Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tai Bay Vạ Gió

Phiên bản Dịch · 2709 chữ

Bởi vì có cỗ quan tài, khiến Thạch Đầu phạm phải chút vấn đề khó khăn. Hắn phải khiêng cô quan tài quay về ký túc xá đại học sao? Đây tuyệt đối là không được. Thật muốn biết làm như vậy sẽ khiến cho bạn bè cùng phòng mang đến kinh hách như thế nào. Nếu như dọa ra mạng người vậy thì đúng là gặp đại họa.

Hơn nữa, căn bản cũng không qua được cửa ải của nhân viên quản lý ký túc xá, tám chín phần mười bị dì quản túc lôi ra chửi mắng một trận, cộng thêm báo cáo lãnh đạo trường học. Ghi tội xử phạt là trốn không thoát đâu, nếu như sự tình làm lớn chuyện bị trường học đuổi học cũng không phải không có khả năng.

Nếu không thể trọ ở trường, có vẻ như chỉ còn có thể đem qua nhà của Lâm Côn.. Điều này cũng không thích hợp, mang một cỗ quan tài đến nhà người khác không phải là đang nguyền rủa người đó hãy sớm chết đi sao. Thạch Đầu do dự hồi lâu cuối cùng quyết định. Nếu đi đâu đều không thích hợp, liền đơn giản trực tiếp chuyển đến bên trong Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền vậy.

Ông nội Lâm Côn rất nhanh đã biết chuyện này, vì thế long như lửa đốt trực tiếp đem tảng Thạch Đầu chặn ở cửa trường đại học, trước tiên cho ăn vài gậy. "Không phải là một cỗ quan tài thôi sao. Có gì đặc biệt hơn người, ông nội cháu nếu đem cháu phó thác cho ta cháu liền nghe ta, đừng nói là cháu mang về nhà một cỗ quan tài hay ở trong vườn hoa đắp một phần mộ thì cũng không có gì là không được, thành thành thật thật về nhà ta ở, cháu nha cũng đừng nghĩ bỏ đi!"

Vào lúc đó, phía trước cổng trường rất đông người tụ tập, các sinh viên tò mò vây xem xung quanh tầng trong tầng ngoài. Thạch Đầu liền trở nên nổi tiếng với tin đồn, một kẻ điên mỗi ngày khiêng quan tài chạy loạn.

Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Thạch Đầu gấp tới mức vò đầu, rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể chịu thua tạm thời vâng theo ý của Lâm Nhạc. Thế nhưng hắn thực sự không muốn đem lại cho Lâm gia thêm bất cứ phiền phức gì. Thừa dịp Lâm Nhạc không có ở nhà, cậu liền tranh thủ thời gian lén lút dời qua Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền. Ý tốt của ông nội Lâm hắn tiếp nhận, phần quan tâm yêu thương hắn này hắn ghi nhớ ởtrong lòng. Thế nhưng vô luận thế nào, cũng không có thể cho mang thêm phiền toái chô Lâm gia. Hắn đã thiếu Lâm gia rất nhiều.

Lâm Nhạc vì thế cực kỳ tức giận, không ngoài suy đoán chút nào đem Thạch Đầu bắt trở về nhà. "Tiểu hài tử xấu xa, cháu còn chưa đủ long đủ cánh đâu. Không nên có nhiều tâm sự như vậy, cháu dám can đảm chạy nữa, xem lão tử đây có hay không chặt dứt chân của ngươi."

Thế nhưng Thạch Đầu tựa hồ rất quyết tâm dọn đi, dù cho đã nhiều lần bị đánh tơi bời cũng như trước không từ bỏ ý định. Lâm Nhạc cái này thật sự không còn cách nào, xoa đầu Thạch Đầu thở dài.

"Hài tử, mọi việc thật sự không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu. Biến cố lúc này cũng đồng dạng là cơ hội để cháu quật khởi. Tình hình này xem ra cháu đối với lịch sử Doãn gia một điểm đều không biết a. Mà thôi, mà thôi những chuyện kia ta không tiện nhiều lời, đi thôi, cháu đã quyết tâm muốn chuyển đến Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền vậy thì đi thôi, có thời gian rảnh rỗi đừng quên giữ gìn bảo quản tốt lễ vật ông nội ngươi lưu lại cho cháu. Tương lai của cháu còn phải dựa vào nó, nhớ kỹ đó là căn nguyên của Doãn gia, trăm triệu lần không thể để cho người khác dòm ngó."

