Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bánh xe vận mệnh khởi động

Tiểu thuyết gốc · 2230 chữ

Trương Bàn đã triệt để bị dọa ngốc rồi, còn Vân Thủy Nguyệt bên cạnh xem chừng là ngạc nhiên tới ngốc, người ta xếp hàng đòi bái ngươi làm sư ngươi đều không để vào mắt sao bây giờ vừa gặp đã ép sư hắn rồi, Lục thúc mặt mũi a.

- Ngươi có đồng ý không?

Lúc này Lục trưởng lão có chút gấp gáp.

- Sự phụ!

Trương Bàn vội vàng dập đầu ba cái làm lễ bái sư.

- Tốt, tốt, tốt, hahaha...

Trương Bàn giờ phút này vẫn còn chưa dám tin vào sự thật, không ngờ hắn cũng có một ngày có thể đi trên con đường mà bao người mong ước, hắn đã có thể tu luyện, hắn cũng không rõ cảm xúc bây giờ của mình là như thế nào nữa.

- Ha ha, đồ nhi, ta là Lục Hùng, trưởng lão nọi môn của Vạn Dược Tông, nay ngươi đã bái ta làm sư thì phải tuân théo ba quy tắc của ta!

Lục Hùng vẫn cười không ngớt mồm, xem ra hắn vô cùng đắc ý với sự việc này.

- Đồ nhi thụ giáo.

- Thứ nhất, không phản bội sư môn, nếu vi phạm, chết. Thứ hai, không khi sư diệt tổ, vi phạm, chết. Thứ ba, không được đấu đá nội bộ, vi phạm, tùy theo luật cảu tông môn mà xử.

Lục Hùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc, dù sao trước mặt tên đồ đệ này hắn cũng cần giữ lại một chút uy nghiêm, tuy vậy trong lòng hắn vẫn đang cười như nở hoa.

Trương Bàn cúi người thật sâu thi lễ:

- Đồ nhi đã hiểu!

- Tốt, đây là quà gặp mặt mà vi sư cho ngươi.

Lục Hùng phất tay một cái, một quyển sách cũ kĩ lập tức xuất hiện trên tay của hắn, đưa nó cho Trương Bàn, giọng điệu nghiêm khắc:

- Ta lệnh cho ngươi trong vòng nửa tháng học thuộc tất cả những gì ghi trong này không sai một chữ.

Trương Bàn cầm quyển sách trên tay, hắn không biết nó là gì, đơn giản vì hắn không biết đọc chữ, vì thế ấp úng nói:

- Sư phụ, ta... ta... không biết đọc chữ.

Nghe vật Lục Hùng xém chút nữa phun máu, ra lệnh cho Vân Thủy Nguyệt:

- Từ giờ hắn chính là sư đệ của con, mau đi sắp xếp cho hắn học chữ.

Vân Thủy Nguyệt ù ù cạc cạc gật đầu.

...

Tiểu Thiên dắt theo Tiểu Tuyết đi đã được nửa ngày trời, cảm nhận được mặt đất đang rung lên, hắn lập tức cúi người xuống, áp tai xuống đất nghe ngóng.

Hàng loạt âm thanh bước chân ngựa không ngừng dội đến, ngày càng gần, hắn không chút do dự lập tức kéo Tiểu Tuyết vào một bụi cây gần đó.

Rầm rập! Rầm rập!

Không đến nửa khắc, hàng loạt thân ảnh xuất hiện, mỗi người ai nấy vẻ mặt hung hăng dữ tợn, thân dắt đại đao, không ngừng hò hét.

- Nhanh lên, phía trước có một đoàn chuẩn bị tiến đến Thương Hải Thành, xem ra hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi!

Tiểu Thiên sắc mặt thận trọng, mong là sẽ không bị bọn chúng phát hiện.

Không biết có phải trùng hợp hay không, đúng chỗ hai người đang ẩn nấp, một con đại xà to cỡ cổ tay bổng xuất hiện dọa cho Tiểu Tuyết giật bắn người, lập tức nhảy ra, kêu lên:

- Ca ca, có rắn, ca mau ra đây!

Hỏng rồi, Tiểu Thiên lập tức vọt từ trong bụi ra, kéo theo Tiểu Tuyết nhanh chóng chạy về phía trước.

Tiếng kêu của Tiểu Tuyết cũng lập tức được đám người kia chú ý, khi nhìn thấy cô bé, cả đám người lập tức nhiệt huyết sôi trào, xinh đẹp, thật xinh đẹp, cả đám lập tức phóng ngựa về phía hai huynh muội.

Chân người sao có thể thắng được chân ngựa, không đến trăm bước, Tiểu Thiên đã bị hơn hai mươi tên vây quanh, tất cả đều hướng ánh mắt tham lam của mình về phía Tiểu Tuyết, một tên trong đó dắt ngựa lên phía trước, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống nói:

- Chúng ta là người của Thiên Lang Trại, mọi người thường gọi chúng ta là sơn tặc, nói đến đây chắc ngươi cũng biết mình nên làm gì rồi chứ!

