Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Đồng Chí Giang Vệ Quốc Đến

Phiên bản Dịch · 1195 chữ

Sáng sớm hôm sau, Giang Phong theo thường lệ ở phòng bếp nấu cháo cho Trần Tú Tú.

Có kỹ năng nấu cháo sơ cấp, việc nấu một nồi cháo bo bo đơn giản trở nên phi thường phi thường dễ dàng.

Chỉ có một loại nguyên liệu: bo bo, cho nên không cần đặc biệt đi cân thử từng loại, cứ tùy tiện bốc theo nắm, trực giác sẽ nói cho Giang Phong nên dùng bao nhiêu gạo, bao nhiêu bo bo. Đã từng vô cùng ghét bỏ trò chơi keo kiệt Giang Phong hiện tại lại liên tục nhắc mãi thật ngon.

Quá ngon luôn!

Mắt thấy cháo trong nồi bắt đầu sôi, trở nên đặc lại, Giang Phong bắt đầu quấy.

Cửa mở mà hắn cũng không để ý, chắc là đồng chí Vương Tú Liên quay về lấy đồ.

“Nấu cháo à?” Một giọng nói già nua nghiêm túc lại cực kỳ quen thuộc từ phía sau truyền đến.

Giang Phong quay người lại, cụ ông Giang Vệ Quốc đã đứng ở sau lưng mình.

“Ông…… Ông nội!”

Giang Vệ Quốc giật lấy cái muỗng lớn trên tay Giang Phong, ghé mắt nhìn kỹ trong nồi, mắng luôn: “Cháu đang nấu cái khỉ gì vậy? Cơm heo à?”

Giang Phong chỉ có thể đứng một bên cười gượng.

Giang Vệ Quốc vừa thuần thục vặn nhỏ lửa vừa quấy đều quấy nhanh nồi cháo: “Độ lửa cũng chỉnh không tốt, cháu nhìn cháo này xem, bị cháu nấu đặc quá rồi! Quấy cũng không quấy được, nhãi ranh Giang Kiến Khang kia dạy cháu kiểu gì thế?”

Ông nội Giang đang phát hỏa, Giang Phong chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên cạnh nghe.

Một lát sau, cháo ra khỏi nồi.

【 một chén cháo bo bo hương vị thơm ngon】

Cụ ông Giang Vệ Quốc gần như đã hồi sinh cái nồi cháo này, chỉ hơn mười phút đã biến nó thành một chén cháo hương vị thơm ngon rồi, Giang Phong vừa bưng chén thổi cho nguội vừa uống cháo, không khỏi cảm thán.

Khoảng cách giữa đầu bếp và đầu bếp này thật sự có thể còn to hơn khoảng cách giữa người với heo đấy.

Chỉ là ngẫm lại cụ ông Giang Vệ Quốc nuôi heo, heo mỗi ngày đều có thể ăn tay nghề nấu cơm heo của ông cụ mà Giang Phong vô cùng ghen tỵ.

Giang Phong múc hai chén cháo đưa đến nhà hàng xóm.

“Hai chén?” Hạ quyết tâm uống thêm một bữa cháo cuối cùng, Trần Tú Tú kinh ngạc mà nhìn hai chén cháo trước mặt.

“Ông nội của anh đến, cháo này là ông hỗ trợ điều chỉnh độ lửa, cũng đưa cho cả chú Trần nếm thử xem. Đúng rồi, chú Trần còn ở nhà không?” Giang Phong hỏi.

“Cha em đang ngủ.” Bởi vì ông cụ Giang Vệ Quốc mười mấy năm qua đều ở nông thôn, Trần Tú Tú chưa bao giờ may mắn được ăn qua đồ ăn ông cụ làm.

Giang Phong cũng không ở lại lâu, hắn phải về hỏi xem cụ ông này sao lại bất thình lình không rên một tiếng đã chạy đến đây rồi.

Không phải ở quê xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?

“Ông nội, sao ông tới đây mà cũng không nói một tiếng để con biết mà ra nhà ga đón ông?” Giang Phong trở về thấy cụ ông đang tuần tra trong phòng bếp.