Thạch Đầu cứ như vậy chuyển ra khỏi Lâm gia về ở tại Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền. Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền âm khí rất nặng, quỷ khí um tùm cho người ta cảm giác không giống như là ở trên dương gian. Bất quá ở đây lại phi thường thích hợp để Thạch Đầu ở lại, dù sao hôm nay hồn phách hắn ly thể giống như là Quỷ Hồn. Nếu như dương khí quá thịnh trái lại đối với hắn cực không thích hợp.

Thạch Đầu ban ngày muốn đi tới trường đại học nếu không phải có tầng mặt nạ kia có thể ngăn trặn dương khí thì thật không biết hắn sẽ rơi vào kết quả như thế nữa. Tám chín phần mười hắn sẽ bị ánh sáng mặt trời thiêu cháy thành từng cỗ khói xanh. Sau khi chuyển đến Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền, Thạch Đầu đối với lời dặn dò của ông nội Lâm Nhạc vẫn rất để bụng, hắn lần đầu tiên lấy ra gia gia lễ vật tinh tế kiểm tra. Khi trời đã về khuya, Thạch Đầu đem lễ vật ộng nội để lại đem ra tinh tế kiểm tra xem xét.

Đó là một quyển sách cổ trông có vẻ niên đại của nó không nhỏ đâu, tên của cuốn cổ thư này là mặt nạ. Xem qua đại khái một chút chỉnh thể quyển sách thì đều là về phương pháp chế tác mặt nạ. Thạch Đầu quyết định dụng tâm nghiên cứu một phen, dù sao quyển sách này cũng liên quan đến tương lai của mình.

Về phần Lâm Côn bởi vì cũng đã là học đồ của Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền. Hắn ta phải đến làm việc ở Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền, tất nhiên, chỉ vào ban đêm. Tuy rằng mỗi đêm đều phải đến, nhưng bởi vì Thạch Đầu kiên trì khiến hắn mỗi đêm hầu như đều không có việc gì để làm, hắn đều sẽ bị Thạch Đầu khóa ở trong phòng ngủ, ngủ.

"Loại chuyện xui xẻo này, hãy để mình tôi chịu đựng là đủ rồi, cậu không cần phải làm ô nhiễm nguyên nhân và kết quả."

Khế ước của Lâm Côn Thạch Đầu đã xem qua. Trên khế ước chỉ là quy định Lâm Côn phải thường thường đến Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền để báo danh là đủ rồi, về phần làm việc hay không cũng không có bất kỳ yêu cầu gì.

Phần khế ước này định ra cực kỳ lỏng lẻo, đối với Thạch Đầu mà nói thì khế ước của Lâm Côn quả thực lỏng lẻo tới cực điểm, giống như là không có bất kỳ rang buộc gì. Thạch Đầu đối với lần này âm thầm lấy làm kỳ quái. "Côn tử, đêm đào mộ phần đó, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Lẽ nào ngươi căn bản không bị chút tổn thương nào? Cho nên phần khế ước này mới được định ra lỏng lẻo như vậy."

"Hắc hắc đừng tưởng rằng chỉ có tổ tiên của cậu và cửa hiệu chết tiệt kia có quan hệ sâu xa, hậu trường của bạn thân cậu rất cứng rắn, lão bản của cửa hàng tự nhiên không dám làm gì được tôi ha ha ha..." Một khắc kia Lâm Côn vẻ mặt ngạo kiều đắc ý không thôi.

Lời này nghe rất không đáng tin cậy thế nhưng Thạch Đầu lại có chút tin. Dù sao khế ước của Lâm Côn lỏng lẻo tới kỳ cục có mà như không. Hơn nữa, trong hợp đồng không đề cập đến việc khi Lâm Côn có vấn đề đe dọa tới tính mạng thì cần điểm cống hiến của cửa hàng để kéo dài tánh mạng. Có thể Côn tử thực sự không bị tổn thương nào. Còn lý do tại sao hắn ta lại trở thành học đồ trong hiệu cầm đồ này có lẽ là để đi cùng với tôi. Nghĩ tới loại khả năng này Thạch Đầu ngực tràn đầy hổ thẹn.

