Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thích ở quê

Tiểu thuyết gốc · 1351 chữ

Chuyển đổi cuốc chim đa năng sang hình thái xà beng, lợi dụng sức nặng của dụng cụ, Quốc chỉ cần dùng sức nâng lên rồi hạ xuống liền tạo thành một hố sâu. Rất nhanh sau đó, mấy chục lỗ để dựng cột chống đã được hoàn thành.

Dùng bó củi sáng nay mới chặt, thanh nào lớn thì chẻ làm đôi, thanh nào nhỏ thì cứ để nguyên mà cắm xuống đất. Tất nhiên phải dùng vật nặng đập lên phía trên hoặc dùng đá nhỏ chèn ở dưới hố cho cây cột thêm phần cứng chắc.

Công việc đơn giản vậy thôi nhưng đòi hỏi rất nhiều sức lực. Chỉ có điều hoàn thành xong công việc, coi như xong phần lớn nhiệm vụ bảo vệ khu vườn.

Các lỗ hổng trên hàng rào thì có thể dùng những cành tre nhỏ đan lại với nhau để “điền vào chỗ chống”

Việc thì dễ nhưng lại tốn rất nhiều thời gian.

Trong lúc Quốc đang ngồi nẻo dây ngoài hàng rào thì bên trong nhà, Ngọc đã tỉnh lại cảm thấy trong người đã hoàn toàn minh mẫn.

Cô cởi ngay chiếc áo của Quốc trên người của mình rồi vận lại bộ đồ của mình. Nhìn thằng con riêng của chồng đang lóc cóc bên ngoài vườn, thái độ của nó chẳng giống như đang làm ra vẻ ổn thỏa khi không có sự giúp đỡ của gia đình.

Nhớ lại sự việc vừa rồi, cô cảm thấy mình còn quá trẻ con, lại đi sân si với một đứa con nít.

Ngoái nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, đã bắt đầu giờ làm việc buổi chiều, Ngọc không nghĩ rằng mình lại ngủ quên lâu đến thế. Cô vội cầm điện thoại cho chị quản lý xin đến muộn nửa tiếng.

Cũng biết được thân phận của ngọc là vợ của cán bộ cấp cao, dù quản lý có hạm hực cũng đâu dám làm gì, huống chi đối phương cũng gọi điện báo một tiếng chứ đâu nghỉ vô tội vạ.

Kế hoạch xin xỏ dễ dàng hơn Ngọc tưởng tượng rất nhiều.

Buộc lại đầu tóc, quần áo cho gọn gàng, mụ dì ghẻ xinh đẹp ra nhà bếp đứng trước cửa sau nói vọng ra.

“Thôi, đừng rào nữa… về thành phố đi.”

Đôi tay Quốc ngừng lại một chút, gã không hề quay đầu lại nhìn người mẹ kế, mà tiếp tục làm việc.

“Nghe thấy không?... mày không về là ba mày không tha cho dì đâu.”

Dì sao? Ngoại trừ lúc chưa cưới bố Dương thì Ngọc còn xưng hô như vậy với Quốc, nhưng từ khi về cùng một nhà thì toàn xưng mày tao, chửi bằng giọng rất đanh thép. Chẳng hiểu sao nói chuyện với người ngoài thì khách sáo lịch sự mà đối với Quốc thì cô lại dùng lời lẽ thâm độc.

Mới gặp trưa nay còn mày tao, sau khi Quốc tích đức dùng ân báo oán, người mẹ kế dường như đã bớt ác cảm với con riêng của chồng.

“Con không về đâu, dì cứ bảo bới bố là con thích ở quê.”

Ngọc khẽ cau mày: “Đừng cứng đầu nữa, dạo này ba mày đang bận nhiều việc trên cơ quan thế nên hãy ngoan ngoan một chút, đừng để ông ấy phiền não chuyện gia đình.”

Đắn đo suy nghĩ một hồi, Quốc tự hỏi bản thân liệu hắn nên về hay ở.

Về thành phố thì ăn sung mặc sướng, có thể mụ dì ghẻ xinh đẹp không ưa hắn những chẳng làm khó cằn nhằn như trước.

Quốc lại thích cuộc sống ở quê, ở đây có mấy ngày mà hắn học được rất nhiều thứ hay ho mà ở thành phố không thể nào có được.

“Con thích ở quê, ở đây có việc làm chứ lên thành phố ăn không ngồi rồi, sớm muộn cũng làm gây loạn cho hai người. Dì cũng đâu muốn con trở về đúng không? …Với lại nơi này có bà con hàng xóm, con không có chết được đâu.”

