Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đào Mộ

Phiên bản Dịch · 2425 chữ

Lâm Côn nóng nảy cuống quýt dùng hết toàn lực ôm lấy vai Thạch Đầu. Thạch Đầu cố sức giãy giụa, lại giãy giụa không được, đôi mắt hắn lóe lên nước mắt. "Vô dụng thôi Côn tử, đây chính là vận mệnh của ta, trốn cũng không thoát, ta không biết chuyện gì đã xảy ra gần đây. Ta luôn cảm thấy mình mất kiểm soát. Nếu ta cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ hoàn toàn mất kiểm soát. Ta sẽ đi tìm câu trả lời, ta đã quyết định ngày mai xin nghỉ rồi quay về thôn một chuyết. "

Lâm Côn trầm mặc thật lâu không nói lâm vào khổ tư. "Đúng vậy, luôn trốn tránh như thế, ngồi chờ chết còn không bằng buông tay đánh một trận!"Lâm Côn quyết tâm hung ác một cái quyết định.

"Hảo, Thạch Đầu ta đáp ứng cậu, để cậu quay về tiểu sơn thôn. Thế nhưng cậu phải đáp ứng ta một điều kiện, cậu phải cho đi cùng ta với mới được. Không được, chúng ta ngay lập tức chuẩn bị xuất phát."Lâm côn làm việc cực kỳ lưu loát, hắn một bộ vẻ mặt đê dọa Thạch Đầu vội vã rời túc xá, quyết tâm không để cho Thạch Đầu có cơ hội phản đối.

Trên một con đường núi quanh co, một chiếc ô tô gập ghềnh chạy lên. Thỉnh thoảng, những viên đá từ trên núi lăn xuống, và phải mất một thời gian dài để rơi xuống con đường. Nhìn vào những vách đá gần như thẳng đứngtrước mắt, dọc theo con đường núi, Lâm Côn lái chiếc xe không thể không căng thẳng hút từng đợt lãnh khí, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thẳng đến ban đêm, hai người Lâm Côn và Thạch Đầu mới đi tới tiểu sơn thôn nơi ở trước kia của Thạch Đầu. Cũng không Dừng lại lâu, chiếc xe lại lần nữa lên đường chạy đi về phía nhà của Thạch Đầu.

Trong nhà không có một bóng người, Thạch Đầu hỏi thăm qua hàng xóm, mới biết được ông nội bị bệnh, bệnh rất nặng, lúc này đang nằm viện ở trong bệnh viện trên thụ trấn. Mà nguyên nhân của căn bệnh là do lo nghĩ quá độ. Theo những người hang xóm cho biết, ông nội luôn đứng ngồi không yên mà dung tay tính ngày.

"Lại một ngày trôi qua, rất nhanh là sẽ đến sinh nhật 18 tuổi. Cứ tiếp tục như vậy, làm sao ta có thể bất lực. Không, ta không thể để cho cháu của ta giẫm lên vết xe đổ của các đời trước được, phần mộ tổ tiên phải được dời đi." Đắn đo rất nhiều ngày, cuối cùng ông liền quyết phát ngoan một chút.

Khuya ngày hôm trước, ông vác xẻng ra cửa một đi không trở lại. Mãi đến trưa mới được các thôn dân phát hiện ông té xỉu bất tỉnh ở tổ mộ phần tổ tiên Doãn gia. Sau khi ông được đưa đến đến bệnh viện thì vẫn một mực hôn mê. Thỉnh thoảng sẽ mê sảng vài câu. "Nguyên lai là như vậy a, nguyên lai đó là tổ tiên lưu lại phúc trạch, căn bản cũng không phải là lời nguyền, trách chỉ trách người nhà họ Doãn ta mệnh thiếu cứng rắn, không gánh nổi..."

