Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điện Thoại

Phiên bản Dịch · 1370 chữ

Dưới sự nhiệt tình giữ lại của đồng chí Giang Kiến Khang, mọi thành viên của CLB Cờ tướng đều ở lại trong tiệm ăn một bữa cơm chiều.

Sau khi ăn xong, Lưu Thiến lưu luyến nhìn chằm chằm đĩa lớn giò heo trên bàn ngay cả nước sốt cũng không còn thừa, bị cô nàng lấy tới chan cơm bóng loáng như bị liếm qua, nước mắt lưng tròng nói: “Chờ em có tiền, mỗi ngày em đều phải ăn giò heo mới được!”

Chí hướng vĩ đại cỡ nào cơ chứ.

Tối nay Lưu Thiến hoàn toàn buông thả chính mình, phát huy thực lực vốn có của bản thân, liên tiếp ăn sáu chén cơm một chút cũng chưa thấy khách khí.

“Thiến Thiến, bình thường ở trường em cũng ăn như này ấy hả?” Hà Giai Tuệ xoa xoa bụng mình hỏi, cô ấy vừa rồi không khống chế được ăn thêm nửa chén cơm, hiện tại bụng no căng phĩnh rồi.

“Không có, bình thường em chỉ ăn có bốn chén cơm.” Lưu Thiến nói.

Mọi người:……

“Có thể ăn là phúc, có thể ăn là phúc!” Giang Kiến Khang vui tươi hớn hở khen tặng.

Đồng chí Vương Tú Liên nghe được lời này của Lưu Thiến đôi mắt đều phát ra ánh sáng: “Cô bé này rất được đó, nói chuyện ôn thanh tế ngữ, có thể ăn mà dáng người vẫn rất đẹp!”

Giang Phong:???

Sao hình dung từ của đồng chí Vương Tú Liên nghe quen thế nhỉ?

Từ từ, 【 Tâm nguyện của mẹ 】!

Đồng chí Vương Tú Liên, đề nghị đồng chí tỉnh lại đi!

Mọi người xác nhận nhiệm vụ của mỗi người lại lần nữa, ngày kia là thời gian CLB chiêu tân, nhiệm vụ của mỗi người đều vô cùng gian khổ. Thời gian cũng không còn sớm, mọi người liền ai về nhà nấy.

“Ba, bác cả gần đây có bận gì không ạ?” Giang Phong đi đến phòng chứa đồ lấy bột mì.

“Bác cả con hai tháng nay chả có cái đơn hàng nào, làm gì có gì mà bận.” Quả nhiên không hổ là anh em ruột, Giang Kiến Khang đi lên liền thọc luôn dao nhỏ.

Giang Phong gật gật đầu, lấy di động ra gọi cho đồng chí Giang Kiến Quốc.

“Uy, tiểu Phong à! Sao lại có thời gian rảnh gọi điện cho bác thế!” đầu bên kia điện thoại có tiếng TV ồn ào, một cô gái đang khóc, mẹ chồng ác độc đang chửi bậy, nghe là biết chính là phim tình cảm gia đình mà bác gái cả thích nhất.

“Bác cả, gần đây bác làm ăn thế nào ạ?” Giang Phong khách sáo hỏi.

“Ôi làm ăn tốt lắm, kỹ thuật của bác cả cháu như nào cháu còn không biết sao? Số một luôn! Ngày nào cũng nhiều việc đến lo liệu không xuể!” Giang Kiến Quốc lớn giọng thổi phồng nói.

Giang Phong:……

“Là thế sao, ông nội tuần sau sẽ tới thành phố A, nếu mà bác bận thì cháu tìm chú tư vậy.”

“Không bận, không bận tý nào, bác cả cháu là trưởng tử hẳn là phải chăm sóc lão gia tử chứ, không thì người khác sẽ nói bác bất hiếu mất. Tiểu Phong, không cần làm phiền mấy người chú tư cháu đâu, bọn họ mở cửa hàng thú cưng mỗi ngày đều phải hót cức cho chó chó mèo mèo rất chi là bận, cũng không vệ sinh. Nhà bác cả lớn, lão gia tử ở cũng yên tâm, cháu hỏi ông nội cháu xem ở nhà bác nhé!” Giang Kiến Quốc bắn một hơi như pháo, câu nào cũng như rống lên.

“Không phải công việc của bác rất bận sao?”

“Bận gì chứ, mở cửa hàng nào có quan trọng bằng chăm sóc ông nội cháu, bác cả ngày mai sẽ đóng cửa hàng! Cháu nói với ông nội cháu đi, nhà bác cả lúc nào cũng hoan nghênh ông ấy đến ở! Muốn ở bao lâu thì ở, tốt nhất là không đi luôn!”

