Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh nhật của Huân Nhi..................Sư phụ người yêu Phi Nhi sao?

Tiểu thuyết gốc · 4031 chữ

Tiêu Sơn sau đó gọi một hồi cũng không thấy nàng trả lời liền bất đắc dĩ rời đi. Hắn một đường tiến về phía sau núi, Tiêu Sơn bắt đầu tiến hành bành biện mọi thứ. Thấy mọi thứ đều đẹp như vậy đặc biệt là cái loại bánh này, cái mà nàng chưa bao giờ ăn. Thứ bánh này cực kỳ đẹp mắt, hơn nữa lại vô cùng hấp dẫn.

Không chỉ có vậy, hắn còn bày ra các loại nước ép trái cây cũng cực kỳ đẹp mắt. Cả khung cảnh được trang trí vô cùng đẹp mắt. Một chiếc bàn được trải tấm vải trắng tinh ở giữa. Một số dụng cụ thì được thiết kế bằng nguyệt quang thạch ánh ra sắc thái mờ ảo, hàng vạn bông hoa kết thành chữ:

“Chúc mừng sinh nhật Huân Nhi”.

Ở giữa chiếc bàn là một chiếc bánh lớn được gắn lên mười lăm chiếc nến nhiều màu, không thể không nói nó là một bữa tiệc mà chắc chắn nàng chưa bao giờ trải qua.

Chuẩn bị hoàn tất, Tiêu Sơn phân phó Sương Sương liền tới gian phòng của Huân Nhi làm thuyết khách. Hiển nhiên lúc đó Huân Nhi đang cùng mọi người vui vẻ nói chuyện. Do sinh nhật của nàng, Huân Nhi này nói không muốn làm to nhưng các Trưởng Lão hiển nhiên vẫn là phải chào hỏi quà cáp không thể qua loa được. Dù sao vị trí của Tiêu Huân Nhi ở trong Gia Tộc cũng không phải nhỏ, mấy lão nhân hiển nhiên là cũng muốn lấy lòng nàng.

Uyển Sương Sương hướng về phía Huân Nhi nói:

- Huân Nhi tiểu thư...... Tiêu Sơn Thiếu gia muốn mời người đến sau ngọn núi Tiêu Gia. Không biết người có hứng thú hay không?

Huân Nhi thấy vậy thoáng giật mình, sau đó nhìn về phía nàng. Huân Nhi biết một điều hiển nhiên bây giờ Sương Sương không hy vọng Huân Nhi sẽ từ chối lời mời này. Suy nghĩ một hồi, nàng liền đáp ứng. Nàng mỉm cười nhìn Sương Sương rồi nói:

- Vậy làm phiền muội dẫn đường rồi!

Tiêu Sơn gật đầu một cái sau đó xoay người rời đi. Tiêu Mị cùng Tiêu Viêm hai người cảm thấy tò mò cũng đi theo sau Huân Nhi. Tiêu Ninh ở đó cũng rất muốn đi cùng nhưng bị Tiêu Mị cùng Tiêu Viêm lấy lý do cự tuyệt.

Trời lúc này về đêm, ánh trăng cùng ánh sao sáng chiếu xuống làm cho không khí trở nên tươi mát. Hiển nhiên thời gian này bắt đầu một bữa tiệc là tốt nhất. Ba người lúc này tiến về phía trước. Tiêu Sơn lúc này đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Tiêu Viêm cùng Tiêu Mị đi đến trước mặt thì hoàn toàn ngây ngẩn trước mọi thứ trước mặt.

Bữa tiệc được làm tại gần suối. Một mảnh suối đang tung bọt trắng xoa. Trên cây treo những vật vô cùng bắt mắt. Hơn nữa phía trước là một bàn giấy trắng có bốn chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn cho mọi người. Có vẻ như Tiêu Sơn đã tính toán sẽ có bốn người tham gia vào bữa tiệc này. Tiêu Sơn hắn lúc này đang vì thiếu nữ châm nên những cây nên.

