Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHAP 11

Phiên bản Dịch · 2934 chữ

CHAP 11

Lúc bước gần tới hồ tắm Taeyeon mới phát hiện ra có người đang tắm bên trong và người đó lại là Miyoung nhưng vì Miyoung đang xoay lưng về phía Taeyeon nên nàng chưa phát hiện ra người vào trong lại là Taeyeon, vì cứ ngỡ là Soonkyu nên Miyoung lên tiếng.

-Ngươi đem nước ấm thêm vào rồi à, tại sao không đổ nước vào và kỳ lưng giúp ta.

Thấy người sau lưng mình im lặng, Miyoung ngạc nhiên đang định xoay lưng lại thì đúng lúc đó tiếng Soonkyu vang lên trước cửa phòng

-Ủa gió mở cửa phòng à, Công chúa ơi, Soonkyu đem nước vào đây.

Ban đầu khi thấy Dukong trước mặt mình, Miyoung có hơi hoảng hồn giật mình tính hét lên nhưng sực nhớ Soonkyu đang ở ngoài nếu nàng la lên thì sẽ rắc rối hơn. Đột nhiên trong đầu nàng nảy lên một ý nghĩ khá hay.

-Ngươi còn không mau nhảy xuống đây mà ẩn nấp.

-Huh ? – Taeyeon vẫn chưa hiểu ý định của Miyoung.

-Ngươi muốn nô tỳ của ta thấy ngươi rồi la lên cho binh lính trong phủ ùa vào bắt ngươi hay sao ? Nhanh đi nàng ta sắp vào tới đây rồi đó.

-Ta…ta sẽ kiếm chỗ khác để ra ngoài.

-Ngươi nhìn phòng tắm này đi, xung quanh không hề có cửa sổ nào cho ngươi nhảy ra đâu, chỉ có các lỗ thông gió nhỏ ở bên trên và cửa chính mà nô tỳ của ta đang bước vào thôi.

Taeyeon nguyền rủa người nào xây ra cái phòng tắm quỷ quái này làm mình không thể nào chạy thoát ra ngoài được. Cộng thêm việc sau khi đánh nhau lúc nãy Taeyeon cũng đã đuối sức và bị thương nên không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn nhảy xuống hồ nước cùng với Miyoung mà ẩn nấp.

Vì trong hồ nước được rải đầy hoa hồng nên người đứng ngoài rất khó trông xuống nhìn thấy bên trong nước có gì nhưng người ở dưới nước thì khác. Taeyeon mở mắt quan sát khi thấy Soonkyu đi vào vì ánh sáng từ các cây nến trong phòng không rõ lắm nên Taeyeon chỉ thấy mờ mờ. Sau đó Taeyeon dời tầm mắt sang hướng khác vì biết Soonkyu sẽ không thấy được mình và rồi ánh mắt Taeyeon dừng lại một chỗ. Taeyeon cảm giác được người mình đang nóng bừng bừng lên.

Có thể nói đây là lần đầu tiên Taeyeon trông thấy cơ thể Miyoung, tuy không rõ ràng nhưng cũng đủ để cho Taeyeon biết đó là những đường cong vô cùng tuyệt hảo và làm cho Taeyeon đỏ mặt ngay lập tức. Không những thế Taeyeon còn cảm giác tai mình như ù đi, bản thân không thể nghe thấy được bất cứ âm thanh gì cả ngoài tiếng đập ngày càng nhanh của con tim mình.

Để tránh cho Soonkyu nghi ngờ nên Miyoung vẫn cho Soonkyu đổ nước vào, vì rõ ràng nước nàng tắm đã lạnh đi, nàng cần thêm nước nóng ình và cả tên kia nữa. Nhờ hồ nước khá rộng nên Soonkyu đổ nước vào góc hồ bên này mà vẫn không thấy được Taeyeon đang ở góc hồ đối diện và cũng một phần nhờ những cánh hoa hồng bên trên che khuất.

-Ngươi lui ra đi. Tắm xong ta tự về phòng của mình.

