Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Sơn thực lực khủng bố............ Khảo thí kết thúc

Tiểu thuyết gốc · 4082 chữ

Tĩnh.....

Chỉ trong phút chốc, toàn trường liền tĩnh lặng đến cực điểm.

Tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc khó có thể tin được. Không ngờ rằng một thần bí nhân cảnh giới Đấu Hoàng lại là một thiếu niên trẻ tuổi.

Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn hắn lại chính là Tiêu Sơn, người mà ban đầu bị cả tộc nhân xem thường và cũng bị người khác hại đến nỗi trở thành phế nhân lại có trở mình một cách kinh khủng như vậy.

Một phế vật trong lần trở mình đầu tiên đã khiến mọi người kinh hoàng với tu vi đột phá thần tốc, nhưng đến hiện tại, hắn còn trên cả khủng bố. Nếu bạn kể một câu chuyện với người khác rằng có một thiếu niên mười lăm tuổi cảnh giới Đấu Hoàng, liệu người nghe xong có tin nổi không? Đương nhiên là không tin rồi, thế nhưng điều đó lại là sự thật, không thể không tin.

Trên trắc thí đài, thân ảnh Tiêu Huân Nhi nhẹ nhàng tựa vào người Tiêu Sơn, vầng trán bất giác tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, tham lam hít thở hương vị trên người nam nhân này. Hai cái bàn tay nhỏ bé chăm chú nắm lấy bờ vai của Tiêu Sơn giống như sợ hắn dường như chạy trốn vậy. Cái kia khuôn mặt thanh lệ thoát tục đang nức nở khiến cho người ta nhìn mà đau lòng.

Phải mất một hồi sau, thân ảnh Huân Nhi lúc này mới rời khỏi vòng tay Tiêu Sơn ôm, đôi mắt chất chứa giọt nước mắt long lanh, nàng nhìn hắn nghẹn ngào nói:

- Tiêu Sơn ca ca. Muội cứ nghĩ rằng trong thời gian này, Tiêu Sơn ca ca đã quên đi Huân Nhi rồi! Hu…Hu…

- Muội là tiểu nương tử của ta, lại ôn nhu, xinh đẹp như vậy, ta làm sao quên được?

Tiêu Sơn nghe vậy lòng đau như cắt, liền ôm chặt lấy nàng nhiều hơn thanh âm vang lên bên tai nàng. Huân Nhi nghe vậy liền đỏ mặt, hơi đẩy người hắn ra, quay người sang phía khác kiều mị gắt lên:

- Xuỳ……Ai thèm làm tiểu nương tử của huynh chứ. Chán ghét!!!!!

- Hử….. Vậy muội không muốn sao? Aida… Thế thì ta phải tính phương án khác rồi. Đây là chiếc nhẫn định tình của ta, bên trong nó là một bình linh dịch, một viên Ngũ giai Đan dược Cải Tạo Đan, một viên Ngũ phẩm Đan dược Đấu Linh Đan, một viên Lục phẩm Đan dược Hoàng Cực Đan, tất cả đều là tuyệt phẩm Đan Dược. Ngoài ra còn có một bộ Phong Linh Bảo Y, Địa Cấp Cực Phẩm Y Phục. Tất cả đồ trong đó là quà ra mắt của ta khi trở về tặng muội.

- Tiểu nương tử. Muội nỡ từ chối, không sợ ta thương tâm sao?

Tiêu Sơn một tay nắm lấy vòng eo của Huân Nhi, tay còn lại giơ chiếc nạp giới qua lại trước mặt nàng, ánh mắt trêu tức nói. Huân Nhi lúc này đã rời khỏi vòng tay của hắn, tuy nàng có hơi chút tiếc nuối, nhưng khi nghe thấy những lời của hắn trêu chọc thì ánh mắt liền trợn lên, vô cùng kinh ngạc thốt lên:

- Tiêu Sơn ca ca... Những lời huynh nói là thật sao?