Rước Quốc về thì Ngọc không thích rồi, ở cùng một nhà khó nhìn mặt nhau, bát cháo gừng làm sao mà đủ làm thay đổi một người phụ nữ sành điệu chứ. Chẳng qua chuyện Quốc bỏ đi người ngoài sẽ nghĩ mẹ kế rắp tâm đuổi con chồng, Ngọc không muốn nghe thiên hạ bôi xấu danh dự của mình, mà chồng của mình cũng khó tránh khỏi người khác dị nghị.

“thế thì mày cứ ở lại đây làm ruộng suốt đời đi, đúng là đồ không biết tốt xấu, làm phí thời gian của người ta. Không phải đến đây vì mày thì tao cũng đâu bị say nắng.”

“Không về càng tốt!”

“Lúc đói nhăn răng thì đừng có kêu, tao giúp rồi nhưng mày từ chối đấy nhé.”

Ngọc quay phắt vào trong nhà mặc lại bộ quần áo đi đường, hóa trang thanh một ninja lead phóng xe ga rời khỏi nhà.

Cứ tưởng đối phương thay đổi tâm tính, háo ra đâu lại vào đấy, Quốc tự cảm thấy may mắn kho không về thành phố. Nếu dì Ngọc thực sự còn ác cảm thì không sớm thì muộn cũng sẽ vạch lá tìm sâu, kiếm cớ chửi rủa hắn mà coi.

Làm xong hàng rào và trồng mấy khóm khoai lang, Khu vườn thực sự đã hiện ra trước mặt của Quốc.

Tưới rau, tắm rửa xong, Quốc trở vào trong nhà để nhận phần thưởng từ hệ thống.

“Xin thông báo: hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ khu vườn.”

“Phần thưởng +5 điểm năng động.”

“Không có đạo cụ kèm theo, điểm năng động sẽ trực tiếp cộng vào điểm tích lũy của bạn.”

“Đạt 50 điểm năng động, bạn đã có thể mượn sách trong thư viện của hệ thống?”

Theo dõi dòng thông tin mà hệ thống cung cấp, quốc thực sự không biết nên sử dụng điểm năng động như thế nào. Nếu đọc sách thì hắn cự kỳ lười biếng, có chăng thì đọc truyện tranh mà thôi. Nhớ lại mấy cuốn truyện đọc hồi nhỏ, Quốc liền hỏi hệ thống.

“Trong thư viện có truyện tranh không?”

“Không tìm thấy từ khóa, thư viện có chứa tài liệu mang tính tham khảo, không có tài liệu phục vụ mục đích giải trí.”

Nghe thôi đã thấy buồn ngủ rồi, nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra chỉ xuất hiện từ những hoàn cảnh thực tế. Hiện tại hắn đã dọn nhà, câu cá, trồng rau, làm vườn… Mỗi nhiệm vụ đều có phần thưởng và hắn sẽ học hỏi được một vài kinh nghiệm.

Trong thời gian sắp tới, hắn chưa nghĩ bản thân sẽ gặp chuyện gì để mở khóa nhiệm vụ mới. Vì những công việc thường ngày chỉ là tưới rau, câu cá, kiếm củi mà thôi sẽ khó phát sinh thêm sự kiện nào đó.

Tạm gác chuyện hệ thống sang một bên, Quốc lấy chiếc túi du lịch kiểm tra lại mấy bộ quần áo của mình thường mặc ở trên thành phố. Hết quần áo lại đến lượt trải tóc kem đánh răng và một chiếc phong bì.

Bên trong có tiền 2 triệu. kèm mẩu giấy.

“Nếu con không muốn lên thành phố ở cùng ba và dì Ngọc thì cứ ở nhà chú Hùng cho đến khi chú quay lại. Ba sẽ chuyển hồ sơ để con học ở trường làng, ở đó con thích làm gì thì làm…mỗi tháng ba sẽ gửi tiền sinh hoạt hàng tháng cho con.”

Học ở trường làng sao?

“xin thông báo, mở khóa chuỗi nhiệm vụ học đường.”

“Phần thưởng phụ thuộc vào thành tích của bạn.”

Quốc cau mày suy nghĩ, thời gian bị nghỉ học 2 tuần cũng sắp hết, có chỗ vui chơi gặp nhiều người không cần nói cũng biết vui hơn ở nhà một mình.

“Đi học thì đi học, xem trường làng có gì vui.”

Bạn đang đọc Hệ Thống Tự Hoàn Thiện Bản Thân sáng tác bởi Huy_Huy_Nguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huy_Huy_Nguyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.