Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảy trăm năm.......... Thành tựu thu được

Tiểu thuyết gốc · 1862 chữ

Thời gian lặng lẽ trôi đi.....

Một kết giới sừng sững cô tịch giữa Sơn Mạch, mặc cho phong ba tuế nguyệt trôi qua vẫn một mình ngạo nghễ trụ vững giữa dòng thời gian ác nghiệt.

Ở bên trong kết giới, cảnh tượng vẫn như ngày xưa không thay đổi. Trên thềm đá vẫn có một thanh niên ngồi đấy mắt nhắm chặt, toàn thân luôn bị bao phủ bởi thiên địa linh khí. Trong lúc mơ hồ có thể cảm giác được xung quanh hắn không gian có chút vặn vẹo không ngừng.

Ngay bên cạnh Thái Văn Cơ kinh ngạc nhìn linh khí đang tự động xâm nhập thân thể Tiêu Sơn, rốt cục thở dài sâu kín:

- Tiêu Sơn ca ca....... Sao huynh còn không xuất quan đi…!?

Nàng thấp giọng tự nhủ. Bảy trăm năm đã qua, nhiệm vụ mà hắn giao đã hoàn thành vượt mức. Không chỉ thống nhất hoàn toàn phiến Đại Lục này, nàng còn thành lập một gia tộc phát triển lớn mạnh, mang tên Dương Tộc, đứng đầu là Tộc Trưởng Dương Linh Nhi. Ngoài ra Thái Văn Cơ cũng dựa vào cơ duyên thu được thuận lợi đột phá đến Bát tinh Đấu Thánh trung kỳ, còn Linh Nhi cũng bước đầu đặt chân vào cảnh giới Tứ tinh Đấu Thánh sơ kỳ. Nhưng điều làm cho hai nàng luôn bận lòng là Tiêu Sơn cho đến nay vẫn còn chưa có tỉnh lại.

Mới đầu hai nàng cứ nghĩ rằng đây chỉ là do Tiêu Sơn tích luỹ Đấu Khí đột phá thất bại, tinh thần lực hao gần hết nên vẫn còn đang hồi phục, chưa xuất quan được. Do vậy mà qua ba trăm năm qua hai nàng cứ thế không lo lắng lắm. Hiện giờ đã qua bảy trăm năm nhưng Tiêu Sơn vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Tình huống này ngay cả Thái Văn Cơ cũng phải bó tay. Thời gian qua, nhiều lần Phượng Dĩnh cũng đến đây thăm Tiêu Sơn nhưng hắn lại vùi đầu vào bế quan nên chờ đợi nhiều năm cũng chán nản mà bỏ về.

Đối với tình huống này, dù các nàng ai cũng sốt ruột lo lắng nhưng cũng không có cách nào khác. Tuy nhiên các nàng không phải hạng người lỗ mãng nên không cưỡng ép làm cho Tiêu Sơn thoát khỏi tình trạng này.

Lúc hai người thúc thủ vô sách và chờ đợi trong hi vọng thì thời gian vẫn trôi qua mà không dừng lại, lại ba trăm năm thoáng một cái là đã tiếp tục trôi qua. Thái Văn Cơ đã bước vào Cửu tinh Đấu Thánh hậu kỳ, chỉ còn một lằn ranh giới nhỏ để đột phá đỉnh phong. Còn Linh Nhi cũng đột phá đến Lục tinh Đấu Thánh đỉnh phong. Thế nhưng Thái Văn Cơ cũng không thể ở đây đợi thêm được nữa, nàng phải trở về để chủ trì Dương Tộc. Nếu không, một khi hắn tỉnh lại nàng sợ hắn sẽ oán trách nàng.

- Hazzz....

Đứng cách thân ảnh không xa, Linh Nhi yên lặng ngắm nhìn bóng dáng đó, trong đôi mắt long lanh có chút buồn bã, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Tướng Công ca ca…!!! Bao giờ huynh mới xuất quan đây??

Lời nói này không mang lại hiệu quả gì cả. Nàng chỉ có thể thở dài thất vọng xoay người rời khỏi. Chợt thân thể mềm mại chấn động, rõ ràng là nàng vừa nhìn thấy ngón tay của Tiêu Sơn cử động, dù rất khẽ nhưng bằng vào nhãn lực của mình nàng dám khẳng định là không nhìn lầm.

