Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi là Tuyết.

Tiểu thuyết gốc · 1194 chữ

Khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống, tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ say.

Tôi không nhớ rõ tôi tên là gì nữa, chỉ nhớ mọi người gọi tôi là Tuyết.

...

Năm nay, tôi tỉnh giấc trên một cành của cây đào rất lớn. Đông đã đến rồi.

Tôi đang nhắm mắt nằm trên cành cây thì cảm nhận được có người đang nhìn mình. Tôi quay đầu sang nhìn cậu ấy.

Cậu ấy hình như thấy tôi. Tôi nhảy xuống, đến bên cạnh cậu ấy, tôi muốn biết cậu ấy có thật sự thấy tôi không.

"Cậu có thể thấy tôi?"

"Ừm." Đó là câu trả lời tôi nhận được. Cậu ta thật sự thấy được tôi.

"Cậu tên gì vậy?" Tôi muốn biết tên cậu.

Thì ra cậu tên Phong Minh, cậu 20 tuổi rồi, vậy là nhỏ hơn tôi nhỉ.

Cậu ấy có hỏi lại tôi, tôi chỉ nhớ mọi người gọi tôi là "tuyết". Còn về tuổi, tôi luôn dừng lại ở tuổi 23.

...

Trong suốt mùa đông đó, cậu luôn đến tìm tôi, dẫn tôi đi rất nhiều nơi. Có khi cậu ấy dẫn tôi đi dạo, có khi thì đi vào khu giải trí. Lần đầu tiên tôi khám phá thế giới này.

Có mấy lần, tôi cảm thấy cậu ấy đang nghĩ gì đó rồi nhìn tôi với ánh mắt hơi lạ. Sau đó mới biết hình như cậu ấy nghĩ không ai thấy tôi ngoài cậu ấy.

Thật ra mọi người đều có thể thấy tôi, tôi cũng không phải tàng hình, chỉ là tôi ẩn mình vào lớp tuyết trắng xóa mà thôi. Nếu họ nhìn kỹ, họ sẽ thấy tôi, bất cứ ai.

...

Đông cũng đã qua, tôi cảm nhận được mình lại chuẩn bị bước vào giấc ngủ rồi, tôi phải tạm biệt cậu thôi.

"Phong Minh."

"Ừm?"

"Tôi phải đi rồi, tạm biệt." Tôi sẽ không còn được gặp cậu nữa... có chút buồn.

Hôm sau, tôi lại chìm vào giấc ngủ.

---

Ngày bông tuyết đầu tiên rơi xuống cũng là ngày tôi tỉnh giấc.

Thế giới này... có cảm giác thật lạ.

Không hiểu sao cứ có một nguồn lực thôi thúc tôi phải đi, đi đến một nơi. Đến đó tôi thấy một gốc đào rất lớn.

"Tuyết?" Hình như có người gọi tôi, hay là họ chỉ đang nói về tuyết năm nay nhỉ?

À, thì ra cậu thật sự thấy tôi. Cậu tên gì ấy nhỉ, hình như là Phong Minh, cậu đã 21 tuổi rồi. Nhỏ hơn tôi nhỉ.

...

Cậu đã dẫn tôi đi khắp nơi khiến tôi cảm thấy thế giới này... thật tuyệt.

Có lần, cậu đã vô tình nắm lấy tay tôi, tay cậu ấm thật. Chẳng hiểu sao tôi có chút thích cảm giác này. Mười ngón tay đan vào nhau, cảm nhận hơi ấm từ cậu.

Ở bên cậu rất vui, thế nhưng tôi phải đi rồi. Tạm biệt, Phong Minh.

"Tuyết, hẹn gặp anh vào mùa đông năm sau!" Hình như tôi đã nghe cậu nói thế. Mong rằng tôi lại có thể gặp cậu.

---

Tôi lại tỉnh giấc một lần nữa, sau đó tôi đã gặp một người. Cậu ấy tên là Phong Minh.

Chỉ mới gặp cậu mà sao tôi cảm thấy như đã gặp cậu từ lâu lắm rồi. Hơn nữa, cậu ấy biết tôi.

Chắc là chúng ta đã từng gặp nhau phải không? Xin lỗi, tôi lại không nhớ gì cả.