-Người không cần Soonkyu kỳ lưng cho sao ? – Soonkyu tưởng mình đắc tội gì với Miyoung nên dùng giọng nũng nịu để hỏi.

-Không cần đâu, ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi.

Miyoung dùng lời lẽ ngọt ngào nhất để Soonkyu mau ra khỏi đây. Vì từ lúc Soonkyu bước vào cũng đã khá lâu rồi, nàng sợ tên đang ở dưới nước kia sẽ chịu không nổi mà ngất xỉu mất.

Nghe Miyoung nói như vậy biết mình không chọc giận gì nàng nên Soonkyu cũng nhanh chóng lui ra ngoài. Thấy Soonkyu chịu rời khỏi Miyoung thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên Soonkyu lại quay lại làm cho Miyoung giật mình.

-Vậy Công chúa nhớ đừng ngâm mình quá lâu nha.

-À, ừ ta biết rồi.

Miyoung nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để tránh Soonkyu nghi ngờ. Sau khi chắc chắn nghe rõ tiếng đóng cửa phòng tắm lại của Soonkyu thì Miyoung mới lên tiếng kêu Taeyeon.

-Ngươi đứng lên được rồi đó.

-…

-Nè, đứng dậy đi chứ.

-…

Không nghe tiếng trả lời, Miyoung hoảng hồn tưởng Taeyeon vì không chịu nổi đã ngất xỉu trong nước nên nàng đi lại hướng Taeyeon đang núp để kéo giúp Taeyeon đứng dậy. Khi Miyoung tiến đến ngày càng gần Taeyeon thì đôi mắt Taeyeon càng thấy rõ những thứ mà mình muốn thấy, lúc ấy Taeyeon mới giật mình mà luống cuống đứng lên thở hổn hển.

Vì khi Taeyeon đột ngột đứng dậy với khoảng cách cả hai khá gần như vậy làm cho Miyoung giật mình bất ngờ trượt chân té ngã ra phía sau. Taeyeon nhanh chóng vòng tay đỡ lấy người Miyoung kéo nàng về phía mình. Chính vì vậy mà cơ thể Miyoung áp thật sát vào trong vòng tay của Taeyeon.

Taeyeon có thể cảm nhận rõ ràng da thịt Miyoung chạm vào người mình mặc dù cả hai đang cách nhau bởi lớp y phục đã ướt toàn bộ của Taeyeon. Nhận ra khối mềm mại ấy đang bị ép chặt vào người mình, Taeyeon cảm giác gương mặt đã đỏ ửng của mình ngày càng đỏ hơn nhưng Taeyeon cũng mừng thầm vì lúc này mình đang đeo mặt nạ nên Miyoung không thể thấy rõ được gương mặt của mình như thế nào.

Gương mặt cả hai rất gần nhau chỉ cần rướn người một chút là Taeyeon có thể chạm môi mình vào môi Miyoung. Hơi thở có phần gấp rút và nóng bức, Taeyeon cảm nhận không khí mình đang hít vào chỉ toàn là mùi hương của Miyoung, làm cho Taeyeon trở nên khó hít thở hẳn.

Mặc dù nước trong hồ vẫn còn nóng nhưng Taeyeon biết trong người mình càng nóng bức hơn. Da thịt có chút khó chịu, cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang bò trên người làm cho Taeyeon như muốn xé tan bộ y phục trên người mình ra và cùng hòa quyện với thân thể của Miyoung. Đôi tay đang chạm vào tấm lưng trần mịn màng của Miyoung làm cho Taeyeon không tự chủ được mà có phần trở nên hư hỏng.

Tình trạng của Miyoung cũng không khá hơn Taeyeon là bao. Nàng biết mặt mình đang nóng bừng lên tưởng chừng như hơi nóng cũng đang thoát ra theo từ hai bên tai mình. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập ngày càng nhanh của mình và cả Taeyeon nữa. Tuy nhiên nàng vẫn không quên âm mưu ban đầu của mình mà rướn người hôn vào đôi môi của Taeyeon.

