Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện Dược.... Sơ ngộ Thanh Lân

Tiểu thuyết gốc · 5006 chữ

Trên đường trở về Thạch Mạc Thành, vì xác định thân phận của Tiêu Sơn, Tuyết Lam cũng là nhiều lần làm bộ vô ý dò hỏi, bất quá mỗi lần đều bị Tiêu Sơn mơ hồ đáp đại khái cho qua. Đổi lại, nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trừng mắt nhìn đối phương vài lần mà không thu được một tin tức gì hữu dụng cả.

Song, mặc dù Tiêu Sơn vẫn chưa chính miệng thừa nhận, bất quá Tuyết Lam cũng xác định được phần nào về vị thiếu niên thần bí này. Thứ nhất hắn cảnh giới thấp nhất cũng phải từ Đấu Hoàng trở lên. Thứ hai là dung mạo của người này vô cùng dễ nhìn, nội tâm nàng không hề có chút nào ghét bỏ, dường như đã chấp nhận hình bóng của Tiêu Sơn. Ánh mắt Tuyết Lam nhìn về phía Tiêu Sơn, cũng là đề phòng buông lỏng, lại có nhiều hơn vài phần nhu hòa.

Thẳng một đường vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc tại phía Đông của Tháp Qua Nhĩ sa mạc ẩn ẩn mơ hồ tọa lạc hình dáng của một khu thành thị thật lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Nhìn thấy Thạch Mạc Thành cách đó không xa, không chỉ có đám người Tuyết Lam khẽ thở dài một hơi, ngay cả Tiêu Sơn, trên khuôn mặt ý cười cũng nhiều thêm vài phần. Ở trong sa mạc khổ tu cùng hành tẩu suốt mười ngày, thật sự là làm cho tinh thần hắn có chút mỏi mệt, giờ đây có thể có một tiểu viện làm nơi nghỉ tạm, tự nhiên làm cho hắn có chút hưng phấn.

Trong âm thanh hoan nghênh của mọi người, đám người Tiêu Sơn chậm rãi đi tới chỗ cửa thành, sau đó lần lượt tiến vào.

Thành thị trong sa mạc, cùng thành thị bên trong đế quốc so sánh thì cấu trúc đơn giản hơn vài phần nhưng lại kiên cố hơn nhiều, nguyên nhân có lẽ là bởi vì nằm kề Tháp Qua Nhĩ sa mạc, phòng ngự tại nơi này, so với bên trong đế quốc cũng sâm nghiêm hơn rất nhiều, giữa thành thị tùy ý có thể thấy được binh lính vũ trang hạng nặng đang tuần tra. Sau khi tiến vào thành thị, Tiêu Sơn theo đoàn người Tuyết Lam hướng về thành Nam bước đi, sau khi chuyển qua mấy cái ngã tư đường, một cái sân lớn cơ hồ có thể cùng Ô Thản Thành Tiêu Gia đại viện so sánh xuất hiện ở trong tầm mắt.

Ở phía trên cùng trong sân, một lá cờ theo gió nhẹ đong đưa, mấy chữ to Mạc Thiết Dong Binh Đoàn được vẽ ở phần trên bên ngoài lá cờ, mơ hồ lộ ra một Tiêu khí thế thiết huyết cứng rắn cùng ý chí kiên cường.

Tại bên ngoài đại viện, vài tên đại hán thân hình dũng mãnh, cầm vũ khí trong tay đang đứng thẳng, ánh mắt bén nhọn, quét nhìn người đi đường qua lại ngoài cửa, từ trên thân thể bọn họ ẩn tán phát ra nhàn nhạt khí vị huyết tinh khi nhìn đến. Xem bọn họ là chân chính từ những thiết huyết hán tử đã từng lăn lộn trên lưỡi đao mới có thể phát huy khí thế như vậy. Khí thế không phải tại vì do mang vũ khí bên hông mang lại, mà là chính từ trong thân thể phát ra, lính đánh thuê bình thường khó có thể so sánh.

- Tại Thạch Mạc Thành, Mạc Thiết Dong Binh Đoàn chúng ta thực lực đứng hàng thứ ba, Sa Chi Dong Binh Đoàn phía trên có thể vượt qua chúng ta, do đội trưởng bọn họ là một gã Đại Đấu Sư, cho nên địa vị Sa Chi Dong Binh Đoàn không thể rung chuyển, mà ngoại trừ Sa Chi Dong Binh Đoàn ra, tại đây trong cả Thạch Mạc Thành liền chỉ có Bạo Phong Dong Binh Đoàn có thể miễn cưỡng cùng chúng ta đối đầu.

