Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn trộm ngô

Tiểu thuyết gốc · 1577 chữ

Tâm sự với thanh niên một hồi, Quốc biết được người đó là Sang, học sinh lớp 8 trường làng. Những chuyện ngoài lề khác thì hắn không quan tâm quá nhiều. Chỉ cần biết là mẹ của Sang sẽ giúp hắn bán mấy con cá, đương nhiên sẽ trích một chút coi như tiền công.

Nói vậy thì hắn đã bớt được mối lo việc bán cá, vấn đề chính là nếu câu cá lớn thì mất cả buổi mới chỉ có một hai con vậy nên hắn sẽ không tập trung vào việc săn mấy con cá nặng ký, hắn sẽ dùng số lượng của mấy con cá nhỏ để bù vào.

Trong xô còn mấy con cá, hôm nay hắn mua được gia vị nên món ăn đã được cải thiện hơn rất nhiều.

Tiền mua cá thì hắn sẽ dùng để mua gạo, mua thêm một cái nồi… Nếu kiếm khá thì còn mua được cái bếp ga ấy chứ. khỏi cần đốt củi và rác cho cực.

Chiều hôm đấy, Quốc lại vác cần câu và chiếc xô ra ngoài bờ sông, câu cá.

Lần này hắn tìm kiếm thêm vài bãi câu mới để không bị nhàm chán. Sau hai lần đi câu thành công, Quốc đã tích lũy được chút kinh nghiệm khi câu, mặc dù nhờ công dụng thần kỳ của chiếc cần câu cho phép hắn câu ở những khúc sâu, nhưng tính kiên nhẫn vẫn là yếu tố để hắn câu được cá.

Chiếc xô lại chứa đầy mấy con cá, lần này dù to hay nhỏ, Quốc đều lấy hết.

“Thông báo! Đã câu được 10 cân cá, được thưởng 5 điểm năng động!”

Quốc nhìn lại thành quả của mình chiều nay, hắn không nghĩ chỗ cá trong xô đủ 10, con số mà hệ thống thông báo chắc chắn bao gồm thành quả từ chiều hôm qua.Đặc biệt con cá trắm và con cá rô nặng ký.

Làm thử một phép tính nhẩm đơn giản, cứ cho rằng 2 ngày câu được 10 cân cá thì hắn được thưởng 5 điểm năng động. Vậy cần 40 ngày mới kiếm được 100 điểm năng động.

100 điểm năng động tương đương 1 điểm thành tựu, 10 điểm thành tựu mới nâng cấp được hệ thống. Nếu chỉ dựa vào câu cá thì hắn phải mất hơn 1 năm, số cá trên sông có lẽ không đủ nhiều đến vậy. Cho dù có thì Quốc không nghĩ mình sẽ câu cá kiếm cơm suốt đời.

Xem ra vẫn nên thực hiện nhiệm vụ làm vườn, càng đi nhiều nơi thì sẽ càng nhiều nhiệm vụ, chứ hắn chỉ ở nhà câu cá thì không ăn thua.

Quốc dự định sẽ kết thúc ngày câu hôm nay bằng một con cá lớn, vậy nên hắn lại lảng vảng theo bờ sông, tìm kiếm nơi nước sâu để thả mồi.

Vừa kiếm được một chỗ đẹp ngồi chưa ấm mông, đột nhiên có tiếng người hô hoán sau lưng Quốc.

“Anh gì ơi, lùa giúp em mấy con bò với!”

Quốc nhìn ngang liếc dọc một hồi, dường như người được gọi chính là mình. Gã quay ra đằng sau thì thấy một bạn gái đội nón, mặc chiếc áo thun màu xanh, bên ngoài là chiếc áo sơ mi rộng thùng thình. Trên tay cầm một cây roi vừa chạy vừa hô hoán.

Thì ra mấy con bò chạy vào trong rẫy ngô nhà người ta ở chân núi.

Quốc tìm hòn đá lớn đè chiếc cần câu xuống, sau đó hắn chạy dọc theo bãi cỏ rồi nhảy vào trong đám ngô.

“ Anh lùa từ đâu bên kia đi, để em đuổi nó từ bên này!”

Mấy cây ngô cao hơn đầu người đã bắt đầu ra bắp non, Mấy con bò nhai mấy chiếc lá nghe rộp rộp sướng tai lắm. Đuổi bằng mồm không có tác dụng, đến khi chiếc roi nhỏ của cô gái cứ quất vào mông thì mấy còn bò mới lầm lỳ chạy về phía của Quốc.

Khác với cô gái, Quốc dùng mấy cục đất cứ ném thẳng đầu mấy con bò khiến chúng bất đắc dĩ chạy qua khỏi bờ rào trở lại bãi cỏ ven sông.

Chúng đi rồi nhưng đám rẫy nhà người ta thì ngổn ngang hết cả, cô gái cẩn thận dựng lại mấy cây ngô, cây nào gẫy hoặc bật rễ thì vứt ra bên ngoài cho lũ bò phi tang chứng cứ.

“ Ơ, thế hóa ra đằng ấy cũng khéo tận dụng nhỉ?” Quốc nhìn theo mà không nhịn được cười. Một mặt thì hô hoán mặt khác thì thu luôn mấy cây ngô bị lũ bò ăn dở.

“Ấy phải phi tang chứ, người ta mà biết thì ốm đòn cho coi.”