Nàng thật sự không nghĩ rằng lần này hắn trở về lại tặng nàng một đống đồ quý giá như vậy. Mặc dù hiện tại trong Gia Tộc của nàng muốn kiếm các loại Đan Dược như vậy quả thực không quá khó, nhưng cái giá trả ra với tất cả số Đan Dược này rất lớn. Nhưng nàng thực sự khó hiểu Tiêu Sơn ca ca lấy đâu ra nhiều kim tệ như vậy để chuẩn bị quà ra mắt cho nàng chứ?

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng đã tìm được ra một lý do vô cùng hợp lý rằng hắn có thể nói vậy để hống nàng vui vẻ, cũng để lấy lại uy nghiêm của cường giả trong mắt của mọi người. Chưa đợi Tiêu Sơn ca ca của nàng trả lời liền đưa tay lấy chiếc nạp giới trên tay của hắn rồi mỉm cười, thanh âm như tiếng chuông bạc nói:

- Thôi được rồi. Nể tình huynh chuẩn bị những món quà cho bổn cô nương, bổn cô nương sẽ châm trước tha cho huynh tội vừa rồi dám khi dễ người ta.

Bên dưới đài, Tiêu Viêm một mực quan sát hành động của hai người bên trên, nội tâm cực kỳ tức giận, song quyền nắm chặt, ánh mắt lấp loé tinh quang. Chợt hắn cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy hắn liền hướng mắt nhìn sang thì thấy Tiêu Mị đang nhìn hắn lắc lắc đầu, hắn như hiểu ra điều gì đó, sắc mặt trong nháy mắt hoà hoãn lại.

Trên đài, tất cả mọi hành động của Tiêu Viêm đều bị Tiêu Sơn để ý, kể cả hắn có ẩn giấu tu vi nhưng không phải là nỗi lo của Tiêu Sơn hiện tại, nên hắn chỉ nhàn nhạt liếc mắt sau đó không thèm quan tâm đến Tiêu Viêm luôn.

Hắn nhìn nàng nhận chiếc nạp giới mà còn nói vậy thì chỉ biết mỉm cười mà không hề nói nửa lời, sau đó ôm quyền hướng phía Tiêu Chiến cùng các vị Trưởng Lão trên đài cao thanh âm vang vọng cả quảng trường nói:

- Tiêu Sơn hậu bối tới chậm trễ, xin Tộc Trưởng cùng các vị Trưởng Lão thứ tội.

Trên đài cao, Tiêu Chiến lúc này vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Nhìn Tiêu Sơn đứng giữa Trắc Thí Đài mở miệng nói vậy hắn mới giật mình cười đáp:

- Haha.... Tiểu tử...... Ngươi tới không trễ..... Ngươi tới không trễ.... Phải không Nhị Trưởng Lão?

Ngay sau đó, một ánh mắt như thấu tâm can của Tiêu Chiến hướng thẳng tới thân ảnh Nhị Trưởng Lão đang đứng bên cạnh trắc thí thạch khiến hắn đổ mồ hôi lạnh đáp:

- Vâng vâng..... Tộc Trưởng nói đúng.....Quả thật không tới trễ... Quả thật không tới trễ.....

Tiêu Sơn nghe xong khoé miệng liền giương lên, ánh mắt khẽ liếc Nhị Trưởng Lão lúc này mới hướng tới Tiêu Chiến nói tiếp:

- Vậy Tộc Trưởng xem xét, Lễ Trưởng Thành của ta có thể bắt đầu được chưa?

Tiêu Chiến lúc này liền gật gù, hướng Nhị Trưởng Lão phân phó:

- Nhị Trưởng Lão cứ tiến hành đi.

Nhị Trưởng Lão nhanh chóng lau giọt mồ hôi lạnh trên má, sau đó hướng toàn trường tuyên bố:

- Tiêu Sơn... Đấu Hoàng cảnh giới..... Trong số các Tộc nhân của Tiêu Gia, ai đứng ra khiêu chiến hắn hay không?

Sau đó Nhị Trưởng Lão thầm liếc Tiêu Sơn cùng Huân Nhi ở một bên, thấy ánh mắt hắn cực kỳ bình thản, liền thở phào một hơi, sau đó quan sat một lần toàn trường xem có ai dám đứng lên khiêu chiến với hắn hay không?