"Hẹn gặp lại anh vào mùa đông tới." Cậu đã nói vậy khi tôi sắp phải đi vào giấc ngủ. Chẳng hiểu sao tôi cảm thấy câu nói thật quen thuộc. Hy vọng sẽ được gặp lại cậu.

---

Lại một lần nữa tỉnh giấc, tôi gặp được một người rất đặc biệt, anh ấy là Phong Minh.

Anh ấy dường như đã từng gặp tôi, còn gặp từ rất lâu về trước nữa kìa, nhưng tại sao tôi lại không thể nhớ ra anh chứ?

Ba ngày sau, anh đã nói rằng anh thích tôi, còn tặng tôi một chiếc nhẫn, kiểu dáng hệt như chiếc nhẫn trên tay anh. Tôi đã rất hạnh phúc.

Tôi cảm giác mắt tôi cay cay, rồi lại phát hiện ra khi anh nhìn tôi khóc, anh đã chợt như ngừng thở. Anh sợ tôi không vui sao?

Tôi muốn ôm lấy anh, tôi muốn anh biết tôi rất hạnh phúc.

Lần này, tôi không muốn quên anh nữa.

Sau đó tôi đã có thể giữ được ký ức của mình.

---

Mười năm tiếp theo, tôi luôn có ký ức về anh, tôi đã rất vui.

Nhưng đến năm thứ 11, tôi mới biết cái giá phải trả cho việc này. Anh không nhớ tôi nữa, cũng chẳng thấy tôi nữa.

Phong Minh, anh ấy vẫn đến đây vào mùa đông hằng năm, anh đến, đứng lặng một hồi lâu rồi lại quay về.

Anh không còn nhận ra tôi. Thế nhưng, tôi vẫn sẽ mãi chờ anh ở đây.

---

Năm nay tôi không thấy anh đến nữa.

Cũng phải, anh là con người, cuộc sống anh có giới hạn, nếu không nhầm anh cũng đã 79 tuổi rồi. Không sao, tôi vẫn sẽ ở đây chờ anh mà, khi nào anh khỏe rồi đến cũng được.

...

Tuyết đã rơi được năm ngày rồi, tôi vẫn không thấy anh đâu. Có lẽ anh thật sự không thể đến được. Nhưng... cũng có lẽ anh đã hoàn toàn quên nơi này rồi.

Tựa vào gốc cây đào, tôi khép đôi mắt lại, nghĩ về quá khứ có anh ở bên. Đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của tôi.

Phong Minh, em muốn gặp anh một lần nữa... Phong Minh...

Hình như tôi cảm nhận được hơi thở của anh, mà chắc không đâu, anh có lẽ sẽ không đến đâu. Tôi cứ nghĩ đó chỉ là ảo giác do tôi quá nhớ anh thế nhưng khi mở mắt ra, tôi thấy anh chạy về phía tôi.

"Phong Minh..." Không đúng, anh không giống như anh của mùa đông năm trước, vì sao lại... 25 tuổi...

Nhưng quan trọng hơn hết, anh dường như thấy tôi.

Trong giây phút đó, tôi cảm thấy trái tim mình như mất khống chế, trên khóe mắt cũng cay cay. Tôi được gặp lại anh rồi.

Anh đưa tay lên vuốt nhẹ trên má và khóe mắt tôi như muốn bảo tôi đừng khóc.

"Anh đến rồi đây, Tuyết! Lần này, anh sẽ mãi ở bên em." Tôi đã nhìn thấy anh mỉm cười.

...

Lần này tôi và anh có thể ở bên nhau rồi.

---

Anh dừng lại ở tuổi 25, tôi dừng lại ở tuổi 23, tôi và anh sẽ luôn ở bên nhau.

---

_END_

Hello! FYA đây.

FYA đã từng đào rất nhiều hố ở nhiều nơi nhưng mà phải nói đây là truyện mà FYA cảm thấy mình viết có tâm nhất. Đây cũng là lần đầu tiên FYA viết theo thể loại này, phải viết 2 chương song song với nhau nên nhiều khi có chút nhầm lẫn mong các bạn góp ý cho FYA.

Cảm ơn các bạn!

Bạn đang đọc Hẹn Gặp Lại Vào Mùa Đông Năm Sau. sáng tác bởi FYA_NguyetNgan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FYA_NguyetNgan
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.