Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lo Lắng Cho Tương Lai Của CLB

Phiên bản Dịch · 1055 chữ

Chờ Quý Nguyệt từ trong phòng chứa đồ linh tinh tìm được hộp nhựa đóng gói bị đồng chí Vương Tú Liên nhét ở trong một góc thì hai vợ chồng giáo sư Lý đã sớm đỡ Lý Minh Nhất rời khỏi tiệm rồi.

“Phật… Phật khiêu tường làm sao bây giờ?” Quý Nguyệt cầm hộp đồ ăn có chút không biết làm thế nào.

Người đi rồi, đồ ăn để lại.

“Hay là chúng ta nếm thử?” Vương Hạo vừa mới nghe vị nước miếng đã chảy ra, bây giờ tuy đã đậy nắp lại, nhưng mùi hương vẫn quanh quẩn trong tiệm thật lâu chưa tan.

“Không được!” Quý Nguyệt trừng mắt nhìn Vương Hạo một cái, xông lên chặn phía trước cậu ta.

“Hạo tử, tôi nhớ sáng ngày hôm qua cậu ghi số điện thoại của giáo sư Lý lên giáo trình, cậu tìm xem giáo trình môn tín hiệu còn ở trong balo không.” Giang Phong đột nhiên nhớ tới.

“Đúng đúng đúng, ở trong balo, ở trong balo!” Vương Hạo vội vàng đi ra sau quầy lấy balo, từ trong ba bốn quyển sách lấy ra giáo trình môn tín hiệu và hệ thống, lật trang thứ nhất ra, bên trên viết chình ình Lý Quân Minh: 1xxxxxxxxxx.

Tương truyền hầu hết giảng viên của trường đại học A bình quân mỗi tuần đều có thể nhận được mười cuộc điện thoại của các chủ tiệm nói với hắn, bạn học, bạn để quên sách ở tiệm chúng tôi rồi.

Đừng có mà lừa người.

Giang Phong lấy ra di động, dựa theo dãy số trên trang sách bấm điện thoại.

Ước chừng qua hai mươi mấy giây, điện thoại được bắt máy.

“Uy, Chào giáo sư Lý ạ . Em là Giang Phong, đồ ăn của thầy còn ở trong tiệm chưa mang đi.” Giang Phong nói.

“Ngại quá, tuổi lớn, chuyện gì cũng dễ quên. Chờ lát nữa thầy với vợ thầy cùng nhau sang lấy.” đầu bên kia điện thoại của giáo sư Lý còn truyền đến một tiếng ho khan của lão nhân, cùng với tiếng vang của quải trượng khi nhẹ khi nặng.

Giang Kiện Khang yên lặng đem cái bình dọn về phòng bếp, Vương Hạo có chút tiếc nuối không thể được nếm mỹ vị này rồi, giúp đỡ Quý Nguyệt cùng nhau mang rác ra ngoài. Mấy buổi chiều tiếp theo đều có năm tiết, phải đến sáu giờ mới có thể từ trong biển tri thức bơi lên bờ.

Giang Kiến Khang tuy trên mặt không thể hiện gì, nhưng Giang Phong làm con của ông, rất nhạy bén phát hiện cha mình hiện tại đang mất mát. Mỗi một khối thịt béo, mỗi một chỗ mỡ, đều để lộ ra tình cảm mất mát nồng đậm của ông ấy.

“Ba, ba làm sao vậy?” Giang Phong đi theo Giang Kiến Khang vào phòng bếp, thấy ông đang đứng xắt rau không nói một lời.

Một đao lại một đao, cực kỳ thong thả, mỗi một đao đều thập phần dùng sức, giống như cùng ớt xanh trước mặt có thâm cừu đại hận vậy.

“Ba lãng phí thứ tốt rồi.” Giang Kiến Khang có chút cô đơn.

“Con thấy cũng khá được mà.” Giang Phong trợn mắt nói dối, ghi chú của món phật khiêu tường mới vừa rồi kia, một hàng dài thật dài hắn thậm chí còn không muốn đọc, cái gì mà thời gian hầm chưa đủ, vây cá nhiều, bào ngư thái dày, môi cá ngâm thời gian không đủ, một chuỗi một chuỗi đều là vấn đề.

Nhưng bản thân món ăn phật khiêu tường này đã có độ khó cực cao, cũng không thể trách đồng chí Giang Kiến Khang được.

“Đáng thương cho chân giò của ba.” Giang Kiến Khang hít hít cái mũi.

“Hôm nay giò heo cũng không hầm.” Giang Kiện Khang thậm chí còn có chút ủy khuất.

Giang Phong:……

Ngại quá, quấy rầy rồi.

Sau bếp một lần nữa trả lại cho đồng chí Giang Kiến Khang, mùi hương vừa rồi của phật khiêu tường đã đưa tới rất nhiều khách hàng, chẳng qua lúc ấy mọi người đều đang xem náo nhiệt, chưa gọi món ăn mà thôi. Hiện tại lầu một gần như đã ngồi đầy chỗ, gọi món nhiều như bông tuyết, liên tiếp đưa ra sau bếp, đồng chí Giang Kiến Khang lại tay xúc tay đảo, phấn đấu ở tuyến đầu nấu đồ ăn.

Giang Phong lần nữa trở thành phụ việc, còn biến thành loại rửa rau, gọt vỏ, xắt rau, sắp món không kiếm được giá trị kinh nghiệm nào nữa.

Không bao lâu, bốn thành viên CLB Cờ tướng xưng là tới hỗ trợ ngay cả cặp sách đều chưa kịp đặt xuống đã vọt vào sau bếp, từ trong tủ đông lấy ra nước ô mai cùng chè đậu xanh đã ướp lạnh một ngày, ai nấy đều ừng ực ừng ực như sói đói vồ mồi uống xong hai cốc, lại bỏ cặp sách xuống rồi mới bắt đầu hỗ trợ.

Nhìn thấy bốn người này, Giang Phong đột nhiên có chút lo lắng cuối tuần sau câu lạc bộ đi chiêu tân quá.

Những câu lạc bộ khác hoặc là nhân tài xuất hiện hết lớp này đến lớp khác, hoặc là ai cũng có sở trường riêng, có vô dụng đi chăng nữa cũng có nhóm tiểu ca ca cùng tiểu tỷ tỷ đẹp trai xinh gái tới lừa ma mới đi vào, nhưng CLB Cờ tướng cái gì cũng không có, đến cả kinh phí cũng không có luôn.

Đến lúc câu lạc bộ mình đi chiêu tân, biết biểu diễn cái gì đây?

Mấy năm trước đều là hai người chơi cờ dở làm bộ làm tịch ở kia hạ cờ tướng, chẳng lẽ hôm nay muốn mỗi người một nồi nước ô mai biểu diễn cho mọi người xem uống ực ực ực như thế nào à?

Giang Phong vừa lo lắng cho tương lai của câu lạc bộ, vừa yên lặng thái cà rốt sợi.

Mấy ngày nay có phải cà rốt giá cực rẻ hay không? Vì sao đồng chí Vương Tú Liên mỗi ngày đều mua nhiều cà rốt như vậy!

Bạn đang đọc Hệ Thống Trò Chơi Sinh Hoạt (Dịch) của Đốn đốn đốn đốn đốn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lelan119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.