Taeyeon có phần bất ngờ khi đây là lần đầu tiên Miyoung chủ động hôn môi mình nên lúc đầu Taeyeon sững sờ nhưng sau đó nhanh chóng hôn đáp trả lại Miyoung. Chẳng mấy chốc Taeyeon dành thế chủ động trong nụ hôn này. Đưa lưỡi mình trượt vào khoang miệng xinh xắn của Miyoung ra sức mà khám phá, có thể nói việc hôn Miyoung đối với Taeyeon không bao giờ nhàm chán cả.

Taeyeon hôn như thể muốn rút cạn hết sức lực trong người Miyoung. Không khí quỷ dị trong phòng tắm làm Taeyeon mất kiểm soát bản thân khi mà tay phải đang nằm trên eo Miyoung từ từ trượt xuống vùng yêu thích của mình. Tay trái còn hư hỏng hơn khi nó đang vòng từ lưng ra phía trước, chạm vào khỏa mềm mại của Miyoung nhẹ nhàng xoa nắn.

Miyoung cảm giác toàn thân mình đang bức rức khó chịu nhưng nụ hôn này, hơi thở này và cả thói quen bàn tay của Taeyeon làm nàng càng khẳng định được hơn nữa đáp án trong lòng mình. Khẽ nở nụ cười trong lúc vẫn còn đang hôn Taeyeon. Miyoung đang cuồng nhiệt hôn đáp trả lại thì bỗng nhiên Taeyeon đẩy nàng ra làm nàng có phần hụt hẫng.

Sau khi đẩy Miyoung ra Taeyeon nhanh chóng lùi người lại và bối rối lên tiếng.

-Ta…ta xin lỗi. Ta …hmm…đa tạ nàng đã giúp đỡ. Cáo từ.

Nói rồi Taeyeon nhảy ra khỏi hồ và chạy nhanh ra ngoài không để cho Miyoung kịp nói một lời nào cả. Nhưng Miyoung đã phát hiện chân Taeyeon có vấn đề vì lúc nhảy lên Taeyeon hơi khụy gối xuống một chút ở chân đó. Tuy nhiên việc sáng tỏ thắc mắc bấy lâu nay của mình đã làm cho Miyoung không giấu được nụ cười.

Sau khi chạy ra khỏi phòng tắm và bí mật trở về thư phòng của mình, Taeyeon ngồi thở dốc và điều chỉnh lại nhịp tim vẫn còn đang đập rất nhanh của mình. Trong một khắc Taeyeon cảm thấy mình đang bị uống giấm chua, nếu Dukong không phải là mình thì chẳng khác gì Taeyeon đang bị Miyoung đội nón xanh. Đã thế Miyoung còn cho Dukong sờ mó lung tung nữa chứ mà nàng dường như còn rất thích, bằng chứng là nàng đã cuồng nhiệt hôn cùng với Dukong.

Nghĩ như vậy bỗng dưng Taeyeon cảm giác lửa giận trong lòng mình cuộn trào mãnh liệt. Đâm ra Taeyeon tức giận luôn cả Miyoung vì với thân phận phò mã mà mình còn chưa có thể đụng chạm thân mật với Miyoung như vậy mà với thân phận Dukong thì có thể. Taeyeon hậm hực nhanh chóng thay đồ rồi trở về phòng ngủ của mình.

Sau khi tắm rửa xong Miyoung mặc lại y phục rồi trở về phòng thì đã thấy vẻ mặt nhăn nhó khó chịu của Taeyeon đang ngồi trên ghế.

Taeyeon thấy Miyoung bước vào mà nụ cười trên môi nàng vô cùng tươi tắn càng làm cho Taeyeon thêm tức tối. Chẳng lẽ việc hôn Dukong nàng còn thích hơn cả việc hôn mình hay sao ? Giận dỗi nên Taeyeon quay mặt về hướng khác mà không thèm nhìn Miyoung.

Cảm thấy Taeyeon có phần kỳ quái, dường như rất tức giận. Ngẫm lại thấy bản thân mình không có làm gì sai nên Miyoung lên tiếng hỏi.

-Hôm nay Taeyeon bị gì vậy ? Trông Taeyeon có vẻ không vui.

-Ta là đang giận nàng.