Ánh mắt đảo một hồi cũng không thấy ai dám khiêu chiến Tiêu Sơn, Nhị Trưởng Lão vội vàng tuyên bố:

- Nếu không có ai khiêu chiến thì Lễ Trưởng Thành cho tộc nhân chúng ta kết thúc ở đây. Mọi người giải tán.

Tiêu Sơn nghe thanh âm Nhị Trưởng Lão vang lên liền mỉm cười nắm lấy tay của Huân Nhi bước xuống đài. Nhưng khi hắn vừa chuẩn bị bước xuống thì một thanh âm chợt vang lên:

- Nhị Trưởng Lão, chậm một chút.

Thanh âm này vừa vang lên, mọi người quay lại nhìn thì thấy người cất tiếng không ngờ lại là Tiêu Viêm. Khuôn mặt của hắn lúc này ngạo nghễ nhìn về phía Tiêu Sơn. Thực sự hắn không thích cái cách mà Tiêu Sơn coi trời bằng vung như vậy. Thực sự là quá kiêu ngạo! Ngoài ra có lẽ thực sự thì Tiêu Viêm hắn đang ghen a! Mọi người chưa kịp định thần lại thì hắn đã nói tiếp:

- Tiêu Sơn, ta muốn khiêu chiến ngươi.

Toàn trường bị lời này của Tiêu Viêm hoàn toàn giật mình.... Họ đều quay đầu nhìn về phía hắn.

Mấy Trưởng Lão cùng với Tiêu Chiến lúc này cũng kinh hãi bởi vì lời của Tiêu Viêm nói ra. Nhị Trưởng Lão ánh mắt quái dị nhìn về phía hắn. Theo lý mà nói Tiêu Viêm không có lý do gì phải khiêu chiến với Tiêu Sơn bởi vì hắn hoàn toàn được đặc quyền thông qua. Tiêu Huân Nhi nhìn về phía hắn trong con mắt của hai người đều là quái dị, Tiêu Mị thần thần sắc lo lắng, nhẹ nhàng khuyên can:

- Tiêu Viêm ca ca. Ngươi hà tất phải cố chấp như vậy chứ?

Quả thực mà nói khi nhìn thấy Tiêu Sơn kiêu ngạo đứng trên quảng trường quả thực Tiêu Viêm cảm giác đó chính là khó chịu, ghen tị. Hắn muốn đánh bại Tiêu Sơn để giảm đi nhuệ khí của hắn đồng thời coi như là giận cá chém thớt dùng làm nơi chút giận đi. Tính cách của hắn lúc này quả thực có chút ích kỷ.

Nhị Trưởng Lão đưa tay lên nắm lại đặt trước miệng ho khan vài tiếng nhìn về phía Tiêu Viêm tiếp tục nói:

- Khụ, khụ... Tiêu Viêm ngươi được đặc quyền thông qua không cần thiết phả như vậy a.

Tiêu Viêm nhún nhún vai, ngón chỏ của hắn gãi gãi mũi nhìn về phía Nhị Trưởng Lão gật gật đầu, sau đó hướng về Tiêu Sơn bình thản nói:

- Hy vọng được Tiêu Sơn ngươi chỉ giáo...

Tiêu Sơn cả người run rẩy nhìn về phía Tiêu Viêm, trong con mắt của hắn mang chút âm trầm. Hắn hít một hơi sau đó đưa bàn tay hướng lên đài:

- Được ta chấp nhận!

Lời này nói ra nhất thời mọi người kinh hãi, thực lực của Tiêu Sơn không phải bất cứ ai cũng biết. Mặc dù họ không có nắm chắc thực lực của hắn đến mức nào nhưng có lẽ đảm bảo là Nhị Tinh Đấu Vương đi. Nói đến đây Ngũ Tinh Đấu Sư của Tiêu Viêm hoàn toàn cách nhau một trời một vực, quả thực hai bên thực lực không có cách nào đánh đồng. Tiêu Sơn chấp nhận thách đấu với Tiêu Viêm hoàn toàn là để Tiêu Viêm tự rước nhục về phía bản thân, bị bại chắc chắn là hắn.

Mấy Trưởng Lão cười lạnh khe khẽ lẩm bẩm:

- Đúng là không biết sống chết!