Bởi vì kiên trì của hắn nên Lâm Côn chỉ cần vừa đến cửa hiệu là sẽ bị hắn đẩy vào trong phòng ngủ ngủ, tỉnh ngủ sau liền sẽ bị Thạch Đầu đuổi ra khỏi cửa hiệu buộc Lâm Côn đi về nhà hướng cha mẹ và ông nội Lâm Nhạc báo danh vấn an.

Một màn chuyện cũ hiện ra trong tâm trí, khiến lâm côn không khỏi có chút tâm thần hoảng hốt.

"Côn tử cẩn thận cẩn thận đụng người!" Tiếng thét của Thạch Đầu cực kỳ chói tai khiến Lâm Côn trong nháy mắt từ trong hoảng hốt kinh tỉnh lại hốt hoảng lên tay lái.

"Két" tiếng thắng xe phanh gấp, thân xe vượt ngang một cái, xông vào phần đường dành cho người đi bộ, suýt tý nữa thì sảy ra tai nạn. Thân thể của người đi đường và thân xe hầu như dán tại cùng nhau.

"Ai u mẹ ơi, mày đây là muốn mưu sát a, mày là lái xe như thế nào, mắt mù hả?" Người đi đường là một đại thẩm trung niên, lúc này bị cực lớn kinh hách phù phù một tiếng té ngồi trên mặt đất. Đại thẩm sắc mặt trắng bệch chỉ vào Lâm Côn vừa xuống xe lớn tiếng răn dạy.

Khi đại thẩm trung niên đang lớn răn dạy, đồng thời Thạch Đầu trong giây lát thấy được vật nằm trong tay đại thẩm, trong long liền nổi lên hiếu kỳ. "Đại thẩm, tấm thiệp mời này ở đâu ra, người tại sao có thể có thiệp mời của Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền?"

"Ôi, đây là của tôi, cậu đừng hòng cướp đi!"

Thấy có người nhận ra tấm thiệp mời, đại thẩm trung niên rõ ràng có chút bối rối. Bà ấy cũng không lại cùng Lâm Côn tranh luận mà trực tiếp đem thiệp mời cất vào trong túi ôm chặt một đường bỏ chạy. Thẳng đến đi ra ngoài thật xa nhìn phía sau không ai đuổi theo, đại thẩm còn chưa tỉnh hồn dừng bước che ngực âm thầm may mắn.

"Hoàn hảo, hoàn hảo may là hai tên đần độn kia không có đuổi theo, nếu là bọn hắn chạy tới để cướp đoạt thiệp mời của ta, vậy coi như xong đời. Dù sao để có được tấm thiệp mời lai không dễ, nó liên quan đến tính mệnh của một nhà già trẻ lớn bé của mình. Lại nói người tuổi trẻ kia rất không bình thường a, cậu ta làm sao sẽ nhận ra thiệp mời của Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền đây..."

Đại thẩm một thân áo tơ trắng, cánh tay trái mang theo khăn tang cùng với khuôn mặt đau buồn. Rõ ràng trong nhà có người qua đời không lâu. Thiệp mời có màu cam bởi vậy có thể kết luận giá thiệp mời hiển nhiên không phải cấp cho người sống dùng. Nghĩ tới điểm này, Thạch Đầu ngồi ở trong xe như có điều suy nghĩ.

Chiếc xe chạy băng băng như bay một đường, rất nhanh thì đến trước cửa trường đại học Bắc Yến.

Trước cổng trường học, một nữ sinh cả người nóng nảy gấp đến độ nước mắt doanh tròng. Cô tránh trái tránh phải nhưng thủy chung vẫn không thoát được vòng tay của nam sinh trước mắt. Dưới tình thế cấp bách nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, bộ dáng kia thoạt nhìn là như vậy nhu nhược bất lực chọc người thương tiếc. Nhất là gương mặt tinh xảo như búp bê vậy, lúc này trên đó đang tràn đầy vẻ kinh hoảng bất an khơi dậy mong muốn bảo về nàng của các nam sinh xung quanh.

Các nam sinh tức giận nắm nắm đấm lại đứng tại chỗ bất động, thủy chung không dám tiến lên nửa bước. Nhìn vào mắt của tên đầu sỏ cầm đầu, liền có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được.

