thiên ôm Mị Nhi và vẫn muốn đá Chu Nhất, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì không đá được nữa, vì Mị Nhi đột nhiên chủ động hôn hắn.

Hạ Thiên chợt dừng hành động, Mị Nhi chủ động hôn hắn, đây là lần đầu tiên, sao có thể bỏ qua?

- Mình có phải cũng điên rồi?

Mị Nhi chợt có ý nghĩ như vậy, vì nàng khó mà tin mình có thể dùng chiêu này để đối phó với Hạ Thiên. Nàng chỉ có thể quy tội cho hắn, đúng là gần mực thì đen, nàng

nhất định là cùng ở bên cạnh Hạ Thiên, vì vậy mới không bình thường.

Lúc này Mị Nhi lại phát hiện hành động của Hạ Thiên, tên này nhấc chân đá Chu Nhất văng ra.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 2504

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.