Tiêu Chiến lúc này kinh hãi đứng bật dậy đưa tay ra vội vàng nói, trong giọng nói có chút hốt hoảng:

- Viêm Nhi ngươi đã xác nhận việc này chứ? Tiêu Sơn nhưng thực lực so với người mạnh hơn nhiều a!

Tiêu Viêm hít một hơi lạnh sau đó nhìn về phía Tiêu Chiến cười nói:

- Yên tâm phụ thân ta tự có phân tấc!

Nghe thấy nhừng lời này Tiêu Chiến vô cùng lo lắng. Nhưng mọi việc đã thành định sự không thể sửa đổi. Tiêu Chiến quan sát một chút Tiêu Viêm rồi lại quan sát một chút Tiêu Sơn, khuôn mặt tỏ ra âm trầm bất định.

Tiêu Chiến bình tĩnh nói:

- Dù sao hai người các ngươi đều là hợp cách thông qua vì vậy trận đấu này tính ra chỉ là giao hữu, đến điểm đến thì dừng nên biết phân tấc trách tổn thương hòa khí...

Nói xong, Tiêu Chiến phất tay một cái:

- Các ngươi hiểu chứ!?

Hai thiếu niên nhìn về phía Tiêu Chiến gật đầu:

- Đã hiểu!

Tiêu Chiến thấy được hai thiếu niên đáp lại như vậy thì khe khẽ thở dài một hơi rồi lại tiếp tục ngồi xuống ghế nhìn phía dưới đài đang diễn ra. Thiếu niên Tiêu Viêm lúc này bước lên đài, tà áo của hắn tung bay trong gió. Với khuôn mặt lãnh khốc cùng với đẹp trai của hắn các mĩ nữ khuôn mặt đều chập chờn xuất hiện vẻ mê đắm. Tiêu Huân Nhi thấy vậy chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Viêm sau đó hừ một tiếng, bất giác liền rời khỏi phạm vi chiến đấu của hai người.

Tiêu Viêm lúc này vừa tới chỗ Tiêu Sơn khe khẽ cúi đầu hành lễ:

- Mời chỉ giáo!!

Tiêu Sơn cùng theo lễ hai tay chắp lại hành lễ trước trận đấu, khoé miệng nhếch lên cười nói:

- Đấu với ngươi, ở cảnh giới này chỉ ba chiêu là đủ.

- Ngươi......

Tiêu Viêm nghe xong khuôn mặt cực kỳ tức giận liền hừ lạnh một tiếng. Tiêu Viêm lúc này khí thế tăng vọt lên một cách kinh khủng. Tiêu Sơn cảm giác được khí thế của Tiêu Viêm không ngờ lần này lại nâng cao từ Ngũ Tinh Đấu Sư đến cảnh giới Cửu Tinh Đấu Hoàng. Quả thực là bất khả tư nghị.

Đột nhiên, Tiêu Viêm giống như một cái bóng lóe lên toàn bộ lao về phía Tiêu Sơn. Tiêu Viêm đột nhiên thu tay lại, toàn bộ Đấu Khí hội lên đôi tay hắn đánh ra một chưởng, chưởng này không ngờ lại mang theo hàn khí nhàn nhạt. Đây chính là đấu kỹ mạnh nhất của Tiêu Viêm có cái tên Bát Cực Băng.

Mạnh mẽ của nó không phải là ở hàn khí mặc dù Đấu Khí của Tiêu Viêm là hỏa thuộc tính mang theo chút mộc thuộc tính, loại thể chất của Luyện Dược Sư. Bát Cực Băng này mạnh ở chỗ của nó chính là ám kình. Ám kình mạnh nhất là tám lần nổ nhưng Tiêu Viêm chẳng qua mới luyện được ba lần.

- Chiêu thứ nhất.

Tiêu Sơn lách người lại tránh được đồng thời hắn lấy tốc độ khủng bố dùng cùi chỏ đâm mạnh vào lưng của Tiêu Viêm. Tiêu Viêm bị cùi chỏ của Tiêu Sơn đánh mạnh vào cả người đau nhức, hắn muốn nhảy tránh nhưng không ngờ lại bị một quyền của Tiêu Sơn đánh mạnh vào bụng.