Những cây nến liên tục lập lòe trong đêm., chúng khiến cho buổi tối ở đây không khí trở nên vô cùng lãng mãn. Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía ba người nói:

- Đã đến rồi sao? Đều ngồi vào bàn đi!

Sương Sương thấy vậy lên tự giác rời đi.

- Tiêu Sơn biểu ca.

Tiêu Mị lúc này liền lên tiếng nói.

- Tiêu Sơn!

Tiêu Viêm đáp lại chào hỏi.

Huân Nhi lúc này mỉm cười hô lên:

- Tiêu Sơn ca ca!

Mọi người đều ngồi vào bàn. Tiêu Viêm có chút hơi kinh ngạc nhìn về phía chiếc bánh đang cắm những cây nến sau đó lên tiếng hỏi:

- Là bánh Gato không ngờ lại là bánh Gato!

Tiêu Huân Nhi nghe thấy vậy quay sang Tiêu Viêm nghi hoặc hỏi:

- Tiêu Viêm ca ca biết loại bánh này sao?

Sau đó nàng nhìn về phía mấy chiếc nến đang cháy hỏi:

- Còn chúng là thứ gì? Đúng rồi tại sao cắm chúng nên đây a!?

Tiêu Sơn lên tiếng nói:

- Thứ này sao nó gọi là cây nến. Bánh này gọi là bánh Gato. Nó thường được làm vào các buổi sinh nhật!

Tiêu Sơn bình thản nhìn về phía Huân Nhi nói:

- Năm nay tính ra muội mười lăm tuổi đi!

- Ân....

Huân Nhi gật đầu đáp lại. Tiêu Sơn lên tiếng, ngón tay của hắn chỉ về phía mấy cây nên nói:

- Ở đây có tất cả mười lăm cây nến, tượng trưng cho số tuổi của người người sinh nhật. Theo truyền thuyết thì trong ngày sinh nhật họ chỉ cần ước một điều sau đó thổi tắt nến như vậy ước muốn của họ sẽ trở thành sự thật!

Nghe thấy vậy Huân Nhi kinh hô, cái miệng mở to tròn nhìn về phía Tiêu Sơn nói:

- Tiêu Sơn ca ca có chuyện như vậy sao?

Tiêu Sơn cười khổ nói:

- Ta làm sao mà biết? Chẳng qua đây là truyền thuyết mà thôi! Chính ta cũng không rõ nó có thành hiện thực hay không!?

Hắn nhún nhún vai biểu hiện mình vô can. Sau đó hắn nhìn về phía Huân Nhi nói:

- Vậy thì muội thử đi. Muội mau nhắm mắt lại nghĩ đến điều ước của mình. Cũng đừng nói ra điều ước sau khi ước xong thì mở mắt ra thổi một hơi toàn bộ hết đám nến này được chứ?

Huân Nhi nhìn về phía mọi người, đặc biệt là Tiêu Viêm. Tiêu Viêm khe khẽ gật đầu xác nhận. Sau đó nàng hai mắt nhắm lại, bắt đầu vì điều ước của mình mà suy nghĩ. Thời gian không quá lâu chỉ đến một vài phút sau thì Huân Nhi đã mở mắt ra thổi phù một hơi tắt toàn bộ những chiếc nến.

Mặt của Tiêu Mị thể hiện ra sự ghen tị nhìn về phía Huân Nhi. Nàng vội vàng dò hỏi:

- Huân Nhi biểu tỷ không biết là tỷ ước gì a!?

Huân Nhi thấy vậy thầm bĩu môi trong lòng nhưng vẻ mặt cười lắc đầu nói:

- Không thể nói nếu nói ra không linh a!

Tiêu Mị bĩu môi kinh thường lắc đầu nói:

- Xuỳ.... Không nói thì thôi.. Ai cần chứ!?