Đúng lúc này đột nhiên cả thung lũng chấn động, Linh Nhi vội vàng quan sát tình huống của Tiêu Sơn. Đặc biệt khi cảm nhận được thiên địa linh khí đang từ bốn phương tám hướng nhao nhao ùa về trong thân thể của Tiêu Sơn, trong mắt liền hiện lên vẻ mừng rỡ:

- Tướng Công ca ca…

Giờ phút này có một luồng uy áp kinh khủng không ngừng thoát ra từ cơ thể Tiêu Sơn. Lúc luồng uy áp này tràn ngập khắp nơi làm gương mặt nàng hiện lên vẻ kích động sợ hãi lẫn vui mừng khó có thể che giấu. Nàng vội vàng huy động Đấu Khí hoá giải luồng uy áp này, ánh mắt nhìn hắn không rời, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Tiêu Sơn ca ca.......Rốt cục cũng chịu xuất quan rồi sao…???

- OANH.......

Tiêu Sơn lúc này đột nhiên mở mắt, thân thể hắn lúc này như vòi rồng hút cạn thiên địa linh khí bốn phương tám hướng, khí tức trên thân thể ngày càng cường đại, cảnh giới lúc này cũng theo đó mà tăng lên:

- KENG...... Chúc mừng ký chủ đột phá Nhất tinh Đấu Thánh sơ kỳ....

- KENG...... Chúc mừng ký chủ đột phá Nhất tinh Đấu Thánh trung kỳ..

- KENG...... Chúc mừng ký chủ đột phá Nhất tinh Đấu Thánh hậu kỳ....

- KENG...... Chúc mừng ký chủ đột phá Nhất tinh Đấu Thánh đỉnh phong....

- KENG...... Chúc mừng ký chủ đột phá Nhị tinh Đấu Thánh sơ kỳ.......

- KENG...... Chúc mừng ký chủ đột phá Nhị tinh Đấu Thánh trung kỳ....

- KENG...... Chúc mừng ký chủ đột phá Nhị tinh Đấu Thánh hậu kỳ....

- KENG...... Chúc mừng ký chủ đột phá Nhị tinh Đấu Thánh đỉnh phong....

- KENG...... Chúc mừng ký chủ đột phá Tam tinh Đấu Thánh sơ kỳ......

- KENG...... Chúc mừng ký chủ liên tiếp đột phá thành tựu to lớn, hệ thống ban tặng phần thưởng: Một lần quán đỉnh Bán Thánh thực lực.

- KENG...... Đột phá thất bại......

- KENG...... Do ký chủ đột phá thất bại, hệ thống sẽ tiến hành bảo trì, thời gian không rõ......

- KENG... Thông báo với ký chủ..... Sau thời gian ba tháng sẽ tiến hành tự động truyền tống đưa ký chủ trở về thực tại.... Xin ký chủ lưu ý.....

- KENG....... Hệ thống đang bắt đầu bảo trì........

Liên tiếp những thanh âm hệ thống vang lên, thế nhưng hiện tại Tiêu Sơn đã không thể nhận biết được thông báo của hệ thống nữa rồi. Hiện tại hắn đang tập trung ổn định lại cảnh giới sau khi đột phá.

Thời gian lặng lẽ trôi đi.....

Lại một tuần nữa trôi qua, Tiêu Sơn mới thực sự ổn định cảnh giới của mình. Lúc này hắn đứng dậy, lười nhác vặn mình vươn vai một cái, tiếng xương cốt lâu ngày không hoạt động nay giãn ra vang lên răng rắc. Thay một bộ y phục mới, cảm nhận sự thoải mái trong cơ thể, hít sâu vào một hơi, Tiêu Sơn thầm nói:

- Đây là lực lượng của Tam tinh Đấu Thánh sơ kỳ sao?

Bàn tay khẽ nắm lại, cảm thụ được đấu khí mênh mông như biển đang sôi trào trong cơ thể, Tiêu Sơn không khỏi mê mẩn. Loại lực lượng này đủ để làm cho người ta điên cuồng, nhiều người phấn đấu cả đời cũng chỉ vì nó.