Hướng đại viện bước đi, Tuyết Lam đối với Tiêu Sơn bên cạnh mỉm cười nói, trong nụ cười thoáng hiện lên vài phần kiêu ngạo.

Mỉm cười gật đầu, trong lòng Tiêu Sơn có chút khâm phục, ngắn ngủn mấy năm thời gian, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ liền có thể ở tại tồn tại ở một địa phương xa lạ lại thành lập một cỗ thế lực không thua kém gì ai này, thật sự là làm cho hắn không thể không bội phục. Tự trong lòng hắn rõ ràng, nếu đổi lại chính mình không có hệ thống bồi dưỡng, để mà làm được như hai người bọn họ đúng là không có khả năng đạt được thành tựu như vậy.

“Tiêu Đỉnh luôn luôn cơ trí hơn người, Tiêu Lệ là người cẩn thận, hung ác. Xử sự khéo đưa đẩy, thủ đoạn pha tàn nhẫn, bọn họ thay nhau liên thủ, hơn nữa xuất sắc đích tu luyện thiên phú, thật sự là một đôi hoàn mỹ đích cộng tác, khó trách sẽ có thành tựu như thế.”

Đầu óc hồi tưởng lại nội dung của cốt truyện, Tiêu Sơn nhịn không được cảm khái trong lòng.

- Tuyết Lam. Các ngươi không có việc gì chứ? Nghe lúc trước trở về nói, các ngươi gặp phải xà nhân tập kích?

Đi vào đại viện, một gã đại hán ngay chỗ cửa vào đến nghênh tiếp Tuyết Lam quay về thần sắc lo lắng.

- Không có việc gì.

Tùy ý khoác tay áo, Tuyết Lam cười hỏi:

- Hai vị đội trưởng có đây không?

- Ừm…… Đoàn trưởng bọn họ cũng là mới làm xong nhiệm vụ trở về, ta đã phái người thông báo bọn họ.

Đại hán cười gật đầu, ánh mắt ở một bên đảo liên tục trên thân ảnh của Tiêu Sơn, cuối cùng dừng lại tại trên gương mặt non nớt của hắn, nhịn không được gật đầu nói:

- Tiểu huynh đệ, lúc trước may mắn mà có ngươi xuất thủ, mới khiến cho ta Mạc Thiết Dong Binh Đoàn huynh đệ miễn ở một chết.

Tiêu Sơn nghe vậy, mỉm cười, cũng không có nói lời thừa thãi.

Nhìn như rất hiền hoà dáng vẻ, nhưng sâu trong đó cũng có một sự cách xa người ngàn dặm.

Gặp này, đại hán hơi sững sờ, trong lòng có chút bất mãn.

Lúc này, Tuyết Lam nhẹ giọng tiến đến hắn bên tai nói một câu, nhất thời để hắn sắc mặt đại biến, nhìn về phía hắn trong ánh mắt, lại không một tia bất mãn, ngược lại tràn đầy tôn kính.

Đối với Tuyết Lam tiểu động tác, Tiêu Sơn tự nhiên nhìn ở trong mắt, nhưng trong lòng của hắn cũng đều đầy.

Hắn chỗ lấy để lộ ra chính mình là cái cường giả, chính là vì bớt chút phiền toái.

Không phải vậy, đến lúc đó những kẻ không biết điều đều đến đây khiêu khích, thật sự để lãng phí thời gian.

Đi theo phía sau Tuyết Lam, lại xuyên qua mấy con đường nhỏ. Trên đường đi tới gặp được không ít thành viên của Mạc Thiết Dong Binh Đoàn. Mà bọn hắn sau khi nhìn thấy Tiêu Sơn, trên khuôn mặt đều là thoáng hiện lên một nét sợ hãi, sau khi Tiêu Sơn đi qua thì bắt đầu xì xào bàn tán cả lên.