Cô gái quay sáng chỗ quốc cười khì khì.

“Cảm ơn đằng ấy nha! Mà sao thấy lạ mặt ghê, từ chỗ khác đến đây câu cá à?”

Quốc nhìn thấy cô gái bỏ nón ra nom cũng rất dễ nhìn, chẳng qua mặc quần áo quên mùa có hơi luộm thuộm mà thôi, nhưng mặt mũi sáng sủa lắm.

“Ừ, vốn sống ở thành phố, nhưng nghịch quá nên bị người nhà đuổi về quê đó mà.”

“Xạo! cô gái lườm lườm Quốc một lúc rồi nói: “À, mà đằng ấy có muốn ăn ngô nướng không, lúc nãy mấy con bò làm gẫy luống ngô, nếu để không cũng phí mấy bắp ngô non lắm.”

Nghĩ được ăn ngô nướng thơm lừng, Quốc chẳng có lý do để từ chối.

“Có, nhưng mà không có lửa thì nướng

kiểu gì,”

Cô gái móc từ trong chiếc túi quần ra một hộp bao diêm, khẽ lắc qua lắc lại trước mặt Quốc.

“Đằng ấy đi nhặt mấy bắp ngô đi, để tui đi nhóm lửa.”

Nhìn ngược nhìn xuôi, Quốc nhanh chân đi vào trong rẫy rồi trở ra với mấy bắp ngô, tuy là lũ ò làm cây đổ nhưng mấy bắp ngô này vẫn thuộc về người chủ mới đúng. Việc hắn lấy đi thì chẳng khác nào đồ ăn trộm. Chỉ là

Hắn rất khoái ăn đồ trộm được.

Gã lột vỏ rồi mang tới chỗ có đám khói bốc lên, Cô bạn gái chọn một chỗ khá kín đáo khuát sau một tảng đá lớn, vừa để chắn gió vừa để tránh cái nhìn của người khác.

“lại mang diêm đúng lúc vậy? Không phải có ý ăn trộm ngô từ trước đấy chứ?”

“ suỵt! nói nhỏ thôi? Cô gái đưa tay trước miệng, cười một cách lén lút, sau đó giở giọng làm phách: “Mà đâu phải mình cố ý đâu, là do mấy con bò ham ăn chứ bộ, nếu đằng ấy không thích ăn thì thôi vậy, tui ăn một mình.”

Quốc cười cười, không khéo mấy con bò là do người này cố ý đuổi vào trong rẫy ấy chứ.

“Không sao, đồ ăn trộm lúc nào cũng ngon mà! Mình khoái nhất là ăn đồ trộm được từ người khác đó.”

“Ơ, vậy thì đằng ấy với tui giống nhau rùi!”

Cả hai ngồi cười sau tảng đá, lột vỏ và nướng ngô. Chợt nhớ tới điều gì Quốc không nói không rằng chạy ra bờ sông.

Chiếc cần câu cửa hắn đã co giật mạnh từ này đến giờ, nếu không có tảng đá kê lên từ trước, chỉ sợ chiếc cần dã bị con cá kéo xuống sông.

Quốc oằn mình kéo lên được một con cá rô, kích thước cũng ngang ngửa với con hồi sáng. Gã tháo dây câu và cất con cá vào xô, sau đó ung dung trở về chỗ cô bạn đang nướng ngô.

“Mình câu được mấy con cá, nướng luôn nhé?”

Cô gái chạy ra xem chiếc xô, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc, cô nàng tấm tắc khen.

“Ấy chà, bạn câucâucâu nhiều cá thế này nướng vài con cũng chẳng thấm vào đâu. Chọn mấy con be bé thôi nhé. Dễ chín, còn mấy con cá lớn thì chẳng có muối nên không ngon đâu.”

Quốc gật gù, lấy vài con cá nhỏ cỡ một hai ngón tay đi ra ngoài song moi ruột và rửa sơ qua bên ngoài. Gã lấy mấy cây que xiên qua con cá rồi hơ trên lửa.

Mùi ngô nước thơm lừng luôn khiến vị giác của bất cứ người nào ngửi thấy đều muốn ăn thử. Hai người, bốp bắp ngô, vài con cá nhấm nháp làm quà gặp mặt.

“Ăn xong nhớ hủy chứng cứ đi nhé, không thì người ta lại biết mình ăn trộm ngô đấy!”

“Cẩn thận vậy cơ á?”

“Chứ sao? Ăn vụng phải biết chùi mép chứ! Cô gái lại cười hì hì, tiện tay quăng mấy lõi ngô xuống sông, còn phần vỏ bên ngoài thì mang cho mấy con bò xử lý nốt.

Đến lúc này thì Quốc lại càng nghi ngờ vụ mấy con bò vào đám rẫy là chủ ý của cô gái. Không ngờ ở quê cũng có mấy con nhỏ ranh ma lắm chứ.

“Mình là Quốc, Đằng ấy tên gì vậy?”

“Tui á? tui tên Xuân!"

Xuân À? Nghe cái tên cũng có nghĩa lắm chứ? Còn ý nghĩa như thế nào thì tác không nói, các độc giả cũng hiểu rồi.

Bạn đang đọc Hệ Thống Tự Hoàn Thiện Bản Thân sáng tác bởi Huy_Huy_Nguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huy_Huy_Nguyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.