-Sao lại giận thiếp ? – Mặt Miyoung ngây thơ.

-Nàng nghĩ lại thử xem nàng có làm gì có lỗi với ta không ?

-Không có – Miyoung vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

-Nàng chắc không ?

-Chắc !!!

-Vậy nàng có dám thề là nàng chưa bao giờ để cho người khác nhìn thấy thân thể của mình chưa ?

Đến lúc này thì Miyoung đã dần hiểu ra lý do vì sao Taeyeon lại trở nên hậm hực giận dỗi như vậy. Nhìn gương mặt có phần bất mãn của Taeyeon mà Miyoung không nhịn được đưa tay mình véo đôi má bầu bĩnh đó.

-A nha, thì ra phò mã của thiếp đang giận dỗi về vấn đề này sao.

Tuy hỏi như vậy nhưng gương mặt của Miyoung càng cười rạng rỡ hơn, nàng không nghĩ đến trường hợp Taeyeon lại tự uống giấm chua với chính bản thân mình nên làm cho Miyoung muốn chọc ghẹo Taeyeon thêm.

-Nàng vẫn chưa chịu trả lời câu hỏi của ta.

-Ừ thì ngoại trừ lúc nhỏ không tính thì đến nay chỉ có Soonkyu và Taeyeon là thấy ngoài ra chưa có ai thấy cả. Thiếp trả lời như vậy đã được chưa ? – Trên mặt Miyoung vẫn còn đang cười rất tươi.

Taeyeon sực nhớ lại khi không mình lại hỏi về vấn đề này chẳng khác gì Taeyeon thừa nhận bản thân mình biết chuyện trong phòng tắm lúc ấy. Cảm giác câu trả lời của Miyoung cũng có điểm kì lạ, sao lại có tên mình trong đó ? Chẳng lẽ Miyoung đã nghi ngờ thân phận của mình sao ? Nghĩ như vậy nên Taeyeon lên tiếng chống chế.

-Ta…ta thấy thân thể của nàng lúc nào chứ ?

-Ừ thì Taeyeon chưa thấy – Miyoung nhận ra câu trả lời lúc nãy của mình không ổn nên nói thêm vào – Nhưng bây giờ Taeyeon sẽ được thấy thôi.

Nói xong Miyoung đưa tay mình lên thắt lưng giả vờ cởi nó ra. Nhận thấy hành động Miyoung đang làm nên Taeyeon hốt hoảng.

-Yahh… yahh… nàng… nàng…định… làm … gì….vậy ??? – Taeyeon lắp bắp nói không thành lời.

-Thì cho Taeyeon thấy thân thể thiếp – Miyoung dùng gương mặt hết sức ngây thơ.

-Ta…ta mệt…ta … đi ngủ trước.

Nói rồi Taeyeon nhanh chóng chạy lại giường leo lên, nằm xuống, xoay mặt vào trong ngủ. Tự dưng chính mình đang là người giận dỗi nhưng chẳng mấy chốc lại bị Miyoung chọc ghẹo ngược lại làm cho Taeyeon bất mãn.

-Yahh … Taeyeon ngồi dậy cho thiếp, thiếp có chuyện muốn hỏi – Miyoung vẫn chưa chịu buông tha cho Taeyeon.

-Không, ta ngủ rồi.

-Ngủ rồi mà còn trả lời được à – Miyoung lại giường kéo kéo y phục Taeyeon.

-Yahh… nàng muốn hỏi gì thì hỏi lẹ đi, ta muốn ngủ.

Biết mình không chịu trả lời thì Miyoung sẽ không để yên nên Taeyeon giả vờ tức giận ngồi dậy hỏi để che giấu sự ngượng ngùng vì bị Miyoung chọc tức lúc nãy.

-Taeyeon trả lời cho thiếp vì sao tóc Taeyeon lại ướt như vậy chứ ?

-Á…hả…à…ừ…ta…cái này…

-Sao ? – Miyoung bề ngoài tuy thắc mắc nhưng trong lòng rất là khoái chí.