Lại đi theo Tuyết Lam chuyển qua thêm một cái đường nhỏ, một gian đại sảnh rộng mở xuất hiện ở trước mặt. Đứng ở ngoài đại sảnh, Tiêu Sơn nghe bên trong truyền tới hai đạo thanh âm nam tử, sau đó chậm rãi đến gần đại môn, vừa muốn đẩy cửa mà vào, cửa phòng lại là cót két một tiếng, bị kéo ra.

Cầm đầu chính là hai tên phân biệt thân mang hắc bào, bạch bào thanh niên, hai người tướng mạo thoáng có chút tương tự, đi cùng một chỗ, khiến người ta không khó đoán ra đây là hai huynh đệ.

- Vị này chính là Tiêu tiên sinh a?

Rất nhanh, mấy người liền đi tới cửa, bạch bào thanh niên nhìn thấy Tiêu Sơn, liền lập tức tiến lên chào hỏi, thái độ rất nhiệt tình:

- Tại hạ Mạc Thiết Dong Binh Đoàn đoàn trưởng, Tiêu Đỉnh.

Tiêu Sơn lúc này cũng đánh giá thanh niên bên cạnh. Trên người hắn mặc một bộ trang phục lính đánh thuê, thân thể cao ngất, thẳng tắp mạnh mẽ, con ngươi đen nhánh, bên trong lộ ra chút biếng nhác cùng âm lệ. Trên khuôn mặt ý cười dư dật, chỉ bất quá dưới nụ cười này, lại là mơ hồ cất giấu vài phần giống như ác lang bình thường hung ác. Hiển nhiên dù thanh niên nhìn qua xem như hòa nhã, bất quá rõ ràng đúng là cái loại người người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, dù sắp chết củng phải cắn ngược lại một cái.

- Đây là ta nhị đệ, Tiêu Lệ.

Tiêu Đỉnh đối với Tiêu Sơn giới thiệu nói.

- Ừm. Tại hạ Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn đối với hai người nhẹ gật đầu, liền không nói nữa. Nhìn thấy Tiêu Sơn thái độ, Tiêu Đỉnh có chút sững sờ.

Tốt xấu gì tiếp xúc với nhau lần đầu chẳng lẽ khách sáo với nhau một câu "Cửu ngưỡng đại danh" cũng không xuất ra nổi sao?

Hắn vốn còn muốn hỏi thêm một chút vị này tiểu huynh đệ nội tình, nhưng bây giờ lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Tuy nhiên trong lòng không hài lòng về cách nói chuyện của hắn, nhưng Tiêu Đỉnh hiển nhiên không có khả năng vì chuyện nhỏ nhặt này mà để ý, vội vàng thay đổi đề tài nói:

- Tiêu Sơn huynh đệ, lần này đa tạ xuất thủ của ngươi tương trợ, ta Mạc Thiết Dong Binh Đoàn đã chuẩn bị tốt tiệc rượu, đợi chút nữa ta muốn huynh đệ thật tốt bái tạ ân cứu mạng của ngươi.

Tiêu Đỉnh trong lòng đã nghĩ kỹ, đợi chút nữa nguyên một đám đến, đem vị này Tiêu tiên sinh chuốc say, tự nhiên cũng đã biết lai lịch của hắn.

Nào biết, lại nghe Tiêu Sơn thản nhiên nói:

- Tiệc rượu thì để sau đi, hiện tại cũng khá phiền phức. Chỉ cần Tiêu đoàn trưởng chuẩn bị cho tại hạ một gian phòng để tắm rửa, nghỉ ngơi một đêm liền tốt.

- Ah...

Nghe được Tiêu Sơn, Tiêu Đỉnh vốn đang muốn nói cái gì, nghe hắn nói xong lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Nhìn lấy Tiêu Sơn trên mặt cái kia nho nhã nụ cười, Tiêu Đỉnh chỗ nào không hiểu hắn bên trong ý tứ.

Hắn xem như đã nhìn ra.

Vị này Tiêu Sơn tiểu huynh đệ, là căn bản cũng chưa muốn cùng bọn hắn có liên hệ.

Vốn là hắn biết được Tuyết Lam chi đội ngũ này tao ngộ Xà Nhân tộc, bị một bằng hữu cứu, còn có chút hiếu kỳ, vị bằng hữu này sẽ là ai?

Khi biết vị bằng hữu này tên Tiêu Sơn, Tiêu Đỉnh liền khẳng định chính mình hai huynh đệ không biết đến hắn.