Trong lòng Thạch Đầu nóng như lửa đốt, thúc giục Lâm Côn lái xe chạy tới bệnh viện trên trấn. Trong phòng bệnh, Doãn Quân ông nội của Thạch Đầu vẻ mặt ửng hồng. Hộ sĩ sờ sờ trán ông thấy có chút phỏng tay. "Bác sĩ, tiếp tục như vậy không được a, các loại biện pháp hạ nhiệt độ đều đã thử qua, nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân vẫn đang không ngừng tăng cao, đều vượt lên trên 40 độ rồi còn sốt cao như vậy mà không lui thì tính mạng bệnh nhân sẽ có nguy hiểm."

"Ta cũng biết điều đấy a, thế nhưng ta căn bản không tra ra nguyên nhân cơn sốt vẫn chưa lui, cũng quá cổ quái đi, ta căn bản không có cách." Bác sĩ chau mày vẻ mặt lo lắng.

Lúc này Thạch Đầu vội vã chạy tới, đã vọt tới trước cửa phòng bệnh nghe đến đây liền đột ngột dừng bước. "Phần mộ tổ tiên, nhất định là phần mộ tổ tiên chết tiệt kia gây rối, chỉ cần đào phần mộ tổ tiên chết tiệt này lên mới có thể có cứu ông nội. Côn tử chúng ta ngay lập tức liền đi trở về trong thôn."

Thạch Đầu trong nháy mắt đưa ra quyết định rồi quay trở lại, khiến cho hắn kinh ngạc phá hiện Lâm Côn lúc nãy vẫn luôn theo sau mình cũng không biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng. "Côn tử ngu ngốc này, cậu nghìn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ a, cậu nếu như có mệnh hệ nào ta làm thế nào hướng Lâm Nhạc lão gia tử ăn nói."

Suy nghĩ một chút, Thạch Đầu liền nghĩ đến một khả năng. Lâm Côn nhất định là có cùng suy nghĩ với mình nên mới có thể lặng yên không một tiếng động kiền rời đi, nhất định là chạy đi đào mộ phần lên.

Thạch Đầu đoán một điểm cũng không sai, Lâm Côn bỏ lại Thạch Đầu ở bệnh viện liền lâm vào trong giãy dụa. "Hảo huynh đệ, cả đời ta tuyệt không có khả năng trơ mắt nhìn Thạch Đầu gặp chuyện không may, liền liều mạng dứt khoát đi chấm dứt hết thảy đi, phần mộ tổ tiên chết tiệt."

Trong lòng có chủ ý,Lâm Côn liên xe cũng không xuống, trực tiếp quay đầu trở lại tiểu thôn sơn. Chiếc xe một đường chạy như bay, rất nhanh thì quay trở về tiểu sơn thôn. Vội vã hỏi thăm một chút vị trí phần mộ tổ tiên Doãn gia, Lâm Côn mượn một cái cuốc liền sờ soạng lên đường.

Một đêm kia là một trời đầy bầu trời mây, mây đen tre kín cả bầu trời, nhìn không thấy một tia ánh sáng. Từng cơn gió ô ô ô thổi mạnh như là có người trong bóng đêm khóc.

"Âu ha hả a " đột ngột vang lên tiếng cú mèo cười quái dị, Lâm Côn nghe mà da đầu tê dại, phía sau lưng từng đợt rét run. Một khắc kia, Lâm Côn thực sự run sợ, hai chân hắn như nhũn ra run lên. Hắn không thể không sợ. Hắn không chỉ một lần nghe qua Thạch Đầu nói về những chuyện kiêng kỵ liên quan tới con cú mèo. Không sợ cú mèo kêu, chỉ sợ cú mèo cười. Nghe được tiếng con cú mèo cười tức là phụ cận sẽ có người chết.

Lâm Côn nhìn xung quanh bốn phía, bốn phía một mảnh tối như mực. Trừ bản thân hắn ra thì không còn người nào nữa. Lâm Côn cắn răng, cho dù là vì hảo huynh đệ Thạch Đầu, cũng phải chống đỡ đến cùng.

