Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 808 chữ

Trời má! Nhan Khê nhắm tịt mắt lại, cắt đứt suy nghĩ đáng sợ của mình: “Em đi thay quần áo đây.”

“Từ từ.” Phó Thường Du gọi cô lại: “Em thay quần áo xong đừng về vội, 8 giờ tối còn một lượt nữa, cũng là đại thần đến chơi đấy, vượt ải nhanh lắm, chắc đến 9 giờ là giải được phó bản rồi.”

“Lúc đó cũng hơi muộn, anh sẽ trả tiền xe cho em, được chứ?”

“Ok ạ.” Sao mà không đồng ý cho được, một lần đóng NPC được 200 tệ, 2 lần là được 400 tệ rồi, nếu mỗi ngày đóng lượt thì cô sắp giàu rồi. Phải hiểu rằng lương thực tập của cô cao nhất cũng chỉ 8000 tệ mà thôi.

“Vậy quyết định như thế nhé.” Phó Thường Du vào đây cũng chỉ để trao đổi với Nhan Khê về chuyện này, nói xong rồi thì cũng vội vàng đi ra quầy lễ tân. Anh ấy vừa ra thì gặp được các đại thần mật thất phá giải được phó bản.

“50 phút, đúng là đại thần có khác, phá kỷ lục game rồi.” Anh ấy mỉm cười khen bọn họ, dù là chủ cửa hàng, nhưng anh ấy cũng cần tạo mối quan hệ với những người đến chơi.

“Ông chủ, mật thất của anh không khó gì cả.” Thanh niên tên Vương Khải trêu chọc nói.

“Vậy hả, thế thì anh sẽ cải thiện nó, tăng độ khó lên.” Phó Thường Du cũng cười đáp lời cậu ta.

“Các NPC của anh cũng ổn đấy, nhất là nữ quỷ áo đỏ, diễn rất tốt. Khi nữ quỷ áo đỏ lần lượt hỏi tên từng người, mặc dù cả đội đã có kinh nghiệm chơi mật thất, nhưng suýt nữa thì bị thu hút theo cô ấy.”

“Nữ quỷ nguyền rủa bọn em à?” Phó Thường Du hỏi.

“Cô ấy nói em ăn cá sẽ bị hóc xương, nên hôm nay đừng ăn cá.” Trầm Trì bước đến: “Game của bọn anh nguyền rủa rất độc đáo, em cứ tưởng cùng lắm là… lúc ăn mì thì quên bỏ gói súp đi kèm.”

Ra vậy, cô bé Nhan Khê làm rất tốt, lại còn biết diễn nữa, chuyên nghiệp đấy.

Phó Thường Du tiện thể nhắc cậu: “Thế em nhớ đừng ăn cá nhé.”

“Bọn em bàn nhau rồi, lát nữa sẽ đi ăn cá nướng.” Vương Khải ranh mãnh cười.

“Đúng, tụi em phải thử xem, nguyền rủa có linh nghiệm hay không chứ.”

“Nếu linh thật thì em sẽ quảng cáo miễn phí cho anh luôn.”

Mấy thanh niên không biết sợ là gì, chẳng hề tin vào lời nguyền của ma quỷ.

“Vậy chúc các em may mắn.” Phó Thường Du mỉm cười nhìn bọn họ rời đi.

Đến lúc bọn họ ra ngoài thì anh ấy bỗng chắp tay, nhìn lên trời, rồi khẩn cầu với trời xanh: “Thượng đế, Bồ tát, Ông trời, xin hãy phù hộ cho thằng nhóc ăn cá bị hóc xương ạ.”

“Ông chủ, sao anh ác thế?” Em gái ở quầy lễ tân không kìm được phải nói.

“Có muốn tiền thưởng không đây?” Phó Thường Du quay lại lườm cô ấy, anh ta kẻ mắt còn bén hơn cả cô nhóc nữa.

“Muốn chứ.” Em gái thành thực.

“Nếu nhóm người ta quảng bá cho mình, thì trò chơi của chúng ta sẽ nổi gấp mấy lần, anh sẽ tăng gấp đôi tiền thưởng cho em.”

Em gái ở quầy lễ tân giật mình, đứng bật dậy lao ra khỏi quầy, vọt đến bên anh ta, chắp tay y như vậy, nhìn lên trời, thành kính vô cùng: “Thượng đế, Bồ tát, Ông trời, xin hãy phù hộ cho anh… Anh ấy tên gì nhỉ?”

“Ờ…” Phó Thường Du cũng không biết.

“Thôi cũng không quan trọng.”

Em gái lễ tân xua tay, tiếp tục khẩn cầu: “Thượng đế, Bồ tát, Ông trời, xin hãy phù hộ anh ấy ăn cá bị hóc xương đi ạ.”

9 giờ 20 phút tối, Nhan Khê tẩy trang, nhận 450 tệ của Phó Thường Du.

450 tệ bao gồm 400 tệ tiền lương, và 50 tệ Phó Thường Du tiền taxi. Với sự tiết kiệm của Nhan Khê, thì sao cô có thể bắt taxi về được.

Mới hơn 9 giờ thôi, chưa đến 11 giờ, xe buýt vẫn còn hoạt động. Vì để mở mật thất cần không gian rộng, nên hầu hết các khu chơi game đều nằm ở khu hẻo lánh.

Địa điểm mà Nhan Khê làm việc, cũng thuê lại tòa nhà được xây từ nền một nhà máy bỏ hoang. Mặc dù xa trường nhưng có tuyến buýt về đó. Đi từ đây ra cũng chỉ mất có 5-6 phút là đến trạm xe buýt.

Bạn đang đọc Hệ Thống Mà Tưởng Dị Năng của Bé Cua Gắt Gỏng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi siuxazan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.