Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mãi mới nhận ra nàng

Tiểu thuyết gốc · 1408 chữ

Chương 12: Mãi mới nhận ra nàng.

sorry ae hôm nay t đăng hơi trễ

---------

Trái với sung sướng của bọn người Lâm Hoàng, Lâm Bách lại là một dạng vô cùng đau khổ. Ông cứ quỵ gối dưới nền gạch, mặc cho mưa giông liên tục tàn tạc vào người, quần áo ướt sủng, khuôn mặt ủ rủ vô hồn.

Lão thái bà đứng một bên nhìn lại tất cả, nhưng chỉ là thở dài một tiếng rồi bước qua. Sống đến từng tuổi này, bà sao không thể không biết ai đúng ai sai? Thế nhưng cho dù vậy, nếu một nam nhân chỉ vì mất tất cả mà từ bỏ thì không xứng mặt nam nhân, càng không xứng với chức danh gia chủ Lâm gia.

Bỗng mí mắt của Lâm Bách co giật, nỗi ám ảnh đó....nó đã quay trở về. Trong trí nhớ của Lâm Bách....

‘ Một màn đêm yên tĩnh lạ thường... một người phụ nữ mang trên người bạch sắc y phục, nàng tựa thiên thần không vương chút bụi trần. Đôi chân trần của nàng nhẹ bước trên dòng nước lạnh, bỏ lại sau lưng là người nàng yêu nhất cùng hai đứa con thơ, khoé mắt không ngừng ứa nước. “ Dung nhi, nàng đừng đi, nàng đừng rời xa ta mà... Dung nhi....ta xin nàng.... Viêm nhi cùng Nguyên nhi chúng nó phải làm sao khi không có nàng... nàng ở lại đây với chúng ta đi... ở lại với chúng ta đi.... ta cầu xin nàng.... ta xin nàng đó...Dung Nhi!! “

Người phụ nữ xin đẹp vẫn cứ bước đi mà không hề quay đầu nhìn lại, mặc cho nước mắt cứ tràn xuống thành dòng. Lâm Bách khuôn mặt lúc đó bơ phờ, ông như trở thành cái xác vô hồn nhìn người phụ nữ mình yêu thương nhất cứ sải chân bước đi....Bỗng nàng ngoảnh đầu lại khiến ông thêm hy vọng... nhưng nàng là không bước trở về, nàng đứng đó nhìn thẳng vào ông, khoé miêng bỗng khẽ nói điều gì đó... nhưng là điều gì... Lâm Bách thật sự là không thể nghe được dù cho một chút thanh âm. “ Nàng nói gì Dung nhi?.... nàng rốt cuộc đang muốn nói với ta điều gì?.... Dung nhi?.... ta không nghe thấy gì cả .... nàng trở về nói cho ta nghe được không? Dung nhi .... ta xin nàng ... ta không nghe được gì cả? “ Lâm Bách càng nói thì nước mắt lại lăn xuống càng nhiều.

Bỗng nàng ngưng nói, khoé miệng nở lên một nụ cười nhẹ nhàng. Rõ ràng là đang cười nhưng lại thứ xé toạc tâm can Lâm Bách. Giọt lệ thuỷ vươn trên khoé mắt rơi xuống ‘ tách ‘ thân thể nàng hoá thành vũng máu.

“ Lâm Bách... huynh phải bảo vệ hai đứa nó bằng cả mạng sống của mình...kẻ giết ta?...học viện đế đô “

Đùng

Một tiếng sét đánh ngang trời làm Lâm Bách trấn tỉnh trong dòng hồi ức.

Khuôn mặt ông cứng ngắc, đôi mắt trợn to, ông nghe thấy rồi.

“ Ta nghe được rồi, cuối cùng thì ta cũng nghe thấy nàng nói gì rồi...ta xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho Nguyên nhi...Dung nhi...ta xin lỗi nàng “ Lâm Bách nói.

“ Nguyên nhi....phụ thân xin lỗi con...đợi phụ thân... ta đến cứu con ngay....Nguyên nhi... con đừng sợ “.

Nói rồi lão thoắt người đứng dậy, quay đầu, vận hết tốc lực, phóng mạnh ra ngoài cửa chính. Chiếc mủ Gia chủ cũng là rơi xuống đất.

Những người dân bên đường chỉ nhìn thấy một vệt sáng vụt qua rồi thoắt đã đến cổng thành.

“ Đứng lại “ một tên lính gác cổng nói

Vù~~ Ầm ầm

Ở trên tường thành, một vị nam tử tuổi trung niên là hiếu kì nhìn về cái ánh sáng đang như vũ bảo xuyên qua lớp lính ra ngoài thành.

“ Lâm gia chủ?... Huyết ma mở ngục hắn không lo chuẩn bị, chạy vội ra ngoài như vậy làm gì? “ Người vừa nói đó là thành chủ.