Sau đó buổi tiệc diễn ra một cách bình thường. Tiêu Sơn đành làm chân phục vụ giúp mọi người cắt bánh. Hắn lúc này trong lòng có chút lo lắng. Lúc này thời gian đã khá muộn không biết có thể đến kịp chỗ Nhã Phi hay không. Hắn đã nói sẽ có một lão nhân hẹn bọn chúng ở ngoài phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ. Chính hắn cần hoàn thành thật nhanh sau đó chạy đến chỗ đó.

Cũng phải nói món bánh Gato này đối với nữ nhân có sức hấp dẫn cực lớn. Đặc biệt đối với hai nữ nhân chưa từng bao giờ thưởng thức bánh Gato thì mấy món này quả thực vô cùng mê người. Hai thiếu nữ ăn thì liên tục khen miệng ngon. Tiêu Viêm cũng tham gia nhưng trong nụ cười của hắn lại mang theo sự buồn bã, ghen ghét cùng với sự thất vọng. Tiêu Sơn cũng không hiểu tình cảnh hiện nay đến tột cùng tại sao lại trở thành như vậy.

Tiêu Sơn đem quà đưa tặng cho Huân Nhi. Huân Nhi mỉm cười nói:

- Cảm ơn Tiêu Sơn ca ca!

Nàng nhìn về cách bọc quà của Tiêu Sơn hiển nhiên nữ nhân đều cực kỳ thích thú món quá được trang trí một cách đẹp mắt.

Tiêu Viêm lúc này cũng lấy ra một thứ dây chuyền lấp lánh, hiển nhiên dây chuyền này không hề rẻ. Thứ này vô cùng đắt giá, Tiêu Sơn nhìn qua là biết, hơn nữa ở giữa có một viên ma hạch cấp bốn. Trang sức được làm cực kỳ tỷ mỷ. Tiêu Viêm cười nói:

- Đây là quà của ta hy vọng Huân Nhi muội muội sẽ thích!

Huân Nhi vui vẻ nhận lấy sau đó đáp lại:

- Cảm ơn Tiêu Viêm ca ca!

Tiêu Mị cười hi hì lấy ra từ trong tay áo cùng một dây chuyền nhưng không quý trọng bằng Tiêu Viêm mà thôi:

- Còn đây là của muội!

Huân Nhi lại mỉm cười đáp:

- Cảm ơn Tiêu Mị biểu muội!

Tiêu Viêm lúc này đột nhiên lên tiếng nói:

- Không biết quà của Tiêu Sơn ngươi là gì a? Ta nhưng rất muốn biết!

Hiển nhiên Tiêu Viêm không tin tưởng món quà của mình quý trọng như vậy. Tiêu Sơn liệu có món quà nào quý trọng hơn hắn? Tiêu Viêm mấy ngày này đều bỏ ra bàn ra một lượng lớn đề luyện một loại trúc cơ linh dịch sau đó đem đi bán sắm lấy thứ này.

Tiêu Mị cười hì hì nói:

- Huân Nhi biểu tỷ mau bóc ra. Chúng ta rất muốn biết Tiêu Sơn ca ca dành tặng cho tỷ thứ gì!? Chẳng lẽ Huân Nhi biểu tỷ không nóng lòng sao?

Huân Nhi cảm thấy khó xử;

- Việc này…

Nàng khe khẽ thở dài. Sau khi bị hai người thúc dục nàng bất đắc dĩ phải bóc món quà ra. Khi mở ra là một bức tượng của thiếu nữ, một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp mặc một bộ đồ màu tím đang thể hiện ra một nụ cười mê người. Nó giống hệt người sống. Tiêu Viêm vẻ mặt trở nên âm trầm khi nhìn về phía bức tượng.

Tiêu Mị mắt trắng nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cười khổ gãi đầu. Huân Nhi nhìn về mấy thứ này, trong con mắt của nàng thoáng ra vẻ vui vẻ rất nhiều. Nàng mỉm cười nhìn về phía Tiêu Sơn nói:

- Cảm ơn Tiêu Sơn ca ca!

Tiêu Sơn liền qua loa ứng phó:

- Haha....Không có gì!