Tiêu Đỉnh trong lòng thì rất là hiếu kỳ, vị tiểu huynh đệ này tại sao lại xuất thủ tương trợ bọn họ Mạc Thiết Dong Binh Đoàn.

Bởi vậy, tại nhìn thấy Tiêu Sơn lúc đó, Tiêu Đỉnh mới có thể biểu hiện nhiệt tình như vậy.

Có thể giờ phút này Tiêu Sơn lại nhiều lần cự tuyệt hiếu kỳ của mình, Tiêu Đỉnh trên mặt cũng là nhịn không nổi rồi.

Hắn muốn muốn phát tác, nhưng nghĩ tới người này là huynh đệ mình ân nhân cứu mạng, liền lại nhẫn xuống dưới, cười nói:

- Xem ra, Tiêu huynh đệ thật sự mệt mỏi.

Nói xong, hắn nhìn về phía một bên đại hán gắt lên:

- Không nghe thấy sao? Nhanh đi đưa ra một gian sạch sẽ gian phòng, cho Tiêu huynh đệ nghỉ ngơi thật tốt.

Đại hán nghe vậy, nhất thời đi vào Tiêu Sơn trước người cung kính nói:

- Tiêu huynh đệ, xin mời đi theo ta.

- Cám ơn.

Tiêu Sơn nhàn nhạt gật đầu, sau đó theo đại hán rời đi.

- Đại ca, vị này Tiêu huynh đệ, tính tình cũng không tránh khỏi quá cổ quái đi?

Tiêu Sơn sau khi đi, Tiêu Lệ nhịn không được mở miệng, trên mặt lộ ra một tia bất mãn.

Hiển nhiên, vừa mới Tiêu Sơn hai lần cự tuyệt, đã khiến cho bất mãn của hắn.

Tiêu Đỉnh nghe vậy, hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng không hề nói gì.

Một bên, Tuyết Lam gặp hai người thần sắc, liền mơ hồ đoán được trong lòng hai người suy nghĩ, sau đó liền đem tự mình hiểu biết liên quan tới Tiêu Sơn thân phận lộ ra.

Sau khi nghe xong, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ nhất thời biến sắc:

- Tiêu huynh đệ này cảnh giới còn trên cả Đấu Hoàng?

Tiêu Đỉnh thầm hô may mắn, chính mình vừa mới may mắn không có phát tác.

Bằng không, đắc tội một tên cảnh giới còn cao hơn Đấu Hoàng cường giả, vậy coi như xong đời.

Sau đó, Tiêu Đỉnh nghĩ lại, đối với một bên Tiêu Lệ nói:

- Nhị đệ, phân phó cho mấy thị nữ đưa đến Tiêu huynh đệ trong phòng.

Tiêu Lệ nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Đỉnh.

Hai huynh đệ nhìn nhau cười một tiếng, sau đó Tiêu Lệ chậm rãi rời đi.

... ...

Nửa canh giờ về sau.

Tiêu Sơn nhìn lấy đẩy cửa vào bốn thanh xuân thiếu nữ, có chút cười khổ không được.

Cái này Tiêu gia hai huynh đệ, nghĩ ta là hạng người gì?

Tiêu Sơn nhíu mày, vừa định đem cái này bốn tên thanh xuân thiếu nữ đuổi đi ra.

Có thể trong đầu đột nhiên nghĩ đến, cái này bốn cái thanh xuân thiếu nữ bên trong, có thể hay không thì có Thanh Lân tồn tại.

Nghĩ tới đây, Tiêu Sơn nhìn một chút bốn người, đột nhiên mở miệng hỏi câu:

- Trong số các ngươi có ai tên là Thanh Lân không?

Đáng tiếc, khiến Tiêu Sơn rất thất vọng chính là, bốn người đều có chút e sợ lắc đầu.

Sau đó, Tiêu Sơn khoát tay áo, để chúng nữ rời đi gian phòng của mình.

Trong lòng của hắn cũng là không vội.

Dù sao đã tới Mạc Thiết Dong Binh Đoàn, cái kia còn sợ tìm không thấy Thanh Lân a?

Tiêu Sơn rút đi y phục, thoải mái nằm ở trên giường, nhịn không được duỗi lưng một cái.

Từ khi rời đi Tiêu Gia về sau, chính mình mỗi ngày màn trời chiếu đất, rất lâu không có ngủ qua một cái tốt cảm giác.

