Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chú có vẻ không quan hệ tốt cho lắm.

Phiên bản Dịch · 2092 chữ

Âm thanh này rất lớn vì vậy thu hút tất cả ánh mắt mọi người đứng trước cổng trường, ngay cả Hạ Thiên và Tiểu Yêu Tinh cũng không nhịn được phải nhìn sang.

- Ai, đó là tình địch của chú sao? Tên này có vẻ đẹp trai hơn chú.

Hạ Thiên nói một cậu với Triệu Hiểu Trác.

Hạ Thiên thật sự cũng không muốn đả kích Triệu Hiểu Trác, vì tên tiểu tử vừa xuất hiện cũng không lớn tuổi, nhìn qua cũng chỉ 16-17, vóc dáng rất cao, ít nhất cũng 1 mét 8, gương mặt tuy có chút ít ngây thơ nhưng góc cạnh rõ ràng. Tên này nếu so sánh với đám bạn cùng lứa tuổi thì trưởng thành hơn một chút, còn nếu nói về cách ăn mặc, nếu so với một Triệu Hiểu Trác ăn mặc tùy tiện thì tên này tốt hơn rất nhiều. Tổng hợp lại thì tiểu tử này đẹp trai hơn Triệu Hiểu Trác, thật sự không còn gì bàn cãi.

Triệu Hiểu Trác liếc mắt nhìn Hạ Thiên, hắn cảm thấy mình còn đẹp trai hơn Hạ Thiên nhiều.

- Triệu Hiểu Trác, chú mày bỏ móng vuốt ra, không nghe thấy sao?

Tên đẹp trai vừa xuất hiện thấy Triệu Hiểu Trác không có phản ứng thì căm tức nói 1 câu.

- Con bà nó, Cố Minh Tuấn, đầu óc chú có vấn đề sao?

Triệu Hiểu Trác dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên đẹp trai:

- Chú nghĩ rằng anh không dám đánh đòn sao?

- Triệu Hiểu Trác, đầu óc chú có vấn đề sao? Anh đã sớm nói rồi, anh coi trọng Tần Tiểu Lạc, nếu chú đụng vào cô ấy, anh sẽ không khách khí với chú.

Cố Minh Tuấn hừ lạnh một tiếng:

- Chú muốn đánh sao? Đơn giản thôi, đến đây, để xem là ai đánh ai?

Hạ Thiên ở bên cạnh lắc đầu:

- Tiểu Triệu công tử chú có vẻ quan hệ với bạn bè không được tốt, còn nói cái gì tương lai thiên hạ sẽ là của Triệu công tử, bây giờ cũng không có người sợ chú, chỉ là 1 tên lâu la cũng có thể muốn cướp vợ chú.

- Con bà nó, anh không kích thích tôi thì sẽ chết sao?

Triệu Hiểu Trác dùng ánh mắt khó chịu nhìn Hạ Thiên:

- Anh tốt xấu gì cũng vừa là anh rể vừa là em rể của tôi, anh không thể đứng về phía tôi sao?

- Đừng lôi kéo làm quen, tôi không quen cậu.

Hạ Thiên lười biếng nói.

- Này, Hiểu Trác, anh nhanh lên, đánh hắn đi, không phải anh rất lợi hại sao?

Tiểu Yêu Tinh ở bên cạnh cổ động Triệu Hiểu Trác, bây giờ nàng rất nhàm chán, lại có kịch hay, tất nhiên nàng sẽ không bỏ qua.

Nhưng Triệu Hiểu Trác vẫn còn có chút do dự, giống như có vấn đề gì đó.

- Này, Hiểu Trác, không phải anh đánh không lại hắn đấy chứ?

Tiểu Yêu Tinh có chút ngạc nhiên.

- Ai nói anh đánh không lại nó? Anh muốn bóp chết nó chỉ đơn giản như bóp kiến.

Triệu Hiểu Trác nhịn không được phản bác, sau đó hắn hạ thấp âm thanh:

- Đại ca đã từng đặc biệt căn dặn anh, đừng nên đánh nhau với tiểu tử này, cũng không biết vì nguyên nhân gì, bây giờ anh đang cố gắng trốn tránh nó, không ngờ nó cứ bám theo như âm hồn không tan.

- Triệu Hiểu Trác, khoác lác không cần nộp thuế, chú cứ đứng đó mà thổi phồng, có bản lĩnh thì làm 1 trận, nếu không dám đánh thì tranh thủ buông tay Tần Tiểu Lạc ra, sau này cô ấy sẽ là của tao.

Cố Minh Tuấn thấy Triệu Hiểu Trác có vẻ không ra tay thì càng thêm kiêu ngạo:

- Anh nói cho chú biết, 20 năm sau ở thủ đô này sẽ không còn Triệu công tử, chỉ có Cố Minh Tuấn, tương lai đệ nhất công tử thủ đô là tao.

- Con bà nó, Cố Minh Tuấn, chú mày chỉ có là đệ nhất tâm thần.