Bàn tay Tiêu Sơn chợt đưa ra rồi nắm chặt lại, không gian trước mặt hắn chấn động, trực tiếp vặn vẹo thành một vết lõm. Nếu dùng trên cơ thể người thì cho dù là Bán Thánh cũng sẽ trở thành một bãi máu thịt bầy nhầy mà thôi. Cảm thụ sức mạnh mà chỉ cần giơ tay nhấc chân là không gian chấn động, trên khuôn mặt Tiêu Sơn hiện lên vẻ tươi cười. Trước kia, hắn từng xem cảnh giới này xa không thể với, nhưng hiện giờ lại thật sự đạt được.

Tiêu Sơn lúc này mới quan sát xung quanh, không hề thấy bóng dáng một ai cả, hắn nhìn qua thân thể biến hóa quá nhiều của mình, khẽ lắc đầu thở dài một hơi. Bế quan thời gian dài như vậy cũng đã khiến hắn từ một thiếu niên trẻ tuổi thành một ông lão có mái tóc và bộ râu dài đến tận mông. Đấu Khí khẽ vận chuyển, cả thân thể hắn được bao bọ bởi một màn sáng quang mang nhẹ nhẹ. Một hồi sau, một thân ảnh anh tuấn tiêu sái iền xuất hiện. Hắn lúc này lặng lẽ đứng đó, dường như đang chờ đợi một điều gì đó…

Quả nhiên không lâu, một thân ảnh tuyệt đại phong hoa ngự không mà đến, mang theo từng làn hương thơm ngát rơi xuống trước mặt hắn…

Sau một nghìn năm, tại thời điểm này, Tiêu Sơn chào đón nàng bằng một nụ cười và ánh mắt tình cảm, chợt lùi về sau vài bước, dùng toàn bộ thị lực của mình ngắm nhìn nàng, như muốn khắc sâu thân ảnh trước mặt vào tận sâu nơi linh hồn, không thể xóa nhòa…

Linh Nhi một thân lam sắc váy dài, so với một nghìn năm trước nàng càng thêm xinh đẹp, bởi lẽ khí chất và vận vị của một nữ nhân càng gia tăng nét kiêu sa quý phái của nàng…

Nếu trước đây nàng là một tiểu nữ hài khả ái dễ thương, thì hiện tại nàng là một vị mỹ nữ phong hoa tuyệt đại khiến người khác phải ngước nhìn…chỉ là khí chất ôn nhu trang nhã không lẫn đi đâu được…

Vụt…

Một làn gió nhanh chóng xẹt qua, Linh Nhi đã như con mèo nhỏ lao đến trước nàng, toàn bộ thân thể leo lên người Tiêu Sơn, đôi tay trắng như phấn ôm chặt cổ hắn không muốn buông ra…

- Tiêu Sơn ca ca..... Một nghìn năm rồi..... Rốt cuộc cũng gặp được huynh…

Linh Nhi cái đầu nhỏ cạ cạ vào lòng ngực hắn, ép mặt vào lắng nghe nhịp tim đập, mắt tròn nhắm lại hưởng thụ…nàng nhớ lồng ngực này đến phát điên rồi. Tiêu Sơn sủng ái vỗ về tấm lưng trơn bóng của nàng, hít thở mùi hương thơm ngát của thiếu nữ, giọng điệu hơi nghẹn ngào, khàn khàn mỉm cười thủ thỉ:

- Ta nhớ Linh Nhi… rất nhớ nàng, rất nhớ…rất nhớ…!

- Hừ! Huynh thì giỏi lắm. Bỏ bê công việc hết cho muội với Văn Cơ tỷ, một mình bế quan những tận một nghìn năm.....

Linh Nhi ngoài miệng trách cứ, thân thể hơi run run trong ngực nam nhân. Tiêu Sơn cảm nhận thân thể mềm mại như chăn bông đang run rẩy nằm trong lồng ngực, hắn cười xấu xa truyền âm cho Linh Nhi:

- Ta rất hoài niệm thời gian trước đây khi bị thương…

Linh Nhi nghe xong, gương mặt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch. Nàng ngoài mặc tỏ vẻ thành thục trải đời, nhưng bản chất vẫn là thiếu nữ chỉ mới nếm vị tình đầu mà thôi, sao có thể không xấu hổ trước trêu chọc của hắn…

Tiêu Sơn lúc này cũng vỗ nhẹ lưng nàng thanh âm ôn nhu vang lên:

- Được rồi. Kể cho ta nghe thời gian qua của các nàng xem nào!? Ta rất muốn biết một nghìn năm qua các nàng đã sống ra sao?

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.