Cảm thụ được giường êm mềm mại, Tiêu Sơn đột nhiên cảm thấy một cỗ buồn ngủ đánh tới, sau đó ngủ thật say.

- Toàn bộ thị nữ đều bị đuổi hết ra ngoài?

Khoảng cách Tiêu Sơn gian phòng cách đó không xa trong viện, Tiêu Lệ nhìn lấy bị đuổi ra ngoài bốn thanh xuân thiếu nữ, trong mắt lóe lên một tia không hiểu.

- Vị này Tiêu huynh đệ, đến cùng muốn cái gì?

Ngày hôm sau…….

Chờ Tiêu Sơn ngủ tỉnh thời điểm, sắc trời đã sáng rõ. Tiêu Sơn ngồi dậy, duỗi ra lưng mỏi, mang trên mặt một tia thỏa mãn. Rất lâu không có ngủ thư thái như vậy. Đúng lúc này, Tiêu Sơn nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía cửa.

- Kẹt kẹt!

Chỉ thấy cửa phòng bỗng nhiên nhẹ nhàng bị đẩy ra, sau đó một thiếu nữ lặng lẽ đi vào.

Bất quá, khi nàng nhìn ngồi ở trên giường Tiêu Sơn về sau, nhất thời hơi kinh hãi, vội vàng hướng lấy Tiêu Sơn thi lễ một cái, thanh âm khiếp khiếp nói:

- Thiếu... Thiếu gia, người tỉnh rồi?

Tiêu Sơn hơi nghi hoặc một chút, chính mình không phải nói không muốn thị nữ sao? Tại sao lại cho phái qua tới một cái. Bất quá, đối phương cũng là có ý tốt, Tiêu Sơn tự nhiên cũng không tiện nói thêm cái gì. Nhìn trước mắt khiếp sợ tiểu nha đầu, Tiêu Sơn miễn cưỡng cười nói:

- Ừm…. Vừa tỉnh….

Nhìn lấy Tiêu Sơn nụ cười trên mặt, tiểu nha đầu hơi sững sờ, chợt quay người bưng lên thả tại cửa ra vào chậu nước, đối với Tiêu Sơn thấp giọng nói:

- Thiếu gia, đoàn trưởng gọi ta qua tới giúp ngươi rửa mặt.

- Tiêu Đỉnh gọi ngươi qua đây?

- Chờ một chút...

Tiêu Sơn đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía tiểu nữ hài hỏi:

- Tiểu muội muội!!! Ngươi tên là gì?

Nghe vậy, tiểu nha đầu hơi hơi ngẩn ngơ, sau một hồi mới đáp:

- Ta…. Ta gọi Thanh Lân...

Nghe được tiểu nha đầu trong miệng "Thanh Lân" hai chữ, Tiêu Sơn chấn động trong lòng.

Tìm được!

Rốt cuộc tìm được!

Chính mình lần này đến Tháp Qua Nhĩ sa mạc, mục đích lớn nhất, chính là thu Thanh Lân tiểu nha đầu này về.

Bây giờ, cuối cùng lại gặp mặt.

Nhìn trước mắt Thanh Lân, Tiêu Sơn trên mặt lộ ra một tia cười ôn hòa ý nhìn về phía Thanh Lân nói:

- Thật đáng yêu nữ hài! Gọi ta Tiêu Sơn ca ca liền tốt!

Cho tới giờ khắc này, Tiêu Sơn mới hơi có chút chăm chú đánh giá tiểu nữ hài trước mắt.

Nàng mang một thân xanh nhạt thanh nhã trang phục, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, xem ra thoáng chút ngây thơ, một gương mặt trái xoan tinh xảo đáng yêu, giống như một cái búp bê mỹ lệ đồng dạng, bộ dáng rụt rè, như là cái kia lo lắng hãi hùng con thỏ nhỏ, để người trong lòng không khỏi có chút cảm giác thương hương tiếc ngọc.

- Tiểu muội muội, năm nay bao nhiêu tuổi?

Tiêu Sơn âm thầm tán thưởng một tiếng, lại nghe được Thanh Lân ở bên kia thấp giọng đáp lại nói:

- Tiêu Sơn ca ca…. Ta năm nay 14 tuổi.