Sau đó bữa tiệc cũng kéo dài không quá lâu bởi vì ngoài bánh Gato cũng chỉ có nước ép trái cây. Một lúc sau khi tiệc tàn mọi người cũng nhanh chóng trở về nhà của mình.

Tiêu Sơn đưa Huân Nhi trở về. Ngày hôm nay nàng thực sự rất vui vẻ, trước khi trở về phòng liền chủ động hôn một cái lên má của hắn sau đó ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào phòng đóng của cái rầm. Tiêu Sơn thấy một bộ mặt đáng yêu của nàng chỉ biết cười trừ, sau đó hắn nhìn trời lo lắng nói:

- Hy vọng không muộn!

Thời gian đã về khá khuya, chỉ còn chưa đầy nửa canh giờ nữa là kết thúc một ngày. Thiếu nữ buồn bã nhìn về phía ánh trăng khe khẽ lẩm bẩm nói:

- Tên đáng chết chẳng lẽ thực ngươi không có biết ngày sinh nhật của ta sao?

Thiếu nữ hai tay bóp chặt vào nhau.

Bất chợt một tỳ nữ vội vàng chạy tới hô lên:

- Tiểu thư có ngươi muốn gặp tiểu thư…

Nhã Phi bất mãn chu cái miệng đỏ thắm ra:

- Hừ, ai muốn gặp ta giờ này!? Giờ này ta đã mệt không muốn gặp bất cứ ai!?

Thiếu nữ phất tay nói:

- Bảo họ ra về đi!

Nữ tỳ nghe thấy vậy thất thần nói:

- Nhưng…

- Hừ…

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói của nàng hàm chứa sự tức giận. Nàng phất tay nói:

- Ngươi hãy nói như vậy? Còn không lui!

Nữ tỳ cung kính cùi đầu:

- Dạ!

Nàng xoay người lại định rời đi. Nhưng chưa đi được vài bước thì thiếu nữ đột nhiên lên tiếng:

- Chờ một chút!

Thiếu nữ đột nhiên lên tiếng nói:

- Đúng rồi... là ai!? Là ai muộn như vậy muốn gặp ta!?

Nữ tỳ vội vàng lên tiếng:

- Dạ, chính là vị Luyện Dược Sư hay thường đến đây!

- Cái gì!?

Nhã Phi kinh hãi hô lên một tiếng:

- Có phải vị hay mặc một bộ đồ màu đen!?

Nữ tỳ cung kính đáp lại:

- Vâng! Chính xác là như vậy.

Nhã Phi hừ một tiếng, sau đó hướng về phía nàng quát nhẹ:

- Còn không mau dẫn đường!

Hiện giờ tất cả những tức giận của nàng dường như bị quét sạch. Trong nội tâm đều là vui vẻ cùng chờ mong. Nàng không nhịn được muốn chạy nhanh đến chỗ đó.

Nữ tỳ vội vàng dẫn đại tiểu thư mình ra phía sau hậu hoa viên. Lúc này hậu hoan viên được chăng chi chít mọi thứ. Tiêu Sơn nhìn về phía Nhã Phi, nàng ăn mặc một thân màu đỏ nhưng hoa văn họa tiết đã khác so với mấy bộ trước kia. Đặc biệt dưới ánh trăng thân ảnh uyển chuyển của nàng vô cùng mê người. Khuôn mặt của nàng hiện lên sự vui vẻ. Tiêu Sơn hơi thất thần khi nghe thấy được Nhã Phi lên tiếng nói:

- Sư phụ người đã đến!

Không biết lúc nào thì tiểu thị nữ đã bị nàng ra lệnh rời đi. Tiêu Sơn khẽ hô lên:

- Ân! Ta đã tới!

Ngay sau đó hắn nhẹ nhàng vỗ tay. Từ phía bên ngoài khoảng hơn chục đứa tiểu hài tử ăn mặc khá là xinh đẹp. Chúng tiến về phía trước cúi chào Nhã Phi.

Nhã Phi vội vàng kinh ngạc hô lên:

- Những tiểu hài tử này…

- Suỵt!