Còn về vấn đề tại sao lại phải để Giang Phong đi nói, là bởi vì năm đó trong năm anh em Giang gia thì thiên phú trù nghệ của Giang Kiến Quốc kỳ thật là tốt nhất, nhưng tâm tư của ông ấy căn bản không ở trên trù nghệ, lão gia tử cũng chỉ có thể mặc ông ấy trở thành thợ may thôi.

Kết quả Giang Kiến Quốc để theo đuổi được bác gái cả, chấn hưng trù nghệ, một tay điểm tâm làm đến xuất thần nhập hóa, lão gia tử cứ tưởng ông ấy lại muốn làm đầu bếp nên cao hứng vô cùng dốc hết vốn liếng dạy dỗ, kết quả sau khi Giang Kiến Quốc theo đuổi được người rồi thì không hề học nấu ăn nữa mà chạy về tiếp tục làm thợ may. Làm cho lão gia tử tức giận đến mức phát lời thề, trừ phi Giang Kiến Quốc chủ động chạy đến trước mặt ông ấy chịu mắng, nếu không tuyệt đối không thèm liên hệ với ông.

“À thì, bác cả, cháu muốn nhờ bác giúp một chút.” Giang Phong rốt cuộc đi vào chủ đề.

“Việc gì thế, chỉ cần bác cả cháu có thể giúp tuyệt đối sẽ giúp.” Nghe nói lão gia tử muốn tới thành phố A, Giang Kiến Quốc trong lòng vui phơi phới đầy miệng đáp ứng hết.

Mỗi ngày bị mắng không quan trọng a, lão gia tử tới thì có nghĩa là thức ăn sẽ từ cơm heo thăng cấp thành Mãn Hán toàn tịch.

Cho dù lão gia tử không thích hắn, cũng không thể để chú ba, chú tư, chú năm và tiểu Phong bị đói không phải sao!

Giang Kiến Quốc càng nghĩ càng thấy đẹp, ngay cả trên TV đang chiếu đến đoạn cao trào cẩu huyết cũng đều thấy xuất sắc đến lạ.

Nhìn diễn viên nữ kia mà xem, lúc bị đuổi ra khỏi nhà khóc đến tê tâm liệt phế biết bao nhiêu, nước mắt cũng chảy không ra chỉ có thể gào khan.

“Cũng không phải việc khó gì đâu, thứ hai tuần sau CLB ở trường cháu tổ chức chiêu tân, cháu muốn nhờ bác cả làm cho cháu chút bánh ngọt để hấp dẫn tân sinh viên.” Giang Phong nói.

“Thế thì quá dễ, ngày mai bác cả sẽ sang bên đó làm giúp cháu, nói, muốn làm loại bánh nào.” Giang Kiến Quốc thập phần hào khí.

“Muốn khoảng hai mươi loại, mỗi loại hơn một trăm cái là được.”

“Ha?”

Giang Kiến Quốc:???

Cháu nói lại xem nào???

Giang Phong nhanh tay tắt điện thoại, bắt đầu nhào bột.

Vừa mới rồi, đương nhiên là nói giỡn thôi.

Hơn hai ngàn miếng bánh ngọt, có ép khô 140 kg thịt mỡ trên người đồng chí Giang Kiến Quốc thì cũng làm không ra.

Giang Phong quyết định trước tiên cứ nhào hai mươi cân bột, sau đó đặt vào trong thùng xốp giữ tươi.

Cái thùng xốp này, lúc trước Giang Phong có bao nhiêu ghét bỏ thì bây giờ lại yêu thích bấy nhiêu.

Có thể bảo đảm trạng thái của nguyên liệu nấu ăn vĩnh viễn không thay đổi, quả thực là Thần Khí của đầu bếp mà.

Giang Phong vừa nhào bột vừa ngâm nga hát.

Thứ hai chiêu tân, CLB Cờ tướng của ta sẽ cho CLB của mấy người các ngươi không chiêu nổi người, không còn đường nào có thể đi!

Ai bảo mấy cậu lúc trước không chiêu nam sinh, kỳ thị giới tính.

Nghĩ nghĩ, không tự chủ được mà cười ra tiếng.

Giang Kiến Quốc đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Giang Phong khi thì nghiêm túc nhào bột, khi thì ngây ngô cười, không khỏi sờ sờ đỉnh đầu mình.

Con trai cưng đây là chịu kích thích gì sao, tối rặt ra rồi còn vừa nhào bột vừa ngây ngô cười.

Hay là cu cậu ám chỉ mình ngày mai nên làm mì Dương Xuân?

Bạn đang đọc Hệ Thống Trò Chơi Sinh Hoạt (Dịch) của Đốn đốn đốn đốn đốn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lelan119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.