Cả người Tiêu Viêm bị đánh bay lê dài trên sàn của đấu trường. Tiêu Sơn lao về phía trước đồng thời hắn vung lên một cú đấm mạnh về phía bụng của Tiêu Viêm để hy vọng kết thúc trận chiến này một cách nhanh chóng và dễ dàng.

- Hự!

Một âm thanh vang lên, hắn bị đánh bật ra vài thước, đồng thời cả người lộn ngược lại miệng phun ra một ngụm máu.

Mọi người đều trợn tròn con mắt nhìn tất cả cảnh này đang xảy ra. Tất cả mọi thứ dường như rơi vào một khoảng không tĩnh lặng.

Tiêu Mị rốt cuộc từ thất thần hô lên một tiếng:

- Tiêu Viêm ca ca...

Nhưng đồng thời nàng muốn nhanh chóng lao về phía trên đài đỡ hắn dậy.

- Bịch!

Tiêu Viêm ngã xuống đất. Hắn ngay lúc này lập tức bật dậy, hai chân nhún lên cả người gập khúc, hai chân hắn đứng vững trên sàn.

Tiêu Viêm đồng thời đưa tay ra ngăn cản hành động của Tiêu Mị. Tiêu Mị thấy Tiêu Viêm đưa tay ra thì cước bộ dừng lại sững sờ nhìn lên đài. Tiêu Sơn nhìn thấy khoé miệng khẽ nhếch lên.

- A…a…a…a…a...

Tiêu Viêm hét lên một tiếng lớn. Đồng thời cả thân thể của hắn hai tay bốc lên một ngọn lửa. Tiêu Sơn thấy vậy cười lạnh đưa ngón tay về phía Tiêu Viêm ra hiệu ngoắc ngoắc mời hắn tấn công mình.

Tiêu Sơn rõ ràng cảm nhận được khi đó chiếc nhẫn hơi lóe lên, một nguồn năng lượng từ trong nhẫn của Tiêu Viêm truyền cho hắn một nguồn sức mạnh vô cùng lớn, nhưng hắn lại không hề có chút dao động khiến nội tâm Tiêu Viêm thực sự lo lắng.

Tiêu Viêm hắn biết rõ lần này mình mượn lực lượng của sư phụ để trút giận rất dễ bị lật thuyền trong mương. Nhưng hắn tuyệt đối không chịu thua, hắn nhất định sẽ đánh, đánh đến khi mình không còn lực mới thôi.

- Bát Cực Băng!

- OANH!

Một tiếng nổ vang lên. Tiêu Viêm lại lao về phía Tiêu Sơn, huy động Đấu Kỹ đánh mạnh vào Tiêu Sơn, một luồng Đấu Khí mạnh mẽ trấn ra ngoài.

Đấu Khí toả ra loạn xạ khiến cho mọi người kinh hãi vội vàng chạy ra xa. Chiến trường lâm vào kịch liệt chiến đấu.

Trên đài cao, Nhã Phi nhìn trận chiến, khuôn mặt nhỏ vô cùng lo lắng. Bên dưới đài, Tiêu Huân Nhi lúc này hai tay liền nắm chặt vào nhau.

Trong thâm tâm của nàng tuyệt đối không muốn bất cứ ai trong đó bị tổn thương cả. Hai bàn tay của Huân Nhi siết chặt lại với nhau.

Tiêu Viêm nâng hai tay lên, Đấu Khí vận chuyển đến cực hạn, Xuy Hoả Chưởng cực mạnh xuất ra, một luồng Đấu Khí kinh khủng bắn về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Chiến hoàn toàn kinh hãi hô lên:

- Đấu...... Đấu Hoàng.....Làm sao có thể? Làm sao Viêm Nhi lại đạt đến thực lực này?

Hắn lúc này không tin nhìn về phía trên đài, đồng thời ba Trưởng Lão cùng tất cả mọi người xung quanh cũng tròn mắt nhìn về phía đó. Bọn họ không thể ngờ rằng một Tiêu Viêm với cảnh giới Ngũ Tinh Đấu Sư vọt một cái biến ra một Đấu Hoàng cường giả.