Tiêu Sơn nhẹ nhàng đưa ngón tay lên miệng.

Mấy đứa trẻ bắt đầu đứng thành hàng. Chúng bắt đầu mở miệng ca hát:

- Happy birthday to you......

Đèn trang trí trong đêm, khung cảnh vô cùng lãng mạn. Tiêu Sơn cùng với Nhã Phi ngồi trên một chiếc bàn được giải thảm trắng tinh. Trong mắt thiếu nữ mê ly nhìn khung cảnh xung quanh.

Thiếu nữ thầm mắng trong lòng:

- Tiểu hỗn đản, vậy là ngươi không quên sinh nhật của lão nương. Tạm tha cho ngươi mấy việc kia…

Ở đấu khí đại lục này có lẽ chưa có người nào làm ra được kiểu cách này. Thế giới này vốn là cường giả vi tôn muốn tìm một nam nhân quan tâm đến cảm nghĩ của nữ nhân là vô cùng hiếm.

Dưới ánh đèn nhàn nhạt, một chiếc bàn trắng tinh được đặt trước hồ hoa sen. Ở trên đó đang ngồi một lão nhân cùng với một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Ánh trăng tỏa sáng trong đêm chiếu xuống mặt hồ hoa sen làm cho cảnh sắc kỳ đẹp đẽ.

Trên chiếc bàn được trải khăn trắng là một bữa tiệc nho nhỏ. Trên đó bao gồm một chiếc bánh khá lớn được sử dụng những màu vô cùng bắt mắt. Ở mặt chiếc bánh còn viết mấy chữ vô cùng hoa mỹ:

"Chúc mừng sinh nhật Nhã Phi".

Ở đó còn cắm hơn hai mươi cây nến đủ mọi loại màu sắc kết tạo thành một vòng tròn đồng tâm. Ở bên cạnh chiếc bánh lớn bao gồm các loại cốc địa vô cùng tinh xảo. Ngoài ra còn một loại thức uống bốc ra mùi hương mê người.

Hơn mười mấy tiểu hài tử đứng thành hàng chúng cất cao giọng hát, mặc dù lời hát không có được lưu loát nhưng sự đáng yêu của chúng làm cho thiếu nữ cảm giác cực kỳ thích thú. Thiếu nữ không ngừng vỗ tay theo mấy lời hát của mấy tiểu hài tử.

Thiếu nữ mỉm cười, khuôn mặt tỏ ra vui vẻ cùng hạnh phúc. Lời bài hát lúc này đã kết thúc, thiếu nữ mỉm cười quay sang nhìn về phía Tiêu Sơn nói:

- Cảm ơn Sư phụ!

Tiêu Sơn chỉ về chiếc bánh kem khá lớn, hắn mỉm cười lên tiếng nói:

- Chúc mừng sinh nhật nàng Phi Nhi...

Hắn gãi gãi mũi nhìn về phía Nhã Phi nói:

- Theo truyền thuyết chỉ cần trong ngày sinh nhật của mình ước một điều ước điều ước đó nhất định sẽ trở thành hiện thực...

Tiêu Sơn bất đắc dĩ giải thích vắn tắt cho nàng.

Thiếu nữ vân vê đôi môi của nàng trong lòng thầm nghĩ:

- Hì, hì... tên tiểu quỷ này thật là lắm trò... bất quá lão nương thích...

Thiếu nữ cười khanh khách nhìn về phía hắn nói:

- Sư phụ chủ ý này là người nghĩ ra sao!?

Tiêu Sơn cười khổ nói:

- Cái này sao? Ân, coi là như vậy đi!

Nhã Phi mím mím đôi môi, đôi môi đỏ thắm của nàng chợp chờn quả thực có lực hấp dẫn trí mạng với nam nhân. Tiêu Sơn đôi má hơi đỏ xoay người đi chỗ khác. Hắn không hiểu được tại sao mình khi đứng trước nữ nhân này lại không có chút nào hoàn thủ. Thấy hắn quay đầu đi như vậy thiếu nữ cười khach khách lại. Nhưng nàng cũng đồng thời nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện sau đó thiếu nữ mở mắt ra thổi phù một cái, đám nến ngay lập tức bị thổi tắt.