Thanh Lân đem trong tay chậu nước đặt ở giường bên ngoài trên giá gỗ, có chút khẩn trương đối với Tiêu Sơn nói ra:

- Tiêu Sơn thiếu gia….. Ta... Ta đến giúp ngài rửa mặt đi.

- Ha ha…… Loại chuyện nhỏ nhặt này, ta tự mình tới là có thể.

Nghe vậy, Tiêu Sơn cười cười, sau đó đi vào giá gỗ bên cạnh, tùy ý rửa mặt một lần. Người đã tìm được, bây giờ nàng nội tâm còn sợ hãi, nhưng Tiêu Sơn tuyệt nhiên không có vội, chỉ cần mình cùng tiểu nữ hài này thật tốt ở chung một đoạn thời gian liền tốt. Tiêu Sơn cầm lấy khăn lau sạch lấy khuôn mặt, sau đó đem khăn ném vào trong chậu, ngửa mặt lên trời hít thật sâu một hơi.

Nhìn thấy Tiêu Sơn rửa mặt hoàn tất, Thanh Lân tranh thủ thời gian bưng chậu nước rồi rời đi.

Quay đầu đi, nhìn bóng dáng xinh xắn của thiếu nữ, ánh mắt của Tiêu Sơn đột nhiên đảo đến vòng eo uyển chuyển nhẹ nhàng của thiếu nữ. Không biết vì sao, hắn có cảm giác vòng eo tinh tế của thiếu nữ kia đang chuyển động dĩ nhiên mang lại một sự hấp dẫn khác thường... Giống như vòng eo quyến rũ của một xà nữ.

- Ah… Ta đang nghĩ lung tung cái gì thế này...

Không thể giải thích được những ý niệm ở trong lòng làm cho Tiêu Sơn cười khổ tự mắng mình một tiếng. Sau đó hắn tranh thủ lấy ra một ít dược liệu bắt đầu luyện chế Đan Dược. Lần này hắn sẽ luyện chế Tử Tâm Phá Chướng Đan, Tứ phẩm đỉnh phong Đan Dược.

Sau đó không lâu, Tiêu Sơn vị trí trong tiểu viện đột nhiên bốc lên ra một cỗ màu tím gió lốc.

Gió lốc rất lớn, trong đó xen lẫn nồng đậm sương mù tím.

Một cỗ mùi thuốc nồng nặc từ tiểu viện bên trong tràn ra ngoài, rất nhanh liền bao trùm phạm vi trăm mét.

Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ đang trò chuyện vui vẻ đột nhiên ngừng lại, lập tức đứng lên, đi đến bên ngoài sân nhỏ kinh ngạc nhìn một màn này.

Sau đó không lâu, năng lượng thiên địa bắt đầu điên cuồng dị động lên.

Lượng lớn năng lượng thiên địa cuốn tới, hóa thành mắt trần có thể thấy vòng xoáy tràn vào trong tiểu viện.

Một cỗ mãnh liệt sóng năng lượng từ tiểu viện bên trong khuấy động ra tới.

Mơ hồ trong đó, đám người giống như nghe được từng đợt rung chuyển tâm thần tiếng long ngâm.

Cứ như vậy, thời gian lại bắt đầu trôi qua được một lúc thì tất cả dị tượng đột nhiên dừng lại, ngay sau đó thiên địa linh khí liền điên cuồng hướng trong tiểu viện.

VÙ!!!! VÙ!!!!

Sau đó tại một khắc sau, một đạo tràn đầy hào quang màu tím từ tiểu viện bên trong hiện lên, đem chung quanh rất xa phạm vi đều chiếu rọi thành một mảnh màu tím.

Trong lúc nhất thời, trong tiểu viện giống như rơi xuống một viên màu tím mặt trời nhỏ.

Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ liếc nhau một cái, trong mắt ào ào lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Bởi vì, bọn hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy loại cảnh tượng này, và cũng là lần đầu tiên kể từ khi gặp mặt đến giờ bọn họ mới biết, Tiêu Sơn biết Luyện Dược.

Thời điểm trước kia, bọn họ đã từng nhìn thấy Luyện Dược Sư luyện chế Tam phẩm Đan Dược, nhưng không có hề xuất hiện như vậy động tĩnh a. . .