Ở phía xa, nơi phía cuối quảng trường, Tiêu Ninh lúc này nội tâm vô cùng kinh hãi hô lên:

- Không thể nào? Làm sao có thể!?

Lúc này, chỉ thấy Tiêu Sơn nhẹ nhàng phất óng tay áo, Xuy Hỏa Chưởng cũng phát động, một ngọn lửa màu trắng phóng ra hướng Tiêu Viêm.

Tiêu Chiến vội vàng hô lên:

- Mau ngăn lại hai đứa chúng!

- OANH !

Nhưng hoàn toàn không kịp, hai chưởng lúc này đã va chạm vào nhau tạo thành một tiếng nổ lớn. Khi vụ nổ vừa phát ra, Tiêu Viêm huy động Đấu Khí đến cực hạn tiếp tục đánh ra hai chưởng, đồng thời Tiêu Sơn cũng đánh ra một chưởng đối lại. Trong giây lát thời gian như ngừng lại.

Hai người lúc này hoàn toàn bị khói mù cùng lửa bao phủ. Một tiếng nổ lớn lại xuất hiện.

- PHỐC!

Máu tươi cuồng phún, Tiêu Viêm khí thế suy nhược bay ngược ra ngoài. Tiêu Viêm lúc này cả thân thể rách nát vô cùng chật vật. Tiêu Sơn thì không hề hấn gì. Hắn nhìn về phía hắn cười nói:

- Tiêu Viêm, ngươi thua rồi!?

Tiêu Viêm lúc này một chân quỵ trên mặt đất, ở trên đất vẫn còn một vệt dấu vết dài do hắn dùng chân cố gắng níu kéo thân thể lại. Từ miệng cùng với mũi của hắn chảy ra máu tươi, quần áo toàn bộ rách nát. Tiêu Viêm phun một ngụm máu từ miệng ra, hắn ngước đầu nhìn về phía Tiêu Sơn tự lẩm bẩm:

- Ta... thua...sao!?

Tiêu Viêm cười lạnh nhìn về phía hắn với ánh mắt coi thường nói:

- Đúng vậy. Trận đấu này, ngươi thua!

Tiêu Viêm biết dù bất cứ thế nào đi nữa hắn cũng thua Tiêu Sơn. Mặc dù Tiêu Viêm dùng cách không quang minh chính đại để nâng cao cảnh giới nhưng đã thua chính là thua. Tiêu Viêm lại phun ra một ngụm máu. Thấy Tiêu Viêm như vậy Tiêu Mị kinh hãi hô lên:

- Tiêu Viêm ca ca...

Nói xong nàng vội vàng chạy lên đỡ hắn. Tiêu Chiến thấy vậy thì thào:

- Viêm Nhi.....

Hắn đứng trên đài cao thấy con mình bị trọng thương như vậy cũng vô cùng đau lòng. Hắn rất muốn xông lên cứu con trai của mình. Nhưng qua trận chiến vừa rồi, hắn cảm nhận Tiêu Sơn thực lực còn trên cả Đấu Hoàng cảnh giới, có thể một đòn miểu sát Tiêu Viêm, nhưng Tiêu Sơn không hề làm vậy. Do vậy hắn có thể khẳng định rằng Tiêu Sơn đã nương tay rất nhiều với Tiêu Viêm nên trong khi hai người giao đấu cũng chỉ biết nhắm mắt làm ngơ.

Bởi vì, một là hắn thân là Tộc Trưởng, phải biết cân nhắc cho toàn cục, hai là cả hai người đều là người thân của hắn. Hắn không thể vì đứa con ruột của mình khiêu chiến thua mà đứng ra bênh vực cho Tiêu Viêm được. Nếu hắn thắng thì không sao, nhưng nếu đã thua thì chỉ có thể nói, hắn chưa đủ mạnh để đối kháng với Tiêu Sơn. Có lẽ lần này là bài học để Tiêu Viêm có thể trưởng thành.

Lúc này trên đài, Tiêu Viêm chật vật vô cùng, nhưng hắn vẫn mỉm cười nhìn nàng trấn an:

- Mị Nhi! Ta.... không.... sao đâu. Khục... Khục....