Triệu Hiểu Trác sắp nổi điên, sau đó hắn nhìn Hạ Thiên và Tiểu Yêu Tinh:

- Các người làm chứng đấy nhé, tiểu tử này thật sự muốn ăn đòn, tôi nếu không cho hắn 1 trận thì người ngoài tưởng rằng Triệu gia dễ ức hiếp.

- Ừ, ừ, đánh đê, em làm chứng giúp anh, đại ca sẽ không trách anh.

Tiểu Yêu Tinh sợ không xảy ra đánh nhau nên vội vàng nói, sau đó nàng còn bổ sung 1 câu:

- Nếu anh đánh thua cũng không sao, em sẽ giúp anh lấy lại danh dự.

Triệu Hiểu Trác nghe được câu nói của Tiểu Yêu Tinh thì có chút buồn bực, hắn cũng khó thể nào nhẫn nhịn, nếu không Yêu Yêu sẽ cho rằng hắn thật sự đánh không lại Cố Minh Tuấn, như vậy sau này đừng hòng lăn lộn ở thủ đô.

Triệu Hiểu Trác buông tay Tần Tiểu Lạc ra rồi trừng mắt nhìn Cố Minh Tuấn đứng ngoài 3 thước:

- Chuẩn bị chưa? Thiếu gia chỉ cần 1 đấm là đánh chú thành *.

- Anh cũng muốn đánh chú 1 đấm thành *.

Cố Minh Tuấn cười lạnh 1 tiếng, sau đó hắn vọt về phía Triệu Hiểu Trác, nắm đấm phóng ra.

Cố Minh Tuấn kiêu ngạo cũng có nguyên nhân, 1 đấm của hắn có thể thấy võ công tương đối cao, với thân thủ này sẽ không có đối thủ trong lớp người cùng độ tuổi. Dù sao những năm gần đây người ta chỉ tập võ cho vui, phần lớn chỉ hiểu được phần da lông mà thôi.

Đáng tiếc là Cố Minh Tuấn tìm nhầm đối thủ, Triệu Hiểu Trác cũng không phải người thường, trước đó khi hắn đánh với Hạ Thiên, Hạ Thiên đã từng nghĩ võ công của Triệu Hiểu Trác là rất tốt, khi đó Triệu Hiểu Trác cũng không phải là đối thủ của Hạ Thiên. Bây giờ nếu so sánh với Hạ Thiên thì Triệu Hiểu Trác thật sự không đáng nhắc đến.

Nhưng vấn đề là Triệu Hiểu Trác không xứng đáng khi so sánh với Hạ Thiên, nhưng nếu so sánh với Cố Minh Tuấn thì không phải cùng 1 cấp bậc. Lúc này Cố Minh Tuấn có vẻ rất mạnh mẽ, tốt độ cũng rất nhanh, nhưng trong mắt Triệu Hiểu Trác thì không đáng là gì.

Khi thấy Cố Minh Tuấn chỉ còn vài chục centimet nữa là đánh vào mặt mình thì Tirệu Hiểu Trác có phản ứng, hắn lùi về phía sau 1 bước, sau đó hời hợt đấm ra.

- Bốp!

Một âm thanh trầm đục vang lên, nắm đấm của Triệu Hiểu Trác và Cố Minh Tuấn trực tiếp tiếp xúc.

- Rắc rắc … …

Có tiếng xương nứt.

- Á!

Sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Cố Minh Tuấn.

Gương mặt anh tuấn của Cố Minh Tuấn có chút vặn vẹo, lúc này đã vì đau đớn mà vặn vẹo, với lực lượng trùng kích hùng mạnh thì xương cổ tay của hắn nhanh chóng nứt ra, làm hắn cực kỳ đau đớn. Hắn không nhịn được phải liên tục lui về phía sau, sau khi lui hơn 10 bước thì gót chân đụng phải hòn đá, hắn té đặt mông lên mặt đất.

- Thật sự không chịu nổi 1 đòn.

Triệu Hiểu Trác dùng ánh mắt khinh thường nhìn Cố Minh Tuấn:

- Thiếu gia còn chưa phát uy thì chú tưởng anh là mèo bệnh sao?

- Không thể nào? Nhanh chóng kết thúc vậy sao?

Tiểu Yêu Tinh tỏ ra thất vọng:

- Đúng là chơi chẳng vui vẻ gì, thôi được, Hiểu Trác, hay là chúng ta đi trược băng thôi.

- Đi, chúng ta đi trược băng.

Triệu Hiểu Trác sảng khoái đồng ý, hắn kéo tay Tần Tiểu Lạc rồi xoay người chạy về chiếc Hummer cách đó không xa.

Chưa đến 10 phút sau thì Triệu Hiểu Trác đã chạy chiếc Hummer chở bạn gái Tần Tiểu Lạc, Hạ Thiên và Tiểu Yêu Tinh chạy đi, lúc này Cố Minh Tuấn cũng khốn khổ đứng lên, sau đó hắn dùng cánh tay không bị thương mà lấy điện thoại ra gọi đi.