Trọn vẹn hơn hai giờ về sau, năng lượng thiên địa hình thành động tĩnh từng bước biến mất. Trong gian phòng, Tiêu Sơn đem bốn khỏa đan dược lấy ra ngoài. Chỉ gặp cái này bốn khỏa Tử Tâm Phá Chướng Đan, đã biến thành màu vàng óng, rõ ràng là bị trừ bỏ toàn bộ tạp chất, đạt tới phẩm chất bên trên sử dụng tốt nhất, tuyệt phẩm Đan Dược.

Nhẹ nhàng bỏ Đan Dược vào trong lọ, Tiêu Sơn nhìn xung quanh căn phòng bây giờ đã trở thành một mớ hỗn độn liền lắc đầu thở dài. Sau đó hắn khoanh chân ngồi xếp bằng, chậm rãi khôi phục Đấu Khí.

- A!!!

Nơi cửa, Thanh Lân vừa mới bưng nước trở về, nhìn thấy trong phòng một đống hỗn độn, không khỏi nhẹ nhàng kinh hô một tiếng. Sau đó vội vàng chạy tới, cúi người thu dọn đồ đạc rơi trên mặt đất. Tiêu Sơn lúc này cũng đã khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, nhìn tiểu cô nương chạy lăng xăng khắp nơi, Tiêu Sơn xấu hổ cười cười, sau đó cúi người xuống vươn tay, muốn giúp đỡ nhặt áo quần rơi xuống.

Bỗng ánh mắt đang di động chợt dừng lại trên đoạn cổ tay trắng như tuyết của Thanh Lân lộ ra dưới ống tay áo. Tại cổ tay trắng như tuyết, lại bao phủ một chút vảy rắn màu xanh.

Thanh Lân lúc này đang thu thập quần áo, đột nhiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn thấy được ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Sơn, theo ánh mắt của hắn chậm rãi rời xuống, cuối cùng dừng lại tại những chiếc vảy rắn trên cánh tay của mình trong lúc không cẩn thận lộ ra.

Nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lập tức trắng bệch ra, bàn tay nhẹ nhàng hạ ống tay áo xuống, sau đó từng bước từng bước lui ra sau, cúi người dựa vào góc tường hai tay ôm chân, thân hình không ngừng run rẩy.

- Xin... xin lỗi... ta...ta không cố ý hù doạ người!!!

Thanh Lân run rẩy ôm chân, trong thanh âm kinh sợ có chút lo lắng cùng nghẹn ngào.

Bị tâm tình mẫn cảm của tiểu cô nương này làm cho ngẩn người, lại nhìn bộ dáng hoảng sợ của Thanh Lân, Tiêu Sơn trong lòng khẽ thở dài một hơi. Hắn biết tại phụ cận Tháp Qua Nhĩ sa mạc, thỉnh thoảng xảy ra chuyện nữ nhân loài người bị xà nhân lăng nhục. Dựa theo lẽ thường mà nói, xà nhân cùng nhân loại phát sinh quan hệ, bình thường sẽ không mang thai, song mọi sự cũng không có cái gì tuyệt đối, luôn luôn có một tỉ lệ cực kì thưa thớt rằng, khi nữ nhân cùng xà nhân quan hệ sẽ mang thai và sinh con...

Song mặc dù sinh con, bất quá đứa trẻ mang huyết mạch của loài người cùng xà nhân, bình thường rất khó sống qua hai tuổi. Nhưng Thanh Lân trước mặt Tiêu Sơn đây thì là ngoại lệ.

Ánh mắt thương xót nhìn tiểu cô nương trước mặt, Tiêu Sơn cười khổ một tiếng,

chậm rãi đi đến bên cạnh Thanh Lân, cúi người ngồi xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, sau đó nắm lấy cánh tay đang run rẩy cùng thần sắc hoảng sợ của nàng, cẩn thận kéo ống tay áo, nhìn đoạn vảy rắn màu xanh, thanh âm vô cùng ôn nhu nói ra:

- Những lân phiến này thật là xinh đẹp.

Nghe vậy, Thanh Lân thần sắc đang sợ hãi chợt sửng sốt, từ lúc nàng sinh ra cho đến nay, Tiêu Sơn là người đầu tiên nói những chiếc lân phiến cũng làm cho chính nàng sợ hãi là xinh đẹp.