“Ông vẫn còn khỏe mạnh như này cần gì ai đón.” Giang Vệ Quốc xem xong dụng cụ trong phòng bếp bắt đầu mở tủ lạnh ra xem xét nguyên liệu nấu ăn, “Thịt heo này nhìn qua là đã biết thịt có tiêm kích thích, ném đi.”

Giang Phong vội vàng nghe theo lời ông cụ dạy bảo đem thịt ném luôn.

“Lúc nãy cháu nấu cháo ông nhìn thấy rồi, so với trước kia cháu nấu heo đều không muốn ăn thì trù nghệ có tiến bộ không ít, yêu đương rồi chứ gì.” Cụ ông Giang Vệ Quốc nói.

Giang Phong:???

“Bác cả của cháu cái thằng nhãi ranh kia hồi trẻ cũng vậy đấy, bảo nó học làm bếp như là muốn mạng của nó vậy, thế mà vừa mới yêu đương với bác gái cả của cháu, vì lấy lòng người yêu mà mỗi ngày đều chui trong bếp nấu nấu nướng nướng.”

Giang Phong cảm thấy ông cụ bây giờ đang nhớ lại ký ức xưa có thể là để dẫn ra câu nói kế tiếp.

“Tối hôm qua ông nằm mơ thấy ông cố nội của cháu. Ông ấy ở trong mộng mắng ông là chặt đứt truyền thừa ẩm thực Giang gia, còn mắng ông là sinh năm đứa con cháu bất hiếu không đứa nào có thể phát dương quang đại ẩm thực Giang gia cả.” Giang Vệ Quốc thở dài, “Cha cháu đời này cũng cứ như vậy, chỉ có thể làm đầu bếp nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, mấy thằng anh em họ kia của cháu cũng không một đứa nào có thiên phú nấu ăn, hai đứa em họ cháu kia nhìn thì khá là chắc nịch đấy thế mà đến muỗng cũng không thể nhấc nổi.”

“Ông suy nghĩ cả đêm rồi, trong đám tiểu bối cũng chỉ mỗi cháu còn có vài phần thiên phú.” Giang Vệ Quốc nhìn Giang Phong.

Giang Phong:!!!

Giang Phong biết ông cụ này đang suy nghĩ cái gì rồi.

Những đứa nhỏ Giang gia, khi còn nhỏ mỗi một kỳ nghỉ đều phải đưa về chỗ lão gia tử để học nấu ăn. Ông cụ ngại hắn nhỏ con, gầy yếu nhìn không có sức lực, nên bắt hắn luyện tập với bao cát treo hơn một năm.

Cái gì mà hạ luyện tam phục đông luyện tam cửu đều vẫn còn nhẹ nhàng chán.

Chỉ nguyên luyện đao công đã luyện tới sáu năm, xắt khoai tây, dưa leo, củ cải, đậu hũ gì đó đều bị ông cụ mang đi cho heo ăn.

Giang Phong là ở thời điểm năm hai sơ trung mới bắt đầu chạm vào nồi.

Cho dù đã chạm vào nồi được một năm, gà mờ cũng không được tính, độ lửa, chế biến nguyên liệu gì đó cũng chưa học được tý nào, đến năm ba thì lại bắt đầu chuẩn bị nghênh chiến với kỳ thi trung khảo.

Sau đó học cao trung thì lại ở lại trường, việc học bận rộn, một lần bỏ dở chính là bốn năm liền, sau thì rốt cuộc cũng không đi chỗ lão gia tử học nấu ăn nữa.

Ba ông anh họ của Giang Phong cũng đều là như vậy, nhưng mà thời gian học nấu ăn còn chẳng dài được bằng Giang Phong, đao công cũng chưa luyện xong đã bị cụ ông trả về.

Học tập đao công kia sáu năm, ngẫm lại chính là một phen nước mắt đầm đìa mà.

Đôi khi trong mơ cũng thấy mình đang thái dưa chuột.

Bạn đang đọc Hệ Thống Trò Chơi Sinh Hoạt (Dịch) của Đốn đốn đốn đốn đốn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lelan119
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.