… …

Bây giờ khu trược băng cũng không có nhiều người, nhìn qua chỉ có hơn 10 người mà thôi, còn đám người đứng xem náo nhiệt thì thật sự rất đông.

Triệu Hiểu Trác và Tần Tiểu Lạc nhanh chóng chạy vào, Tiểu Yêu Tinh cũng không cam chịu rớt lại phía sau, Hạ Thiên lại không đi, hắn không có hứng thú.

Tần Tiểu Lạc là người mới biết trược, Triệu Hiểu Trác là cao thủ trược băng, tất nhiên hắm sẽ làm thầy hướng dẫn cho Tần Tiểu Lạc, cũng thuân tiện kiếm chút “cháo”.

Tiểu Yêu Tinh cũng là lính mới nhưng lại không hổ danh là thiên tài, sau khi có võ công thì nàng học trược rất nhanh, chỉ vài phút thì Hạ Thiên đã thấy nàng trược có vẻ rất vui sướng.

- Chồng, chồng, vào đây chơi.

Tiểu Yêu Tinh trược đi như gió, gương mặt đỏ bừng, có vẻ rất đẹp mắt, nàng chạy đến bên cạnh sân muốn kéo Hạ Thiên vào.

Hạ Thiên dù không muốn chơi nhưng sao khi thấy Triệu Hiểu Trác thừa dịp trược băng mà kiếm “chút cháo” thì tỉnh ngộ, xem ra trược băng là giả, tán gái mới là thật. Bây giờ Tiểu Yêu Tinh lại chủ động mời hắn ra sân khấu, tất nhiên hắn sẽ không từ chối, lập tức thay giầy bước ra.

Trước kia Hạ Thiên cũng chưa từng trược băng, ngược lại khi còn nhỏ ở Thanh Phong sơn đã từng trược tuyết, nhưng đối với hắn thì học trược băng rất dễ, vì hắn khó thể nào ngã, dù trơn thế nào cũng như vậy mà thôi. Tiểu Yêu Tinh thấy vậy cũng phải sợ hãi than:

- Này, chồng, anh rất lợi hại, mới đó mà đã biết trược băng rồi.

- Anh làm gì mà chẳng lợi hại.

Hạ Thiên dõng dạc nói.

Tiểu Yêu Tinh bĩu môi, chồng nàng đúng là khoát lác không thôi, chẳng qua là gà mà cứ nghĩ mình lợi hại, nhưng nàng sợ bị đánh đòn nên không dám đả kích hắn, chỉ thầm mắng vài câu mà thôi.

Sau khi trược băng được 1 lúc thì Hạ Thiên bắt đầu buồn bực, hắn chợt phát hiện mình học tập theo Triệu Hiểu Trác là không có tương lai, Triệu Hiểu Trác sở dĩ ăn được “chút cháo” vì Tần Tiểu Lạc quá kém, học 1 lúc lâu cũng không khá hơn. Nhưng Tiểu Yêu Tinh thì khác, nàng bây giờ đã rất giỏi, trược cũng không ngã, sẽ không va chạm, muốn ôm 1 cái cũng rất khó, hắn cảm thấy trực tiếp ôm nàng còn hay hơn.

- Ớ, chồng, chậm chút, em không theo kịp anh.

Tiểu Yêu Tinh lúc này la lên, vì tốc độ của Hạ Thiên càng lúc càng nhanh.

Hạ Thiên nghe được lời này của Tiểu Yêu Tinh thì có chút vui sướng, hắn không những chẳng giảm tốc độ mà còn trược nhanh hơn, sau đó âm mưu của hắn được thực hiện, Tiểu Yêu Tinh không theo kịp tốc độ nên nhảy luôn lên người hắn.

- Này, kích thích đấy, chồng, nhanh nữa lên… Nhanh… Giống như bay vậy…Nếu có thể bay lên thì càng tốt… Trời, bay lên thật sao, chồng đúng là quá tuyệt, yêu chết mất … ...

Tiểu Yêu Tinh càng lúc càng hưng phấn, thỉnh thoảng còn gào lên vài câu, mà đám người trong sân trược băng cũng hoàn toàn choáng váng, hôm nay mình gặp ảo giác sao?

Triệu Hiểu Trác vốn còn đang định ăn thêm chút cháo thì cũng không thể ăn, thực tế hắn đã đưa Tần Tiểu Lạc đi ra ngoài, bên trong chỉ còn lại Hạ Thiên và Tiểu Yêu Tinh. Triệu Hiểu Trác dùng ánh mắt sững sờ nhìn 2 nguời trong sân trược băng, hắn thì thào nói:

- Con bà nó, thằng này mạnh như thú vậy.

Bạn đang đọc Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị của Tâm Tại Lưu Lãng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 23
Lượt đọc 2721

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.