"Thùng thùng đông" Một loạt tiếng bước chân truyền đến, nghe phá lệ gấp gáp từ xa chuyền tới, rất nhanh lập tức tới. Lâm Côn còn chưa kịp xoay người kiểm tra, thì cảm giác cổ của mình bị gắt gao ôm lấy làm hắn không thể thở nổi.

"Quỷ a!" Một khắc kia, Lâm Côn bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, thiếu chút nữa bị sợ tiểu ra quần.

"Côn tử ai cho cậu đi, đây là việc của Doãn gia ta, cậu không thể can thiệp vào." Thẳng đến khi nghe được âm thanh quen thuộc, Lâm Côn rốt cục mới bình tĩnh lại, bất quá liền cảm giác được quần của mình một mảnh ẩm ướt, nhất thời xấu hổ đỏ mặt.

"Thạch Đầu, cậu tên khốn kiếp, vương bát đản vô liêm sỉ, không biết người dọa người hù chết người sao? Cậu muốn hù chết ta a!"

"Xin lỗi Côn tử, cậu trở về đi bệnh viện đi, giúp ta chiếu cố tốt ông nội, việc đào mộ ta tự mình tới." Thạch Đầu vẻ mặt quyết tuyệt, lời còn chưa dứt liền giơ tay chém xuống sau ót của Lâm Côn.

Thạch Đầu nhìn Lâm Côn nằm co quắp trên đất, vẻ mặt hơi hổ thẹn. "Đừng trách ta Côn tử, ta thiếu nhà cậu thực sự nhiều lắm, phần mộ tổ tiên nhà ta quá mức tà ma, ta tuyệt đối không thể để cho cậu dấn thân phạm hiểm."

Sau khi đem Lâm Côn đã té xỉu mang về tiểu sơn thôn, Thạch Đầu một phút cũng không dám dừng lại, lần thứ hai khiêng xẻng lên đường. Nương theo ánh sáng của đèn pin cầm tay Thạch Đầu thấy được bia mộ của phần mộ tổ tiên. Trên mộ bia, mấy con con cú mèo ngẹo đầu nhìn cậu "Nga ha hả" cười không ngừng, Thạch Đầu nghe mà sởn cả tóc gáy. Thế nhưng nếu đã tới thì sẽ không có đạo lý lâm trận bỏ chạy.

Thạch Đầu tâm liền hung ác, phất tay một cái đuổi con cú mèo đi, rồi vung xẻng bắt đầu đào mộ phần. Mộ phần đã bị đào bằng phẳng, sau khi đào móc sâu xuống một chút thì phịch một tiếng, xẻng đụng phải vật cứng. Thạch Đầu không khỏi trở lên cẩn thận. Rất nhanh, vật cứng triệt để hiện ra.

Đây là một cỗ quan tài kỳ quái. Sở dĩ nói nó kỳ quái, nhìn qua không thể phán đoán ra nó được làm ghỗ. Nhưng đánh giá từ thanh âm va chạm của cái xẻng với cỗ quan tài có thể phán đoán nó giống như một cỗ thạch quan. Thế nhưng trong mắt trông thấy rồi lại cực kỳ giống gỗ. Càng quỷ dị hơn là trên mặt quan tài hiện đầy những chú văn rậm rạp.

Thạch Đầu không suy nghĩ nhiều, trực tiếp cố sức nậy nắp quan tài lên. Trong quan tài trống không, không phát hiện nửa điểm thi cốt. Ở chính giữa quan tài để một cái cân ly nhỏ trông rất cổ quái, trên cái bệ của cân gắn một cái bát quái. Ở ngay chính giữa bán quái là một cây kim đen như mực đang run từng trận. Một khắc kia, Thạch Đầu đột ngột thấy chú văn trên quan tài bắt đầu rồi cấp tốc vặn vẹo, giống như con đỉa hút máu chui vào thân thể của chính cậu. Ngay lúc đó, Thạch Đầu sinh ra huyễn thính.