-Ừ…thì…về…vấn…đề… này… – Taeyeon cố tình nói thật chậm rãi để dành thời gian suy nghĩ nên phải trả lời như thế nào cho hợp lý.

-Taeyeon nói nhanh lên được không ? Không phải Taeyeon đang muốn ngủ hay sao ?

Vì bị Miyoung hối thúc nên Taeyeon rối rắm trả lời bừa : “Ta bị dính mưa”.

-Mưa ? – Miyoung trợn tròn mắt vì lý do này của Taeyeon.

-Ừ trời mưa – Taeyeon cảm giác câu trả lời của mình thật ngốc nghếch.

-Trời này đâu phải mùa mưa, mà ở đây cũng đâu có mưa đâu – Miyoung chớp mắt.

-Ừ thì ở đây không mưa nhưng ở chỗ khác mưa.

-Huh ?

-Ừ thì huyện kế bên mưa … kế bên mưa đó.

Thấy Miyoung vẫn chưa tin mình lắm nên Taeyeon nói thêm.

-Ta có việc phải gặp quan huyện bên đó nên lúc về bị mắc mưa mà ta lại không mang theo ô nên đã bị ướt hết người.

-Vậy sao chân Taeyeon lại bị thương ? – Chợt nhớ lại chân của Taeyeon nên Miyoung hỏi.

-Ừ thì lúc về do trời mưa nên ta bị trượt chân té nên bị thương ngoài da chút đỉnh – Vừa nói Taeyeon vừa lấy ống quần phủ xuống che lại vết tích băng bó.

Thấy Miyoung không hỏi thêm nữa nên Taeyeon cảm thấy tự khâm phục lý do của chính mình. Nó thật là hợp lý mà.

“Cái tên Taeyeon đáng ghét này, lý do như vậy cũng nghĩ ra được” Miyoung thầm nghĩ.

-Có sao không, để thiếp coi chân Taeyeon nào.

-Á đừng, không sao đâu, chỉ là ngoài da thôi mà, nàng đừng bận tâm – Taeyeon rút chân mình vào không cho Miyoung đụng tới.

-Không sao mà băng bó như vậy à ?

-Ừ, không sao thiệt mà.

-Kim Taeyeon, mau đưa vết thương ra cho thiếp coi – Miyoung gằng giọng đe dọa.

Hiếm khi thấy Miyoung giận dữ như vậy nên Taeyeon đành chịu đưa chân ra để cho Miyoung gỡ lớp vải đã được băng bó vội vàng kia.

-Cái vết này là do lúc đó ta té thì có viên đá khá là nhọn chĩa lên, nàng biết đó, ta té trúng viên đá sắc bén lắm nên vết … – Taeyeon thấy Miyoung cứ nhìn chằm chằm vào vết thương của mình nên cố viện lý do.

-Đau không ? – Miyoung ngẩng mặt trìu mến nhìn vào Taeyeon và cắt ngang cái lý do ngu ngốc kia của Taeyeon.

-Không đau đâu, nàng đừng lo lắng như vậy – Thấy gương mặt lo lắng của Miyoung, Taeyeon thật không đành lòng.

-Để thiếp lấy dược đắp vào vết thương cho Taeyeon.

Miyoung đứng dậy đi lấy thuốc và vải băng khác cẩn thận băng bó lại vết thương cho Taeyeon. Nhìn gương mặt lúc tập trung của Miyoung, Taeyeon cảm thấy thật ấm lòng. Lúc rắc bột thuốc vào vết thương, người nhíu mày không phải là Taeyeon mà lại là Miyoung.

-Ta không nhăn vì đau thì sao nàng lại nhăn chứ ?

-Im lặng cho thiếp.

Sau khi băng bó lại vết thương xong Miyoung ra lệnh cho Taeyeon phải nằm xuống nhẹ nhàng tránh đụng tới vết thương. Taeyeon chỉ biết cười trừ, vết thương cỏn con như thế này mà Miyoung lại làm quá lên. Nhưng thật sự Taeyeon vô cùng hạnh phúc khi được Miyoung quan tâm chăm sóc như vậy.

Bạn đang đọc Hiệp Khách Phò Mã của TaeNy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.