Tiêu Viêm vừa dứt lời lại ho ra một ngụm máu nữa.

- Tiêu Viêm ca ca. Ngươi đừng nói nữa..... Hức... Hức...

Tiêu Mị nhìn trên người hắn chằng chịt vết thương, nội tâm vô cùng đau lòng, ánh mắt oán độc nhìn về phía Tiêu Sơn đang đứng ở đó một hồi sau đó hướng xung quanh gào lên:

- Người đâu? Mau gọi y sư! Gọi y sư tới đây mau lên.

Tiêu Viêm lúc này đã được nàng dìu đứng dậy liền nhẹ nhàng gạt tay nàng ra rồi nói:

- Mị Nhi. Ta không sao thật mà.

Sau đó hắn nhìn về phía Tiêu Sơn, thấy bộ mặt cao cao tại thượng của hắn đang nhìn về phía mình. Tiêu Viêm hít sâu một hơi, cả thân thể của hắn run lên lảy bảy. Hắn biết thân thể của hắn bị thương rất nặng nhưng tuyệt đối không muốn đối thủ của mình được đắc ý. Hắn từ từ bước lại chỗ Tiêu Sơn.

Lúc này, toàn trường có thể thấy đôi chân của hắn đang run lên. Vừa rồi lực va chạm rất mạnh, bọn họ còn nghe thấy được tiếng răng rắc phát ra như tiếng xương gãy.

Tiêu Viêm hai tay chắp lại hành lễ với Tiêu Sơn nói:

- Ta đã thua! Tiêu Sơn, ngươi thắng, chúc mừng ngươi...

- Mặc dù lần này ta mượn lực lượng của Đấu Hoàng nhưng cũng không thắng được ngươi. Ta có thể khẳng định, cảnh giới của ngươi chắc chắn trên Đấu Hoàng đúng không?

Tiêu Sơn im lặng không đáp. Tiêm Viêm thấy vậy thì càng khẳng định suy luận của mình là chính xác, do vậy hắn tiếp tục nói:

- Có thể hiện tại, ngươi rất mạnh, nhưng ta nhất định sẽ không chịu thua. Một ngày nào đó ta sẽ lại đến khiêu chiến với ngươi!

Tiêu Sơn nghe xong liền cười nói:

- Nhất định rồi! Ta nhất định sẽ chờ ngày đó. Đây là Tam phẩm Đan được Trị Thương Đan, tuyệt phẩm Đan Dược, ngươi cầm lấy phục dụng. Chờ ngươi mạnh lên rồi chúng ta đấu tiếp. Khi đó ta hi vọng Tiêu Viêm ngươi sẽ chỉ giáo nhiều hơn!

Tiêu Viêm không khách khí nhận lấy đan dược rồi nuốt vào, sau đó hắn được đội ngũ y sư đưa rời khỏi đài. Nhìn thân ảnh đám người Tiêu Viêm vừa khuất tầm mắt, Tiêu Chiến đứng dậy ho khan nhìn về phía mọi người nói:

- Tiêu Viêm khiêu chiến nhưng đã thất bại. Hy vọng ngày sau sẽ cố gắng hơn!

Tiêu Sơn cười nhìn về phía mọi người lạnh lùng nói:

- Còn ai muốn khiêu chiến hay không!?

Mấy người thấy ánh mắt của Tiêu Sơn quét về phía mình thì đều bị lạnh run lên. Cũng không có ai ngu ngốc dám đi khiêu chiến Tiêu Sơn nữa.

Tiêu Huân Nhi nhìn về phía bóng dáng đám đang khuất đằng xa thì khe khẽ thở dài. Tiêu Sơn nắm lấy bàn tay nàng kéo nàng bước xuống đài. Huân Nhi bị Tiêu Sơn nắm tay, ánh mắt ngước nhìn thân ảnh hắn đang cùng mình sánh bước xuống đài, khoé môi nàng liền mỉm cười mãn nguyện.

Nhị Trưởng Lão lúc này cũng nhanh chóng tuyên bố lễ trưởng thành kết thúc.

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.