Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần Thưởng Nhiệm Vụ

Phiên bản Dịch · 881 chữ

Đoạn thời gian tiếp theo, quán ăn vặt Kiện Khang mỗi ngày đều có khoai tây củ cải xào chan cơm giá đặc biệt.

Giang Phong cảm thấy mình chính là cậu nhân viên nhỏ ở sau bếp của khách sạn xắt rau củ, công việc mỗi ngày chính là cầm dao phay đối mặt với cái thớt gỗ “Đương đương đương đương đương” sau đó vất vả cực khổ cắt ra được đồ ăn còn bị đầu bếp chính tìm mọi cách ghét bỏ.

Đáng được ăn mừng chính là, Giang Phong từ thái rau dưa đã được nâng cấp lên thái thịt.

Cả nhà rốt cuộc không cần phải ăn thịt xào khoai tây, thịt xào củ cải, dưa chuột thái lát nữa rồi.

Để chúc mừng Giang Phong thành công hoàn thành lóc thịt một con gà hoàn chỉnh, Giang Vệ Quốc quyết định lấy đi thi thể chịu đủ tra tấn trong quá trình lấy xương của chú gà chạy bộ nhỏ này làm một nồi gà om không xương.

“Ngày mai cháu có thể bắt đầu chạm vào nồi.” Giang Vệ Quốc tuyên bố trên bàn cơm.

Tốn hơn mười ngày chấn chỉnh đao công Giang Phong vui quá mà khóc.

Trong khoảng thời gian này, Trần Tú Tú từ lúc bắt đầu còn ngượng ngùng mỗi ngày sang đây cọ cơm, biến thành đến giờ cơm không cần mời tự mò đến, lại tiếp tục thành mỗi ngày đến trước một hai tiếng làm trợ thủ cho Vương Tú Liên và Lý Minh Lị, hoàn toàn không nhận ra ai lúc trước kiêng khem giảm béo có chết cũng không chịu ăn.

Hai người đồng thời nhìn trúng một miếng gà.

Lúc hai đôi đũa va chạm vào nhau, Giang Phong không khỏi cảm thán, rốt cuộc ngày này cũng tới rồi.

Đây là một miếng gà màu vàng ruộm, chiên đến sáng lấp lánh, ngoài giòn trong mềm, trông thật sự ngon mắt.

“Em đang giảm béo cơ mà? gà om không xương này lượng calorie quá cao không thích hợp với em đâu.” Giang Phong khuyên.

“Tú Tú còn giảm béo á?” Giang Thủ Thừa đang vùi đầu chăm chỉ khổ cực ăn đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt tràn ngập khiếp sợ.

“Đồ ăn cũng không lấp được miệng cháu à!” Giang Vệ Quốc mắng.

Giang Thủ Thừa lập tức cúi đầu tiếp tục ăn gà, ngoan ngoãn nghe theo lời ông nội dạy bảo dùng đồ ăn lấp kín miệng mình.

“Không ăn no thì làm sao có sức giảm béo được.” Trần Tú Tú bằng vào kinh nghiệm cướp đồ ăn của Giang Phong đã nhiều năm, thủ đoạn linh hoạt, gõ chiếc đũa một cái, miếng gà rớt ra từ trong đũa của Giang Phong, thành công thu miếng gà om vào bát mình.

“Đinh, hoàn thành nhiệm vụ phụ: 【tâm nguyện của hàng xóm 】, đạt được phần thưởng nhiệm vụ : nấu cháo ( trung cấp ).”

Mấy ngày nay Giang Phong xắt rau xắt đến mức tinh thần hoảng hốt, sắp quên luôn hắn còn có nhiệm vụ này nữa.

Trần Tú Tú của một năm trước đã trở lại rồi!

Nhìn gà om trong chén Trần Tú Tú, Giang Phong không biết nên vui hay nên buồn nữa.

“Buổi chiều cháu bắt đầu luyện tập từ xào trứng trước.” Ông cụ phân phối nhiệm vụ học tập cho Giang Phong.

“Ông nội, hay là chiều nay cháu nấu cháo cho ông đi?” Giang Phong ý đồ cò kè mặc cả, dùng kỹ năng nấu cháo ( trung cấp ) tinh vi của mình để chinh phục ông cụ.

“Cháo gì mà cháo, Giang gia chúng ta sao lại lòi ra một đứa như cháu thích nấu cháo cơ chứ?” Ông cụ trong khoảng thời gian này tính tình càng ngày càng lớn, “Cháu từ nhỏ đã luyện đao công luyện nhiều năm như vậy chỉ vì bây giờ đi nấu cháo à.”

Giang Phong bị dỗi đến mức không dám hó hé câu nào.

Giang Phong đoán là ông cụ đang hối hận rồi, nhất thời hứng khởi chạy tới truyền thụ trù nghệ cho mình, kết quả lại phát hiện mình vẫn như cũ là trẻ con không thể dạy.

Muốn làm ra được một món ăn khiến ông cụ phê duyệt ấy mà.

Trừ phi ông cố nội bám vào người!

Cơm nước xong, ba người Vương Tú Liên, Lý Minh Lị cùng Trần Tú Tú theo thường lệ tranh nhau việc rửa chén, Giang Thủ Thừa bị ông cụ chỉ huy đi ra ngoài tiệm hỗ trợ, Giang Phong cầm lấy dao phay tiếp tục “Đương đương đương binh binh binh”.

Nguyên liệu nấu ăn chiều nay còn phải do tự mình thái nữa.

Ngay cả thời gian tranh thủ xem xét một chút nấu cháo ( trung cấp ) là cái công phu gì không có, thái sai một dao liền sẽ nghe được ông cụ trung khí mười phần rống một tiếng.

“Giang Phong, trưa nay cháu không ăn cơm à! Xắt rau thôi cũng chẳng ra làm sao!”

Lúc này, Trần Tú Tú sẽ lấy quả dưa chuột đứng bên cạnh vừa gặm vừa hóng hớt.

Không có tình người.

A, nữ nhân.

Bạn đang đọc Hệ Thống Trò Chơi Sinh Hoạt (Dịch) của Đốn đốn đốn đốn đốn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lelan119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.