Điều này cơ hồ làm trong tâm hồn vốn bị tổn thương của nàng lặng lẽ xuất hiện một cảm giác kì lạ khác thường, mở to đôi mắt có chút nghi hoặc, nàng rụt rè hỏi:

- Tiêu Sơn ca ca….. Chẳng lẽ ngươi không sợ sao?

Trầm mặc hồi lâu, Tiêu Sơn vuốt vuốt đầu Thanh Lân ôn nhu nói với nàng:

- Thanh Lân, ta chưa bao giờ để ý chuyện đó. Do vậy, muội không nên quá mức để ý ánh mắt của người khác. Muội cần phải nhớ rằng, muội không phải vì người khác mà sống, mà sống là vì chính mình!

Nghe Tiêu Sơn an ủi, Thanh Lân sững sờ một chút, hồi lâu sau trên khuôn mặt tinh tế đáng yêu lộ ra một tia sáng kì dị, cái mũi thon thon khẽ nhếch lên. Trên gương mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, trong đôi mắt màu xanh biếc có ba điểm màu bích lục nho nhỏ lại lặng yên hiện ra, không một tiếng động.

- Cám ơn người, Tiêu Sơn thiếu gia...

Nhẹ giọng nỉ non một câu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân thoáng hiện ra một nụ cười tràn ngập hấp dẫn khác thường.

Ngày hôm sau……

- ĐÔNG ĐÔNG ĐÔNG!!!!

Cửa phòng bỗng nhiên vang lên thanh âm gõ cửa. Tiêu Sơn từ trong tu luyện liền ngừng lại, chậm rãi mở hai mắt ra, nói một tiếng:

- Vào đi.

Theo Tiêu Sơn vừa mới nói xong, một cái đầu nhỏ chui đi vào.

Thanh Lân bưng một chậu nước đi tiến gian phòng, nhìn một chút trên giường ngồi xếp bằng Tiêu Sơn, nhu thuận nói:

- Tiêu Sơn ca ca, ta đến phụng dưỡng huynh rửa mặt.

Cùng hai ngày trước so sánh, bây giờ Thanh Lân tại Tiêu Sơn trước mặt, đã không có còn như ngày đầu còn sợ hãi.

Ở trong đó cải biến, tự nhiên cùng Tiêu Sơn hai ngày này biểu hiện ra thái độ có quan hệ.

Vì cho tiểu nha đầu tâm lý lưu lại hảo cảm, Tiêu Sơn nói chuyện từ trước đến nay đều là nho nhã, hiền hoà.

Thậm chí còn để Thanh Lân bồi chính mình cùng ngồi bàn ăn cơm.

Đãi ngộ như vậy, để luôn rụt rè, nhát gan Thanh Lân cũng biến từ từ thành không lại sợ hãi Tiêu Sơn, thậm chí biến đến vui lòng làm nha hoàn cho Tiêu Sơn.

Giờ phút này, nhìn trước mắt nhu thuận tiểu nữ hài, Tiêu Sơn mắt bbên trong càng phát hài lòng, khẽ mỉm cười nói:

- Được thôi.

Đón lấy, Tiêu Sơn liền đứng dậy bắt đầu rửa mặt.

- Cái kia... Tiêu Sơn ca ca, đoàn trưởng nói mời ngài đi một chuyến phòng nghị sự.

Rửa mặt hoàn tất sau, Thanh Lân ở một bên thấp giọng nói.

- Tiêu Đỉnh gọi ta à?

Nghe vậy, Tiêu Sơn cau mày một chút, sau đó chủ động lấy một bộ bạch sắc y phục khoác lên người.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi hắn ở lại Mạc Thiết Dong Binh Đoàn rồi. Do vậy, chính mình cũng nên đi gặp hai người bọn họ một chút.

Chí ít, hiện tại Thanh Lân, xem như Mạc Thiết Dong Binh Đoàn người.

Mình coi như là muốn mang đi Thanh Lân, về tình về lý, cũng nên thông báo bọn họ một tiếng, ngoài ra, cũng phải cảm ơn bọn họ đã thu xếp chỗ ở cho hắn trong mấy ngày qua.

Nghĩ tới đây, Tiêu Sơn đối với một bên Thanh Lân cười nhẹ, sau đó vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng nói:

- Vậy muội dẫn ta đi đi.

- Vâng!

Gật đầu đồng ý, Thanh Lân thanh âm trọng trẻo dẫn người đi theo.

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.