Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1024 chữ

“Tôi chỉ muốn hỏi bóng bay mua ở đâu thôi, tôi cũng muốn một quả.” Nhan Khê đành nói lại lý do của mình.

Người đàn ông cúi xuống nhìn con mình, thấy cậu bé gật đầu, thì nét mặt mới dịu lại: “Ra ngoài cổng bệnh viện, người ta có bán.” Người bố chỉ tay ra cổng.

Sau khi thấy bố cậu bé xuất hiện, thì gã lưu manh đã lùi về sau, do dự một lúc rồi đi vòng về phía trước.

“Tinh, chúc mừng ký chủ, đã giúp An Duệ Từ thoát khỏi kiếp nạn thành công, được cộng 10 điểm công đức.”

Nhan Khê thở phào, may quá, thay đổi được rồi.

“Cảm ơn.” Cô nói cảm ơn với hai bố con, rồi quay người chạy ra ngoài bệnh viện.

Cô không ra để mua bóng bay, mà vì tên lưu manh kia vẫn chưa rời khỏi đây.

“Tiểu Khê, cậu đi đâu thế?” Đúng lúc đấy, Trần Bội Bội bước ra ngoài cửa hàng tiện lợi, thấy bạn thân mình chạy đi, thì vươn tay kéo bạn lại.

“Tớ đi tìm bảo vệ.”

Trần Bội Bội không hiểu gì nên hỏi: “Tìm bảo vệ làm gì?”

“Tớ vừa thấy tên cầm dao, đi lên khoa nhi tầng 3.” Báo cảnh sát thì không kịp, còn nếu hét lên, thì cô sợ gã sẽ phát điên, xong chém người ngay ở sảnh bệnh viện mất, nên đành gọi bảo vệ thôi.

Hi vọng tên đó không lên phòng bệnh chém người, hy vọng còn kịp.

“Cái gì! Trần Bội Bội sợ hãi.” Mặt trắng bệch cả đi.

“Bội Bội, cậu ra ngoài với tớ đi.” Lát nữa không biết tầng 1 có bị ảnh hưởng hay không, nên Nhan Khê đã kéo Trần Bội Bội chạy ra ngoài.

Hai cô gái chạy như bay, nên chẳng ai để ý rằng, sau lưng hai cô xuất hiện một chàng trai, vừa mới mua nước trong cửa hàng tiện lợi, anh đang định rời đi thì bỗng sững lại, quay người nhìn ra giữa sảnh bệnh viện.

Đang giữa hè, nên chỉ có một người đàn ông mặc áo khoác, đi qua dòng người tấp nập, rồi bước lên thang máy.

Người thanh niên quay gót đi theo, lúc đi qua quầy lễ tân, thì đặt chai nước lên bàn rồi nói: “Tôi để nhờ.”

Giọng anh lạnh băng, như tuyết rơi mùa hè.

Chị y tá ngẩng lên nhìn, chỉ thấy một bóng lưng cao gầy, đội mũ che kín đầu.

Chàng trai đội mũ lưỡi trai, đôi chân rất dài, mỗi bước đi của anh ấy cũng dài hơn người thường.

Anh đi mấy bước qua giữa sảnh rồi lên thang máy, sau đó đi vào thang bộ, đứng cách người đàn ông 2 bậc thang.

Có lẽ hắn ta cũng cảm nhận được, nên nhìn ra sau đầy cảnh giác, thấy chàng trai đội mũ lưỡi trai, đứng sau nghịch điện thoại, hắn ta quan sát một lát, thấy anh không có gì bất thường nên buông cảnh giác hơn.

Lát sau thang máy đã lên đến tầng 2, nghe được loáng thoáng tiếng nói cười vui vẻ của các bé.

Hắn ta đột nhiên bị thứ gì đó kích thích, đôi mắt đỏ ngầu, tay hắn có vẻ đang giấu thứ gì đó, cố gắng dằn lại tay phải đang run rẩy của mình, bước tiếp ra thang máy để lên tầng ba.

Chàng trai cũng thong thả bước theo, vẫn giữ khoảng cách 2 bước, anh cúi đầu trả lời tin nhắn.

Một người tên là Hải Vương, hỏi anh sao mua nước lâu thế.

[Có chút chuyện nhỏ, tôi đi xử lý đã.] Chàng trai gõ chữ trả lời.

[Hải Vương: Tai nạn? Cấp mấy? Cần tôi đến đó không?]

[Chuyện nhỏ thôi.] Chàng trai trả lời xong thì cất di động vào túi áo.

Lên đến tầng 3.

Người đàn ông đứng trước cửa khoa nhi, trên tường trang trí nhiều hình ảnh đầy sắc màu, có nhiều nhân vật hoạt hình.

Nhìn những đứa trẻ đang chơi đuổi bắt với nhau, nụ cười thơ ngây, ánh mắt hồn nhiên, phảng phất như thế giới này vô cùng tốt đẹp. Vậy nhưng thế giới này lại bất công như vậy, xấu xa thối nát đến vậy đấy.

Đến khi bọn bây lớn lên sẽ thất vọng thôi, thế nên, hãy để tao giúp chúng mày, vĩnh viễn lưu giữ ký ức tươi đẹp này.

Người đàn ông bất ngờ rút con dao ra khỏi tay áo, là con dao phay dài 30 phân, dưới ánh mặt trời phản xạ ra tia sáng chói mắt.

Hắn giơ cao tay lên, xông thẳng vào khoa nhi, trông hệt như sói đói đang đợi được làm thịt cừu con.

“Aaaa!!!” Hắn hét lên nhưng vừa mới chạy bước bước, thì đã không cử động được nữa.

Một bàn tay hiện rõ từng khớp xương, đang nắm chặt lấy tay hắn ta.

Hắn quay lại, nhìn thấy rõ người đang giữ tay mình là ai, đó là thanh niên nghịch điện thoại đi theo sau hắn.

Khuôn mặt rất đẹp, đôi mắt sáng và mày kiếm sắc bén, gương mặt sáng không hề có dấu vết năm tháng. Lại là một tên dùng mặt để kiếm cơm, nhờ khuôn mặt đẹp, chỉ cần chụp vài bức ảnh, cũng kiếm được số tiền mà hắn dùng cả đời, cũng kiếm không ra.

“Chết đi! Mày cũng phải chết đi!” Hắn quay người, phi thẳng con dao vào người thanh niên.

Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh, bấm huyệt trên bàn tay người đàn ông, con dao nhẹ nhàng rớt xuống.

Anh thả tay bắt lấy con dao, rồi xoay người, giơ chân lên đạp mạnh vào ngực hắn, làm hắn ngã bay ra ngoài, lăn xuống thang máy.

Cuộc ẩu đả chỉ diễn ra trong tích tắc, lúc này mọi người mới phát hiện ra, chạy tán loạn, ôm con của mình, hét lên sợ hãi chạy ra khỏi cửa, người thì báo cảnh sát, người thì chặn cửa lại.

Bạn đang đọc Hệ Thống Mà Tưởng Dị Năng của Bé Cua Gắt Gỏng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi siuxazan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.