Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1041 chữ

Nhan Khê đã bình tĩnh lại, khi cầm được chiếc điện thoại từ trong tay y tá, cô lại bị tổn thương nặng nề.

“Chúng tôi đã định liên lạc người nhà của cô, nhưng điện thoại đã bị rớt hỏng rồi, không khởi động được máy.”

“Y tá trưởng định báo cảnh sát, nhưng sau khi kiểm tra, bác sĩ nói cô không có gì đáng ngại, chúng tôi cũng không vội vàng liên lạc với người nhà của cô nữa.”

“À, phải rồi, hôm qua giáo viên của cô đã đến, thấy cô không sao, ngồi xem một lúc rồi đi.”

Chị y tá trả lại cho Nhan Khê chiếc điện thoại đã vỡ gần hết, nhìn thấy được cả linh kiện bên trong.

Nhan Khê để dành tiền nửa năm, mới mua di động chưa dùng được 3 tháng, cô muốn khóc rồi.

Khóc vì sự nghèo khổ của mình, cô xem bói bao nhiêu lần nữa, mới có thể mua điện thoại mới. Người khác còn có thể dùng điện thoại cũ, cô đã lấy nó đi thu cũ đổi mới rồi.

“Nếu cô muốn gọi điện, thì lấy điện thoại ở quầy lễ tân mà gọi nhé.” Chị y tá nói đúng ý nghĩ của cô.

“Cảm ơn ạ.” Biết thế đã nhét 100 tệ vào ví rồi, giờ còn không bắt xe về trường được.

Nhờ ai giúp bây giờ? Nhan Khê nghĩ mãi, đang định gọi điện, thì sực nhận ra mình chẳng nhớ số ai hết.

Bình thường toàn liên lạc qua WeChat, nên cô không buồn nhớ số mọi người, mà giờ tự dưng cần đến thì cũng chả nhớ ra ngay được.

Cô rầu rĩ, nhận ra số điện thoại duy nhất mình nhớ được, là số của tiệm bánh mà cô đang làm thêm để tiện cho việc bán hàng.

Hôm qua cô không đi làm, cửa hàng trưởng chắc rất bực mình, cô phải gọi để giải thích mới được.

Nhan Khê đang định gọi cho tiệm bánh, thì một bóng người chạy vụt đến như cơn gió, ghé vào quầy tiếp tân hỏi: “Chị y tá ơi, ở đây có bệnh nhân nào tên là Nhan Khê không? Cậu ấy là sinh viên đại học Lục Diệp, ngày hôm qua bị xe tông đưa vào đây ạ.”

Tay Nhan Khê đang cầm ống nghe bỗng cứng đờ: “Bội Bội?”

Người đến là Trần Bội Bội, bạn thân của Nhan Khê.

“Tiểu Khê?” Trần Bội Bội thấy bạn thân mình trong bộ đồ bệnh nhân, thì vội chạy đến, quan sát khắp người cô: “Cậu sao rồi? Bị thương ở đâu? Tay chân có làm sao không? Có bị trầy ở mặt không?”

“Tớ vẫn ổn, không sao đâu, nhưng bị hủy dung nè.” Nhan Khê trả lời từng câu hỏi của bạn.

“Gì cơ? Hủy dung chỗ nào?”

Nhan Khê chẹp miệng, chỉ lên đầu bị mất một mảng tóc của mình.

Trần Bội Bội sửng sốt, sau khi nhìn thì gương mặt trở nên cổ quái, bàn tay ôm bả vai Nhan Khê, bắt đầu run bần bật.

“Muốn cười thì cứ cười đi.” Nhan Khê bất đắc dĩ nói.

“Ha ha ha.”

Trần Bội Bội cười cho đã rồi, thì mới nhớ ra mình phải “cứu vãn tình bạn này.

“Không sao đâu, chỉ mất một nhúm tóc thôi, tóc mọc lại nhanh ý mà.”

“Trước khi tóc mọc ra, thì tớ sẽ tài trợ cho cậu mấy bộ tóc giả. Tóc giả bây giờ chất lượng tốt lắm, không phân biệt được đâu.”

“Vậy thì cảm ơn cậu nhá.” Nhan Khê không muốn nói về việc mình bị mất một mảng tóc nữa, cô hỏi: “Hình như cậu đang đi chơi ở ngoại ô với anh cậu mà? Sao tự dưng lại về thế?”

“Cậu bị tai nạn thì tớ còn nghỉ phép cái gì nữa.”

Trần Bội Bội tự trách bản thân: “Tớ xin lỗi, tớ không đến ngay được. Chiều qua bọn tớ lên núi chơi, chỗ đấy sóng yếu lắm, đến lúc tớ thấy group trường đăng tin, cậu bị tai nạn thì đã tối mất rồi.”

“Anh tớ nói buổi tối lái xe không an toàn, sáng rồi hẵng về.”

“Bội Bội, cảm ơn cậu.” Nhan Khê nghe mà cảm động vô cùng.

Trần Bội Bội đi chơi rất xa, giờ mới có 9 giờ 30, tính ra cô ấy khỏi hành từ resort, từ lúc 6 giờ sáng.

“Cậu không sao là được rồi. Mà cậu đấy, tỉnh rồi sao không gọi cho tớ, làm tớ lo gần chết.” Trần Bội Bội hỏi.

“Điện thoại tớ hỏng rồi.” Nhan Khê cho Trần Bội Bội xem chiếc điện thoại nhìn rất thê thảm của mình.

“Sao lại thành thế này, vất vả lắm cậu mới dành dụm được nhiêu đó tiền.” Trần Bội Bội đi mua điện thoại với Nhan Khê, nên cô ấy rất rõ Nhan Khê đã phải tiết kiệm mất bao lâu.

“Thôi, bao giờ xuất viện thì mua cái mới mà dùng. Nếu mua máy cũ, 500 tệ chắc đủ rồi. Nghèo như vậy rồi còn đòi hỏi gì nữa.”

“À, Bội Bội, cậu cho tớ mượn ít tiền được không?”

Nhan Khê vừa nói xong, thì bỗng có cảm giác ai đó đang nhìn mình.

Cô ngoảnh lại, thấy rõ mặt người ta thì rớt nước mắt.

Tại sao lại bị anh ta bắt gặp cơ chứ!

Người đang nhìn cô là Trần Cảnh Triều – anh trai Trần Bội Bội, kẻ cho rằng cô chơi với Trần Bội Bội, là để lừa tiền của cô ấy.

Nhà Trần Bội Bội giàu có, cô bạn cũng tốt tính, nên thi thoảng cần tiền gấp, thì Nhan Khê sẽ vay cô ấy, nhưng cô cũng trả nợ rất nhanh.

Cô không mượn nhiều, nhưng chẳng hiểu sao, lần nào cô mượn tiền Trần Bội Bội, thì cũng bị Trần Cảnh Triều bắt gặp, như kiểu có một cơ chế thần kỳ nào đấy xảy ra vậy.

Quả nhiên, ánh mắt Trần Cảnh Triều nhìn cô chợt biến đổi, ba phần trào phúng, hai phần mỉa mai, năm phần khinh thường.

Hệt như đang nhìn rác rưởi vậy.

Bạn đang đọc Hệ Thống Mà Tưởng Dị Năng của Bé Cua Gắt Gỏng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi siuxazan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.