Tiểu Thiên lục lọi trong người một lúc, lấy ra một vài đồng vụn đưa về phía trước:

- Quan gia thông cảm, chúng ta chỉ còn chút tiền lộ phí này thôi, mong ngài cầm rồi tha cho huynh muội chúng ta.

- Mẹ kiếp, ngươi đây là cho ăn mày à? Có tin lão tử lập tức chém chết ngươi không?

Vài tên xung quanh hò hét, còn không ngừng vung vẩy đại đạo của mình thị uy.

Tiểu Thiên căng thẳng, hắn bắt đầu biết được đám này sẽ không buông tha cho cả hai người, cố gắng kéo giản cơ mặt bày ra vẻ khó khăn nói:

- Quan gia, đó là tất cả số tiền còn lại của hai huynh muội chúng ta, nếu ngài còn không vừa ý thì chúng ta cũng không biết phải làm sao!

Tên kia lập tức quét ánh mắt sang người Tiểu Tuyết, một bộ nắm chắc, cười dâm đãng:

- Thật không? Nếu không thì ngươi đưa muội muội của mình cho ta đi, ta thấy nàng cũng xinh đẹp đó, hay là ngươi đưa cho huynh đệ chúng ta giải khuây một lúc rồi sẽ tha cho ngươi, ngươi thấy được không?

- Không được!

Cảm nhận Tiểu Tuyết đang nép chặt vào người mình, cơ thể run lên vì sợ hãi, Tiểu Thiên bất giác sờ lên thanh đoản đao dắt trên hông, giờ phút này hắn dã biết được ý đồ của đám người này rồi, đơn thuần chỉ là một lũ háo sắc bẩn thỉu.

Tên thủ lĩnh như chó xù lông hét lớn:

- Ta nói được là được, người đâu, mau bắt vị tiểu cô nương kia lại cho ta, nhớ không được giết tên kia, ta muốn cho hắn xem một trò vui.

Cả đám cười như điên dại, bọn chúng còn không rõ trại chủ muốn làm gì sao, đi theo bao nhiêu năm rồi nên hắn hiểu rất rỗ tính tình của trại chủ, vài tên thúc ngựa tiến lại gần, hành động vô cùng lưu loát như thể đã quen với việc này vậy, trong mắt chúng Tiểu Thiên không đáng để vào mắt, ở đây ai không phải tu luyện giả chứ, ai lại đi sợ một tên thường nhân mà chỉ cần dí một ngón tay cũng đủ giết chứ.

- Ca ca, ta sợ!

- Không sao, dù chết ta cũng sẽ bảo vệ muội.

Tiểu Thiên trìu mến nhìn Tiểu Tuyết, nhìn thấy vẻ sợ hãi của nàng mà lòng hắn bỗng đau sót, có phải do mình quá vô dụng rồi không, sao mọi việc đều xảy ra đột ngột như vậy.

- Khôn hồn thì mau giao tiểu cô nương kia ra đây, đừng để bổn đại gia phải động thủ, hahaha...

- Chà chà, không ngờ cũng thật xinh đẹp, thật mong được nhìn thấy vẻ mặt của nàng lúc sung sướng sẽ thế nào, hahaha...

Chỉ còn vài bước chân nữa là đến mục tiêu, Tiểu Thiên nhẹ nhàng đẩy tay Tiểu Tuyết ra, kiên định nói:

- Yên tâm, ta sẽ không để cho muội phải chịu bất cứ sự uy hiếp nào.

Không đợi nàng kịp lên tiếng, Tiểu Thiên bỗng vọt lên phía trước, khoảng cách mấy bước chân chỉ trong nháy mắt đã tới, một đao chém ngay vào chân con ngựa gần nhất, cảm nhận được đau đớn khiến con ngựa lập tức nhảy lên, tên ngồi trên hoảng hốt không biết phải làm sao, dù sao cả bọn không ai nghĩ Tiểu Thiên sẽ đánh trả cả, mà đa số bọn hắn chỉ thuộc tầng chót nhất của tu luyện nên ngoại trừ lực đạo hơn người thì cũng không khác gì người thường. Tiểu Thiên không do dự bật dậy, quay nhẹ thay đoản đao trên tay, một đao đâm ngay vào bụng tên kia, vận sức đẩy người lên trên, một đao cứ thế rạch một đường từ bụng dưới đến tận giữa họng tên kia, cắt đứt thanh quản cùng vô số khớp xương.

Rầm!

Tên kia ngã khỏi ngựa chết ngay lập tức, vẻ mặt của hắn vẫn in lên sự khó khó tin tuyệt độ.

Im lặng, một không gian hoàn toàn im lặng, vài giây sau, như là đã thích ứng được sự thật, tất cả bọn người Thiên Lang Trại đều điên cuồng gào thét, vài tên nữa lập tức phóng lên:

- Aaaaa, ta phải báo thù cho lão thất, ngươi vậy mà dám giết lão thất.