Tiêu Sơn nhìn về phía mấy đứa trẻ lúc này một tiểu nữ hài mặc một bộ y phục nhỏ nhắn khá xinh xắn bước lên. Nàng cầm trong tay một chiếc hộp nhìn về phía thiếu nữ nói:

- Tỷ tỷ xinh đẹp, đây là món quà danh cho tỷ tỷ...

Thiếu nữ có khuôn mặt mặc dù xanh xao có vẻ như là một ăn xin. Nhưng nụ cười của tiểu hài tử naỳ quả thực là như một thiên thần. Nhã Phi nhẹ nhàng vuốt má tiểu nữ hài nói:

- Muội muội cảm ơn muội!

Nói xong nàng nhìn về phía Tiêu Sơn thầm nghĩ:

- Di, thì ra hắn cũng là một người tốt a!

Thiếu nữ nhẹ nhàng bóc ra món quà trong khi Tiêu Sơn bận thời gian cắt bánh. Thiếu nữ mở ra thì thấy một bức tượng nặn một người khá là xinh đẹp. Một thiếu nữ mặc một bộ áo đỏ, trên miệng xuất hiện một nụ cười khá đẹp. Người này giống hệt nàng. Nhã Phi trong lòng rung động, trái tim như nai con nhảy loạn, hai má ửng hồng:

- Hắn đây là đang tạc ta sao? Khanh khách, tên ngốc này xem ra cũng có chút hoa tay!?

Tiêu Sơn đưa chiếc bánh về phía Nhã Phi. Hắn bắt đầu cho mấy đứa bé ra về. Hắn cũng cho mấy đứa bé khá nhiều kim tệ. Có lẽ việc hắn làm chỉ có những việc này. Nhã Phi nhìn về phía hắn, đôi mắt ướt át mang đầy câu dẫn nhìn về phía hắn. Tiêu Sơn cười khổ đang ăn bánh kem thì thấy Nhã Phi nhìn chằm chằm về phía mình thì cảm giác có chút lúng túng:

- Nhã Phi ngươi còn không ăn đi, còn nhìn ta làm gì!?

Nhã Phi thấy vậy cười khanh khách, nụ cười của nàng cực kỳ mê người đủ hấp dẫn cực độ mọi nam nhân. Vưu vật này thực sự muốn mê chết nam nhân, nếu như không phải hắn kềm chế được đã sớm đè thiếu nữ này ra đất mà phát tiết. Thiếu nữ nhìn chằm chằm về phía Tiêu Sơn nói:

- Khanh Khách... Nhã Phi chỉ cần nhìn sư phụ ngài ăn là đủ rồi!

- Ha...

Tiêu Sơn không tự chủ thốt ra một tiếng. Đầu của hắn toát ra đầy mồ hôi. Hắn thầm nghĩ trong lòng:

- Tiểu yêu tinh này rõ ràng là đang trắng trợn câu dẫn ta. Chết tiệt, chết tiệt... Biết vậy sớm không vì nàng mà chuẩn bị sinh nhật...

Không khí trở lên trầm ổn. Bất đắc dĩ Tiêu Sơn vốn là trạch nam hắn cũng không biết nên nói chuyện gì nữa. Bất đắc dĩ hắn muốn nói muốn kể một câu truyện, không ngờ Nhã Phi lại đồng ý. Bất đắc dĩ Tiêu Sơn phải lấy câu truyện về cổ tích "Tấm Cám" ra kể. Hiển nhiên hắn thay đổi sao cho phù hợp với Đấu Khí Đại Lục.

Hắn đành phải kể một cách từ từ nhưng kỳ lạ là Nhã Phi lại nghe một cách cực kỳ chăm chú. Sau khi nghe xong thì trời cũng đã trở về khá muộn. Nhã Phi lúc này mở miệng nói:

- Sư phụ, Cô Tấm còn có thể có một hoàng tử vậy Phi Nhi liệu có được hay không một hoàng tử cho riêng mình?