Lâm Bách một mình xuyên thẳng đến Bắc Minh sâm lâm. Vừa chạy lão vừa nghĩ về chuyên cũ.

‘ Lần đầu ta và nàng gặp Nguyên nhi là lúc khi đang đi trên một du thuyền ngắm hoàng hôn. Nàng mắc một căn bệnh lạ, không thể cười nói như bao người, sắc khí xung quang nàng chỉ một màu buồn u thẳm. Một chiếc ghe nhỏ đi ngược dòng lại vô tình va vào thuyền của ta.

“ oe oe “

Tiếng trẻ khóc? Sao lại? Khi ngó đầu nhìn xuống, một đứa trẻ được quấn trong mớ khăn ấm, cầm trong tay một tấm gỗ không ngừng gậm nhấm. Nó khóc toác lên vì đói. Thấy thế ta sai tên hô vệ nhảy xuống bồng đứa bé lên. Ngay khi vừa được ẳm lên là nó lập tức đòi bâu vào người nàng. Không ngại ngần gì, nàng lấy đôi tay ngọc thạch của mình nâng đứa bé vào lòng ‘ ngay khi chạm vào người nàng, nó liền khóc như mưa.

“ Chắc là đứa bé đói “ một nô tỳ ngay cạnh lên tiếng nói.

“ Nhưng hiện tại không có bà vú, hay là ta bảo một hộ về mang đứa bé về Lâm gia trước?” Người vừa nói là một quản gia của Lâm gia, hôm nay đi theo để hầu hạ gia chủ cùng phu nhân.

“ Không cần... để ta “ Dung nhi nói

‘ không phải chứ...ta biết nàng không phải không nói được nhưng có gì đó khiến nàng không muốn mở lời nhưng nàng lại cất giọng vì một đứa trẻ xa lạ? Hơn thế nữa còn...’

Dung nhi không ngại ngùng cũng chẳng lấy làm xấu hổ, nàng vạch áo của mình xuống, để lộ làn da trắng hồng mềm mịn. Nàng áp Nguyên nhi vào bầu ngực của mình, đứa bé như nhận ra điều gì, nó đưa đôi môi bũng bịu của mình mút lấy. Khi đôi môi chỉ vừa khẽ chạm vào nàng, cả cơ thể nàng hơi giật lên nhưng rồi lại nhẹ nhàng nở một nụ cười khi thấy đứa bé ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng ngực mình. Cảm giác cả thế giới chỉ nhỏ bé trong một cái ôm.

Tất cả những người trên du thuyền chứng kiến đều là một vẻ mặt bất ngờ, không ai nghĩ rằng một đứa bé lại khiến cho phu nhân phải làm nhiều điều như vậy. Đến cả tiểu viêm tử còn chưa có diễm phúc ấy, từ khi sinh ra là đã phải bú sữa bà vú.

“ Các ngươi nhìn cái gì? Còn không mau quay mặt lại? “ Một nô tỳ quát lớn

Đám hộ vệ là bất giác bị gọi quay đều. Đúng là không uổng công ta làm hộ vệ cho Lâm gia nhiều năm như vậy ahh.

Lâm Bách tiến lại, cởi bỏ một chiếc áo choàng quanh người, khoác lên cho Dung nhi. Mặt Dung nhi lúc này ửng hồng, nàng không ngừng lấy tay xoa xoa, vỗ về trên người tiểu Nguyên nhi.

Sau một hồi thời gian, đứa bé nhả miệng ra, có vẻ là đã no, nàng đẩy đứa bé sang ta, rồi lại thuận tay kéo y phục mình lên.

Ta nâng đứa bé qua đầu, duỗi thẳng trước mặt. Đứa bé nở một nụ cười kháu khỉnh làm ta cũng bật cười vì quá đáng yêu. Bất giác quay mặt ta nhìn biểu cảm của nàng bên cạnh, đôi mắt sáng long lanh liên tục nhìn về Chấn Nguyên, nụ cười nàng nhẹ nhàng nhưng tràn ngập sức sống, mái tóc bị làn gió nhẹ thôi lung lay trước ánh hoàng hôn xinh đẹp, chỉ khoảnh khắc đơn giản ấy đã hằn đậm trong kí ức ta với nụ cười ấy. Nụ cười ta muốn ngắm mãi, nụ cười ta đã thề là sẽ bảo vệ suốt đời. Khoảng thời gian bảy năm có nàng bên cạnh là khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời. ‘

Một giọt nước mắt chảy xuống trên khoé mắt Lâm Bách kéo ta về thực tại. Đôi chân của ông vẫn liên tục dẫm đạp trên nền đất. Thoắt chốc, Bắc Minh sâm lâm, ông đã bước vào.

Bạn đang đọc Thánh Ma Chí Tôn sáng tác bởi NgụyNgônPhàmThiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgụyNgônPhàmThiếu
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.