- Đồ con kiến hèn hạ, một người thường như ngươi mà dám có ý định xúc phạm thần tiên sao, ngươi hôm nay phải chết.

Tiểu Thiên không thể nào có thể chống lại được đám người này, trên người không biết đã bị chém bao nhiêu vết, vẻ mặt hắn vẫn lạnh tanh như cũ, hắn chỉ cần biết hôm nay dù hắn có chết cũng phải bảo vệ được Tiểu Tuyết.

- Lưu hắn lại, bắt tiểu cô nương lại cho ta.

Tên trại chủ nói.

Lời nói của hắn quả nhiên vô cùng có hiệu lực, tên muốn một đao chém bay đầy Tiểu Thiên lập tức dừng tay, Tiểu Thiên lúc này đang thoi thóp, hít vào thì ít thở ra thì nhiều.

- Ca ca!

Tiểu Tuyết nước mắt dàn giụa chạy đến nhưng lập tức bị một cánh tay bắt lại, tên đại hán râu ria lởm chởm hí hứng nói:

- Tiểu cô nương muốn đi đâu vậy? Hay thì đi với tiểu gia nhé!

Nói rồi lập tức lôi cô bé đi.

- Trại chủ, đã bắt được tiểu nương tử, hahaha...

- Ha ha..., tốt lắm, hôm nay tất cả mọi người đều có phần, mau đem trói tên kia lại, phải để hắn còn sống để còn được tận mắt chứng kiến cảnh muội muội mình bị chúng ta làm cho sung sướng quên cả sợ hãi, hahahaha...

Tất cả đều cười vang, việc này đối với chúng đều quá quen thuộc rồi.

- Tiểu nương tử ngươi tên gì?

Tên trại chủ nâng mặt Tiểu Tuyết nói.

- Phi, ngươi mau thả ta và ca ca ta ra.

- Ha ha..., có cá tính, bổn đại gia thích!

Không nói nhiều nữa, hắn lập tức một tay xé nát y phục trên người ngàng, cả đám như lũ sói đói lập tức vây quanh lại, một tên còn xách Tiểu Thiên như xách gà cố ý để hắn nhìn thấy cảnh này.

- Thả muội muội ta ra, các ngươi là một lũ cầm thú!

Tiểu Thiên không biết lấy sức lực đâu ra lập tức gào lên.

- Câm miệng.

Tên xách Tiểu Thiên lập tức vả một phát khiến hắn gục xuống.

- Ha ha..., không ngờ lại là thiếu nữ còn trinh, haha, bản trại chủ thật là may mắn.

- haha...

Tiểu Thiên hoàn toàn chết lặng, ngơ ngác nhìn đám kia thay phiên nhau cưỡng hiếp Tiểu Tuyết, vẻ mặt của chúng vô cùng sung sướng, âm thanh dâm đãng vang vảng bên tai hắn. Lại nhìn Tiểu Tuyết muội muội hắn, lúc đầu nàng còn khóc lóc van xin gọi tên ca ca nhưng bây giờ nhìn nàng như người vô hồn, ánh mắt tan rã, khuông mặt không đọng lại một chút cảm xúc.

Giờ phút này Tiểu Thiên mới cảm giác được sự nhỏ bé của bản thân, hắn hận thế giới này, tại sao lại cướp đi muội muội của hắn, tại sao lại cướp đi một cô bé đáng yêu như nàng, không, nói đúng hơn là tại sao thế giới này lại tồn tại thứ lực lượng đáng khinh bỉ như vậy chứ, hắn muốn thay đổi nhưng bản thân hoàn toàn không đủ sức, hắn hận tại sao những người được coi là thần tiên lại không đoái hoài gì đến nhân thế. Thứ lực lượng khiến con người soa đọa mất đi bản chất vốn có của mình, hắn chỉ muốn làm một con người bình thường sống một cuộc sống bình thường rồi lặng lẽ biến mất khỏi thế gian nhưng tại sao lại không cho hắn được như vậy. Hắn muốn giết, giết tất cả nhưng kẻ đã làm tổn thương muội muội hắn nhưng sao, hắn không thể, chỉ có thể bất lực nhìn mà không thể làm gì khác.

Tâm cảnh của Tiểu Thiên đã sa đọa triệt để, hắn muốn hủy diệt, hắn muốn bản thân có thể tạo ra một quy tắc mới, hắn muốn tất cả nhưng kẻ kia phải trả giá, nếu cho hắn một cơ hội hắn chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn ddietj sạch đám người kia, tiếc là thế gian mấy khi được như ý mình, phần người cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là sự vô cảm.

- Cơ hội sao? Nếu muốn, ta có thể cho ngươi vô tận lực lượng.

Một giọng nói đầy ma tính truyền vào tai Tiểu Thiên.

Bạn đang đọc Hủy Diệt Ma Thần sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.