Nói xong nàng nhìn về phía hắn với ánh mắt chờ mong.

Đôi mắt long lanh ướt át nhìn về phía Tiêu Sơn làm cho linh hồn của hắn run rẩy. Hắn thầm mắng trong lòng: "Yêu tinh a!"

Hắn cố gắng tránh né đi ánh mắt của nàng:

- Ta làm sao mà biết được!

- Hì Hì, vậy sao?

Nhã Phi vân vê đôi môi của mình sau đó nhìn về phía Tiêu Sơn nói một câu làm cho hắn giật bắn người:

- Biết đâu hoàng tử của Phi Nhi lại gần đâu đó quanh đây?

Tiêu Sơn nhún nhún vai cũng không có nói gì. Nhã Phi nhìn về phía ánh trăng sáng nói:

- Trời đã tối rồi! Phi Nhi cũng cần trở lại phòng a!

Tiêu Sơn gật đầu nói:

- Được rồi! Để ta đưa ngươi trở lại!

Nhã Phi cũng chỉ mỉm cười gật đầu. Mặc dù cuộc nói chuyện của hai người cũng không quá dài. Nhưng mà làm cho nàng vui nhất là hắn tự nhiên nhớ đến sinh nhật của nàng. Hắn giống như bỏ công lao không ít cho lần này. Thứ bánh gọi là bánh kem gì đó quả thực vô cùng ngon! Nếu như có thời gian nhất định phải bắt hắn vì mình làm vài thứ nữa, đây là suy nghĩ trong lòng của Nhã Phi.

Tiêu Sơn quả thực cảm giác quan hệ sư đồ của mình và Nhã Phi ngày một khác lạ. Nó hiện nay giống như một đôi tình lữ hơn là một sư phụ và một đồ đệ. Nhìn về phía cánh cửa phòng Nhã Phi, hai người bắt đầu dừng bước nhưng Nhã Phi lại lên tiếng nói:

- Sư phụ người có thể tiễn Phi Nhi thêm một đoạn nữa được không!?

- Ách! Được rồi!

Tiêu Sơn nghe thấy thế giật mình, ngay sau đó mặt hắn đen lại gật đầu.

Hai người đi đến tận cửa phòng của Nhã Phi mới chịu dừng lại. Tiêu Sơn xoay người lại đối diện với Nhã Phi, hắn lên tiếng nói:

- Phi Nhi! Ta... uhm...

Đột nhiên Nhã Phi ôm lấy Tiêu Sơn, dùng một đôi môi đỏ mọng ướt át và vô cùng mê người hôn lên đôi môi của hắn.

Đầu của Tiêu Sơn giống như phát ra một tiếng nổ. Cảm giác vô cùng thư thái mê người, hắn giang rộng hai tay ôm lấy người của Nhã Phi vào trong lòng. Hai chiếc lưỡi giống như hai con du long điên cuồng cuốn hút lấy nhau. Hai bàn tay của Tiêu Sơn liên tục du động sau lưng của Nhã Phi. Qua đôi bàn tay hắn cảm nhận được làn da mềm mại của Nhã Phi truyền đến quả thực cảm giác này vô cùng mê người.

Nhã Phi khẽ rên lên một tiếng làm cho Tiêu Sơn cảm giác được một trận tà hỏa bộc lên từ phía dưới xộc thẳng vào não. Hai người dứt nụ hôn ra, trên miệng của Nhã Phi vẫn còn vương vấn nước bọt của nụ hôn vừa rồi. Hai mắt Nhã Phi mê ly nhìn về phía Tiêu Sơn. Cảm giác điện giật mê hồn vừa rồi quả thực làm cho sức lực của nàng có chút hư thoát.

Nhã Phi đột nhiên hỏi một câu làm cho đầu óc của Tiêu Sơn hoàn toàn choáng váng:

- Sư phụ người yêu Phi Nhi sao?

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.