Bao vây nữ sinh chính là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, thân hàng hiệu sa hoa đầy kiêu ngạo khác hẳn với những học sinh xung quanh. Hắn lúc này vẻ mặt tức giận, hắng giọng chỉ ngón tay một vòng xung quanh, vẻ mặt khinh thường.

"Ai ôi, một đám trâu bò gớm giếc muốn làm hộ hoa sứ giả? Đừng nói tao không cho các người cơ hội biểu hiện, tới tới tới tao liền đứng ở chỗ này, các ngươi có hay không động thủ a, một đám co đầu rụt cổ như đàn đàn bà."

Cậu thiếu niên giơ lên bàn tay, rất nhanh liền hạ xuống ngón út. "Tao đếm tới 5 nếu như các người còn không đi, vậy cũng không cần đi nữa. Hãy chờ tao bảo người đem một đám đưa vào bệnh viện."

"Một, hai, ba..." Ngón tay của cậu thanh niên liên tục hạ xuống, mắt thấy sẽ nhanh đếm đến 5. Xung quanh các nam sinh như là bị kinh hách cực lớn, tức khắc các nam sinh chung quanh ngay lập tức tản đi.

Nhìn đám đông tren chúc chạy loạn, cậu thanh niên khinh bỉ rời đi. "Đều là cái thá gì chứ, chỉ bằng các người mà cũng muốn cùng giành người, tao chọi mù mắt chó các ngừơi."

Lúc này cậu thanh niên đặc biệt hăng hái đắc ý, hắn kéo cánh tay nữ sinh từng bước tới gần. "Lâm Tuyết, cô nhưng thật ra nói một chút coi a, tôi rốt cuộc có điểm nào không tốt? Lấy quyền thế nhà tôi dư sức để sánh đôi với cô. Cô đặc biệt ngu ngốc sao có đúng hay không, bày đặt nhà giàu có không lấy, hết lần này tới lần khác cứ thích tên nhà quê đó, cô có phải là ngu ngốc rồi không!"

Cô nữ sinh bị buộc không thể trốn tránh, run rẩy dùng hết toàn lực muốn tránh thoát. Trong hốc mắt đong đấy nước mắt nhưng quật cường không khóc. "Nhà quê thì làm sao, tôi chính là thích anh ấy, Lý Kiến anh ngoại trừ ỷ vào trong nhà có một chút tiền dơ bẩn thì còn có cái gì? Chỉ anh mà cũng đòi so sánh với Thạch Đầu sao, để anh xách giày cho anh ấy cũng không xứng!"

Lý Kiến tức giận trực rồi, trực tiếp nổi điên, hai tay hắn dung lực, nắm cánh tay của Lâm Tuyết làm hiện lên trên một vết bầm tím. "Tiện nhân, cô có phải hay không mắt mù, đừng có không biết xấu hổ như vậy, nếu như cô còn khiêu khích tôi, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết."

"Mắt mù chính là anh, Thạch Đầu của tôi tôi sẽ không buông tay, tôi muốn anh chờ coi!" Lâm Tuyết trong giây lát thấy được Thạch Đầu vừa buốc xuống xe với Lâm Côn trong nháy mắt đã không có nửa điểm sợ hãi như được tiếp thêm sức mạnh. Giờ khắc này Thạch Đầu muốn khóc.

"Đừng, đừng, đừng, không liên quan tới ta, các người tiếp tục..."

Lâm tuyết rơi nước mắt, những giọt nước mắt rơi thành chuỗi dài. "Thạch Đầu anh không thương em sao?"

"Chê cười, chúng ta cho tới bây giờ chưa từng gặp qua, ở đâu ra thương yêu."

"Thạch Đầu anh có phải hay không sợ quyền thế nhà Lý Kiến, nên muốn từ bỏ em ? Em thực sự là nhìn lầm anh rồi, không nghĩ tới anh là người như vậy ô ô ô..." Lâm Tuyết vẻ mặt ai oán giọt nước mắt liên tiếp rơi xuống, tràn đầy bi thiết chất vấn như khóc như tố, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Thạch Đầu Khiến hắn mao cốt tủng nhiên.

Bạn đang đọc Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền (Dịch) của Sa Mạc Nướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuytienho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.