"Tới a người Doãn gia, rốt cục chờ được ngươi chỉ mong mạng của ngươi đủ cứng, chống đỡ qua cửa ải này mới tốt, nếu không ngươi chỉ có thể đi tìm chết." Một giọng nói thanh tao ở bên tai Thạch Đầu nỉ non. Ngày đó theo thanh âm vang lên, cây kim đen như mực trông rất bình thường bắt đầu cấp tốc chuyển động.

Ai cũng không biết sau đó chuyện gì xảy ra, Thạch Đầu hai mắt tối sầm rồi té xỉu. Té xỉu không chỉ là hắn mà còn có Lâm Côn sau khi tỉnh lại lòng như lửa đốt đuổi tới. Chẳng biết mê man bao lâu, Thạch Đầu chậm rãi tỉnh lại, trước mắt một mảnh đen nhánh. Hắn kinh ngạc phát hiện lúc này chính đang nằm ở trong một cái quan tài tối đen, không khỏi sinh lòng sợ hãi, “bang bang phanh” cố sức đánh lên nắp quan tài.

"Chi nha." Nắp quan tài bị người kéo ra hở một cái khe lớn, một đạo ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Thạch Đầu đơn giản ước chừng một chút lúc này chắc là vào lúc giữa trưa. Xuất hiền qua ke hở một khuôn mặt già nua. "Ông nội, tại sao là người, bệnh của người khỏi rồi?"

"Được rồi, thời điểm ngươi rời khỏi phần mộ tổ tiên kia, ta đều tốt lắm. Chỉ biết ngươi hài tử này không bớt lo, nhất định sẽ chạy đi đào mộ phần, ta đây lại vội vả chạy về, ai, nếu là về trể một chút a, ngươi hài tử này làm sao có thể liều lĩnh như thế." Ông nội Thạch Đầu Doãn Quân mặt âm trầm, thoạt nhìn vô cùng lo lắng. Thạch Đầu giùng giằng ngồi dậy muốn bò ra ngoài quan tài. Nhưng ngay khi tay hắn thò ra khỏi quan tài, hắn liền cảm thấy nhói lên trong tim

"Xèo xèo chi" Mu bàn tay lộ ra ngoài quan tài bị tia sáng chiếu một cái liền giống như bị đốt cháy bốc lên trận trận khói xanh.

"Mau thu tay ngươi lại, bây giờ ngươi không thể thấy được ánh sáng, trừ phi ngươi nghĩ hồn phi phách tán, lẽ nào ngươi lại không cảm giác được một điểm dị thường nào? Xem trước một chút thân thể của ngươi." Doàn Quân liền nổi giận, hốt hoảng giơ tay lên ngăn cản Thạch Đầu, đem bàn tay lộ ra bỏ vào trở về trong quan tài.

Thạch Đầu mê mang, hắn theo bản năng nghe theo lời ông nội khó khăn trở mình sau đó liền a một tiếng phát ra thét chói tai. Khi xoay người hắn thấy được gương mặt của mình. Gương mặt này thoạt nhìn là như vậy quen thuộc, quả thực không thể quen hơn nữa. Cảm giác kia, giống như là đang soi gương vậy.

Ở dưới thân mình Thạch Đầu một người hai mắt đóng chặt lẳng lặng nằm dưới đáy quan tài vẫn không nhúc nhích. Mà lúc này người đó đang nằm ghé vào trên người của hắn.

"Cái quỷ gì thế này? Lẽ nào ta còn có một huynh đệ song bào thai?" Thạch Đầu trong mắt một mảnh mê man.

"Vô nghĩa, Doãn gia ta từ trước đến nay nhất mạch con một mấy đời, ngươi làm sao có thể sẽ có song bào thai huynh đệ, tiểu tử ngươi thấy rõ ràng một điểm, đó chính là thân thể của ngươi!" Ông nội Thạch Đầu thanh âm u buồn mà trầm thấp.

"Không, điều đó không có khả năng, ông nội ngươi cũng đừng giỡn ta, hắn nếu như là Thạch Đầu ta đây, vậy ta đây là cái ngoạn ý gì?"

Bạn đang đọc Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền (Dịch) của Sa Mạc Nướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuytienho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.